← Quay lại trang sách

Chương 2404 Em gái đầu khả nghi

Cát Băng tổng cộng có tám bất động sản, trong đó, ở thành phố Hải Lạp chỉ có ba nơi, các bất động sản khác đều ở các thành phố lớn của Đông BắcCăn cứ tư liệu, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na tìm được nơi ở thường xuyên nhất của Cát Băng ở thành phố Hải Lạp, khu nhà xa hoa này ở vị trí tương đối hẻo lánh, lại rất gần thảo nguyên.

Biệt thự của Cát Băng là một tòa nhà ba tầng dành cho một gia đình, trông không có gì đặc biệt.

“Bình thường vào mùa hè, Tổng Giám đốc Cát sống ở đây rất nhiều” Lúc này, Giám đốc của Cát Băng là Trương Quyền Khánh đang cùng Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na đi xem xét, anh ta vừa sai người mở cửa phòng biệt thự ra, vừa mô tả chi tiết với Triệu Ngọc: “Mà tới mùa đông, thì về cơ bản là không thấy anh ấy đâu!”

Triệu Ngọc đứng trước cửa biệt thự quan sát một vòng, phát hiện đồ đạc trong sân được đặt chỉnh tề, cực kỳ sạch sẽ nên hỏi liền: “Nếu không thường đến thì sao căn nhà vẫn sạch sẽ thế?”

“À…” Trương Quyền Khánh nhanh chóng trả lời: “Có người giúp việc, cứ tới mùa đông là người giúp việc đều phải đến đây quét tước mỗi tuần một lần!”

“À…” Triệu Ngọc búng tay một cái, ra lệnh: “Nhanh chóng gọi người giúp việc tới, tôi có việc muốn hỏi cô ấy!”

“À…” Trương Quyền Khánh lập tức gật đầu, sau đó dặn dò cấp dưới của mình đi gọi người giúp việc.

“Nếu mùa đông không ở đây thì anh ta hay đi chỗ nào?” Triệu Ngọc lại hỏi một câu.

“Hẳn là đi Tân Tân” Trương Quyền Khánh nói: “Bởi vì công việc kinh doanh trên thảo nguyên có một phần lớn đều thông qua công ty du lịch Tân Tân liên hệ, cho nên tới mùa đông, Tổng Giám đốc hay trở về gặp gỡ bạn bè, tặng quà cáp nữa!”

“Mãn Châu, Phụng Bình, còn có Hô Hòa nữa, anh ấy luôn đến đó!”

“Đương nhiên” Trương Quyền Khánh nói: “Tổng Giám đốc thích du lịch, mùa đông ngoài việc gặp gỡ bạn bè cũ để nói chuyện làm ăn ra, anh ấy hay đi chơi khắp nơi…”

“Cho dù trở về thì cũng hầu như không trở về nhà mà ở chỗ chị mình…”

“À” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Thế hai ngôi nhà khác ở Hải Lạp thì sao? Anh ta có ở đó không?”

“Không” Trương Quyền Khánh nói: “Hai ngôi nhà đó thì một nơi chưa được trang hoàng, còn một nơi là nhà cũ, cơ sở vật chất hơi cũ, chỉ để đó chứ không dùng!”

À…

Thật ra, Triệu Ngọc đã đọc được các chi tiết này từ trên tư liệu rồi, sở dĩ hắn hỏi lại Trương Quyền Khánh một lần là sợ sự thật khác tư liệu thôi.

Lúc trước, lúc tìm kiếm Cát Băng, cảnh sát đã điều tra tất cả các nơi ở của Cát Băng rồi, thậm chí ngay cả Tân Tân bên kia cũng không để sót.

Trương Quyền Khánh đã chuẩn bị trước chìa khóa, mở cánh cửa phòng trộm ra và dẫn Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na vào trong biệt thự.

Triệu Ngọc phát hiện cách bài trí trong biệt thự tuy rằng ngăn nắp nhưng cũng không tinh xảo, phong cách trang hoàng dường như khá tùy ý, có lẽ là vì Cát Băng có tính tục tằng bẩm sinh của một người dân trên thảo nguyên.

