← Quay lại trang sách

Chương 2436 Kẻ bắt chước

Năm giờ chiềuCục Cảnh sát Mãn Châu, trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt.

Triệu Ngọc không đứng ở trước mặt bảng trắng suy nghĩ vụ án như mọi khi, mà ngồi ở trong góc phòng, đang trò chuyện với cô em vợ Đinh Lam qua video call.

“… Ừm, em yên tâm đi!” Triệu Ngọc dùng ống kính điện thoại di động quét qua phòng làm việc: “Cái đuôi đang đi vệ sinh, lát nữa, phía Mãn Châu sẽ chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ cho anh. Sau đó, buổi tối sẽ tham gia một cuộc họp chuẩn bị, rồi tiếp tục điều tra vụ án…”

“Chúc mừng nhé anh rể thần thám” Đinh Lam cười nói: “Vụ án lớn như vậy mà anh vẫn có thể giải quyết nhanh như thế!”

“Có công lao của em nữa đấy, với lại…” Triệu Ngọc nhanh chóng nói: “Chuyện điều tra Kujask, em cũng giúp anh nhiều lắm…”

“Thật không? Vậy đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa” Đinh Lam cười xấu xa: “Chúng ta đã nói là sẽ đi mua sắm rồi đấy, anh đừng quên nhé, em đã liệt kê xong danh sách rồi…”

“…” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Biết ngay là em đang chờ anh mắc câu ngay chỗ này! Yên tâm đi, Triệu Ngọc này nói chuyện giữ lời, đã đồng ý với cô em vợ chuyện gì thì sao có thể chơi xấu được? Hì hì…”

“Ừm, thế mới giống như anh rể chứ, yên tâm, em sẽ không mua nhiều đâu, em chỉ mua từng này thôi…” Nói xong, Đinh Lam trong video vươn một ngón tay lên.

“Hả?” Triệu Ngọc buồn bực: “Chỉ mua một thứ thôi á? Mua cái gì thế?”

“Ngốc thế” Đinh Lam cười nhạt: “Cái gì mà mua một thứ? Ý của em là mua một ngày!!”

“À… À…” Triệu Ngọc cũng cười nhẹ, sau đó mới nghiêm túc nói: “Tại sao anh lại đột nhiên quên mật khẩu của thẻ đen thế nhỉ? Em cho anh thời gian, anh đi ngân hàng Thụy Sĩ làm lại thẻ…”

“Xuống địa ngục đi!” Đinh Lam mím môi: “Nếu anh không trả tiền cho em, em lập tức bán anh luôn!”

“Được, đủ tàn nhẫn đấy!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Em không sợ lỗ vốn là được…”

“Đáng ghét! Được rồi, anh rể” Đinh Lam cuối cùng cũng nghiêm túc nói: “Không đùa với anh nữa, em gọi điện thoại cho anh là muốn nhắc nhở anh một câu, mấy ngày nay anh phải cẩn thận đấy!”

“Bên phía bọn em đã nghe được một ít tiếng gió, chỉ sợ cái tên kế nhiệm kia còn muốn gây chuyện đấy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tịch Mộng Na đâu…”

“Anh biết” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Em và cha vợ cũng phải cẩn thận một chút nhé! Đúng rồi, có tin tức về lão Miêu không?”

“Có” Đinh Lam nói: “Cha đang đi điều tra chuyện Yusuf bị hại, cho dù thế nào đi nữa cũng phải xem ai đã giết tù trưởng trước đã!”

“Ôi trời ạ” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Biết ngay là cha vợ không chịu ngồi yên mà, ở nơi đầu sóng ngọn gió như thế thì đừng thích thể hiện như vậy chứ! Anh cũng không muốn lại đi cứu cha vợ lần thứ ba đâu…”

“Không sao đâu, anh yên tâm đi!” Đinh Lam nói: “Cha đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nếu kẻ địch xuất hiện thì tất nhiên sẽ rơi vào bẫy rập!”

“À, thế thì còn được, vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Em có tin tức về Amerola không?”

“Chưa đâu!” Đinh Lam lắc đầu nói: “Nếu cô ta còn sống thì chắc chắn cũng đang điều tra chuyện tù trưởng bị hại, nói không chừng, chỗ cha nuôi sẽ có tin tức về cô ta!”

“Ừm…” Triệu Ngọc dặn dò nói: “Nếu sớm biết thế này thì thà giam Amerola ở Ma Đô cho rồi! Giờ thì đúng là nguy hiểm…”

“Anh rể à, anh đúng là rất có duyên với phụ nữ đấy” Đinh Lam cười nói: “Em phỏng chừng, nếu không phải anh quen biết chị của em trước thì chỉ e đã có hẳn một hậu cung dài bằng một chiếc tàu hỏa đấy nhỉ?”

“Em có thể thấy được Amerola có hứng thú với anh lắm đấy!”

“Bây giờ lại thêm một cô Tịch Mộng Na nữa, mỹ nữ vờn quanh, anh có chịu được không đấy?”

“Hừ” Triệu Ngọc tỏ vẻ không sao cả: “Triệu Ngọc này băng thanh ngọc khiết, cõng đền thờ trinh tiết chạy khắp nơi, em quyến rũ anh cũng vô dụng…”

“Ha ha ha…” Đinh Lam cười đến mức khom lưng: “Có lúc em thật sự không hiểu nổi anh! Anh đã trung trinh như vậy thì sao lúc ở sa mạc, anh còn muốn lấy hẳn một hộp sâu ra hù dọa bọn em chứ? Kết quả lại đùa quá chớn, bị bọn em đánh cho một trận, tội gì chứ! Ha ha ha…”

Đinh Lam vẫn đang cười nhạo thì phía cánh cửa văn phòng đã có tiếng động.

