Chương 2449 Âm hồn không tan
“Chậc chậc…” Trên ban công biệt thự, Miêu Anh vừa xử lý vết thương trên cánh tay cho Triệu Ngọc, vừa lắc đầu thở dài nói: “Đến mức này sao? Không phải đã nói chỉ là luyện tập, đúng điểm thì dừng à? Sao anh lại phát điên lên thế?”“Cái này trách anh được sao? Trách anh được à?” Triệu Ngọc tỏ vẻ uất ức: “Vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, tại cô ta mắc hội chứng tuổi dậy thì quá mức đấy chứ? Là cô ta khơi mào trước!”
“Đúng, anh có lý, anh có lý được chưa?” Miêu Anh nói móc: “Nhưng anh là đàn ông đó! Anh vừa rồi… là hoàn toàn dựa vào ưu thế cơ thể của mình, nếu Tịch Mộng Na là nam thì anh thảm rồi…”
“Giỏi nhỉ?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Ngày mai hai chúng ta đánh thử nhé? Để anh xem thử em có thể đánh anh thế nào nhé?”
“Đừng nói nữa…” Miêu Anh vỗ một cái, nghiêm túc nói: “Ngay từ đầu em còn nghĩ là anh có thể thắng dễ dàng đấy! Lúc ở trên tàu du lịch, cô ta đâu có mạnh đến vậy?”
“Cái gì chứ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Đó là vì cô ta bị thương đấy! Người phụ nữ này mà liều mạng thì giống hệt Amerola, nhưng đường võ của cô ta ngang tàng hơn!”
“Anh nhường cô ta bao nhiêu chiêu mà cô ta không thấy được sao? Còn dám chơi liều với anh, em nói xem có phải rất hung hãn không? Có phải hung hãn lắm không?”
“Được rồi! Đừng không khoan nhượng nữa, anh lại không thiệt…” Miêu Anh nói: “Với lại em cũng cảm nhận được mà! Mỗi khi phá được một vụ án, nhất là mấy vụ án lớn thế này, anh quả thật cần phải giải tỏa một chút!”
“Anh nói xem, có phải hiện tại trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi đúng không?”
“Em…”
Triệu Ngọc nhíu mày, có điều cẩn thận nghĩ lại, cảm giác của Miêu Anh đúng là không sai, sau khi đánh với Tịch Mộng Na một trận, quả nhiên lệ khí trong lòng hắn đã tiêu tán đi không ít.
“Xem ra…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Người hiểu anh nhất vẫn là Miêu Miêu nhà anh nhỉ! Anh cảm thấy nếu hôm nay chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp thì anh sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn đấy! Ha ha ha…”
“Anh đi chết đi!” Miêu Anh nheo mắt quở trách: “Cho nên hai người ầm ĩ thế này cũng không phải chuyện xấu…”
“Hửm? À… À…” Triệu Ngọc đột nhiên hiểu ý của Miêu Anh, mới giơ ngón cái lên với vẻ bội phục: “Cũng chỉ có em suy nghĩ kỹ càng thôi, bái phục bái phục, anh và cô ta đánh một trận thế này, chuyện bám đuôi thì…”
Đột nhiên Triệu Ngọc vớ lấy cái muỗng nhỏ trên bàn, trực tiếp ném vào cửa phòng bếp nối liền với nhà kho!
“Ui da!” Kết quả có người nhanh chóng mở cửa chạy vào: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, là tôi đây sếp!”
Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn sang, thì ra người vào là Nhiễm Đào.
“Sếp à, đội phó Miêu à, tôi không cố ý đâu!” Nhiễm Đào vội vàng giải thích: “Ban đầu tôi vốn định vào nhà kho lấy băng keo cá nhân và rượu thuốc, sau đó không may… bị hai người chắn bên trong!”
“Tôi thật sự, thật sự không cố ý nghe lén…”
“À không, tôi căn bản không nghe được gì hết…”
“…” Triệu Ngọc trừng mắt với Nhiễm Đào, dứt khoát gào một tiếng: “Cút!”
“Ừ! Ừ!” Nhiễm Đào vội cầm một túi băng cá nhân lướt qua trước mặt hai người.
“Cậu…” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu: “Lấy băng kéo cá nhân và rượu thuốc cho ai thế? Không phải lấy cho tôi à?”
“Ừm…” Nhiễm Đào suy nghĩ một chút, nói: “Anh muốn dùng à? Thế anh lấy đi…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Cậu lấy cho Tịch Mộng Na à? Cậu… phải lòng cô ta?”
“Ừm… hì hì…” Nhiễm Đào ngượng ngùng cười cười: “Người đẹp trăm năm khó gặp, thử, thử một chút thôi ấy mà! Sếp, chị Miêu, hai người xem, hai người có thể… giúp tôi được không?”
“Phù…” Triệu Ngọc thở dài đầy ẩn ý.
“Sao nào?” Nhiễm Đào vội hỏi: “Anh thấy chúng tôi không hợp sao? Tôi… tôi nghiêm túc mà, ha ha…”
“Không phải tôi sợ hai người không hợp nhau” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Tôi chỉ sợ anh tráng niên mất sớm thôi!”
“…” Nhiễm Đào không còn gì để nói.