“Anh cảnh sát” Trương Quyền Khánh lại nói: “Lúc trước tôi đã báo cáo rồi, cái xe trượt tuyết được phát hiện ở hiện trường đích thật là do Tổng Giám đốc Cát mua, là xe trượt tuyết hoàn toàn chạy bằng điện được mua năm kia, động lực tuy rằng không mạnh lắm, nhưng mà tiếng ồn lại rất nhỏ!”

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trực tiếp chỉ về phía trên tầng, khiến Trương Quyền Khánh dẫn hắn đi đến phòng sách của Cát Băng.

Không nghĩ tới phòng sách của Cát Băng vốn không phải phòng sách thực sự mà càng giống một căn phòng triển lãm hơn.

Trên giá sách đều là những món đồ có đặc điểm dân tộc đặc biệt, như đao sừng trâu, cung tên, đàn đầu ngựa vv…, thậm chí trông còn có chút bừa bộn.

“Được rồi” Triệu Ngọc nhìn vài lần rồi nói với Trương Quyền Khánh: “Anh ở bên ngoài chờ chúng tôi một lúc nhé!”

Nói xong, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na bắt đầu đeo găng tay, hình như muốn tìm cái gì đó.

Trương Quyền Khánh nhanh chóng hiểu chuyện lui ra ngoài.

“Triệu Ngọc, chúng ta muốn tìm cái gì?” Tịch Mộng Na tò mò hỏi một tiếng.

“Vừa rồi, cô thấy có mấy camera ở bên ngoài không?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi lại một câu.

“Hả?” Tịch Mộng Na khó hiểu: “Cái gì mà camera cơ?”

“Nếu…” Triệu Ngọc mở điện thoại di động ra, chỉ vào hình ảnh thi thể nữ trên cầu treo trong quyển truyện tranh và nói: “Nếu quyển truyện tranh này do ai đó nhét vào túi quần Cát Băng, thì người này rất có thể đã tới nhà Cát Băng!”

“À…” Tịch Mộng Na lúc này mới hiểu được,

“Anh hỏi tôi camera là muốn thông qua camera kiểm tra xem sau khi Cát Băng tự tử, ai từng tới đây à?

“Tôi… Tôi đúng là không nhớ…”

Lúc này, Triệu Ngọc thấy điện thoại di động của mình vang lên, vì thế xua tay nói với Tịch Mộng Na: “Được rồi, cô điều tra căn phòng này đi! Tìm ra thứ mà cô cho rằng hữu dụng, tôi nghe điện thoại trước đã!”

“Ừm…” Tịch Mộng Na đành phải đeo găng tay, bắt đầu tìm kiếm.

Cuộc điện thoại này là do Tăng Khả gọi đến, sau khi được kết nối, chỉ nghe Tăng Khả nói: “Tổ trưởng, toàn bộ mười một chiếc ô tô của Cát Băng đã được xác nhận rồi, ngoại trừ chiếc Ford Edge bị thiêu hủy kia ra thì các ô tô khác đều không có vấn đề gì”

“Còn nữa, bên phía đội trưởng Cừu đã gửi tin tức về, bọn họ đã thông qua Bộ Giao thông tìm được đoạn video theo dõi quay được xe Ford, xác nhận chiếc xe này đã từ đường cao tốc chạy đến Mãn Châu vào buổi sáng ngày 15 tháng trước”

“Ồ?” Triệu Ngọc nói: “Lúc ấy, Cát Băng đã thắt cổ bỏ mình rồi!”

“Đúng thế, tài xế hiển nhiên chính là sát thủ dưới gầm cầu!” Tăng Khả nói: “Chỉ tiếc, không biết hắn đã làm gì ô tô mà trong đoạn video, em không tài nào nhìn thấy diện mạo của tài xế ô tô, là nam hay nữ cũng rất khó nhận ra, em phải xử lý kỹ thuật thêm một bước nữa mới được!”

