Chương 2465 Người mất tích đi xa
Vốn mọi người đã lấy lại tinh thần từ đợt hoảng hốt trước, nhưng đội trưởng Thi lại hoảng sợ thất thố khiến cả văn phòng bị bầu không khí quái dị bao trùm“Bạch Phượng Khởi là nhân vật nổi tiếng ở Côn Dương, xuất bản rất nhiều sách, bản thân ông ta còn là trưởng văn phòng nhà xuất bản Nam Vân!” Đội trưởng Thi giới thiệu với mọi người: “Em gái tôi đang làm việc cho nhà xuất bản, trước kia vì nhu cầu công việc nên tôi cũng có gặp mặt, uống trà với ông ta vài lần!”
“Em gái tôi cũng thường xuyên nhắc tới ông ta với tôi, lúc trước tôi quên mất, vợ của Bạch Phượng Khởi đã mất tích từ nhiều năm trước!”
“Người này trọng tình, một mình nuôi dạy đứa con nên người, cả đời không tái hôn! Trong rất nhiều tác của ông ta đều có… đều có nhắc đến…”
“Đúng, đúng!” Lúc này Tăng Khả cũng đã cúp điện thoại, nói với mọi người: “Đúng vậy, chính là Bạch Phượng Khởi của nhà xuất bản!”
“Từ bức ảnh đó, vợ của đại sư Chung Thu Lâm đã nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh là vợ của Bạch Phượng Khởi – Tô Lỵ, Bạch Phượng Khởi cũng có mặt trong bức ảnh, chính là người thứ hai ở bên phải tấm ảnh!”
Tô Lỵ…
Đám người Triệu Ngọc nhìn nhau, tuy đã tìm ra lai lịch của cô gái trong ảnh nhưng nghi vấn cũng càng lúc càng nhiều.
“Bà Chung nói, Chung Thu Lâm, Bạch Phượng Khởi và Tô Lỵ đều là đồng nghiệp của nhau khi còn ở Cao đẳng Sư phạm Nam Vân, trước kia bà ấy đã từng nghe Chung Thu Lâm kể rất nhiều về chuyện cũ của vợ chồng Bạch Phượng Khởi…”
“Bà ấy còn nói Tô Lỵ thật sự đã mất tích!”
“Mất tích?” Triệu Ngọc hỏi: “Mất tích khi nào?”
“Bà Chung không nhớ rõ” Tăng Khả nói: “Chỉ nói là tầm khoảng cuối thập niên tám mươi! Cô ta bị mất tích… vô cùng đột ngột…”
“Đúng, đúng thế!” Thi Mẫn nói: “Trong ấn tượng của tôi cũng là tầm thập niên 80, tôi… tôi có thể điều tra…”
“Không cần!” Thi Mẫn còn chưa nói xong, Tăng Khả ngồi trước máy tính đã tra ra hồ sơ mất tích, đồng thời còn chiếu lên màn hình lớn.
“Trên hồ sơ mất tích xuất hiện một tấm ảnh đen trắng, tuy cô gái trên ảnh có hơi giản dị nhưng mọi người vừa liếc mắt đã có thể nhận ra, cô ta, cô gái trong tấm ảnh và cả thi thể cô gái thần bí đều giống hệt nhau!
“Chính là cô ta!” Thi Mẫn nuốt nước bọt, nhìn phần thuyết minh dưới hồ sơ nói: “Mất tích ngày 4 tháng 7 năm 1986, mất tích ở khu Bàn Long…”
“Tô… Tô Nhược Hoa…” Lúc Ngô Tú Mẫn nhìn đến tên thì phát hiện ra nghi vấn: “Không phải cô ta tên Tô Lỵ à? Sao lại là Tô Nhược Hoa?”
Mọi người đều lắc đầu, vẫn còn đang sửng sốt.
“Chồng là Bạch Phượng Khởi, con trai là Bạch Hiểu Quân…” Miêu Anh đọc xong thì lập tức thuận miệng than một câu: “Là con trai, không phải con gái!”
Triệu Ngọc hiểu ý của Miêu Anh, Miêu Anh nghi ngờ thi thể cô gái thần bí kia có lẽ là con gái của Tô Lỵ hoặc Tô Nhược Hoa, nhưng tư liệu lại cho thấy Tô Lỵ không có con gái.
“Tôi cũng có biết Bạch Hiểu Quân” Thi Mẫn nói: “Anh ta là Phó Hội trưởng Hiệp hội nhà văn, danh tiếng của anh ta trong tỉnh cũng rất lớn!”
“Dù thế nào đi nữa, tổ trưởng Triệu” Thi Mẫn kích động xin lệnh: “Tôi… tôi đi thông báo cho cha con Bạch Phượng Khởi đi! Cho bọn họ xem thi thể trước, xác nhận thử xem…”
“Trò đùa này… có phải hơi quá rồi không?” Triệu Ngọc nhăn mày nói: “Cô gái nằm trong phòng liệm thi chỉ sợ mới hơn 20 tuổi nhỉ?”
“Mọi người thật sự cho rằng… cô ta là giáo sư Tô Lỵ đã mất tích sao?”
