Chương 2435 Hai loại khả năng
Quán lẩu A Kỳ Cách mang đậm chất đặc trưng dân tộc, thậm chí còn có các tiết mục múa dân ca trong đại sảnh…Lúc này, Triệu Ngọc thanh toán xong nhưng chưa sốt ruột rời khỏi mà kéo bạn gái Miêu Anh ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh vừa xem biểu diễn vừa nói nhỏ.
“Thật sự là… anh áy náy quá!” Triệu Ngọc đầy mặt hổ thẹn nói: “Em vừa tới tìm anh, anh lại phải về rồi, lần nào cũng phải để em thu dọn giúp anh…”
“Suỵt…” Miêu Anh nhanh chóng ngăn Triệu Ngọc lại: “Mới vừa cơm nước xong, đừng nói mấy lời làm người ta nổi da gà như vậy được không?”
“Ý của anh là mỗi một lần đều phải nhờ em giúp anh kết thúc, giải quyết hậu quả thật tốt…” Triệu Ngọc nhanh chóng sửa đúng: “Anh thật sự rất ngại! Em đúng là người hiền vợ của anh mà! Ha ha…”
“Anh biết là tốt rồi” Tiểu thư Miêu mỉm cười: “Cho nên anh trở về điều tra thật tốt, phá vụ án sớm một chút, chúng ta cũng tiện sắp xếp buổi họp báo để ổn định cục diện”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Sát thủ dưới gầm cầu mà anh còn bắt được, chỉ còn lại một tên bắt chước, chẳng lẽ lại không bắt được sao?”
“Hừ… Không nên nói chắc chắn quá!” Miêu Anh nói: “Chẳng lẽ anh đã quên mỗi một lần anh cho rằng vụ án đơn giản thì luôn xảy ra nhiễu loạn à? Chúng ta vẫn nên… cẩn thận là tốt nhất…”
“Được, được…” Triệu Ngọc đưa tay ôm lấy vai tiểu thư Miêu, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, khó khăn lắm mới thấy được em, vốn định đại chiến mấy trăm hiệp cơ! Xem ra chỉ có thể chờ khi nào quay về Mãn Châu rồi thưởng cho anh vậy nhé!”
“Xuống địa ngục đi!” Miêu Anh nói: “Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, em nghe nói, lúc anh phá án ở Hải Lạp cũng mỹ mãn lắm đúng không?”
Khi nói chuyện, Miêu Anh cố ý liếc ra ngoài cửa quán ăn, nhìn Tịch Mộng Na có dáng người xuất chúng đang cùng đoàn người Thôi Lệ Châu dọn dẹp các thứ.
“Mỹ mãn cái rắm ấy!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Có thể nhìn nhưng không thể ăn, lại còn là cái đuôi vung mãi không buông ra, em không tưởng tượng nổi anh khó chịu đến mức nào đâu!”
“Chỉ vì cô ta nên anh mới tràn ngập áy náy!” Triệu Ngọc ôm Miêu Anh vào lòng: “Anh chẳng những phải đi Mãn Châu mà còn phải mang theo một người đẹp như vậy, em bảo anh làm sao mà chịu nổi đây!”
“Xuống địa ngục đi! Lại được thể khoe mẽ rồi kìa!” Miêu Anh hiểu ý, bật cười: “Trong lòng anh đang chỉ ước được như thế thôi! Cũng chỉ có người lòng dạ rộng rãi như em mới không so đo với anh, nếu là người khác thì đã trở mặt với anh từ lâu rồi!”
“Ủa? Lời ấy sai rồi, lời ấy sai rồi” Triệu Ngọc nhanh chóng làm sáng tỏ: “Tịch Mộng Na vốn là do em với cha em cố nhét cho anh đấy chứ, làm sao mà oán trách anh được? Nếu có thể thì bây giờ anh đã lập tức tiễn cô ta đi luôn rồi…”
“Hừ! Biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà” Miêu Anh đột nhiên giãy ra khỏi “móng heo” của Triệu Ngọc, nói: “Triệu Ngọc à, nói tới nói lui, nháo thì nháo, nhưng nếu anh thực sự không nghẹn nổi nữa thì em cũng không ngăn cản anh ăn cô ta”
“Nhưng mà có chuyện em phải nhắc nhở anh!” Miêu Anh nói: “Anh cần phải nhớ rõ dự tính ban đầu của chúng ta khi dẫn cô ta theo!”
Miêu Anh vừa nói như vậy, Triệu Ngọc cũng thu lại khuôn mặt tươi cười.
“Thông qua khoảng thời gian quan sát vừa qua…” Triệu Ngọc nhìn Tịch Mộng Na ngoài cửa, nói với Miêu Anh: “Bản thân cô ta hẳn là không có vấn đề gì! Cô ta cực kỳ hối hận vì hành động lúc trước của mình, hơn nữa, cô ta đã dần dần ý thức được cô ta bị ảnh hưởng bởi cha và chị mình!”
“Em biết…” Miêu Anh nói: “Cho nên kế tiếp, chúng ta nên cẩn thận hơn mới được! Người kế nhiệm Lundy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!”
