Chương 2385 Polo (2)
“Thành thật mà nói thì…” Hàn Trại không chú ý thấy sắc mặt của cả Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đều bất thường, vẫn đang một mình dong dài: “Tôi đã nói với em gái rất nhiều lần là không cho nó làm pháp y rồi!”“Nhưng nó vẫn không nghe, tôi đoán cuối cùng Cát Hoa không chọn nó là bởi nguyên nhân này đấy…”
Thấy Hàn Trại cứ nói không ngừng, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại của mình ra, giả vờ như là có người gọi điện thoại đến, sau đó nói với Tịch Mộng Na: “Tăng Khả lại gọi điện đến nữa rồi, cô nhận giúp tôi đi!”
“Ừm…”
Tịch Mộng Na vội nhận điện thoại, sau đó ngầm hiểu mà lùi xuống bậc thềm, đến phía dưới thì giả vờ nhận nghe.
Sau khi nhìn thấy màn hình vốn không có cuộc gọi nào thì cô ta cũng đã hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng ấn vào số điện thoại của Tăng Khả.
“A lô, Tăng Khả à?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tịch Mộng Na vội vàng che điện thoại, nói nhỏ: “Bọn tôi điều tra được một tin mới, bây giờ anh lập tức đi điều tra về một người, chính là em gái của Hàn Trại – anh rể của Cát Băng, cô ta là nhân viên pháp y ở Cục Cảnh sát Đại Long!”
“Cô nói từ từ thôi…” Tăng Khả trở tay không kịp, hỏi: “Tại sao lại phải điều tra người này thế?”
“Người này là thanh mai trúc mã, bạn chơi từ bé với Cát Băng, đã từng theo đuổi Cát Băng, nhưng mà đã bị Cát Băng từ chối…” Tịch Mộng Na cẩn thận từng ly từng tí lại vội vã nói: “Cô ta là phù dâu trong lễ cưới, chắc là anh đã hiểu người này quan trọng thế nào rồi chứ?”
“Đợi đã…” Tăng Khả vẫn còn chưa theo kịp tiết tấu: “Thanh mai trúc mã, phù dâu, ý của cô là vụ video khiếm nhã trong hôn lễ có khả năng là do người phụ nữ này phát lên ấy hả?”
“Bây giờ có hai khả năng” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Thứ nhất, anh nói đúng rồi, video là do người phụ nữ này phát lên!”
“Nếu là như vậy, thì rất có thể người phụ nữ này sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ! Bây giờ, cô ta đang gặp nguy hiểm…”
“Thứ hai, anh nói sai rồi, người phụ nữ này là bác sĩ pháp y, có kinh nghiệm chuyên môn phong phú, cho nên cô ấy có thể chính là hung thủ dưới gầm cầu!”
“Video không phải do cô ta phát, nhưng mà người thì bị cô ta giết chết!”
“Cô ta muốn bênh vực Cát Băng, lại không biết rốt cuộc là người phụ nữ người Nga nào đã phát video, cho nên dứt khoát giết hết tất cả!”
“Nếu thật sự là như vậy thì sau khi giết người xong, cô ta sẽ làm gì đây? Chắc chắn cô ta sẽ đi tìm Cát Băng rồi, cho nên việc Cát Băng mất liên lạc cũng có thể có liên quan rất lớn với cô ta!”
“Nói không chừng… Bây giờ, Cát Băng đã bị giam cầm trong nhà của cô ta rồi ấy chứ!”
“Ừm, tôi hiểu rồi” Tăng Khả nhận ra chuyện có quan hệ trọng đại, vội nói: “Em gái của chồng Cát Hoa đúng chứ? Có tên không?”
“Không có, chắc chắn là cô ta họ Hàn rồi…” Tịch Mộng Na nói: “Cô ta đang làm việc tại Cục Cảnh sát Đại Long, hẳn sẽ dễ điều tra thôi!”
“Được rồi, tôi biết nên làm sao rồi!” Tăng Khả nói: “Cô bảo tổ trưởng cứ yên tâm đi!”
“Ừ” Tịch Mộng Na không quên dặn dò: “Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy, tuy rằng là phụ nữ, nhưng dẫu sao thì cũng là sát thủ dưới gầm cầu…”
“Được rồi, tôi biết rồi!” Tăng Khả cúp điện thoại.
Tịch Mộng Na tắt điện thoại, dần dần nén lại sự kích động trong lòng, sau đó mới xoay người đi lên khán đài.
Kết quả, khi cô ta đang đi dọc lên theo bậc thềm thì đúng lúc nhìn thấy tuyển thủ số hai của đội đỏ là Cát Hoa cũng đã đi lên khán đài.
Hóa ra, vào lúc này, trận đấu đã bước vào thời gian nghỉ giữa hiệp, tranh thủ lúc này, Cát Hoa lên khán đài chào hỏi mấy vị khách quý.
Sau khi cởi mũ bảo hiểm ra, họ thấy vẻ ngoài Cát Hoa cũng rất nổi trội, vóc người cao ráo vừa vặn, dáng vẻ hiên ngang, tuy rằng là phụ nữ nhưng lại anh tuấn vô cùng.
Chỉ có một khuyết điểm là làn da của cô ta hơi thô ráp, có lẽ vì từ bé cô ta đã lớn lên trên lưng ngựa.
