← Quay lại trang sách

Chương 2352 Lai lịch của nạn nhân

Chiều ngày hôm đó, trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát Mãn ChâuTuy Mãn Châu là một thành phố cảng, nhưng chỉ thuộc cấp huyện, bởi vì nơi này quanh năm ổn định yên bình, phương tiện và hệ thống cảnh vụ ở đây cũng tương đối lạc hậu.

Trong văn phòng đơn giản, Triệu Ngọc nhớ lại thành phố Hoàng Kim năm đó.

Có điều, đối với chỗ trời lạnh đất đóng băng này mà nói, tiện hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng nhất là ấm áp.

Hệ thống sưởi trong Cục Cảnh sát rất là ấm, Triệu Ngọc đã cởi áo lông, thay quần áo bình thường.

“Nơi này đúng là rất đặc sắc” Thôi Lệ Châu vừa tới văn phòng, nói: “Trong Cục Cảnh sát còn có vài người nước ngoài mặc đồng phục nữa chứ!”

“Đó là dân tộc thiểu số của địa phương mà…” Nhiễm Đào giải thích: “Còn có rất nhiều người là con lai nữa!”

“Chỉ có mình anh biết, chỉ có mình anh biết thôi… Haizzz…” Nói xong, Thôi Lệ Châu mở ba lô ra, lấy một túi kẹo cà phê to và một túi bánh dừa đặt lên trên bàn: “Mọi người đừng có trách tôi keo kiệt nhé, tôi vừa mới đến Hải Lan, còn chưa kịp nghỉ phép đã bị gọi tới Đông Bắc này rồi!”

“Vừa rồi, tôi còn mở bản đồ hướng dẫn ra xem thử, 4800 kilomet đó đậu xanh rau má của tôi…” Thôi Lệ Châu châm chọc: “Tôi từ Nam về Bắc, chạy qua cả đất nước luôn!”

“Thôi được rồi, có thể ăn kẹo mang đến từ Hải Lan, cũng coi như không tệ rồi!” Nhiễm Đào nhanh nhẹn tóm một phát, bỏ vào túi của mình.

“Vốn dĩ…” Thôi Lệ Châu vừa sửa lại áo lông của mình, vừa nói: “Tôi còn định mang một ít dừa cho mọi người nữa, nhưng mà phải gửi vận chuyển, lúc ấy tôi thật sự không còn kịp nữa!”

“Nếu như bỏ lỡ chuyến bay thì có lẽ phải… Ừm…”

Thôi Lệ Châu liếc mắt một cái đã thấy Tịch Mộng Na, lập tức kinh ngạc đến mức ngây người.

“Đây… Đây…” Thôi Lệ Châu quan sát Tịch Mộng Na với dáng người cao gầy một phen, hỏi: “Đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương sao? Sao mà trông cứ như búp bê thế, đầu thân 9:1, tỷ lệ hoàng kim, đây… vậy… cô cũng là con lai à?”

“Đây là trợ lý cá nhân mà cấp trên phái cho tôi” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ấn bả vai Tịch Mộng Na một cái, nói: “Cô cứ gọi cô ta Na Na là được!”

“Ôi chu choa… Phản, phản rồi…” Tròng mắt Thôi Lệ Châu gần như sắp rơi xuống đất rồi, cô ta nhanh nhẹn xoay người giữ chặt cánh tay của Miêu Anh, sau đó chỉ vào Triệu Ngọc và nói: “Chị Miêu, chị Miêu, thế này mà chị cũng nhịn được à? Sao chị không đánh tên tra nam đứng núi này trông núi nọ này đi?”

“Ha ha…” Miêu Anh mỉm cười, giải thích nói: “Đừng có nghe Triệu Ngọc nói linh tinh, đây là đồng nghiệp mới mà cấp trên phái tới thực tập đấy!”

“Ối chà… Nhưng cũng thân mật quá rồi đấy, sếp! Chị Miêu của tôi vẫn còn đứng ở đây này!” Thôi Lệ Châu xông lên kéo ra thay Miêu Anh: “Anh đừng như vậy chứ!”

“Cô gái này chính là Thôi Lệ Châu mắt to, biệt hiệu là Tiểu Châu Châu…” Triệu Ngọc chỉ vào Thôi Lệ Châu, giới thiệu cho Tịch Mộng Na.

Tịch Mộng Na thân thiện vươn tay ra, Thôi Lệ Châu xấu hổ bắt tay với cô ta.

Nhưng mà trong lúc bắt tay, Tịch Mộng Na lưu ý thấy trên tay Thôi Lệ Châu không có ngón út, ánh mắt có vẻ khác thường.

Thôi Lệ Châu nhanh chóng rút tay mình về, hỏi: “Tên là Na Na thì cô họ gì?”

“Ừm…” Tịch Mộng Na chần chừ một lúc.

“Thì họ Na đấy, Na Na mà…” Triệu Ngọc phản ứng rất nhanh, nói dối liền.

“Họ… Họ Na hả? Cũng là dân tộc thiểu số nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhướng mày, bày tỏ hoài nghi: “Sao vừa rồi chính cô cũng quanh co vậy? Chẳng lẽ cô ta không biết tên mình sao?”

