Chương 2384 Polo (1)
Chín giờ sángTại câu lạc bộ đua ngựa ở trường đua ngựa trung tâm ngoại ô phía tây, thành phố Hải Lạp.
Rầm rầm rầm…
Chỉ thấy ở trung tâm trường đua ngựa, vó ngựa phi nhanh, tiếng người huyên náo ầm ĩ, đang trình diễn một trận đấu polo đầy đặc sắc.
Mỗi đội có bốn thành viên, bọn họ được trang bị chỉnh tề, thuật cưỡi ngựa uyên thâm, mỗi người đều cầm một cây gậy đánh bóng trong tay phải, hăng hái đuổi theo một quả bóng màu trắng đang lăn cực nhanh…
Điều làm cho Triệu Ngọc bất ngờ là đây không phải một trận luyện tập thông thường, trên khán đài rõ ràng là có rất nhiều người xem, tuy rằng chỉ ngồi đầy hai hàng đầu, nhưng cũng xem như không ít rồi.
Lúc này, dưới sự hướng dẫn của một cảnh sát Hải Lạp, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đi dọc theo bậc thềm đến trung tâm – nơi có tầm nhìn đẹp nhất trên khán đài.
Trên khán đài có vài nhân viên mặc đồ dân tộc đang đứng, còn có vài vị khách đang ngồi.
Những vị khách này đều có dáng vẻ không tầm thường, hẳn đều là những người tương đối có địa vị ở đây.
Bọn họ vốn đều tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, nhưng sau khi Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đi lên thì tất cả đều cùng nhìn Tịch Mộng Na.
Rất rõ ràng, một người giống búp bê barbie như Tịch Mộng Na có vẻ là đáng xem hơn một trận đấu kịch liệt rồi.
“Anh Hàn Trại, tôi là Tiểu Lưu, người đã gọi điện cho anh trước đó” Cậu cảnh sát Hải Lạp mặc đồng phục đến trước mặt một trong những vị khách VIP, sau đó chỉ vào hai người Triệu Ngọc rồi giới thiệu: “Hai vị này đều là đặc vụ của tổ điều tra đặc biệt, bọn họ muốn tìm hiểu về tình hình của Cát Băng!”
“À… À…”
Người đàn ông tên Hàn Trại vội vàng đứng dậy, bắt tay Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na.
Lúc bắt tay Tịch Mộng Na, anh ta không được tự nhiên lắm, do dự một lúc, hiển nhiên cũng bị thu hút bởi vẻ ngoài của Tịch Mộng Na.
“Là vì chuyện của Cát Băng sao? Ôi, mời qua bên này…” Hàn Trại ra hiệu cho hai người Triệu Ngọc đến ngồi ở băng ghế dài phía sau khán đài, sau đó nói: “Ôi, đã lâu rồi tôi cũng không gặp cậu ấy!”
“Vị này…” Cảnh sát Hải Lạp thấy Triệu Ngọc có hơi ngẩn người thì vội chỉ vào Hàn Trại rồi giải thích: “Anh Hàn Trại chính là chồng của cô Cát Hoa!”
“Ồ…”
Lúc gật đầu, Triệu Ngọc đã quan sát người đàn ông này, chỉ thấy Hàn Trại có dáng người thô kệch, nhưng trời sinh mắt to mày rậm, tướng mạo đoan trang, giống như minh tinh màn ảnh.
“Cũng tức là…” Tịch Mộng Na nhỏ tiếng nói thầm với Triệu Ngọc: “Anh rể của ông chủ Cát à?”
“Đúng, đúng!” Hàn Trại nghe thấy lời nói thầm của Tịch Mộng Na thì vội nói: “Cát Băng là em vợ của tôi!”
“Ừm… Hai vị cảnh sát, không biết là…” Hàn Trại hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không? Thật chẳng dám giấu, kể từ sau khi vợ tôi cãi nhau kịch liệt với Cát Băng thì hai chị em bọn họ đã không liên lạc với nhau rất lâu rồi!”
“Trước đây, hễ hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn thì Cát Băng đều tìm tôi uống rượu giải tỏa, nhưng lần này thì cậu ấy không tìm tôi, thậm chí ngay cả điện thoại của người anh rể là tôi đây cũng không nghe!”
