← Quay lại trang sách

Chương 2408 Trình tự tử vong

“Người đầu tiên mà hung thủ đã sát hại là Eliza mười chín tuổi…” Triệu Ngọc vuốt ve dòng chữ trên bảng trắng, nói: “Mà bây giờ chúng ta đã biết Eliza quay đoạn video bất nhã của cô dâu Kseniya, điều này… điều này có thể chứng minh cái gì?”“Hung thủ… Hung thủ…” Tăng Khả nghi ngờ nói: “Hung thủ rất có thể cũng biết đoạn video bất nhã là do Eliza quay, cho nên đã giết chết cô ta đầu tiên, không cần biết… cô ta có phải người phát thực sự hay không!”

“Sau đó…” Triệu Ngọc lại chỉ vào người thứ hai: “Elena cũng rất đáng nghi, cho nên hung thủ đã giết chết cô ta thứ hai!

“Sau đó là Zoya, cuối cùng là Thu Kim Na…

“Chẳng lẽ…” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Lúc ấy, hung thủ đã ở hiện trường đám cưới sao? Hắn biết ai chịu trách nhiệm chính cho cái chết của Kseniya?”

“Tổ trưởng Triệu…” Tịch Mộng Na bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức lên tiếng: “Anh hãy ngẫm lại tình hình lúc đó thật kỹ xem, sau khi cô dâu Kseniya nhìn thấy đoạn video này, có phải cô ta biết chắc chắn đoạn video này từ đâu mà có, là ai quay video cho cô ta hay không?”

“Ồ?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, như bắt được điều gì vậy.

“Thế nhưng…” Tịch Mộng Na nói: “Kseniya không chỉ lớn tiếng mắng một mình Eliza, điều này… điều này còn chứng minh điều gì?”

“Chứng minh…” Triệu Ngọc kích động mà nghi ngờ nói: “Người quay đoạn video bất nhã cho Kseniya không chỉ có một mình Eliza mà cũng có thể là Zoya, cũng có thể là Thu Kim Na, cả ba cô gái đều có phần!”

“Mà có lẽ là Elena vô tội, bởi vì lúc ấy cô ta đứng ở bên cạnh đám người Thu Kim Na” Tịch Mộng Na phân tích: “Đương nhiên, cũng có khả năng cô ta chính là người phát đoạn video kia, Kseniya đã cảm giác được…”

“Đúng rồi, tổ trưởng…” Tăng Khả nhớ lại và nói: “Chúng ta đã hỏi thăm các nhân chứng chứng kiến vụ việc video trong đám cưới, có người từng nói rằng lúc cô dâu lớn tiếng mắng, từng sử dụng tiếng Nga gào lên từ ‘các cô’, cho nên bốn người phụ nữ này đều không hề vô tội, đoạn video bất nhã đều có liên quan đến các cô gái này…”

“Thế nhưng…” Tịch Mộng Na trừng to mắt nói: “Chúng ta phân tích có lý rõ ràng như thế, lại vẫn dừng ở giai đoạn suy đoán à? Cái người đăng video kia là ai? Sát thủ dưới gầm cầu là ai? Không phải là chúng ta vẫn không biết sao?”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc cũng ý thức được vấn đề này, nhất thời ôm chặt cái trán, cảm thấy cả đầu dường như sắp nứt ra…

Vốn là hắn mơ hồ cảm giác được phía sau trình tự tử vong của bốn người bị hại có lẽ đang cất giấu tin tức quan trọng nào đó, nhưng bây giờ xem ra dường như không có thu hoạch gì.

“Nhìn… Nhìn kìa…” Tịch Mộng Na đưa tay đỡ Triệu Ngọc một chút, nói rất khẳng định: “Anh đã thế này rồi, làm việc thế nào được nữa? Đi! Bây giờ lập tức theo tôi quay về khách sạn…”

“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc giãy một chút, nói: “Cô im lặng một chút đã, để tôi nghĩ xem thế nào…”

“Được…” Tịch Mộng Na thấy Triệu Ngọc không đi, lập tức khoanh tay lại nói: “Nếu anh không nghe lời thì tôi hễ gặp ai là sẽ nói tôi muốn cùng anh trở về tắm rửa để đi ngủ, còn muốn chà lưng cho anh nữa…”

“…” Tăng Khả đờ đẫn.

“…” Triệu Ngọc hóa đá.

Sau khi giằng co sáu, bảy giây, hiếm thấy khi cuồng thám chịu thua, xám xịt mà rời khỏi văn phòng.

Trước khi đi, hắn còn không quên bắt Tịch Mộng Na lập ra ba quy ước, Tịch Mộng Na phải ở văn phòng làm việc thật tốt, ngàn vạn lần không được đến khách sạn quấy rầy Triệu Ngọc nghỉ ngơi…

Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc giống như gương sáng vậy, dù sao hắn cũng là người từng trải, qua nhiều vụ án lớn như vậy rồi, sao hắn có thể không hiểu đạo lý “Dục tốc bất đạt*” chứ?

* Dục tốc bất đạt nghĩa là chỉ muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công.

