Chương 2382 Được voi đòi tiên
“Cô… Uhm…” Triệu Ngọc nhướng mày: “Rốt cuộc là cô đang muốn nói cái gì vậy hả?”“Ý của tôi chính là…” Tịch Mộng Na nói: “Đăng video khiếm nhã trong hôn lễ hiển nhiên đã được dày công trù tính cả rồi, không giống như là đến lúc mới nảy sinh ý tưởng!”
“Dốc lòng thiết kế à…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ theo dòng suy nghĩ của Tịch Mộng Na: “Vậy thì như thế nào hả?”
“Chẳng lẽ… Tôi đã nghĩ sai thật rồi sao?” Tịch Mộng Na nhíu chặt mày lại rồi nói: “Tuy rằng bốn cô gái người nước ngoài này nhìn thì giống người đăng video lên nhất, nhưng thật ra thì… Người đăng video chân chính cũng không phải bọn họ?”
“Có lẽ… Các cô ấy chỉ là đồng lõa thôi nhỉ?”
“Chị hai à” Triệu Ngọc lắc đầu, nói: “Cô đừng ở đây quấy nhiễu mạch suy nghĩ của tôi nữa, ngày mai người ta cử hai chiếc trực thăng qua đây thì có một vị trí cho cô, vậy được rồi chứ?”
“Không, không, không, không…” Tịch Mộng Na bắt lấy vai của Triệu Ngọc nói: “Hình như tôi đã nhớ ra một chỗ quan trọng rồi, chú rể… Chị của chú rể…”
“Triệu Ngọc?” Cô ta trừng to mắt nói với Triệu Ngọc: “Anh nói xem có thể nào chân tướng là thế này không? Kẻ xúi giục phía sau chính là chị của chú rể, bởi vì cô ta không muốn em trai mình cưới một người phụ nữ có vết nhơ, cho nên mới một mình trù tính âm mưu này à?”
“Sau khi tìm kiếm bằng mọi cách thì cô ta cũng tìm thấy mấy người biết được bối cảnh của cô dâu là Thu Kim Na, Eliza còn có Zoya, vả lại còn thu được đoạn video khiếm nhã đó nữa…”
“Sau đó, cô ta cử một trợ thủ đắc lực, một người khá là chuyên nghiệp đăng video khiếm nhã ở lễ cưới”
“Cô ta thì không có mặt ở hiện trường, nhưng chưa chắc không liên quan gì với cô ta!”
“Cho nên…” Tịch Mộng Na kích động nói: “Bốn cô gái nước ngoài đó cũng không thoát khỏi quan hệ, đều liên quan đến vụ này sao?”
“Ừm…” Triệu Ngọc vẫn chưa rõ lắm: “Cô có thể nói rõ hơn một chút không, rốt cuộc là cô muốn nói gì hả? Để ngày mai chúng ta tập trung điều tra chị của chú rể sao?”
“Đúng, cũng… Không đúng lắm!” Tịch Mộng Na khẩn trương nói: “Triệu Ngọc, bốn cô gái nước ngoài đã chết rồi! Điều này nói rõ đã có người đứng ra báo thù thay cô dâu!”
“Nếu bị tôi đoán trúng thật, nếu vẫn còn có người khác đăng video, vậy thì… Anh cho rằng hung thủ sẽ dừng tay lại à?”
“Fuck!” Triệu Ngọc chợt nhận ra, cực kỳ hoảng sợ: “Ý của cô là bây giờ tên sát thủ đó cũng đang ở Hải Lạp và vẫn đang tiếp tục báo thù sao!?”
“Cát Hoa – Chị của Cát Băng… Nguy hiểm rồi!?”
“Anh xem này…” Tịch Mộng Na khẩn trương phân tích: “Cát Băng mất liên lạc lâu như vậy mà trong nhà không có ai báo án cả”
“Cát Băng chỉ có mỗi người chị này, chị của anh ta lại không báo án, chuyện này thể hiện điều gì chứ?”
“Bà nó chứ…” Triệu Ngọc nhếch mép, nói: “Ý cô là chúng ta đã quá muộn rồi, chị của Cát Băng… Đã… Đã…”
“Cho nên…” Tịch Mộng Na khuyên: “Mệnh lệnh vừa rồi của anh đã sai rồi, bây giờ không phải là lúc lo nghĩ về việc bứt dây động rừng, anh cần phải nhanh chóng cử người đi xem thử xem chị của Cát Băng có còn sống trên đời này không đã!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, suy nghĩ sâu xa, về mặt cảm giác thì phỏng đoán của Tịch Mộng Na cũng không phải là trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính.
Nhưng mà về mặt chỉ huy, hắn vẫn khá là tin tưởng bản thân.
“Không được” Triệu Ngọc nói: “Nếu bị cô nói trúng thật, như vậy bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã muộn rồi! Nhưng nếu cô đoán sai, vậy thì có thể chúng ta sẽ lợi thì ít mà hại thì nhiều”
“Cho nên tôi thấy vẫn nên cử một tiểu đội bí mật quan sát tình hình trước đã rồi tính tiếp!”
Nói xong, Triệu Ngọc ra hiệu cho Ngô Tú Mẫn ở đằng xa, Ngô Tú Mẫn lập tức gật đầu hiểu ý.
“Tiểu Na Na…” Triệu Ngọc mở miệng ra là đặt biệt danh cho người khác, hắn nói với Tịch Mộng Na trước mặt: “Cảnh sát phá án không giống viết truyện trinh thám, tất cả suy luận đều phải được xây dựng trên chứng cứ, không thể coi đó là điều hiển nhiên được…”
“Tôi biết” Tịch Mộng Na bĩu môi nói: “Tôi chỉ là lo trước tính sau, lỡ như bị tôi nói trúng, hoặc lỡ đâu vẫn còn kịp thì sao?”
