Chương 2430 Nỗi bi ai nực cười
Nghe thấy lời nói của Hàn Trại, tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể lý giảiCát Băng đã thắt cổ tự sát, Hàn Trại trở lại trước mặt một người chết, còn có thể xảy ra bất ngờ gì chứ?
Mọi người thì cảm thấy kỳ quái, nhưng Triệu Ngọc lại sớm nghĩ ra đáp án, không cần nghĩ ngợi đã hỏi một câu: “Là vì quyển truyện tranh kia à?”
“Ừm…” Hàn Trại tạm dừng một chút, gật đầu với vẻ bội phục, nói: “Đúng thế! Chính là quyển truyện tranh kia!”
“Lúc ấy, tôi hoàn thành nguyện vọng thay Cát Băng, về tới trước mặt cậu ấy” Hàn Trại nói: “Tôi mang theo quyển truyện tranh minh họa vụ án thi thể nữ trên cầu treo Bucharest kia, muốn đặt nó ở bên cạnh cậu ấy…”
“Cậu ấy đã tặng cho tôi quyển sách đó hồi còn nhỏ, bây giờ tôi trả lại cho cậu ấy”
“Ý của tôi là muốn nói cho cậu ấy biết: em yêu à, anh đã dùng phương thức mà chúng mình thích nhất để báo thù giúp em rồi, em có thể ngủ yên!”
“Thế nhưng… Thế nhưng…” Mặt của Hàn Trại đột nhiên run rẩy một chút, tức giận nói: “Khi tôi thả quyển truyện tranh vào túi quần của cậu ấy thì lại phát hiện trong đó có một cái điện thoại di động!”
“Tôi cho rằng trong điện thoại di động có manh mối quan trọng nào đó, kiểu như có thể Cát Băng đã bị người ta hãm hại vv…”
“Cho nên tôi lập tức mở điện thoại ra, kết quả… Tôi lập tức nhìn thấy… di chúc của cậu ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại di động…”
Nói đến đây, Hàn Trại đập bàn rầm một cái, trong mắt tràn ngập tơ máu tức giận…
“Trên di chúc viết, hãy mai táng tôi bên cạnh Qua Viện! A!!!” Hàn Trại như nổi điên lên quát: “Cát Băng… không ngờ Cát Băng dù chết cũng muốn ở bên ả phụ nữ kia, tại sao, tại sao chứ!?”
“Chẳng lẽ cậu ấy không biết là người phụ nữ kia đã hại chết cậu ấy sao?”
“Tại sao, tại sao, tại sao…”
Rầm rầm rầm…
Hàn Trại kích động đập bàn, khiến Tịch Mộng Na sợ tới mức rụt cổ lại.
“Hàn Trại!” Triệu Ngọc lo lắng Hàn Trại không khống chế được, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: “Cho nên anh lập tức thay đổi quyết định của mình à? Quyết định muốn hãm hại anh ta?”
“Đúng thế!” Hàn Trại nói: “Cậu ấy đã phụ tôi, vậy thì tôi đây tại sao không thể phụ cậu ấy chứ? Tôi đã vì cậu ấy làm nhiều như vậy, nhưng kết quả cậu ấy còn không thèm nhắc tới tôi, rốt cuộc tôi là cái gì chứ?”
“Tôi thật sự, thật sự đã bị chọc tức!” Hàn Trại run rẩy nói: “Cho nên tôi mới làm ra quyết định, muốn bắt cậu ấy gánh tội thay tôi, dù sao thì cậu ấy cũng đã chết rồi!”
“Dù sao, tất cả những gì tôi làm đều là vì cậu ấy! Coi như… Đều là cậu ấy làm thì có khác gì đâu?”
“Vì thế” Hàn Trại như bị thần kinh mà nói: “Tôi bỏ quyển truyện tranh vào túi quần của cậu ấy, sau đó lập tức thiêu ô tô, thế là mọi người sẽ cho rằng Cát Băng giết người xong, sợ tội tự sát, không liên quan gì tới tôi cả!”
“Tôi biết thời gian tử vong của Cát Băng không trùng khớp với thời gian xảy ra vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, nhưng mà tôi đã hỏi Hàn Văn” Hàn Trại nói: “Con bé nói cho tôi biết rất khó phán đoán thời gian tử vong chính xác của thi thể trong nhiệt độ thấp như thế!”
“Nhất là sau khi thi thể rã đông mới trở nên thối rữa, vậy càng thêm không thể xác định…”
“Cho nên chỉ cần đợi mùa xuân đến, thi thể phân hủy, Cát Băng nghiễm nhiên trở thành sát thủ dưới gầm cầu rồi, ha ha ha…”
“Ha ha ha…” Hàn Trại cất tiếng cười to, trong mắt lại ngậm nước mắt, tràn đầy thê oán chua xót: “Ha ha ha… Ban đầu, khi tôi nhìn thấy Cát Băng treo cổ tự sát, tôi chưa đỡ cậu ấy xuống là bởi vì tôi muốn cậu ấy chờ tôi, chờ tôi báo thù cho cậu ấy…”
“Thế nhưng sau khi báo thù xong rồi, tôi vẫn chưa đỡ cậu ấy xuống là bởi vì nếu tôi chờ cậu ấy thối rữa…”
“Ha ha ha… Bi ai, bi ai quá!” Tiếng cười của Hàn Trại càng thêm chua xót: “Ai có thể dự đoán được, ai có thể dự đoán được… Tôi tính kế nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại không tính được người mà tôi thân thiết nhất vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi!”