Miêu Anh bấm đốt ngón tay tính, lại nhìn màn hình lớn, không được tự nhiên nói: “Tô Nhược Hoa sinh năm năm mươi sáu, nếu còn sống hẳn đã sáu mươi sáu tuổi! Cái này…”
“Chậc chậc…” Đội trưởng Thi cũng á khẩu không nói nên lời.
“Có lẽ… Cũng phải có cách giải thích khoa học chứ?” Tăng Khả không biết nhớ tới cái gì, vội vàng nói với đám Triệu Ngọc: “Có lẽ giống với Thôi Lệ Châu thì sao?”
“Thôi Lệ Châu? Tiểu Trư*, à không, Tiểu Thôi?” Triệu Ngọc nhướn mày lặp lại.
* Trư và Châu đồng âm, đều đọc là [zhū].
“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Thế giới to lớn, chuyện lạ gì cũng có, lúc đó không phải anh cũng cho rằng Thôi Lệ Châu là con gái hoặc họ hàng gần của Cách Cách à?”
“Nhưng cuối cùng thì sao? Không hề có quan hệ huyết thống, chẳng qua chỉ là bề ngoài giống nhau mà thôi!”
“Há…” Lời nói của Tăng Khả nhất thời khiến Triệu Ngọc tỉnh táo trở lại.
Đúng vậy…
Có phải bọn họ đều đã bị tấm ảnh kia dẫn dắt sai không?
Tuy tấm ảnh được phát hiện trên người thi thể, nhưng… thi thể không nhất thiết phải là người trên ảnh đúng không?
“Chẳng lẽ…” Miêu Anh đoán: “Có người đang tìm người giống hệt Tô Lỵ? Dựa theo tấm ảnh kia để tìm?”
Thịch…
Miêu Anh vừa nói vậy, Triệu Ngọc nhất thời sởn gai ốc.
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc trợn mắt nói: “Nếu Miêu Miêu đoán đúng, vậy vụ án thi thể cô gái thần bí liệu có thể là… có thể là…”
“Hả? Không phải chứ?” Thi Mẫn đã hiểu được ý của bọn họ, lúc này không tin nổi nói: “Ý của anh là có liên quan tới cha con Bạch Phượng Khởi?”
“Đúng rồi!” Tăng Khả vỗ tay một cái nói: “Nếu không thì tấm ảnh kia ở đâu ra?”
“Là… Là Bạch Phượng Khởi sao?” Thi Mẫn run giọng nói: “Ác độc vậy ư? Vợ của mình mất tích, sau đó thì lập tức tìm một cô gái giống hệt vợ mình… Cái này…”
“Đội trưởng Thi” Triệu Ngọc nói: “Được rồi, anh đưa số điện thoại của cha con Bạch Phượng Khởi cho tôi, chuyện này vẫn nên để chúng tôi giải quyết đi!”
“Hả… À…” Thi Mẫn nhanh chóng mở điện thoại của ông ta ra: “Tôi hỏi em gái tôi đã…”
“Bỏ đi bỏ đi” Tăng Khả ở xa xua tay: “Không cần đâu, tôi tìm được rồi!”
“Đội trưởng Thi” Triệu Ngọc dặn dò: “Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, xét thấy quan hệ giữa anh và cha con nhà họ Bạch, anh tuyệt đối không được để lộ một chút tiếng gió nào!”
“À, anh yên tâm, yên tâm đi! Thân là đội trưởng đội hình sự, chút đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn phải có, anh yên tâm đi!”
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa” Triệu Ngọc lại hỏi: “Khoảng năm tám mươi sáu bên Côn Dương các anh có phải đã có ảnh màu rồi không?”
“Ừm… Đúng, đúng!” Thi Mẫn nhớ lại: “Lúc tôi học tiểu học cũng đã có ảnh màu rồi!”
“Nói cách khác…” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh: “Tấm ảnh này chỉ sợ còn sớm hơn trước đó nữa!”
“Đúng” Thi Mẫn nói: “Đại khái trước năm 84, ảnh màu rất ít nhỉ?”
“Không sao!” Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Chỉ cần đợi đại sư Chung Thu Lâm tỉnh lại hoặc là tìm được Bạch Phượng Khởi, chúng ta sẽ biết được thời gian chụp tấm ảnh”
“Ừm… Cũng đúng…” Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc, vừa mới định thương lượng với mọi người bước tiếp theo thì không ngờ điện thoại của Tăng Khả lại vang lên.
Lúc này, sau khi tiếp điện thoại, vẻ mặt của Tăng Khả đột nhiên biến hóa, mặt mày tái nhợt, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Cậu sao vậy?”
“Cậu sao vậy?”
Sau khi Tăng Khả cúp điện thoại, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng nhận ra được vấn đề, vội vàng thúc giục hỏi cậu ta.
“Tổ trưởng, chị Miêu…” Tăng Khả nuốt nước miếng: “Xem ra còn chưa kịp điều tra cha con Bạch Phượng Khởi thì mối hiềm nghi của họ cũng đã được loại trừ rồi!”
“ADN sẽ không lừa người ta! Đội mất tích dựa theo tin tức số liệu trong hồ sơ, hiện tại đã chứng thực thi thể cô gái thần bí kia chính là Tô Nhược Hoa – người đã mất tích ba mươi bốn năm trước!!!”