← Quay lại trang sách

Chương 2410 Một người khác

“Anh suy nghĩ gì thế?” Bất chợt, giọng nói của Tịch Mộng Na vang lên bên tai: “Sao trông tập trung vậy?”“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc hoảng sợ, giật mình hoảng sợ đến mức không khép được miệng: “Cô tới từ lúc nào thế? Làm tôi sợ chết đi được!”

“Đừng giả vờ nữa” Tịch Mộng Na cười xấu xa: “Nếu tôi đâm anh một nhát sau lưng, anh chắc chắn sẽ biết!”

“Cô…” Triệu Ngọc nhíu mày chỉ trích: “Không phải tôi đã cho cô về ngủ rồi sao? Tại sao lại chạy tới đây rồi?”

“Ai nha…” Tịch Mộng Na xách một túi KFC to và nói: “Không có anh thì tôi làm sao mà ngủ được chứ?”

“Lại thế nữa rồi! Lại thế nữa rồi!” Triệu Ngọc buồn bực: “Nghe lời đi, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn có công việc quan trọng phải làm đấy! Cô quên là cô đã khuyên tôi trở về ngủ như thế nào rồi à?”

“Nếu tôi không nghe lời thì sao?” Tịch Mộng Na không để ý chút nào: “Chẳng lẽ anh cũng muốn uy hiếp chà lưng cho tôi à?”

“…” Triệu Ngọc bụm mặt, nghẹn lời không nói được gì, thậm chí còn rất muốn tự mình hại mình nữa chứ…

“À…” Mấy phút sau, Tịch Mộng Na vừa nhai Hamburger mỹ vị, vừa nhìn bảng trắng nói: “Lúc trước thật đúng là xem nhẹ chi tiết này, nếu Thu Kim Na biết Eliza bị người ta giết chết, biến thành thi thể nữ dưới gầm cầu thì cô ta nên có cảnh giác từ lâu rồi đúng không?”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc thì thào nói: “Hình như hung thủ đã lợi dụng thứ gì… Cô xem, trong đoạn thời gian Eliza bị hại vừa hay là lúc khách sạn thay ca. Bởi vì sau khi tiến vào mùa đông, khách sạn không còn chật ních, cho nên các nhân viên sẽ thay ca làm việc, mà lúc Eliza bị hại vừa hay quá thời điểm thay ca!”

“Thế là sau khi ca làm việc chấm dứt, cho dù khách sạn không liên hệ được với Eliza thì cũng sẽ không báo cảnh sát ngay. Nếu tiếp tục phân tích thì…” Triệu Ngọc tiếp tục phân tích: “Eliza ở Mãn Châu không có người thân, tuy rằng ở tại ký túc xá mà khách sạn cung cấp, nhưng các đồng sự cùng phòng lại tưởng nhầm rằng Eliza đã quay trở về Nga…”

“Cho nên sự hiểu lầm này cứ diễn ra thẳng đến khi thi thể của Eliza được phát hiện ra rất lâu mà vẫn không được xác nhận…”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Đội trưởng Cừu nói rồi, bởi vì nạn nhân tử vong là người nước ngoài, lại không có người thân, cảnh sát cần phối hợp với nhiều ban ngành cho nên đã không đăng tải tin tức tìm lai lịch của thi thể”

“Mà sau khi bọn họ xác nhận lai lịch của Eliza thì Elena và Zoya đã lần lượt bị hại rồi, hơn nữa, thi thể của Zoya thậm chí còn bị phát hiện muộn hơn cả Thu Kim Na…

“Hãy nhìn nạn nhân cuối cùng là Thu Kim Na” Triệu Ngọc lại nói: “Lúc Thu Kim Na bị hại thì đã xảy ra hai vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu rồi, cảnh sát ý thức được sự tình nghiêm trọng, chẳng những công bố vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu mà còn lộ ra lai lịch của người chết”

“Mãn Châu không lớn, cho nên hẳn là Thu Kim Na biết chính cô ta cũng có thể là mục tiêu công kích của sát thủ dưới gầm cầu!”

“Thế nhưng khi chúng ta kết hợp thời gian Thu Kim Na mất tích để nhìn vào chuyện này thì lại phát hiện cô ta cũng đã mất tích vừa lúc sau khi Zoya ngộ hại!”

“Nói cách khác, rất có thể hung thủ đã tính đến vấn đề này, cho nên đã thừa dịp trước khi Thu Kim Na biết rõ tình hình mà lập tức bắt lấy cô ta…”

“Tên hung thủ này thật đúng là lợi hại! Kế hoạch kín đáo như vậy, thảo nào vẫn không bị chúng ta phát hiện ra!” Tịch Mộng Na thở dài: “Tôi thật muốn xem rốt cuộc người này là ai? Tôi cứ luôn cảm thấy người này… chắc không phải một người cách xa chúng ta quá đâu!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nói: “Cho nên… những suy đoán trước đây của chúng ta luôn không chính xác! Giống như…” Hắn chỉ một ngón tay vào cái tên Thu Kim Na: “Giống như người phụ nữ này vậy!”

“Thu Kim Na…” Tịch Mộng Na hỏi: “Cô ta làm sao vậy?”

“Có lẽ Thu Kim Na vô tội, hung thủ cũng biết chuyện phát đoạn video không liên quan gì đến cô ta, nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ vẫn giết cô ta, bởi vì hung thủ không muốn cảnh sát chúng ta tra rõ tất cả mọi chuyện nhanh đến vậy!”

“À…” Tịch Mộng Na gật đầu nói: “Đúng là nếu Thu Kim Na còn sống thì chúng ta có thể biết lúc Cát Băng và Kseniya kết hôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có khi còn có thể tìm ra cái người đã đăng video kia!”