Bởi vì không thông báo trước nên Cát Hoa tỏ ra khá ngạc nhiên khi nhìn thấy chồng mình đang nói chuyện với vài người xa lạ.
Đặc biệt là sau khi cô ta nhìn thấy một vị mặc đồng phục cảnh sát Hải Lạp thì sắc mặt thay đổi trong phút chốc.
“Hàn Trại… Thế này là…”
Cô ta không quan tâm đến chuyện chào hỏi các vị khách mời nữa, đi thẳng đến trước mặt đám người Triệu Ngọc.
“Ồ, em đừng lo lắng” Hàn Trại nhìn ra gì đó nên vội giới thiệu: “Mấy vị này đều là cảnh sát, bọn họ đến để hỏi vài chuyện về Cát Băng thôi!”
“Hở!?” Vừa nghe vậy thì vẻ mặt của Cát Hoa càng xấu đi, cô ta lo lắng hỏi: “Có phải là… Cát Băng đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không, không, không…” Hàn Trại vội vàng giải thích: “Không phải đâu, chỉ là tìm hiểu tình hình mà thôi, bọn họ cũng đang tìm Cát Băng!”
“Ừm…” Lúc này thì Cát Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, đặt gậy đánh bóng xuống, đầu tiên là dùng tiếng của dân tộc mình để chào hỏi những vị khách mời, lúc này mới xoay người nói với bọn Triệu Ngọc: “Anh cảnh sát, cực khổ cho mọi người rồi, đứa em trai này của tôi trước giờ luôn không làm người khác bớt lo được chút nào cả!”
“Có phải là… nhân viên của nó tìm không thấy nó đâu nên đã báo cảnh sát không?”
“Chúng tôi muốn hỏi là…” Triệu Ngọc không trả lời mà hỏi lại: “Gần đây cô không có tin tức gì của Cát Băng thật à?”
“Đúng vậy, bởi vì chuyện kết hôn nên thằng bé vẫn còn đang giận tôi” Cát Hoa không biết phải làm sao nói: “Tôi là người hiểu đứa em này của tôi nhất, thể diện quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, dù cho nó sai rồi hay dù tôi có là chị của nó thì trước giờ nó cũng chưa từng nhận lỗi với bất cứ ai…”
“Ừm…” Triệu Ngọc lại nói: “Vậy cô có thể cung cấp vài manh mối cho chúng tôi không? Ví dụ như anh ta thường đi đâu hoặc là có thể anh ta sẽ đến chỗ nào?”
“Vậy thì khó rồi” Cát Hoa nói: “Lần trước giận tôi, thằng bé đã chạy đến Brazil để tham gia lễ hội Carnival đường phố, có trời mới biết bây giờ thằng bé đang ở đâu”
“Không” Triệu Ngọc nói: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có thông tin anh ta đã xuất cảnh!”
“Hơn nữa, hai số điện thoại của anh ta, một cái thì đang nợ tiền, còn một cái thì tắt máy…”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Tất cả tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng của anh ta đều chưa từng động đến, chuyện này hơi bị bất thường đấy!”
“Hả? Thật à?” Cát Hoa dường như đã nhận ra tình hình không ổn, hỏi: “Anh cảnh sát, anh nói như vậy có phải đã xảy ra chuyện gì thật rồi không?”
“Nếu chỉ là vụ mất tích bình thường thì sao các anh lại điều tra kỹ càng đến vậy chứ?”
“Quả nhiên là cô Cát rất thông minh” Triệu Ngọc nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không dong dài với cô nữa, nói thật với cô vậy!”
“Tôi đến từ Mãn Châu, bây giờ ở Mãn Châu đang có một vụ án lớn, không biết là cô đã nghe nói chưa?”
“Ừm…” Cát Hoa không lên tiếng, Hàn Trại lại bỗng rùng mình: “Tôi có nghe nói rồi, vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, có vài người phụ nữ bị treo cổ, đúng không?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Trong đó có bốn người đều là phù dâu người Nga trong hôn lễ của Cát Băng!!!”
“Cái gì?”
Sau khi Hàn Trại nghe xong thì suýt nữa đã ngã quỵ xuống đất, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Cát Hoa một cách khác thường.
Sắc mặt của Cát Hoa cũng đã thay đổi, kinh hãi một lúc lâu không nói ra được câu nào!
Cô ta cũng đơ người, như thể là đã bị đông cứng vậy…
“Sao… Sao lại có thể như vậy được chứ?”
Hàn Trại ngơ ngẩn, mắt nhìn chằm chằm vào Cát Hoa.
Tu… Tu, tu…
Đúng vào lúc này, tiếng còi truyền đến từ sân thi đấu, chỉ thấy trọng tài đang ra hiệu với Cát Hoa, ý là hiệp hai của trận đấu sắp bắt đầu rồi!
“Anh cảnh sát” Cát Hoa rất khó xử nói: “Trận đấu polo hôm nay rất quan trọng nên tôi phải ra sân thi đấu, anh xem thế này có được không nhé, có chuyện gì thì anh đợi tôi kết thúc trận đấu đã rồi nói tiếp có được không?”
“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na bĩu môi chế giễu: “Còn muốn thi đấu nữa á?”
Nhưng mà những lời chế giễu của Tịch Mộng Na vẫn chẳng ăn thua gì, Cát Hoa đội nón bảo hiểm lên, cầm lấy gậy chơi bóng, xoay người bước xuống khán đài, đi đến chỗ ngựa đua của mình…