Thế nhưng nói thì dễ hơn làm, thấy vụ án bấy lâu nay vẫn không có tiến triển gì, trong lòng hắn đã sớm phừng phừng ngọn lửa rồi!

Hắn luôn cảm thấy bước ngoặt đang ở ngay trước mắt, mình có thể chạm tay vào chân tướng vụ án ngay lập tức, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất vọng.

Hơn nữa quẻ văn đột nhiên chấm dứt lại như lửa cháy đổ thêm dầu, biết rõ mình đang để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng vẫn không tài nào ngừng được.

Phù…

Trên đường đến khách sạn, Triệu Ngọc thở dài một hơi.

Hắn biết sức lực của mình đã đạt tới cực hạn, đích thật là cần thả lỏng một thời gian.

Xem ra… Triệu Ngọc dần dần suy nghĩ cẩn thận một chuyện, đó là bây giờ hắn đã coi mình là thần thám, từ sâu trong thâm tâm, hắn đã tự nhận rằng dù vụ án phức tạp cỡ nào đi nữa, chỉ cần thần thám này ra mặt là có thể phá ngay!

Thẳng đến khi bị sự thật hung hăng vả mặt, hắn mới dần dần ý thức được mình quá kiêu ngạo!

Có lẽ vụ án này không phức tạp rườm rà như năm vụ án lớn huyền bí, cũng tuyệt đối không phải một vụ án bình thường. Hắn không thể dùng tâm tính như lúc điều tra vụ án con ngươi đen hoặc là vụ án nào khác để đối mặt với vụ án này được.

Người quá nóng vội thì trí khôn kém nhiều, có lẽ lý do mình mãi không thể tập trung nghi phạm hoặc hung thủ chính vì như vậy nhỉ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc buông gánh nặng xuống, điều chỉnh điện thoại di động vào chế độ im lặng, sau đó trở lại khách sạn, ngủ khì khì.

Giấc ngủ này đúng là sâu, không hề mơ thấy gì cả…

Khi tỉnh lại, hắn không biết đã mấy giờ rồi, nhìn sắc trời bên ngoài, dường như trời đã tối rồi.

Mở điện thoại di động ra xem xét, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có Miêu Anh, có Thôi Lệ Châu, còn có con nuôi Lý Kết…

Cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng khoan khoái, Triệu Ngọc không sốt ruột gọi điện lại mà là đi tắm rửa một lúc.

Khi tắm, trong đầu hắn khó tránh khỏi nhớ tới lời uy hiếp tràn ngập tà ác của Tịch Mộng Na: “Nếu anh không nghe lời, tôi sẽ chà lưng cho anh…”

⚝ ✽ ⚝

Nghe âm thanh như trời mưa, Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, trong lòng cực kỳ phức tạp, về cô gái Tịch Mộng Na này, hắn thật sự không biết phải làm gì cho đúng!

Bạn bè, kẻ thù, người yêu, trợ lý, đồng nghiệp, dường như bất cứ một mối quan hệ nào cũng đều không thể dùng để hình dung hắn và Tịch Mộng Na.

Thông qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Triệu Ngọc càng cảm thấy Tịch Mộng Na đang dần dần trở thành người tốt, tuy rằng vẫn còn tính tình tiểu thư, nhưng nội tâm cô ta lại không âm u ác độc.

Thế nhưng điều này không khỏi khiến Triệu Ngọc càng thêm lo lắng, hắn thật sự không dám cam đoan nếu cứ liên tục ái muội như vậy thì liệu mình có thể phạm sai lầm gì hay không?

Thậm chí, hắn bắt đầu chờ mong Miêu Anh có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh mình, giám sát mình chặt chẽ một chút.

Haiz!

Triệu Ngọc à, cuồng thám cái gì chứ, về sau cứ gọi tiện thám thì đúng hơn!

Tắm rửa, cạo râu xong, Triệu Ngọc cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, đầu óc lại tỉnh táo như trước.

Kế tiếp, hắn mặc chỉnh tề, đến nhà ăn của khách sạn.

Bây giờ tới thời gian ăn bữa tối rồi, hắn dứt khoát bồi bổ năng lượng cho mình.

Khách sạn hắn đang ở là khách sạn năm sao, nên tất nhiên là có nhà hàng sang trọng.

Triệu Ngọc cảm thấy nhà hàng tây cực kỳ im lặng, trợ giúp mình tập trung suy nghĩ, vì thế, hắn đi đến nhà hàng tây, gọi một bữa cơm tây phong phú.

Lúc chờ đợi đồ ăn được dọn ra, hắn gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, thông báo cho Miêu Anh tình hình, bàn bạc với Thôi Lệ Châu về tiến triển của vụ án, rồi trò chuyện vui đùa với con nuôi Lý Kết.

Sau khi gọi điện thoại một lượt xong, lúc này hắn mới mở quyển sổ ra, chải vuốt các tình tiết của vụ án một lần nữa.

Mà lúc này, hắn vẫn đặt trọng tâm suy nghĩ của mình vào trình tự tử vong của bốn nạn nhân, hắn vẫn cảm thấy thứ tự chết của bốn người này không phải ngẫu nhiên mà có bí ẩn nào đó…