Chương 2450 Nhắm vào ai?
Mười một giờ sáng ngày hôm sau, tại công viên đại dương quốc tế thủ đôBốn con sư tử biển cùng nhảy ra khỏi mặt nước, dùng cái mũi chạm vào bóng cao su giữa không trung!
Wow…
Mọi người có mặt đều hoan hô, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
“Wow ahhh thiết ba ni!” Lý Kết hưng phấn giơ cao tay hô to, miệng lại liên tục nói tiếng Serbia không ai nghe hiểu.
“Haizz…”
Triệu Ngọc âm thầm thở dài, xem ra ngôn ngữ của đứa nhóc tạm thời vẫn không đổi được nhỉ?
“Tuyệt quá lão cha ơi…” Lý Kết kéo tay Triệu Ngọc: “Cha nói xem, sao chúng nó không có chân mà vẫn có thể nhảy cao như thế chứ?”
“Hả, chó cũng nhảy qua tường lúc vội đấy thôi!” Triệu Ngọc thuận miệng giải thích một câu, cảm thấy không sát đề tài lắm nên đành sửa miệng nói: “Tuy không có chân nhưng chúng biết phóng lên! Giống như cách Sky Monkey* phóng lên ấy…”
* Thoán thiên hầu: một loại pháo hoa.
“Sky Monkey?” Lý Kết tò mò hỏi: “Sky Monkey là loài khỉ gì? Chúng nó cũng có thể vọt lên cao như vậy sao?”
“Ừm…” Triệu Ngọc phát hiện mình không đáp lại được, đành phải nói: “Hay là đợi lát nữa con đi hỏi dì Đinh của con đi!”
“À còn nữa, con gọi cha là cha hay cha nuôi gì cũng được, nhưng lão cha là cách gọi gì vậy chứ? Gọi như vậy khiến cha có vẻ rất già đấy biết không?”
“Dạ” Lý Kết gật đầu nói: “Con nghĩ nếu gọi là lão cha sẽ thân thiết hơn chứ! Cha à, khi nào cha mới dẫn con tới sân tập bắn thật để chơi đấy?”
“Con chơi chán súng đồ chơi rồi, cổ ba tát oạt khế khắc…”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Mấy câu cửa miệng của con thì cha nghe không hiểu đâu, nếu muốn chơi súng thật thì con còn quá nhỏ, bây giờ con vẫn còn là một đứa nhóc, chờ lớn hơn một chút, cha sẽ nghĩ cách dẫn con đi!”
“Dạ…” Lý Kết vò đầu, rõ ràng có hơi không vui.
“Đúng rồi” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cha nghe nói con đi học rồi đúng không? Sao nào? Có cảm giác gì?”
“Không có gì, con cảm thấy rất tốt…” Lý Kết nói: “Con chỉ có cảm giác… các bạn quá ngây thơ!”
“Ôi trời! Con mới bao nhiêu tuổi chứ A Kết?” Triệu Ngọc nheo mắt nói: “Cha cảnh cáo con, con không được ăn hiếp bạn học đấy! Người không phạm ta ta không phạm người, nếu có người chọc con thì con mới được đánh!”
“Còn nữa, con phải nhớ kỹ, lần đầu tiên đánh phải đánh ác một chút, một lần đánh phục bọn họ, có vậy sau này bọn họ mới không dám chọc con nữa, biết chưa?”
“Dạ…” Đôi mắt to của Lý Kết sáng rực: “Nhưng mà ông nội nói con không được đánh nhau, phải hòa đồng với bạn học!”
“Cha cũng không khuyến khích con đánh nhau, sao đầu óc lại không linh hoạt thế này? Cha nói là nếu không ai ức hiếp con thì con cũng không được ức hiếp người khác, nếu có người ức hiếp con thì con mới đánh nó!”
“Còn nữa” Triệu Ngọc ân cần dạy dỗ: “Đánh nhau thì phải động não, phải lượng sức mà làm, đánh thắng được thì phải đánh cho nó phục, đánh không lại thì phải chạy thật nhanh!”
“Muốn học đánh nhau thì phải học chạy trốn trước biết chưa…”
“Dạ…” Lý Kết ngây thơ gật đầu.
Lúc này, buổi biểu diễn của sư tử biển cũng đã kết thúc, đến lượt cá voi trắng lên sân khấu, Lý Kết nhanh chóng quay đầu, tập trung tinh thần xem biểu diễn.
Triệu Ngọc quan sát xung quanh một lượt, búng tay với một đặc công bên cạnh rồi tách khỏi Lý Kết.
Sau khi rời đi, hắn xoay người tiến vào lối đi dưới khán đài. Vừa đi vào, hắn đã nhìn thấy vài người đang đứng nói chuyện trong lối đi.
Chỉ thấy cô em vợ Đinh Lam đang cầm điện thoại di động để Tịch Mộng Na nhận dạng gì đó.
Thấy Triệu Ngọc đến, Đinh Lam vội vàng hỏi: “Sao anh lại xuống dưới này? Không phải em đã bảo anh đi trông đứa nhỏ sao?”
“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Trên đó có vài đặc công đang trông nó mà! Sao nào, có thu hoạch được gì không?”
