← Quay lại trang sách

Chương 2462 Kẻ sống sót kỳ lạ

Trong văn phòng tạm thời của tổ điều tra đặc biệt, người nào người nấy đều căng thẳng, tỏ vẻ không thể nào tin được“Vừa rồi tôi chưa nói với mọi người” Triệu Ngọc kích động nói: “Vừa rồi lúc tôi nhìn thấy thi thể kia, tôi đã cảm thấy người kia có khí chất của người trí thức, không nghĩ tới… là giáo viên thật à?”

“Có phải giảng viên của Cao đẳng Sư phạm Nam Vân không? Hay là giảng viên đại học?”

“Vậy sao? Sao em không ngửi được nhỉ?” Miêu Anh nhếch môi nói: “Em lại chỉ ngửi thấy mùi cá thôi!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc mở hai tay ra: “Mùi cá chắc là mùi riêng của phòng khám nghiệm tử thi bọn họ đấy? Không phải mùi thuốc khử trùng sao?”

“Năm 99…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Triệu Ngọc, anh không biết là tất cả những chuyện này đều không có cách nào giải thích được à? Nếu tấm này chụp vào năm 99 thì thi thể kia sao lại trẻ vậy được?”

“Không! Chắc chắn không phải năm 99!” Ai ngờ Tăng Khả lại chiếu tấm ảnh chụp tòa nhà lên màn hình lớn, nói: “Đừng quên, tấm ảnh này là ảnh đen trắng!”

“Năm 99, Cao đẳng Sư phạm Nam Vân dỡ bỏ tòa nhà dạy học đó, nhưng bề ngoài của tòa nhà đó lúc dỡ bỏ lại không giống trong tấm ảnh!”

“Cho nên… Thời gian chụp tấm ảnh kia là trước đó nữa…” Tăng Khả nói: “Tôi đã cho người vào mạng nội bộ của Cao đẳng Sư phạm Nam Vân tìm tài liệu liên quan rồi!”

“Chúng ta sẽ nhanh chóng phán đoán được thời gian chụp tấm ảnh kia thôi…”

“Cái này… càng giải thích càng khó hiểu nhỉ?” Miêu Anh nhăn mày, nghi ngờ nói: “Trừ phi… Cô gái trong tấm ảnh này không phải là thi thể cô gái đó, mà là mẹ, hoặc là… bà nội của cô ta?”

“Nhưng mà… quần áo thì sao?” Triệu Ngọc nói: “Tại sao lại mặc quần áo giống nhau?”

“Triệu Ngọc, em biết anh muốn nói gì” Miêu Anh nói: “Chuyện này nhìn qua thì khác thường, nhưng vẫn còn một cách giải thích khác, chính là đông lạnh, đúng không?”

“Ừm… Cũng chỉ em hiểu anh! Chỉ là…” Triệu Ngọc hiển nhiên không thuyết phục được mình.

“Đúng rồi!” Miêu Anh nói: “Đông lạnh thì có thể giải thích, nếu thi thể đó thật sự là cô gái trong bức ảnh, vậy… Cô ta đã bị đông lạnh bao lâu? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Hay thậm chí là… Bốn mươi năm?”

“Ực ực…” Tăng Khả nuốt nước miếng nói: “Ý của anh chị không lẽ là chúng ta phải nói chuyện với các đơn vị nghiên cứu khoa học đấy chứ?”

“Cô gái này… là… là thí nghiệm khoa học của mấy chục năm trước sao?”

“Xác chết đông lạnh…” Triệu Ngọc vò đầu nói: “Chúng ta không hiểu biết nhiều, nhưng… nghĩ tới thi thể cô gái dưới gầm cầu ở Mãn Châu, mới chỉ một hai tháng mà thi thể ngâm dưới nước đã biến dạng, hơn nữa có vài chỗ còn trở nên vàng như nến, như bị đánh sáp…”

“Nhưng mà…” Hắn chỉ vào màn hình lớn: “Cô gái này rất sống động, trẻ tuổi, da thịt có độ đàn hồi, hoàn toàn… hoàn toàn không giống xác chết đông lạnh…”

“Hơn nữa…” Triệu Ngọc mở tay ra: “Đông lạnh một người mấy chục năm, phải đông lạnh thế nào đây? Đông lạnh ở đâu? Không phải trò đùa sao?”

“Nhưng mà…” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Không phải quan tài treo trên vách núi còn lâu hơn à? Những cái này… chúng ta đều tận mắt nhìn thấy đấy! Thi thể trong quan tài treo hơn ba mươi năm vẫn không thối rữa đó!”

“Anh không phải có ý này, anh đang nói là chúng ta tốt nhất vẫn phải dựa vào những thứ có thể giải thích để giải thích trước” Triệu Ngọc nói tới mức líu lưỡi: “Ví dụ, cô gái trong ảnh là mẹ của thi thể chụp khi còn trẻ, thi thể cô gái chẳng qua chỉ đang bắt chước, cho nên mới mặc quần áo giống hệt trong ảnh!?”

“Không phải trước đó anh nói, anh cảm thấy cô ta có khí chất của trí thức à?” Miêu Anh nói: “Khí chất của người trí thức ở đâu ra?”

