← Quay lại trang sách

Chương 2473 Mười lăm năm

11 giờ sáng, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát Côn Dương“Được rồi” Triệu Ngọc nói với Thôi Lệ Châu: “Thả người đi! Chứng cứ vắng mặt ở hiện trường rất chính xác, kẻ giết người trên livestream không phải anh ta!”

“Ừm… Được rồi…” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ lấy điện thoại ra.

Trước đó, cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát của phố thương mại để chứng thực lời nói của Lương Tiêu Dật là thật. Lúc Từ Du Nhiên bị hại, anh ta vẫn luôn ở trong cửa hàng ở phố thương mại, chưa từng rời khỏi!

“Mặt khác, cảnh sát đã lục soát cửa hàng và nhà của anh ta, cũng không tìm được bất kỳ chứng cứ xác thực nào liên quan tới vụ án.

Do đó, thẩm vấn xong chỉ có thể thả người đi.

“Xem ra” Ngô Tú Mẫn nói: “Chỉ có thể đi tìm nghi phạm khác thôi! Trong đống tư liệu trước mắt, Lương Tiêu Dật xem như là người bị Từ Du Nhiên hại thảm nhất! Vậy mà lại không phải…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Nhìn từ phần thẩm vấn, Lương Tiêu Dật có chênh lệch rất lớn với hồ sơ chúng ta đã lập, hiển nhiên không phải là người chúng ta muốn tìm…”

“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu…” Vừa dứt lời, đội trưởng Thi đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, vừa vào cửa đã hoảng hốt báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã tìm ra thân phận của hai người trên núi Tiêu Dao rồi, khó mà tin nổi, quả thật khó mà tin nổi!”

“Gì thế? Lại tới rồi?”

Triệu Ngọc nhếch miệng, những người khác cũng tò mò kéo tới.

“Anh có thể tưởng tượng được không?” Đội trưởng Thi đưa tư liệu cho Triệu Ngọc: “Hai người kia, vậy mà đã mất tích hơn mười lăm năm rồi!”

“Cái gì!?” Đầu Triệu Ngọc chợt “ong” lên một tiếng, những người khác cũng không tin vào mắt mình.

“Mười lăm năm!?” Miêu Anh sửng sốt hỏi: “Ý anh là hai người kia… đã mất tích mười lăm năm trước? Không lẽ có liên quan đến thi thể cô gái thần bí sao?”

“Đúng” Đôi trưởng Thi chỉ vào báo cáo nói: “Cuối cùng, chúng tôi đã so sánh nó với thông tin trong kho dữ liệu người mất tích, ADN đã được đối chiếu thành công rồi!”

Triệu Ngọc vội vàng mở báo cáo, chỉ thấy trang đầu tiên là tin tức mất tích của một người đàn ông, bèn đọc lên: “Trương Vũ Manh, sinh năm 1960, người La Duy, nuôi trồng thủy sản…”

“Phải… Ừm…” Đội trưởng Thi sửa lại: “Là Trương Vũ Âm, Âm trong bóng râm, không phải Manh*!

* Chữ Manh “萌” và chữ Âm “荫” nhìn lướt qua khá giống nhau nên Triệu Ngọc đọc nhầm.

“Ồ…” Triệu Ngọc không hề xấu hổ, tiếp tục nói: “Mất tích trong khoảng từ ngày 21 tháng 4 đến ngày 1 tháng 5 năm 2005, địa điểm mất tích là ở Tĩnh Giang, gần Côn Dương…”

“Nuôi trồng thủy sản… Mất tích năm 2005” Tăng Khả nhăn mày, cảm thấy khó tin: “Tại sao lại chạy tới núi Tiêu Dao chứ?”

Triệu Ngọc nhanh chóng lật sang trang tiếp theo, đọc: “Cù Tiểu Hoa, sinh năm 1963, người Bảo Sơn, là nông dân trồng hoa…”

Đọc tư liệu xong, Triệu Ngọc lập tức hỏi điểm nghi ngờ của mình: “Đội trưởng Thi, hai người này có quan hệ gì không?”

“Ừm…” Đội trưởng Thi nhăn mày: “Chúng tôi đang điều tra! Trước mắt thì không có quan hệ trực tiếp.

Hơn nữa, Bảo Sơn ở rất xa, Bảo Sơn ở tận bên Lệ Giang đấy!”

“Mấu chốt chính là mười lăm năm!” Miêu Anh nói ra trọng điểm: “Hai người này đã mất tích mười lăm năm, sao lại đột nhiên xuất hiện ở núi Tiêu Dao?”

“Mà còn là một người chết, một người sống?”