“Nếu tôi đoán không sai…” Tịch Mộng Na nói với Triệu Ngọc: “Đứa bé kia là con của… của Lee đúng không?”
“Suỵt!” Lý Ngọc suỵt một tiếng: “Ăn nói cho cẩn thận, sao lúc trước lại không thấy cô nhị* vậy chứ?”
* Ý nói ngốc.
“Nhị?” Tịch Mộng Na không hiểu: “Nhị là sao chứ? Triệu Ngọc, đúng là không ngờ tới con của ông ta lại thành con nuôi của anh, mấy người cũng giỏi thật, quan hệ đã thân thiết tới mức này rồi sao?”
“Cái này gọi là có lòng yêu thương hiểu không?” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại: “Mau làm chuyện chính đi!”’
Trên màn hình điện thoại đều là những nhân viên khả nghi mà phòng Đặc Cần tra ra được gần đây, ý của Đinh Lam là để Tịch Mộng Na nhận diện thử xem cô ta có nhận ra được ai không?
Do đó, nhân tiện hôm nay dẫn Lý Kết đến công viên đại dương, Triệu Ngọc cũng thuận tiện dẫn luôn Tịch Mộng Na tới đây.
Nhìn ảnh chụp trong điện thoại, Tịch Mộng Na cẩn thận phân biệt từng người một, lắc đầu phủ định.
Thế là Đinh Lam lại chuyển sang ảnh khác, trong bức ảnh xuất hiện hai người khác, là hai người chết!
“Wow!” Tịch Mộng Na nhếch miệng nói: “Đã chết rồi sao?”
“Mới mấy ngày trước” Đinh Lam nói: “Chúng tôi phát hiện hai người này ở vùng biên giới Cáp Long Giang, lúc theo dõi thì bị bọn họ phát hiện ra, hơn nữa còn xảy ra một trận đấu súng!”
“Cuối cùng, bọn họ bị chúng tôi bắn chết!”
“Wow…” Tịch Mộng Na cẩn thận nhận dạng, nén giận nói: “Lúc chụp ảnh mấy người không thể lau máu trên mặt họ được à? Nhìn không rõ gì hết…”
“Cô chịu tội chỗ nào chứ?” Có lẽ vì Triệu Ngọc bị Tịch Mộng Na làm lỡ mất trận đại chiến ba trăm hiệp nên Triệu Ngọc vẫn luôn “ghim” Tịch Mộng Na, nói chuyện cũng không khách sáo: “Mau nhìn thử xem có quen hay không? Nếu cô có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi, khả năng cô được chuyển lên làm chính thức sẽ cao hơn đấy!”
“Chuyển thành chính thức?” Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc, lại nhìn Tịch Mộng Na, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
“Cô ta đang xin được làm trợ lý cho anh” Triệu Ngọc giải thích: “Không phải cái chuyển làm chính thức mà em đang nghĩ đâu, em đừng đoán mò!”
“Huýt…” Đinh Lam chán nản huýt sáo.
“Phù!” Tịch Mộng Na thở hắt ra nói: “Tôi có thể gặp hai người kia không? Nói thật thì nhìn có hơi quen, nhưng vì chụp không rõ nên tôi không dám chắc!”
“Ừm…” Đinh Lam suy nghĩ, nói: “Được, tôi có thể sắp xếp chuyện này! Chờ buổi biểu diễn kết thúc, cô đi theo tôi đi!”
“Cáp Long Giang…” Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi Đinh Lam: “Hai người nhập cư trái phép từ Nga sang à? Bọn họ muốn làm gì?”
“Bọn họ mang theo súng bắn tỉa tiên tiến và cả máy bay không người lái chứa thuốc nổ…” Đinh Lam nói: “Hiển nhiên là muốn ám sát!”
“Hơn nữa, thông qua tình báo của chúng tôi” Đinh Lam nói: “Mục tiêu của hai người kia lúc đó rất có thể đang ở Hải Lạp và Mãn Châu!”
“Hả!?”
Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na cùng khiếp sợ, Tịch Mộng Na nghĩ mà sợ nói: “Ý cô là… là bọn họ… nhắm vào tôi?”
“Cũng có thể là nhắm vào tôi!” Triệu Ngọc nói: “Dù sao tôi cũng rất nổi tiếng, ngay cả vụ án thi thể nữ dưới gầm cầu ở Mãn Châu cũng có thể dễ dàng điều tra ra mà!”
“Thật… Thật không?” Tịch Mộng Na xoa tay, có vẻ vô cùng lo lắng, không còn vui vẻ như trước nữa.
“Đương nhiên” Triệu Ngọc lại nói: “Cũng có thể bọn họ biết nếu tìm được tôi là sẽ tìm được cô! Cho nên, cô hãy phối hợp với chúng tôi đi!”
“Ừm, ừm…” Tịch Mộng Na nói với Đinh Lam: “Tôi đi theo cô, mấy người nhất định phải bảo vệ tôi an toàn đó…”
“Có lần thứ nhất là sẽ có lần thứ hai!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Lần này thất bại thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tặc lưỡi, nói: “Xem ra phải nghĩ cách gặp người kế nhiệm bí ẩn này một lần mới được!”