← Quay lại trang sách

Chương 2429 Cuộc báo thù dị dạng (3)

“Tôi có nghe nói đến chuyện đó ở thị trấn Hồng Kỳ…” Hàn Trại nói: “Mới đầu tôi cũng hoảng sợ, tôi còn tưởng tôi bị bại lộ rồi! Nhưng mà sau đó cẩn thận nghĩ lại thì có lẽ… Hẳn là có người đang bắt chước tôi thì phải?”“Đông Nam Tây Bắc, vì khiến vụ án cũng có sắc thái truyền kỳ nên tôi lựa chọn bốn hướng của Mãn Châu, thị trấn Hồng Kỳ mặc dù rất gần thị trấn Bạch Kỳ, nhưng vẫn hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút, nên không nằm trong kế hoạch của tôi…

“Nhưng nếu hai thị trấn rất gần nhau thì…” Hàn Trại cân nhắc nói: “Tôi phỏng chừng… hẳn là lúc cảnh sát đang thăm dò hiện trường ở thị trấn Bạch Kỳ, có người đã học theo?”

“Thần thám Triệu” Hàn Trại đột nhiên hỏi: “Người kia học tôi có giống không?”

“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt, hỏi lại: “Nghĩa là sao?”

“Nếu học không giống… Thì tức là hung thủ chỉ là một người qua đường vây xem hiện trường thôi!” Hàn Trại rất lạnh nhạt mà nói: “Nếu học rất giống thì đó chắc chắn chính là người trong ngành cảnh sát các anh rồi nhỉ?”

Ôi trời ạ…

Nghe được lời nói của Hàn Trại, đầu Triệu Ngọc ong lên một tiếng, không ngờ tâm lý tội phạm thật đúng là khác hẳn với người thường, không ngờ tên này vậy mà có thể lập tức bắt lấy chỗ hiểm!

Lời nói của Hàn Trại cũng khiến Ngô Tú Mẫn vốn đang nghe lén như thể vừa được thông não vậy, vụ án thi thể nữ ở thị trấn Hồng Kỳ được bắt chước rất nghiệp dư, nói cách khác, tội phạm chắc chắn chính là một trong những người xem vụ án thi thể nữ ở thị trấn Bạch Kỳ?

Chỉ tiếc, video quay trực tiếp của cảnh sát lúc đó không tập trung vào người xem, đến bây giờ mà họ vẫn không tìm được manh mối quan trọng…

“Tôi đã khai rõ rồi” Hàn Trại thản nhiên nói: “Người thứ nhất là nữ phục vụ trong khách sạn Eliza, người thứ hai là diễn viên múa Elena, người thứ ba là Zoya có hình xăm rắn hổ mang, người thứ tư là Thu Kim Na bán lông thú…”

“Tôi chỉ giết bốn cô gái đó, còn lại thì anh đừng gán ghép cho tôi nữa!”

“Elena…” Triệu Ngọc cuối cùng cũng hỏi vấn đề mà những người khác muốn biết: “Khi anh giết hại Elena, Elena đã nói gì?”

“Người phụ nữ này khá nóng nảy…” Hàn Trại nói một câu, bỗng nhiên tạm dừng một chút, dường như ý thức được chuyện gì đó quan trọng: “Nhưng tôi cảm thấy… chắc cô ta không nói dối!”

“Cô ta đã nói gì?” Triệu Ngọc lại hỏi một câu.

“Cô ta nói…” Hàn Trại nhớ lại một chút rồi nói: “Đúng là cô ta biết trên máy tính bảng của Eliza có đoạn video bất nhã của Kseniya, cô ta nhìn thấy rồi… Nhưng mà… người trộm máy tính bảng, hơn nữa còn phát đoạn video trong đám cưới lại không phải cô ta!”

“Cô ta kiên trì bày tỏ rằng cô ta vô tội, cô ta không hề có bất cứ liên quan gì đến cái chết của Kseniya cả…” Hàn Trại nói: “Thẳng đến lúc trước khi chết, cô ta vẫn khăng khăng như thế. Cho nên tôi cảm thấy… chắc cô ta không nói dối…”

“Cho nên…” Hàn Trại chán nản lắc đầu một cái: “Tôi chỉ có thể gửi hy vọng vào hai người còn lại!”

