← Quay lại trang sách

Chương 2405 Bất chợt kết thúc

“Không đâu… Tôi không hề nhìn, tôi chưa bao giờ nhìn lén cả, ngài Cát rất tin tưởng tôi…”Trong phòng sách, người giúp việc vừa mới chạy tới nơi, giờ đang dùng tiếng Trung trúc trắc để giải thích, dường như ông ta cho rằng Triệu Ngọc hoài nghi ông ta trộm thứ gì đó.

Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ chính là người giúp việc đến dọn phòng mỗi tuần một lần này không phải phụ nữ, mà là một ông chú mặc trang phục dân tộc thiểu số.

Trương Quyền Khánh nói cho Triệu Ngọc biết người giúp việc này vốn là họ hàng xa của Cát Băng, lý do để ông ta đến quét tước phòng, một là tin tưởng ông ta, hai là có thể hỗ trợ ông ta giải quyết khó khăn về kinh tế một chút.

“Chúng tôi không có ý đó” Tịch Mộng Na cầm bức ảnh chụp quyển truyện tranh và nói: “Ông hãy nhìn kỹ xem, ông đã thấy quyển truyện tranh này ở trong nhà Cát Băng bao giờ chưa?

“Chuyện này rất quan trọng đối với chúng tôi!”

“Không, không đâu…” Ông chú giúp việc xua tay nói: “Tôi đâu biết chữ, tôi đọc sách làm gì chứ?”

“Không phải tôi bảo ông đọc!” Tịch Mộng Na khá sốt ruột: “Đây là quyển truyện tranh, có tranh đấy, ông hãy nhìn kỹ những bức tranh này, xem đã từng nhìn thấy bao giờ chưa?”

“Không, không…” Ông chú giúp việc lắc đầu: “Tôi chưa nhìn thấy bao giờ cả…”

“Vậy…” Tịch Mộng Na hỏi lại: “Tương tự thì sao? Trong nhà có quyển truyện tranh nào tương tự thế này không?”

“Mấy người tự mình xem đi!” Ông chú kia thẳng cổ, chỉ vào phòng nói: “Mấy người mà thấy được thì tức là có! Tôi không thấy, dù sao tôi cũng không thấy đâu…”

“Ông…” Tịch Mộng Na buồn bực chỉ điện thoại di động: “Ít nhất ông cũng phải nhìn đã chứ? Ông đã nhìn chưa?”

“Không có, nói không có tức là không có!” Ông chú cứ như một liệt sĩ sắp anh dũng hy sinh vậy, sống lưng thẳng tắp.

“Được rồi, được rồi…”

Trương Quyền Khánh thật sự không nhìn nổi nữa, nhanh chóng kéo ông chú kia sang một bên, dùng ngôn ngữ của bọn họ khuyên bảo ông chú.

Khuyên nhủ hồi lâu, Trương Quyền Khánh mới bất đắc dĩ nói với Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na: “Xem ra, ông ta thật sự chưa từng nhìn thấy bao giờ!”

“Vậy…” Tịch Mộng Na nói với Triệu Ngọc: “Bây giờ chúng ta đi bệnh viện đi! Trực tiếp hỏi chị của Cát Băng chẳng phải sẽ biết ngay sao? Cùng lắm thì hỏi cái cô thanh mai trúc mã với Cát Băng là Hàn Văn…”

“Chẳng phải Hàn Văn đã nói rằng” Triệu Ngọc không nhanh không chậm mà nói: “Cát Băng thích đọc tiểu thuyết trinh thám à?”

“Ồ? Thế à?” Trương Quyền Khánh khá bất ngờ: “Sao tôi không biết thế nhỉ? Tôi chưa từng nhìn thấy Tổng Giám đốc Cát đọc tiểu thuyết trinh thám bao giờ mà?”