“Sao cô nhiều chuyện quá vậy!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Chỉ cần nhớ kỹ đây là đồng nghiệp mới của cô là được rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Miêu Anh nhanh chóng bước qua hoà giải: “Na Na tới đây thực tập, đi theo chúng ta học tập mà thôi, cô không cần để ý tới cô ấy làm gì!”

“Thực… Thực sự không phải con lai sao?” Thôi Lệ Châu vẫn nhìn đăm đăm nhìn vào Tịch Mộng Na: “Cô ta đẹp đến thế cơ mà? Chị Miêu, chị phải đề phòng một chút đi, tôi hiểu sếp của tôi nhất, định lực của anh ta không tốt như chị nghĩ đâu…”

“Được rồi, được rồi…” Miêu Anh kéo Thôi Lệ Châu sang một bên, nói: “Em đi đường xa như vậy rồi, chắc là mệt mỏi lắm, nghỉ ngơi một chút đã!”

“Không mệt, em không mệt chút nào cả” Thôi Lệ Châu lời nói: “Ngủ cả ngày trên máy bay rồi, em vẫn luôn tò mò, không biết rốt cuộc vụ án này là thế nào, nếu có thể khiến sếp tới đây chắc chắn không phải vụ án nhỏ đâu nhỉ?”

“Mau nói tình tiết vụ án cho em đi!”

“Chúng tôi đang thảo luận đây!” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình lớn: “Cô ngồi nghe là được!”

“À… Được rồi…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng xách cái ghế ngồi xuống, còn lấy sổ ra, chuẩn bị ghi chép.

“Chúng ta… vừa nói đến chỗ nào rồi?” Triệu Ngọc hỏi Tịch Mộng Na.

“Chúng ta đang nói tới vụ án thi thể nữ treo trên cầu Bucharest tám mươi năm về trước” Tịch Mộng Na nói: “Tôi cảm thấy vụ án mà các anh, à… chúng ta gặp phải trước mắt hẳn là không liên quan gì tới vụ án huyền bí lừng danh thế giới ấy đâu!”

“Mọi người nhìn này” Tịch Mộng Na chỉ màn hình lớn một cái, trên đó là tin tức về vụ án thi thể nữ treo trên cầu: “Bởi vì nguyên nhân lịch sử đặc biệt nên trên sông Dambavica gần như toàn là cầu treo!”

“Lúc có tàu cỡ lớn đi qua, cầu treo sẽ được kéo lên, cho tàu thuyền dễ dàng thông qua. Thế nên phía dưới cầu có rất nhiều khung thép!”

“Hung thủ giết người dùng con đường dưới ván cầu này để vận chuyển nạn nhân qua lại, sau đó treo cổ trên khung thép!”

“Ván cầu cách mặt nước hơn hai mươi mét…”

“Hơn nữa…” Tịch Mộng Na lại nói: “Những cô gái bị hại năm đó đều có mặc quần áo, trên thi thể còn bị vẽ ký hiệu tôn giáo, hơn nữa cũng không có dấu vết bị xâm hại…”

“Cho nên tôi cho rằng vụ án trước mắt này không liên quan gì tới vụ án thi thể nữ treo trên cầu Bucharest trước kia!”

“Tám mươi năm trước… Ôi trời…” Thôi Lệ Châu hít một ngụm khí lạnh, lo lắng nhìn về phía Miêu Anh hỏi: “Chị Miêu, rốt cuộc chúng ta gặp phải cái gì vậy?”

“Đúng, tôi cũng cho rằng như vậy” Triệu Ngọc nói: “Những điều này chỉ là kiệt tác của cư dân mạng mà thôi, là bọn họ tự nối vụ án Mãn Châu với vụ án thi thể nữ trên cầu treo với nhau”

“Cho nên chúng ta tạm thời xem nhẹ tin đồn này, cứ tiến hành phá án dựa theo cách thức truyền thống đi!”

“Tổ trưởng Triệu” Lúc này, Miêu Anh nói: “Nếu ba nạn nhân đều là những cô gái trẻ tuổi người Nga, như vậy rõ ràng hung thủ giết người có tính mục đích và lựa chọn nhất định!”

“Chúng ta phải mau chóng điều tra ra điểm chung giữa ba nạn nhân này và các mối quan hệ xung quanh họ, đây chắc chắn là một điểm mấu chốt để phá án!”

“Đương nhiên…” Triệu Ngọc nói: “Tuy chưa xác định được lai lịch của nạn nhân thứ ba, nhưng mà đội trưởng Cừu đã điều tra tường tận tình hình của hai nạn nhân trước đó rồi!”

“Eliza và Trương Mị đều đến từ thành phố Kujask phía Đông nước Nga, xét thành phần người Nga sống ở thành phố Mãn Châu thì người đến từ Kujask ước chừng chiếm một phần năm, không quá nhiều”

“Dựa theo điều tra của đội trưởng Cừu thì trừ việc đến từ cùng một thành phố ra, trước mắt không phát hiện giữa hai người có mối liên hệ rõ ràng nào”

“Tuổi tác, nghề nghiệp đều khác nhau, số điện thoại và bạn bè cũng không thấy có giao điểm gì, chúng ta chỉ có thể đợi Tăng Khả tới tiến hành điều tra kỹ càng tỉ mỉ thôi…”

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, đội trưởng Cừu hấp tấp chạy vào từ bên ngoài, nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Các vị điều tra viên, chúng tôi đã điều tra ra lai lịch của nạn nhân thứ ba rồi…”