“Eliza từng nhắc tới, vào đêm trước đám cưới, sau khi uống rượu xong đi tắm rửa đã từng nghe thấy trong phòng có động tĩnh, cô ta mở cửa thì nhìn thấy Zoya…”

“Mặt khác, lúc ở trên tàu hỏa, Thu Kim Na đã chính miệng nói rồi, cô ta muốn nhìn thấy đoạn video được phát ra trong đám cưới… Cho nên tôi hoài nghi hai người kia…”

“Thế thì…” Triệu Ngọc thuận thế hỏi thêm: “Cuối cùng thì sao? Cuối cùng… Anh có tìm được đáp án không?”

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, một hồi lâu sau, Hàn Trại mới bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không phải chứ?” Tịch Mộng Na khẽ nói một tiếng, tỏ vẻ cực kỳ bất ngờ.

“Sau khi bắt được Zoya, tôi từng làm giao dịch với cô ta, chỉ cần cô ta nói cho tôi biết tình hình thực tế thì tôi sẽ tha mạng cho cô ta!” Hàn Trại hờ hững nói: “Thế nhưng, Zoya nói rằng cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra! Cô ta liên tục thanh minh rằng trước khi gặp chuyện không may, cô ta thậm chí còn không biết Eliza vẫn giữ đoạn video năm đó…”

“Người phụ nữ này thì khá thông minh, cô ta lặp đi lặp lại cường điệu rằng cô ta và Kseniya vốn dĩ không thân quen gì nhau, là Thu Kim Na kéo cô ta tới tham gia đám cưới! Cho nên, dù cô ta có biết về đoạn video nhưng không có khả năng làm được như vậy!”

“Cô ta còn nói rằng cô ta ngay cả tiếng Trung cũng không biết, lại càng không biết sử dụng điện thoại di động tiếng Trung, không hiểu thao tác như thế nào cả, tóm lại… Cô ta nói rất nhiều…”

“Có phải rất buồn cười hay không? Trên tàu hỏa, cô ta nói mà không hề kiêng nể gì, nhưng khi cô ta ý thức được sinh mạng của mình sắp kết thúc thì cũng sợ tới mức ướt quần…”

“Tôi biết không phải cô ta, nhưng tôi không thể buông tha cho cô ta được…”

“Thế thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Thu Kim Na thì sao? Cô ta cũng không cho anh đáp án à?”

“Đúng! Thật đáng buồn…” Hàn Trại bất đắc dĩ lắc đầu: “Thu Kim Na là đứa khó giải quyết nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị tôi nghĩ cách bắt được, tôi cho rằng cô ta là kẻ cuối cùng, người phát đoạn video tất nhiên là cô ta!”

“Nhưng tôi thật không ngờ, cô ta cũng giống như những người khác, đến chết cũng không chịu thừa nhận! Dù tôi thương lượng với cô ta như thế nào, uy hiếp cô ta như thế nào đi nữa, cô ta vẫn lắc đầu phủ nhận…”

“Sau này tôi cũng từng nghĩ nếu tôi sớm biết kết quả sẽ thế này” Hàn Trại thở dài nói: “Thì tôi nên tìm một vài thủ đoạn để thẩm vấn bọn họ cho kỹ!”

“Thế nhưng, nếu tôi tra tấn bọn họ thì sẽ phá hỏng da thịt và các bộ phận cơ thể bọn họ, khiến cảnh sát nghĩ rằng bọn họ có thể đã bị bức cung…”

“Ban đầu, tôi gần như thề thốt mà cho rằng chính là Thu Kim Na, chắc chắn là cô ta! Thế nhưng…” Hàn Trại dường như lâm vào một loại mê mang, cứ lẩm bẩm cứ như kẻ thần kinh vậy: “Sau này tôi nhớ đến ánh mắt cô ta lúc sắp chết, lại nghĩ tại sao, tại sao lại không giống…”

“Là tôi… nhầm rồi? Hay là… một trong số họ đến chết cũng không chịu thừa nhận? Đây chẳng lẽ chính là điển hình cho câu ‘chết không thừa nhận’ mà người ta hay nói đến sao?”