“Được rồi, em Lam” Triệu Ngọc nhanh chóng nói: “Đến đây thôi nhé! Anh phải cúp máy đây!”

“Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi là em Lam…”

Không đợi Đinh Lam nói xong, Triệu Ngọc đã cúp điện thoại.

Người tiến vào văn phòng đúng là đội trưởng Cừu của thành phố Mãn Châu.

Kế tiếp, dựa theo kế hoạch ban đầu, Triệu Ngọc dẫn đoàn người Ngô Tú Mẫn đến bữa tiệc hoan nghênh, gặp mặt các lãnh đạo địa phương của Mãn Châu.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Triệu Ngọc lại bàn bạc với các lãnh đạo về việc xử lý vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu, cùng với công tác điều tra vụ án bắt chước giết người tại nhà máy khai thác dầu thứ ba.

Bởi vì trước đó Miêu Anh đã dặn dò bàn giao tất cả mọi việc, nên Triệu Ngọc giờ đã xử lý thành thạo, nhanh chóng thương lượng với lãnh đạo địa phương, hơn nữa đã ấn định ngày mở buổi họp báo rồi.

Không thể không nói, vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu gây ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Đã chết nhiều người như vậy, không chỉ gây ra cơn khủng hoảng cho cư dân địa phương mà còn gây thiệt hại cho thương mại và đầu tư, lãnh đạo địa phương đương nhiên rất lo lắng và muốn dập tắt hậu quả của vụ án này càng sớm càng tốt!

Bởi vậy, mọi người cuối cùng đạt thành nhất trí, quyết định hai ngày sau, cho dù có phá được vụ án nhà máy khai thác dầu thứ ba hay không, cảnh sát vẫn sẽ mở buổi họp báo đúng hạn.

Bởi vậy nên vô hình trung đã tăng thêm cho Triệu Ngọc vài phần áp lực, nếu vụ án nhà máy khai thác dầu thứ ba có thể phá được trước khi mở buổi họp báo thì không thể nghi ngờ rằng sẽ khiến danh tiếng của thám tử Triệu Ngọc này được thêm sáng rọi…

Vì thế, sau khi hội nghị chấm dứt, Triệu Ngọc chưa lựa chọn quay về khách sạn nghỉ ngơi, mà là về văn phòng trong Cục Cảnh sát, bắt đầu công tác điều tra mới.

Rút đi số bảng trắng dùng để thăm dò vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu lúc trước, giữa văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một tấm bảng trắng.

Thế nhưng Triệu Ngọc biết, bảng trắng càng ít, có nghĩa là lượng tin tức càng ít, đây không phải chuyện tốt.

“Nhà máy khai thác dầu thứ ba có 1256 công nhân viên, hơn 400 công nhân ở vùng khác chuyển đến thị trấn Hồng Kỳ”

“Ngoài ra, trong nhà máy còn có hơn 200 nhân viên tam sản, ví dụ như quản lý vật nghiệp, vận chuyển, vệ sinh, đưa nước vv…” Đối chiếu bản đồ, Ngô Tú Mẫn đang giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Chỉ có một thôn làng gần thị trấn Hồng Kỳ! Thôn dân không nhiều lắm, phần lớn đều dựa vào nhà máy khai thác dầu thứ ba mà sống, họ lập các quầy hàng và bán rau trong khu vực nhà máy, hoặc mở các cửa hàng thực phẩm phụ vv…”

“À” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nói cách khác, tình hình của nơi này phức tạp hơn so với phỏng đoán ban đầu của chúng ta một chút!”

“Đúng vậy” Ngô Tú Mẫn nói: “Cho nên việc tiến hành điều tra tất cả mọi người hiển nhiên là không thực tế!”

“Đúng thế” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chỉ có thể thu nhỏ lại phạm vi!”

“Nhưng kỳ quái chính là tôi đã điều tra tất cả nhân viên có liên quan đến nạn nhân Trì Mỹ Hân, còn có người đứng xem hiện trường vụ án ở thị trấn Bạch Kỳ ngày đó, thậm chí ngay cả cảnh sát phá án rồi, nhưng không phát hiện có nhân vật nào khả nghi cả!” Ngô Tú Mẫn trả lời.

“Chị Ngô…” Triệu Ngọc nói: “Chị còn nhớ rõ lời nói của Hàn Trại không? Nếu bắt chước rất giống thì phải là nhân viên bên trong ngành cảnh sát! Nếu không thì phải là người nào đó đã từng gặp hiện trường vụ án ở thị trấn Bạch Kỳ…”

“Đúng rồi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất rõ ràng là hung thủ bắt chước không giống, thế nhưng tôi thật sự đã điều tra tất cả những người đứng xem rồi…”

“Không…” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đưa ra ý kiến mới, hắn chỉ vào tư liệu trên bảng trắng và nói: “Chị Ngô xem này, hung thủ không chỉ bắt chước không giống mà vị trí khoan, móc khóa, thòng lọng, những thứ liếc qua thấy ngay này tất cả đều không hợp với vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu!”

“Ồ?” Ngô Tú Mẫn dường như hiểu được ý của Triệu Ngọc, lại dường như không quá hiểu được.

“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Tôi hoài nghi kẻ bắt chước này thậm chí còn chưa nhìn thấy hiện trường, mà là… Mà là…”

“À…” Ngô Tú Mẫn lập tức hiểu ra: “Ý của cậu là kẻ bắt chước này chẳng qua chỉ nghe người khác miêu tả hiện trường, còn bản thân hắn thì không xuất hiện ở hiện trường thị trấn Bạch Kỳ!!?”