“Nhưng mà tôi có thể lý giải, bị kích thích lớn đến vậy trong hôn lễ thì có lẽ đã khiến cậu ấy đau lòng đúng không?”
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn những tuyển thủ đang chơi trên sân polo, hỏi: “Người nào là cô Cát Hoa vậy?”
“Ừm…” Hàn Trại vội đứng dậy, ra hiệu với Triệu Ngọc: “Cô ấy là tuyển thủ số hai trong đội đỏ, trong tám tuyển thủ thì chỉ có cô ấy là nữ thôi, nhìn kìa, chính là người đang đánh bóng đấy!”
Giống như là ứng nghiệm, ngay khi Hàn Trại vừa cất tiếng thì thấy tuyển thủ số hai bên đội đỏ đã đánh một cú bóng, trực tiếp đưa bóng vào khung thành!
Khi trọng tài giơ tay ra hiệu, toàn trường lập tức truyền đến tiếng hoan hô, chúc mừng đội đỏ lại đạt thêm một điểm.
“Hay…”
“Hay quá…”
“Đẹp lắm…”
Trên khán đài cũng vang lên những tiếng hoan hô và vỗ tay, các khách mời đều tán thưởng pha ghi bàn đẹp mắt vừa rồi.
“Ha ha…” Hàn Trại đầy phấn khởi, nhưng trong miệng thì lại khiêm tốn nói: “Vợ tôi là người tài trợ, lại là phụ nữ, đều do người ta nhường cô ấy cả đấy!”
“Thật ra…” Anh ta hưng phấn chỉ vào nơi thi đấu rồi nói: “Đây là trường đua ngựa được sửa chữa lại, kém tiêu chuẩn quốc tế rất xa! Cuộc thi đấu cũng không chính quy, nó càng giống một cuộc biểu diễn thuật cưỡi ngựa hơn…”
“Mọi người biết chứ? Ở nước tôi, môn polo này cũng không lý tưởng để phát triển cho lắm, nếu không phải vì còn có những người như Cát Hoa kiên trì thì e rằng môn thể thao này đã bị thất truyền từ lâu rồi!”
“Ừm… Khụ khụ…” Triệu Ngọc lúng túng ho khan một tiếng.
“Ồ…” Lúc này Hàn Trại mới ý thức rằng mình đã lạc đề, vội vàng nói lời xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá, pha ghi bàn làm tôi hưng phấn quá!”
“Ừm… Cát Băng là người nhà của chúng tôi, anh hỏi tiếp đi, có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì chúng tôi nhất định sẽ phối hợp…”
“Phù…” Triệu Ngọc thở hắt ra một hơi, hỏi: “Hai người đã mất liên lạc với Cát Băng lâu đến vậy, anh ta lại bị kích thích mà đi xa, thế mà hai người không lo lắng chút nào sao?”
“Lo lắng… Ừm… Sao lại không lo được chứ?” Hàn Trại khó xử nói: “Tôi gần như đã tìm khắp tất cả bạn của Cát Băng, suýt nữa đã báo cảnh sát rồi!”
“Vậy… tại sao lại không báo?” Tịch Mộng Na nhịn không được nói chen vào.
“Ôi, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” Hàn Trại nói: “Nếu Cát Ngõa Mật Nhi, ừm, chính là Cát Hoa, nếu cô ấy đi báo cảnh sát, vậy thì chẳng khác nào cô ấy đã nhận thua với em trai mình rồi!”
“Tính tình của hai chị em này đều bướng bỉnh như nhau cả, trước kia hễ xảy ra mâu thuẫn, tôi có giảng hòa thế nào thì cũng phải trên hơn nửa năm thì hai người mới có thể nói chuyện lại với nhau!”
“Còn chuyện hôn lễ thì… Chắc hẳn hai người cũng biết rồi nhỉ? Mất hết cả mặt mũi, tôi đoán là tạm thời thì Cát Băng sẽ không ló mặt ra gặp chị của cậu ấy đâu!”