“Có lẽ…” Triệu Ngọc giải thích một cách cưỡng ép: “Bản thân thi thể cô gái kia tiếp nối nghề nghiệp của mẹ cô ta, cũng là giáo viên thì sao?”

“Tăng Khả” Miêu Anh quay đầu nói với Tăng Khả: “Chúng ta cứ mang bức ảnh này gửi cho Cao đăng Sư phạm Nam Vân, bảo các giáo viên ở đó nhận diện xem có tìm được lai lịch người chết không!”

“Chị yên tâm!” Tăng Khả nói: “Em đã làm rồi, chắc sẽ có tin tức nhanh thôi…”

“Tổ trưởng…” Lúc này Ngô Tú Mẫn đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, vừa vào cửa đã ra hiệu: “Sao vậy? Tại sao cả Cục Cảnh sát đều bàn tán về thi thể cô gái thần bí gì đó thế?”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là… thi thể cô gái trôi tới Tĩnh Giang mà đêm qua mọi người nói đó chứ?”

“Haizz!” Tăng Khả thở dài một hơi: “Một lời khó mà nói hết!”

Vì thế, mọi người kể lại chuyện thi thể cô gái cho Ngô Tú Mẫn, Ngô Tú Mẫn nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, cô ấy chưa từng nghe qua chuyện nào ly kỳ như thế!

“Nếu thật sự trôi tới Tĩnh Giang” Ngô Tú Mẫn đưa ra ý kiến: “Chắc phải tra từ đầu nguồn đúng không?”

“Cứ điều tra mấy con thuyền qua lại đó xem, nếu xuất hiện thi thể thì nhất định phải có quá trình vứt xác!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc vỗ tay nói: “Thấy chưa, vẫn là chị Ngô chuyên nghiệp, còn chúng ta vẫn cứ chăm chăm nhìn vào cái xác!”

“Em sẽ cho người tới đó thăm dò” Miêu Anh nói: “Tĩnh Giang là địa phương nhỏ, ít khi xuất hiện án hình sự, cảnh sát địa phương đã dốc hết sức đi điều tra!”

“Có điều độ khó rất lớn” Miêu Anh bổ sung: “Nước sông luôn chuyển động, chúng ta cũng không biết thi thể đã trôi nổi trong nước bao lâu, cho nên rất khó phán đoán vị trí cụ thể và thời gian vứt xác!”

“Nhất định phải trôi tới sao?” Triệu Ngọc nói: “Nếu có người cố ý để thi thể ở bờ sông thì sao?”

“Cảnh sát địa phương đã điều tra khu vực phát hiện ra thi thể!” Miêu Anh nói: “Nhưng dựa theo dấu vết ở hiện trường, khả năng thi thể từ trong nước dạt vào bờ cũng khá lớn!”

“Còn nữa, thi thể được phát hiện ở gần đền cổ Tĩnh Giang, chỗ đó có nhiều camera giám sát” Miêu Anh nói: “Hiện trường vứt xác gần bãi đỗ xe, nếu có người cố ý vứt xác thì hiển nhiên việc chọn nơi này không quá sáng suốt!”

“Làm sao?” Ngô Tú Mẫn nghe ra vấn đề, lập tức hỏi: “Vụ án này cũng do chúng ta giải quyết đúng không? Hình như không liên quan gì với vụ án livestream mà?”

“Cấp trên vẫn chưa ra chỉ thị rõ” Miêu Anh nói: “Nhưng nếu Cao Phát Tài và đội chuyên gia đã tới đây thì vụ án này chỉ e sẽ được thuận lý thành chương giao cho chúng ta thôi!”

“Phù!” Ngô Tú Mẫn thở dài một hơi, nói: “Vụ này nối tiếp vụ khác, đúng là khiến người ta đau đầu mà!”

“À đúng rồi” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới nhiệm vụ đã giao cho Ngô Tú Mẫn trước đó, vội hỏi: “Chị Ngô, chị về thế này có phải đã tra được cái gì rồi không?”

“Ừ, hôm nay tôi tra vụ kiện của Từ Du Nhiên trước đó, hỏi các công ty du lịch có liên quan, quả thật lấy được một chút tình hình mới, Từ Du Nhiên này phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều!”

“Ồ?” Triệu Ngọc mở to mắt: “Nói nghe thử xem!”

“Được!”

Kết quả, Ngô Tú Mẫn vừa nói chữ “Được” xong, bên ngoài lại có một người vội vã chạy vào văn phòng.

“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu” Người tới đúng là đội trưởng Thi Mẫn, ông ta vừa chạy vào đã miệng lưỡi khô khốc báo cáo với Triệu Ngọc: “Bên Khang Nhạc… Bên Khang Nhạc lại có vụ án mới!”

“Cái gì!?” Triệu Ngọc bật dậy, khẩn trương hỏi: “Ý anh là sát thủ livestream lại giết người?”

“Không… Không phải vụ livestream kia…” Đội trưởng Thi xua tay nói: “Trong thắng cảnh núi Tiêu Dao có phát hiện hai… ừm… hai người còn sống rất kỳ lạ, à không, bị nhốt, cũng không phải, dù sao… dù sao cũng là phát hiện ra hai người rất kỳ quái!”

“Trong đó có một người đã chết, người còn lại đang cấp cứu…”