“Có lẽ hung thủ chỉ là muốn kéo dài thời gian…” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần đợi đến khi thi thể của Cát Băng hoàn toàn hư thối, không thể phỏng đoán thời gian tử vong cụ thể thì Cát Băng sẽ biến thành sát thủ dưới gầm cầu, mà hung thủ thực sự cũng bởi vậy mà thoát tội một cách hoàn mỹ!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc chỉ bảng trắng một cái, nói: “Nếu hung thủ thực sự có sơ suất gì thì sơ suất duy nhất rất có thể ở ngay nơi này! Hắn thật sự không ngờ cảnh sát chúng ta lại làm rõ mối quan hệ giữa bốn cô gái bị hại nhanh đến vậy, hơn nữa còn dời tầm mắt đến đám cưới tháng chín năm ngoái!”

“Hắn cũng không ngờ đến chúng ta có thể nghiệm chứng thời gian tử vong của Cát Băng, bài trừ khả năng Cát Băng chính là sát thủ dưới gầm cầu! Vậy nên tôi cho rằng nếu vụ án này có điểm đột phá gì thì hẳn là ở nơi này!”

“Điểm đột phá sao?” Tịch Mộng Na mơ hồ cảm thấy hưng phấn, ngay cả một ngụm Hamburger cuối cùng cũng đã quên ăn: “Cái điểm đột phá này trông như thế nào?”

“Không biết…” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy tên hung thủ này đang lo âu… Bởi vì kế hoạch mà hắn ta tỉ mỉ thiết kế đã bị chúng ta quấy rầy! Hắn ta đang lo lắng rằng chúng ta đã cách hắn ta càng ngày càng gần…”

“Tôi nhớ rõ…” Tịch Mộng Na nhắc lại chủ đề cũ: “Không phải lúc trước chúng ta đã phán đoán hung thủ rất có thể chính là chị của Cát Băng sao? Tuy rằng cô ta có chứng cứ ngoại phạm, nhưng có khả năng là cô ta đã thuê kẻ giết người mà?”

“Bây giờ thoạt nhìn…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Càng ngày càng không giống!”

“Tại sao?” Tịch Mộng Na trừng to mắt: “Ngoại trừ cô ta ra còn có ai nữa?”

“Bởi vì…” Triệu Ngọc nói: “Cát Hoa là người sĩ diện, nếu thật sự là Cát Hoa thuê kẻ giết người thì cô ta sẽ không sai hung thủ vu oan giá họa cho em trai mình vốn đã tự tử đâu! Em trai mình đã thắt cổ, tội gì phải làm bẩn thanh danh của anh ta nữa?”

“À…” Tịch Mộng Na cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy Triệu Ngọc nói rất có đạo lý.

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu thật sự là Cát Hoa làm, lúc trước hẳn là cô ta đã biết tin tức Cát Băng treo cổ, thế thì… cô ta thật sự có thể tùy ý để thi thể của em trai mình treo hơn 80 ngày trong nhà bạt lạnh như băng sao?”

“Tại sao không đưa em trai mình xuống mồ yên nghỉ trước, xử lý tang sự xong mới đi tìm mấy phù dâu nước ngoài kia trả thù chứ?”

“Không… Nhưng mà…” Tịch Mộng Na đưa ra ý kiến phản đối: “Tôi cảm thấy việc thông báo Cát Băng qua đời chắc chắn là một tin tức động trời, như vậy chẳng phải mấy phù dâu nước ngoài kia sẽ phòng bị hay sao? Lỡ như các cô gái sợ tới mức chạy về nước, vậy thì chẳng phải không dễ báo thù hay à?”

“Các cô gái có thể đề phòng cái gì chứ?” Triệu Ngọc nói: “Nếu các cô gái có thể ý thức được nguy hiểm thì ngay sau khi Kseniya gặp chuyện không may, các cô gái nên cảnh giác rồi! Chẳng lẽ… Các cô gái không sợ Cát Băng trả thù mình sao?”

“Chậc chậc… Chuyện này đúng là quá kỳ quái rồi!” Tịch Mộng Na nháy đôi mắt to, nói: “Chẳng lẽ… người phát đoạn video thật sự không phải bốn phù dâu kia à? Tôi cảm thấy chúng ta cứ như đang cưa gỗ vậy, nhưng cưa lâu đến thế rồi mà sao khúc gỗ vẫn chẳng nhúc nhích tí nào chứ?”

“Ừm…” Triệu Ngọc không có để ý tới Tịch Mộng Na đang cảm khái, mà phân tích từng cái một: “Cát Hoa là một người khá cảm tính, tôi cứ luôn cảm thấy nếu cô ta biết em trai mình thắt cổ tự tử thì tuyệt đối sẽ không để thi thể em trai mình bị treo lâu như vậy đâu! Cho nên vụ án này… Ngoài Cát Hoa ra, có lẽ còn có một người khác!”

“Một người khác?” Tịch Mộng Na chỉ vào bảng trắng, nói: “Còn có ai nữa? Hàn Trại anh rể của Cát Băng? Em gái thứ nhất và em gái thứ hai của Hàn Trại? Còn nữa… Giám đốc Trương Quyền Khánh của công ty Cát Băng hoặc là anh em bạn thân khác của Cát Băng? Bọn họ sẽ vì Cát Băng báo thù sao?”

“Nhưng mà…” Tịch Mộng Na buồn bực nói: “Chúng ta đã điều tra tất cả những người thân thiết với Cát Băng rồi, bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hẳn là không phải bọn họ chứ?”

“Hừ hừ…” Nhìn vụ án lờ mờ khó hiểu này, Triệu Ngọc lại nở một nụ cười dí dỏm: “Thú vị, vụ án này… thật đúng là con mẹ nó thú vị…”