“Nhưng mà…” Anh ta nhớ lại và nói: “Năm trước, khi ‘Thám tử phố Tàu 2’ được chiếu rạp, hình như anh ấy đặc biệt đến rạp chiếu phim…”

“Chị của Cát Băng” Triệu Ngọc hỏi: “Tình hình của cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

“Hàn Trại suy nghĩ thật lâu, vẫn không dám nói!” Trương Quyền Khánh nói với vẻ khó xử: “Bởi vì sau khi chị ấy ngã ngựa, xương bả vai và xương đùi bị gãy, phải phẫu thuật, Hàn Trại sợ chị ấy mà biết được sẽ làm ảnh hưởng đến bệnh tình, muốn chờ chị ấy bình phục hoàn toàn rồi mới nói!”

“Làm thế không tốt lắm đâu!” Tịch Mộng Na nói: “Tuy rằng đây là tin tức bất hạnh, nhưng mà Cát Hoa hẳn là có quyền được biết, phải nói cho cô ấy chứ?”

“Chuyện này thì…” Trương Quyền Khánh không biết nên nói như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên.

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua dãy số, nháy mắt với Trương Quyền Khánh một cái, Trương Quyền Khánh hiểu ra, lập tức kéo ông chú giúp việc đi ra ngoài phòng sách.

“A lô, sếp à” Cuộc điện thoại này là do Thôi Lệ Châu gọi đến: “Hơi kỳ quái!”

“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Là cái cô tiểu thư đồ tể kia à?”

“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu nói: “Vừa rồi lúc tiến hành hỏi thăm cô ta theo lệ thường, tôi cảm thấy cô ta khá bất an, có vẻ đứng ngồi không yên, không biết rốt cuộc là bởi vì cái gì?”

“À, dựa theo yêu cầu của anh, tôi đã quay video lại rồi, buổi tối anh cứ xem đi!”

“Cô ta nói như thế nào?” Triệu Ngọc hỏi.

“Cô ta nói rằng… Cô ta tuy rằng là em gái Hàn Trại, chị Hàn Văn, nhưng trên thực tế, cô ta lại thực sự lớn lên ở Tân Tân, đừng nói là thanh mai trúc mã với Cát Băng, gần như ngay cả quen biết bình thường cũng không tính!”

“Ồ?”

“Không phải chứ?”

Không chỉ Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ, mà Tịch Mộng Na đang ghé vào người Triệu Ngọc nghiêng tai lắng nghe cũng cảm thán.

Nhìn thấy tư thế bất nhã của mình và Tịch Mộng Na, Triệu Ngọc đành phải bật loa ngoài của điện thoại di động lên.

“Cô ta mắc một loại bệnh phổi” Thôi Lệ Châu nói: “Cô ta phải đến bệnh viện điều trị mỗi tuần, cho nên từ nhỏ cô ta đã sống ở nhà bà ngoại, nên cô ta lớn lên ở Tân Tân!”

“Thế à? Cô ta không nói dối đấy chứ?” Triệu Ngọc nói: “Nếu cô ta lớn lên ở Tân Tân thì tại sao lại quay về Hải Lạp làm đồ tể?”

“Người ta không phải đồ tể, là người kinh doanh lò mổ thì đúng hơn!” Thôi Lệ Châu nói: “Lò mổ là của cha mẹ cô ta, vốn để lại cho anh trai cô ta là Hàn Trại kế thừa, thế nhưng Hàn Trại không muốn làm, lại không thiếu tiền, nên đã giao lò mổ cho Hàn Tình!”

“Còn về Hàn Văn, cô ta chỉ một lòng tập trung vào sự nghiệp pháp y, cũng không có hứng thú với lò mổ…”

“Còn nữa” Thôi Lệ Châu còn nói: “Bởi vì không phải cùng nhau lớn lên nên Hàn Tình nói rằng mối quan hệ giữa cô ta và anh trai, em gái thứ hai cũng không thân, bình thường ngoại trừ ngày lễ ra, gần như rất ít qua lại…”

“Vậy… Cát Băng thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Thật sự không thân à?”