“Thần thám Triệu” Hàn Trại nhìn về phía Triệu Ngọc: “Có phải tôi đã quá vội vàng không? Cát Băng đã chết rồi, tôi một lòng muốn báo thù, nhưng kết quả lại…”

“Ừm…” Đột nhiên, Hàn Trại nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Tôi nhớ rõ lúc vừa mới thẩm vấn tôi, anh từng đề cập với tôi điều kiện đúng không? Anh nói, chỉ cần tôi nói rõ ràng về vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu thì anh sẽ lập tức nói cho tôi biết chân tướng về đoạn video bất nhã, chẳng lẽ… Chẳng lẽ…”

“Hàn Trại!” Triệu Ngọc hừ một tiếng, nói: “Anh không nên sốt ruột vội, tôi còn có mấy vấn đề chưa rõ! Nếu ban đầu anh đã muốn tự tử cùng Cát Băng, thế thì… Tại sao anh còn gây án cẩn thận đến thế?”

“Anh không biết điều này rất mâu thuẫn sao?”

“Anh thế này là… vừa muốn làm gái điếm, lại muốn lập đền thờ trinh tiết à?”

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, tất cả các cảnh sát trong phòng quan sát đều mở rộng tầm mắt.

“Đúng thế!” Nhưng điều nằm ngoài dự kiến lớn hơn nữa vẫn còn ở phía sau, Hàn Trại không chút do dự gật đầu nói: “Tôi muốn tự tử, nhưng đó chỉ là ý định trong giây lát mà thôi! Tôi biết, tôi phải làm gì đó vì Cát Băng để lấy lại công bằng, nhưng tại sao tôi phải chấm dứt sinh mạng của mình chứ?”

“Cát Băng… Cậu ấy hẳn là cũng hy vọng tôi có thể sống tiếp đúng không?”

“Đương nhiên, cũng đúng lúc ấy, tôi quyết định muốn trở thành tội phạm giết người, trong lòng sinh ra một loại kích thích… Hẳn là do tôi thường xuyên đọc tiểu thuyết trinh thám, nên tôi muốn thực hiện vụ án của mình một cách hoàn mỹ, không một ai có thể biết được…”

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Anh mới thiêu ô tô? Ý định ban đầu của anh có phải là muốn Cát Băng làm người chịu tội thay, khiến cảnh sát cho rằng anh ta mới là sát thủ dưới gầm cầu hay không?”

“Anh đã thương yêu anh ta như vậy, tại sao còn muốn người chết là anh ta phải cõng tội danh ấy chứ?”

“Ban đầu tôi cũng không muốn như thế!” Hàn Trại trả lời chi tiết: “Tuy rằng tôi chưa tìm ra kẻ đăng video thực sự kia, nhưng tôi tin tưởng rằng đó chính là một trong bốn người kia! Cho dù không phải thì tôi cũng tuyệt đối không giết nhầm người!”

“Anh biết không? Sau khi chuyện đoạn video trong đám cưới xảy ra, bốn người phụ nữ kia vì muốn thoát khỏi phiền phức, không ngờ lại thống nhất lời khai, không ai nói ra chuyện Eliza có máy tính bảng chứa đoạn video đó cả!”

“Nếu họ nói ra thì không chừng đã bắt được kẻ đăng kia rồi!”

“Bọn họ phải vì hành vi đáng giận, ti tiện này mà trả giá lớn!!”

“Cho nên khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, lái xe trở lại khu nghỉ dưỡng thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, tôi cho rằng mình đã báo thù cho Cát Băng, cậu ấy có thể yên nghỉ, không có chút vướng bận gì nữa!”

“Kế hoạch ban đầu của tôi là… là muốn tìm một nơi không người để thiêu hủy ô tô, sau đó còn nghĩ biện pháp làm người ta biết Cát Băng đã treo cổ, giúp cậu ấy sớm ngày xuống mồ yên nghỉ…”

“Thế nhưng… lúc ấy lại xảy ra một chuyện khiến tôi không thể nào chấp nhận được… Cuối cùng tôi đã thay đổi quyết định!”