“Anh nói xem, đây có phải là trò cười bi ai nhất trên đời này hay không! Ha ha ha… Ha ha ha…”
“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc gõ gõ cái bàn, gõ tỉnh Hàn Trại khỏi sự sụp đổ: “Anh hãy bình tĩnh một chút trước đã! Tôi vẫn giữ câu nói kia, có nhân tất có quả, có quả tất có nhân, nỗi bi ai nực cười này của anh là có nguyên nhân!”
“Trên sách, trên tivi thường xuyên nói cái gì mà trồng nhân lành sẽ hái quả lành, trồng nhân ác sẽ hái quả ác, trước kia tôi cho rằng đó đều là lời kịch, nhưng bây giờ ngẫm lại, thật sự là rất có lý!”
“Hừ, trồng nhân lành sẽ hái quả lành…” Hàn Trại nhắc lại, nhe răng cười nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, anh còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc anh có biết người phát đoạn video kia rốt cuộc là ai hay không đâu! Anh đừng nói là… là đang nói dối tôi đấy nhé?”
“Tôi giết bốn người mà vẫn không tìm được đáp án, còn anh ngay cả bốn người phụ nữ kia rốt cuộc như thế nào cũng không biết, thế thì… làm sao anh có thể biết được đáp án chứ?”
“Đúng thế, đúng, anh nói đúng rồi!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng: “Hàn Trại à, sở dĩ tôi nói như vậy hoàn toàn là bởi vì cần cho cuộc thẩm vấn! Nếu tôi quấy rầy tiết tấu của anh thì những gì anh đã chuẩn bị trước sẽ không phát huy được tác dụng… Nhưng mà, tuy rằng cần cho cuộc thẩm vấn; tuy rằng tôi không biết các phù dâu nước ngoài kia đã nói những gì; tôi thậm chí cũng không biết chuyện máy tính bảng của Eliza…”
“Nhưng, chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nói: “Những điều này cũng không có nghĩa là tôi không thể biết được chân tướng!”
“Hả? Anh… Anh nói cái gì?” Hàn Trại trừng to mắt, vội vàng hỏi: “Vậy anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc là kẻ nào? Chẳng lẽ… Thật sự không phải một trong bốn người phụ nữ kia sao?”
“Hàn Trại…” Triệu Ngọc đột nhiên thu hồi nụ cười, trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Anh thông minh như vậy, đã tới tình trạng này rồi, chẳng lẽ anh còn không biết đáp án ấy sao? Xem ra, anh thật sự đã bị ma quỷ ám ảnh rồi… À… Không, hẳn là bị thù hận làm lu mờ đầu óc mới đúng?”
“Hả?” Hàn Trại tập trung cân nhắc một chút, hỏi: “Chẳng lẽ… là..” Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, nói với vẻ không thể tin nổi: “Là Cát Ngõa Mật Nhi, là Cát Hoa sao? Chuyện này… sao có thể thế được?”
“Hừ hừ…” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Cảnh sát đã chứng minh đoạn video bất nhã kia được phát ra từ điện thoại di động của cô dâu, tuy rằng sử dụng kết nối Internet nhưng không có dấu vết điều khiển từ xa!”
“Nói cách khác, người phát video phải ở hiện trường đám cưới, hơn nữa phải sử dụng điện thoại di động của cô dâu…”
“À…” Hàn Trại gật đầu nói: “Thảo nào, anh lại chắc chắn người đăng video không phải tôi!”
“Đúng thế, tôi đã cẩn thận tra rồi” Triệu Ngọc nói: “Anh và vợ anh Cát Hoa vốn không ở hiện trường đám cưới, cho nên chuyện phát đoạn video không có khả năng là hai người các anh làm!”
“Vậy…” Hàn Trại càng thêm tò mò: “Vậy… Rốt cuộc là ai thế?”
Nghe thấy Triệu Ngọc nói như thế, lòng hiếu kỳ của Tịch Mộng Na cũng đã bị câu lên, cô ta trừng to mắt, không dám nháy mắt một cái nào, chỉ sợ bỏ lỡ đáp án…
Cùng lúc đó, ở trong phòng quan sát, tất cả cảnh sát chẳng những đều đứng lên mà còn ghé sát vào tấm kính một mặt, đều chờ mong Triệu Ngọc nói ra đáp án.
Nhưng không ai chú ý tới trong các cảnh sát, chỉ có Tăng Khả cười mà không nói gì…
“Nói cho tôi biết” Hàn Trại kích động nói: “Người phát rốt cuộc là ai trong số họ thế? Tôi đã khai báo tất cả rồi, anh mau nói cho tôi biết đi!”
“Hàn Trại…” Triệu Ngọc lại nghiêm mặt một lần nữa, cực kỳ ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ… Anh thật sự chưa từng nghĩ xem rốt cuộc Cát Băng… tại sao lại treo cổ tự sát à?”
Bộp…
Một câu làm cho cả phòng thẩm vấn lập tức đọng lại, kể cả gương mặt Hàn Trại vì kinh ngạc mà vặn vẹo ấy…