“Anh biết” Triệu Ngọc gật đầu: “Cho nên cái cô kia còn phải theo anh như hình với bóng… Đúng rồi, những gì em vừa nói là thật lòng sao? Thế nếu anh thật sự không nghẹn nổi thì có thể ăn luôn cô ta rồi… Ha ha ha…”
“Được thôi, không thành vấn đề” Miêu Anh lạnh nhạt thờ ơ nói: “Anh để cô ta làm bà cả, em làm bà hai cũng được, anh thích đùa giỡn như thế nào thì cứ làm đi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhất thời ủ rũ: “Tiểu Miêu Miêu à, chỉ có em hiểu anh thôi, ‘dĩ thối vi tiến’, ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’, Triệu Ngọc này xem như phục em rồi… Hì hì hì…”
Triệu Ngọc vừa cười xấu xa, vừa duỗi ra đôi “móng heo” kinh điển, nhưng lại bị tiểu thư Miêu nhạy bén lập tức túm lấy…
Trong quán lẩu, màn trình diễn dân tộc tuyệt vời vẫn đang diễn ra, âm thanh du dương, trầm bổng của chiếc đàn đầu ngựa dường như đang kể cho cả thế giới nghe một câu chuyện buồn và cảm động…
⚝ ✽ ⚝
Lần này trở lại Mãn Châu xử lý vụ án nhà máy khai thác dầu thứ ba, Triệu Ngọc không hề đi một mình.
Người vẫn luôn chỉ đạo điều tra là Ngô Tú Mẫn, cái đuôi là Tịch Mộng Na, còn có pháp y Quách Phượng Triển, cùng với nhân viên ngoại cần Nhiễm Đào, tất cả đều cùng Triệu Ngọc trở về.
Bọn họ đều ngồi trên một chiếc xe buýt 22 chỗ do cảnh sát Hải Lạp phái đi.
Lúc này, bọn họ đã lái xe trên đường cao tốc và đi thẳng đến Mãn Châu.
“Triệu Ngọc, tổ trưởng… Anh xem này, anh xem này…” Trên đường, Tịch Mộng Na cầm một bản sao quyển truyện tranh “Vụ án thi thể nữ trên cầu treo Bucharest” kiểu cũ, nói với Triệu Ngọc: “Quyển truyện tranh này bất kể là quá trình xảy ra vụ án hay chi tiết gây án đều có điểm khác nhau với vụ án huyền bí trên thế giới mà Grimm viết năm đó…”
“Đương nhiên rồi” Triệu Ngọc đã đọc cuốn sách của Grimm, nói: “Grimm đã ghi chép nó trên cơ sở các nguyên tắc khách quan, không có quá nhiều suy đoán cá nhân!”
“Thế nhưng quyển truyện tranh thì không giống thế, tác giả vì muốn thu hút độc giả, thường thường sẽ bịa đặt một vài nội dung, hoặc là tăng thêm một vài lời đồn dã sử…”
“Úi… Anh có biết tôi suy nghĩ gì không?” Tịch Mộng Na nhìn Triệu Ngọc và nói: “Nếu anh là thần thám siêu cấp, bất cứ vụ án huyền bí nào cũng không làm khó được anh, vậy… Nếu bây giờ giao vụ án này cho anh, anh có thể tìm ra hung thủ không?”
“Đã hơn 100 năm rồi chị ơi!” Triệu Ngọc nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Ngay cả cháu trai của kẻ sát nhân cũng có thể đã chết rồi, cô bảo tôi phá như thế nào đây? Nếu tôi thực sự có năng lực ấy thì còn lâu mới đi Bucharest, mà là đi thẳng tới Luân Đôn, đi tìm Jack Phanh Thây rồi…”
“Vậy…” Tịch Mộng Na vẫn tò mò hỏi han: “Anh có thể nói cho tôi biết, trong số những vụ án huyền bí mà anh đã phá, vụ cũ nhất là từ khi nào không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Hẳn là vụ án quỷ vương nhỉ? Từ lúc lập nước đến bây giờ cũng gần 70 năm rồi!”
“Oa, giỏi thật” Tịch Mộng Na nhanh chóng hỏi dồn: “Bây giờ anh kể cho tôi nghe đi, kể cho tôi nghe được không? Vụ án quỷ vương rốt cuộc là vụ như thế nào?”
“À, được thôi…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào Nhiễm Đào đang ngủ ngáy ở phía trước: “Cô bảo Đào kể cho cô nghe đi!”
“Được…” Tịch Mộng Na khoái trá đi lên quấy rầy Nhiễm Đào.
Ai ngờ, Tịch Mộng Na vừa mới rời khỏi thì Ngô Tú Mẫn đã lập tức xuất hiện từ phía sau, ngồi ở bên cạnh Triệu Ngọc.
“Chị Ngô…” Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Sao vậy?”
“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn nói: “Sau khi trở lại Mãn Châu, cậu định bắt đầu điều tra từ đâu?”
“Ừm…” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ tới, vẫn nên nắm rõ tình hình vụ án đã rồi tính sau!”
“Vụ án này nhìn qua thì chồng chất sơ hở, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ nói: “Nếu thật sự tra thì càng ngày càng không đơn giản! Có dấu chân, không có ADN…
“Thị trấn Hồng Kỳ lại không có camera…”
“Không có dấu hiệu hành hung, không có dấu hiệu cướp tài sản…”
“Còn nữa, nạn nhân Trì Mỹ Hân có các mối quan hệ xã giao đơn giản, không tìm thấy động cơ giết người…”
“Vụ án này… Thật sự là kỳ quái!”
“Theo tôi” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Hung thủ giết người, dường như chỉ còn lại hai loại khả năng thôi!”
“Ồ?” Triệu Ngọc hỏi: “Hai loại khả năng nào?”
“Thứ nhất, giết nhầm người!” Ngô Tú Mẫn nói: “Người mà hung thủ muốn giết vốn không phải Trì Mỹ Hân, mà là một người phụ nữ khác!”
“Thứ hai” Cô ấy lại nói: “Là Trì Mỹ Hân chọc phải chuyện gì đó ở quê nhà, hung thủ đã đuổi theo từ quê nhà của cô ấy! Động cơ giết người vẫn là báo thù!”