“Đúng vậy!” Miêu Anh nói theo: “Anh Đào, tôi cũng khuyên anh, anh hãy cách xa người như Tịch Mộng Na một chút đi…”
“Tại… Tại sao?” Nhiễm Đào khó hiểu: “Cô, cô ấy không phải cảnh sát điều tra thực tập của Tổng cục Hình sự à? Tôi thấy chúng tôi rất hợp mà?”
“Được rồi!” Ai ngờ Triệu Ngọc lại đột nhiên đổi thái độ, gật đầu nói: “Nếu cậu đã không sợ chết thì cậu cứ theo đuổi đi! Chuyện trợ cấp tiền bạc thì tôi sẽ cố gắng tranh thủ cho người nhà cậu nhiều một chút…”
“Anh… Anh nói cái gì vậy sếp, anh đừng làm tôi sợ…” Nhiễm Đào đứng thẳng lưng nói: “Tôi biết cô ấy giỏi đánh nhau, nhưng tôi là người chạy việc vòng ngoài, đây không phải càng tốt sao?”
“Đúng, nói rất hay!” Triệu Ngọc giơ ngón cái: “Tôi chờ sự cải thiện của cậu, vậy cậu cứ theo đuổi đi! Theo đuổi thật tốt, nếu có gì cần thì tuyệt đối đừng tới tìm tôi…”
“…” Nhiễm Đào mê mang, cuối cùng vẫn nghi ngờ mà cầm băng keo cá nhân và rượu thuốc đi khỏi.
“Triệu Ngọc” Miêu Anh oán giận nói: “Anh làm vậy không phải là hại anh Đào à?”
“Hai người bọn họ, một người hung hãn một người ngốc nghếch, đúng là trời sinh một cặp!” Triệu Ngọc lòng đầy mong mỏi nói: “Nếu thật sự có thể đến với nhau, anh cũng xem như dứt được một phiền phức lớn!”
“Như vậy sao được? Người khác không biết, nhưng chúng ta biết rất rõ thân phận của Tịch Mộng Na đấy!” Miêu Anh nói: “Anh Đào chắc chắn không chơi nổi cô ta đâu!”
“Được rồi” Triệu Ngọc an ủi nói: “Em yên tâm đi! Bọn họ không phải người cùng một thế giới, Đào sẽ nhanh chóng nhận ra cậu ta đã phạm phải một sai lầm khờ dại thế nào!”
“Hừ… Được rồi…” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh một chút, Tịch Mộng Na và Thôi Lệ Châu không giống nhau, trên người cô gái này có sát khí, vả lại chúng ta không thể không kiêng dè bối cảnh của cô ta!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cảm khái nói: “Chuyện xử lý thế nào thì anh vẫn chưa nghĩ tới! Đào Hương tuy là vua trộm nhưng không có quá nhiều ân oán giang hồ, cũng không có bao nhiêu người biết Tiểu Thôi là con gái của ông ta!”
“Nhưng mà… Tịch Mộng Na lại không giống như vậy, có thể coi người này như một nửa nhân vật làm mưa làm gió!”
Miêu Anh nói: “Chúng ta… vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của cấp trên đi! Anh có nhận được thông báo không? Ngày mai em phải tới phòng Đặc Cần báo cáo rồi!”
“Có thấy đâu?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Anh đã hứa với Lý Kết rồi, ngày mai anh sẽ dẫn nó tới công viên đại dương, em… em không đi với bọn anh sao?”
“Tới công viên đại dương?” Miêu Anh nhíu mày: “Còn Tịch Mộng Na thì làm sao đây? Nếu để cô ta ở nhà Tiểu Thôi nghỉ ngơi một ngày thì em cũng không yên tâm!”
“Theo anh tới công viên đại dương lại càng không ổn, Tịch Mộng Na biết Lee Bon Seong, nếu để cô ta biết con trai của Lee Bon Seong là con nuôi của chúng ta thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?”
“Được rồi!” Miêu Anh nói: “Vậy chỉ có thể gọi cho cha em thôi! Xem ông ấy nói thế nào!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hít sâu một hơi, ôm tiểu thư Miêu vào lòng, dịu dàng nói: “Em nói xem họ cũng thật là, chúng ta vừa mới về, sao không cho em nghỉ ngơi mấy ngày cơ chứ?”
“Em cũng không biết, không phải… lại có nhiệm vụ mới gì đó chứ?” Miêu Anh tò mò.
“Được rồi… Nếu là như vậy…” Triệu Ngọc nheo mắt nói: “Chúng ta phải nắm chắc thời gian! Bây giờ anh gấp lắm rồi, không nhịn được nữa…”
Nói xong, Triệu Ngọc khom lưng ôm lấy tiểu thư Miêu.
Nhưng ngay lúc này, Tịch Mộng Na với cái mắt dán băng keo cá nhân đột nhiên xông vào, nghiêm túc hỏi: “Triệu Ngọc, đêm nay chúng ta ngủ ở phòng nào?”
Chết tiệt…
Triệu Ngọc suýt nữa ném Miêu Anh xuống đất, tức giận tới mức tiểu thư Miêu cũng nhếch môi nói: “Em cho rằng chúng ta có thể suy xét tới đề nghị của anh Đào…”