“Cho nên tôi cảm thấy bây giờ Cát Băng chắc đang ở nơi nào đó để bình tâm lại rồi! Dù sao thì việc kinh doanh của cậu ấy cũng là sau sang xuân, bây giờ chẳng có gì phải sốt ruột cả…”
“Vậy…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy nói về chuyện hôn lễ đi! Vợ chồng hai người có tham dự hôn lễ đó không?”
“Không, không… Sao mà dám đi chứ!” Hàn Trại nói: “Lúc trước, vợ tôi đã làm mất mặt mũi bạn gái Cát Băng trước bao nhiêu người, Cát Băng giận đến mức suýt nữa đã ra tay với chị của cậu ấy rồi, trong một buổi lễ lớn như đám cưới thì sao có thể tham dự được nữa chứ?”
“Có phải vợ của anh đã biết xuất thân trước kia của cô dâu từ lâu rồi không?” Triệu Ngọc tùy tiện hỏi một câu.
“Ừm…” Kết quả, nghe thấy câu này, Hàn Trại lập tức cảnh giác, nghiêm mặt hỏi lại: “Anh hỏi như vậy là có ý gì hả?”
“Tôi không có ý gì cả, làm theo thông lệ thôi” Triệu Ngọc nói: “Anh cứ trả lời là được rồi!”
Nhìn thấy Triệu Ngọc không có ý nói đùa, Hàn Trại mới do dự trả lời: “Vợ tôi… Nếu như biết người phụ nữ đó là loại người nào từ lâu thì sao có thể để mọi chuyện trở nên rối ren nát bét như vậy được chứ?”
“Lúc đầu, sở dĩ vợ tôi phản đối là do cô ấy không muốn Cát Băng cưới một người phụ nữ nước ngoài, nghĩ rằng thói quen sinh hoạt, tôn giáo, văn hóa không giống nhau, tương lai sẽ sinh ra rất nhiều mâu thuẫn!”
“Còn nữa, cô ấy sợ người phụ nữ nước ngoài ấy ham muốn tài sản của Cát Băng nên mới không đồng ý cuộc hôn nhân này”
“Phụ nữ ở thảo nguyên đều thẳng tính, tuy rằng đã nói rất nhiều lời không nên nói, nhưng mà điểm xuất phát của cô ấy cũng đều là vì Cát Băng cả thôi!”
“Tôi cũng không giấu gì hai người, có phải là hai người đều nghĩ rằng sau khi xảy ra vụ bê bối ở lễ cưới thì Cát Hoa sẽ vênh váo tự đắc, đắc chí rằng mình có tầm nhìn xa, hay là hả hê sung sướng không?”
“Không, các anh nhầm rồi, thật ra Cát Hoa rất đau lòng, đau lòng hơn bất kỳ ai, chỉ có cô ấy mới là người yêu thương em trai của cô ấy nhất!”
“Ôi!” Hàn Trại nặng nề thở dài một tiếng: “Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này từ trước thì ban đầu cứ để Cát Băng cưới em gái tôi thì tốt biết mấy? Em gái tôi và Cát Băng lớn lên bên nhau từ nhỏ, hiểu rất rõ về nhau, nếu hai đứa thân càng thêm thân thì tốt đẹp biết mấy? Sẽ không đến nỗi thành ra như bây giờ! Tôi thật sự không hiểu nổi rốt cuộc người phụ nữ nước ngoài đó có sức hấp dẫn gì cơ chứ?”
“Em… em gái của anh sao?” Đột nhiên, Triệu Ngọc như đánh hơi được gì đó, vội vàng hỏi: “Em gái anh là ai?”
“Ồ, các anh là đồng nghiệp đấy” Hàn Trại chỉ về phía viên cảnh sát Hải Lạp: “Con bé làm pháp y ở Cục Cảnh sát Đại Long!”
Ồ!
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na vẫn còn như bị tập kích.
Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn có kinh nghiệm phong phú, lập tức nén sự kinh ngạc xuống, hỏi một câu: “Em gái anh có tham dự lễ cưới chứ?”
“Đương nhiên là có rồi” Hàn Trại không do dự gì mà nói ngay: “Thanh mai trúc mã chơi với nhau từ bé thì đương nhiên phải tham dự rồi! Hơn nữa, hình như nó còn làm phù dâu cho cô dâu nữa đấy…”