“Có qua có lại” Triệu Ngọc nói: “Nếu thật sự là sát thủ dưới gầm cầu thì chiếc ô tô kia hẳn là không chỉ ra vào Mãn Châu một lần thôi đâu, cậu bảo đội trưởng Cừu điều tra thật kỹ nhé!”

“Em hiểu rồi, em đang tra đây!” Tăng Khả nói: “Không chỉ Mãn Châu thôi đâu, em đã phái người đi thăm dò các camera theo dõi bên Hải Lạp rồi, nếu sát thủ dưới gầm cầu đến từ Hải Lạp thì chiếc ô tô kia sẽ thường xuyên đi đi lại lại giữa Hải Lạp và Mãn Châu…”

“Tuyệt lắm, cậu càng ngày càng chuyên nghiệp rồi đấy!” Triệu Ngọc khen ngợi: “Chỉ cần có thể truy tìm được quỹ tích hoạt động của chiếc xe này thì chúng ta có thể bắt được hung thủ thực sự!

“Tăng Khả” Triệu Ngọc lại nghĩ tới điều gì, nhanh chóng nói: “Nói cho đội trưởng Cừu, phái người điều tra đoạn video theo dõi gần hiện trường đám người Thu Kim Na mất tích một lần nữa, xem có thể tìm được bóng dáng chiếc xe Ford màu xám bạc này hay không!”

“À, được! Tổ trưởng, còn có chuyện em muốn báo cáo với anh…” Tăng Khả lại nói: “Bên phía pháp y Quách đã cùng với các chuyên gia cực kỳ có thẩm quyền tiến hành xác nhận qua video rồi, các chuyên gia nhất trí cho rằng Cát Băng chết vì tự tử!!”

Đối với kết quả này, Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, lúc này gật đầu nói: “Thế thì… thời gian tử vong cụ thể thì sao?”

“Pháp y Quách nói, về thời gian tử vong thì còn phải chờ đợi báo cáo kết quả xét nghiệm phân hủy mô gan đã, cả Hải Lạp và Mãn Châu đều không làm được, cần vận chuyển đến Tân Tân mới làm được, chỉ sợ còn phải chờ hơn 24 giờ mới có kết quả!”

“Nhưng mà…” Tăng Khả lại nói: “Căn cứ vào đánh giá của pháp y Quách thì phán đoán ban đầu của ông ta hẳn là không có vấn đề, Cát Băng ít nhất chết 50 ngày trước, chắc anh ta không phải sát thủ dưới gầm cầu đâu!”

“Được” Triệu Ngọc nói: “Vậy… Còn có phát hiện gì khác không?”

“Vừa rồi em đã tra xét thẻ tín dụng của người này” Tăng Khả nói: “Em phát hiện trong hai tháng gần đây nhất, cô ta liên tục rút tiền mấy lần, mỗi lần đều từ khoảng 4000 tới 9000 nhân dân tệ, không biết cô ta sử dụng làm gì!”

“Tổ trưởng” Tăng Khả hoài nghi nói: “Trong thời đại thông tin, người ta căn bản không hay giao dịch bằng tiền mặt, những khoản tiền này vừa lúc được rút trong lúc xảy ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, em cho rằng rất khả nghi!”

“Đúng!” Triệu Ngọc cũng mơ hồ cảm thấy hưng phấn: “Số tiền đó có lẽ chỉ dùng để mua đồ dùng thắt cổ, cây thang, còn có xăng dầu nữa…”

“Ừm… xăng dầu…” Hai mắt Triệu Ngọc bỗng dưng sáng lên: “Muốn mua xăng dầu thì phải vào cây xăng, phải xuống xe! Tăng Khả, lập tức bảo cảnh sát Mãn Châu và Hải Lạp toàn lực điều tra các cây xăng ven đường, chúng ta phải điều tra xem sát thủ dưới gầm cầu thực sự rốt cuộc có phải cô tiểu thư đồ tể này hay không…”