“Đúng thế” Thôi Lệ Châu nói: “Cô ta từng gặp Cát Băng, vì dù sao Cát Băng cũng có thể xem như thân thích, nhưng chỉ giới hạn ở từ ‘từng gặp’ mà thôi, thậm chí còn không nói chuyện nhiều!”

“Nên càng không nói đến đám cưới Cát Băng, Cát Băng vốn không gửi cô ta thiệp mời…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nói: “Xem ra… Chúng ta tìm lầm người rồi?”

“Nhưng mà!” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu lại bỗng nhiên ngoặt một bước: “Khi tôi hỏi cô ta, tôi cảm thấy phản ứng của cô ta có chút vấn đề, ánh mắt né tránh, đứng ngồi không yên, tôi cứ hỏi câu nào là cô ta phải nghĩ một hồi lâu mới có thể trả lời…”

“Thế nhưng tất cả những lời cô ta nói lại đều phù hợp logic, không có sơ hở gì…”

“Cho nên rốt cuộc cô ta nói dối hay nói thật thì tôi cũng không chắc!” Thôi Lệ Châu nói: “Xem ra, đạo hạnh của tôi vẫn không đủ, vẫn phải nhờ anh và chị Ngô kiểm tra xem sao!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi cân nhắc một lúc rồi nói: “Tiểu Thôi, cô tập hợp lại các đoạn video trong camera giám sát xung quanh nhà Hàn Tình để tra quỹ tích sinh hoạt của cô ta xem sao!”

“Sau đó dựa theo trình tự bình thường để hỏi thăm người quen của cô ta đi…”

“Được!” Thôi Lệ Châu hỏi: “Thế chỗ anh có phát hiện gì không?”

Triệu Ngọc nói sơ qua tình hình với cô ta, sau đó cúp điện thoại.

“Nếu ánh mắt né tránh, đứng ngồi không yên” Điện thoại mới vừa cúp thì Tịch Mộng Na đã không nhịn được hỏi: “Vậy chắc chắn là có vấn đề nhỉ?”

“Không, ngược lại thì đúng hơn…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Sát thủ dưới gầm cầu là một người làm việc cẩn thận, cực kỳ bình tĩnh, chỉ sợ hắn ta đã tính toán xem nên ứng phó như thế nào khi chúng ta tìm tới cửa rồi!”

“Cho nên khả năng Hàn Tình là sát thủ dưới gầm cầu cực kỳ nhỏ…”

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nói xong câu đó thì lại đột nhiên phát hiện giao diện hệ thống trong đầu xuất hiện biến hóa.

Hắn nhanh chóng mở hệ thống ra xem xét, lại kinh ngạc phát hiện quẻ “Khôn Cấn – Càn” mà mình bốc được lúc trước đã kết thúc!

Hệ thống nói cho hắn rằng độ hoàn thành quẻ là 723%, hắn đạt được mười món đạo cụ…

Không phải chứ!?

Hắn mở cột đạo cụ ra, phát hiện chỉ đạt được mười món đạo cụ bình thường mà thôi, độ hoàn thành 723% trông có vẻ không tồi, nhưng đối với một quẻ “Khôn Cấn – Càn” mà nói thì hiển nhiên kém quá xa!

Thế… Thế này là có ý gì hả đại ca hệ thống?

Nhìn thấy quẻ văn đột nhiên kết thúc, Triệu Ngọc bỗng nhiên hiểu được hai chuyện.

Chuyện thứ nhất: cuộc điều tra của hắn đã xảy ra lệch lạc, hắn tìm nhầm phía…

Chuyện thứ hai: hệ thống dường như đã nâng cao độ khó khăn so với trước kia, nhiệm vụ yêu cầu hoàn thành Kỳ Ngộ không hề đơn giản giống như trước nữa…

Đang nghĩ đến đây, hệ thống lại gửi một tin tức, nói cho Triệu Ngọc rằng bởi vì là quẻ biến dị nên khu vực bốc quẻ sẽ cooldown bảy ngày…