“Còn nữa, cái tên Tiểu Na Na này của anh hơi bị moe quá nhỉ?”
“Lo trước tính sau, để tôi nói cho cô biết cái gì gọi là lo trước tính sau nhé!” Dứt lời, Triệu Ngọc kéo Tịch Mộng Na đến cạnh Tăng Khả, để cô ta nhìn máy tính của Tăng Khả: “Cô xem cho kỹ, chúng tôi đang làm gì hả?”
“Đây là…” Tịch Mộng Na cúi đầu, nhìn trên màn hình xuất hiện rất nhiều số liệu mà cô ta không hiểu.
“Tôi đang liên hệ với những người quen biết Cát Hoa, ngoài ra còn thử mở tài khoản trực tuyến của Cát Hoa ra nữa” Tăng Khả chỉ vào màn hình giải thích: “Bên này là ghi chép những cuộc gọi gần nhất của Cát Hoa, tình hình tài chính và quỹ đạo di chuyển vân vân…”
“Đây là…” Tịch Mộng Na liếc nhìn Triệu Ngọc: “Anh đang nói với tôi rằng các anh đã xác định kẻ tình nghi là chị của chú rể rồi, đúng không?”
“Không” Triệu Ngọc chính đáng nói: “Với tư cách là chị ruột, chiếu video khiếm nhã của cô dâu trong hôn lễ của em trai, theo đạo đức bình thường thì không logic!”
“Cho nên, chúng ta phải phân tích tổng hợp tất cả các tin tình báo về Cát Hoa, xem cô ấy là người như thế nào trước đã!” Triệu Ngọc giải thích: “Nếu cô ấy là một người dễ bị kích động, xử trí theo cảm tính, vậy thì hiềm nghi của cô ấy sẽ càng gia tăng”
“Mà nếu cô ấy là một người bình tĩnh và quan tâm đến tình hình chung, vậy thì có lẽ lại là chuyện khác rồi!”
“Nếu cô ấy thuê người” Tăng Khả nói: “Thì sẽ thể hiện cả trên ghi chép thu chi của cô ấy”
“Đây mới là phân tích lý trí, hiểu chưa?” Dưới sự ra hiệu của Triệu Ngọc, Tăng Khả lại mở một cái máy tính khác lên, Triệu Ngọc chỉ vào màn hình và giải thích: “Cái máy tính này được nối với các nền tảng làm việc khác của cảnh sát, có một đội đang cẩn thận điều tra những nhân viên phục vụ trong hôn lễ của Cát Băng!”
“Nhân viên phục vụ à…” Tịch Mộng Na trừng to mắt: “Ơ… Các anh nghi ngờ có người mua chuộc nhân viên phục vụ nên mới lấy được mật khẩu đăng nhập à?”
“Nếu như có nhân viên phục vụ móc nối” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì… sẽ không tồn tại cái người chuyên nghiệp mà cô đã nói!”
“Ừm…” Tịch Mộng Na đã rõ ràng hơn.
“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Trong lễ cưới, tất cả những thành viên tham gia hôn lễ, nhân viên của Cát Băng, các mối quan hệ giao tiếp của Cát Băng, chúng tôi đều đã sắp xếp xong cả rồi!”
“Bề ngoài thì chẳng nhìn ra điều gì, nhưng chúng ta đã giăng lưới từ lâu…”
“Ồ…” Tịch Mộng Na cắn nhẹ môi, gật đầu rồi nói: “Hóa ra, thần thám đại nhân giấu nghề, anh đều nghĩ đến mọi khả năng có thể rồi…”
“Không, không phải là tôi đã suy nghĩ hết mọi đường” Triệu Ngọc nói đúng trọng tâm: “Mà là đoàn đội của tôi lợi hại! Chỉ một mình tôi thì không thể nào chu toàn hết mọi mặt được!”
“Cho nên phía sau thần thám có một đội trâu bò!”
“Tôi hiểu rồi” Tịch Mộng Na xấu hổ nói: “Theo lời của anh thì vừa rồi tôi đã múa rìu qua mắt thợ…”
“Không, cô lại sai nữa rồi” Triệu Ngọc mỉm cười: “Không phải là cô múa rìu qua mắt thợ mà là cô thật lòng muốn giúp đỡ! Cho nên tôi mới cho cô xem những thứ nội bộ này…”
“Triệu Ngọc…” Vẻ mặt Tịch Mộng Na phức tạp, nói: “Tôi thật sự rất muốn trở thành một thành viên trong các anh! Tôi rất thích cuộc sống này!”
“Ừm…” Triệu Ngọc cười nhạt, không nói đúng mà cũng chẳng bảo sai.
“Vậy…” Tịch Mộng Na trừng to mắt, lòng đầy khát khao, nói: “Ngày mai, anh sẽ đưa tôi đi Hải Lạp chứ?”
“Đúng vậy! Được chứ!” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng thì nói, tôi đúng là sợ cô cởi đồ uy hiếp đấy!
“Vậy… Tôi có thể yêu cầu anh thêm một chuyện nữa không?!” Tịch Mộng Na lại hỏi.
“Ừm…” Triệu Ngọc nhếch mép: “Cô đừng có mà được voi đòi tiên nhé!”
“Anh cho tôi ít tiền được không?” Tịch Mộng Na rất nghiêm túc nói: “Tôi đến tháng rồi, phải mua vài đồ dùng vệ sinh…”
Bó tay!
Cả văn phòng lập tức đổ rầm rầm…