“Đúng rồi, Cù Tiểu Hoa vẫn còn sống” Triệu Ngọc vội hỏi: “Bây giờ bà ấy sao rồi? Đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng tình hình không được ổn lắm…” Đội trưởng Thi nói: “Người cứ mơ mơ màng màng, một chữ cũng không nói được, mắt cứ nhìn thẳng như chẳng nhìn thấy gì…”

“Bắt cóc, giết người” Triệu Ngọc vỗ tay nói: “Chẳng khác nào lại có thêm một vụ án giết người huyền bí!”

“Loạn rồi, loạn rồi…” Thôi Lệ Châu vừa mới quay lại đã đứng bên cạnh xỉa xói: “Sếp à, chắc anh sẽ nói vụ án này cũng là có tội phạm muốn khiêu chiến anh đấy chứ?”

“Sức hấp dẫn của anh lớn thật…”

“Đi đi đi…” Triệu Ngọc sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Một nam một nữ này đều có dấu vết bị tra tấn, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nói cách khác, mất tích mười lăm năm, có khả năng đã bị người khác nhốt mười lăm năm!”

“Đúng!” Miêu Anh: “Cho nên đây không phải là một vụ án nhỏ đâu! Chúng ta nhất định phải nghiêm túc xử lý!”

“Chuyện lạ năm nào cũng có, bây giờ càng lúc càng nhiều!” Triệu Ngọc xoa cằm suy nghĩ: “Vụ án này cũng y hệt vụ thi thể cô gái bí ẩn, đã bắt cóc mười lăm năm rồi, tại sao lại thả ra?”

“Hơn nữa, tại sao lại ném người lên núi?”

“Bây giờ có thể khẳng định” Đội trưởng Thi nói: “Hai người kia chắc chắn đã bị hung thủ ném lên núi! Nhưng chúng tôi đã kiểm tra tất cả các camera giám sát rồi, không phát hiện được gì cả, cảm giác như họ tự bay lên núi vậy!”

“Nếu trên núi thật sự có chỗ hạ cánh, tôi thậm chí còn nghi ngờ hung thủ có máy bay riêng đấy!”

“Vậy sao?” Miêu Anh hỏi: “Núi Tiêu Dao lớn như thế, không lẽ không có đường khác à?”

“Người phụ trách khu du lịch nói có thể có đường khác, bọn họ cũng đang tìm kiếm…” Đội trưởng Thi trả lời: “Nhưng dù thế nào đi nữa, tốn nhiều công sức khiêng người lên núi như vậy rất không hợp lý!”

“Ừm… Dựa vào kinh nghiệm của tôi” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ… chắc chắn phải có liên quan gì đó tới núi Tiêu Dao, anh tốt nhất nên tìm thêm tư liệu về núi Tiêu Dao mà nghiên cứu đi!”

“Còn nữa” Miêu Anh nhắc nhở: “Phải điều tra xem hai người bị bắt cóc kia có liên quan gì tới núi Tiêu Dao hay không!”

“Triệu Ngọc! Wow…”

Ai ngờ ngay lúc mọi người đang suy nghĩ về vụ án, ngoài cửa đột nhiên có một cô gái xông vào nhào thẳng đến chỗ Triệu Ngọc!

“Cho tôi ôm một cái…”

Chờ Triệu Ngọc phản ứng lại, cô gái đã ôm chặt lấy hắn.

Lúc này mọi người mới thấy rõ, người tới không phải ai khác mà chính là – Tịch Mộng Na!!!

“Triệu Ngọc, anh vậy mà dám bỏ tôi lại, mấy người quá đáng thiệt đó!”

Tịch Mông Na nói xong thì lập tức dán lên mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc phải dùng cách lách như cá trạch mới khó khăn thoát được.

“Đừng làm ồn nữa!” Triệu Ngọc vội đưa tay đè tay cô ta lại, cảnh cáo: “Đang phá án đấy! Cô đừng có mà làm loạn, không thì tôi sẽ đá cô đi đấy!”

“Anh… anh còn dám nói nữa à?” Tịch Mộng Na uất ức: “Anh cố ý cho người khác dẫn tôi đi, còn mấy người thì chạy tới nơi xa thế này để phá án, anh quên anh đã đồng ý với tôi cái gì lúc ở Hải Lạp rồi sao?”

“Anh đã hứa sẽ không bỏ tôi lại, hu hu…” Nói xong, nước mắt lập tức tí tách rơi…

Đám cảnh sát điều tra ở đây nhìn thấy lập tức choáng váng, chỉ thấy ngoài cửa có hai cảnh sát điều tra đang vẫy tay với Miêu Anh.

Miêu Anh nhận ra hai người này, họ đều là đặc công của phòng Đặc Cần, nhất định là bọn họ đã hộ tống Tịch Mộng Na tới Côn Dương.

Miêu Anh lập tức chạy qua đó, đi theo bọn họ làm thủ tục tiếp nhận…

Mà ngay lúc mọi thứ đang loạn tùng phèo, điện thoại của đội trưởng Thi lại đột nhiên vang lên, sau khi bắt máy, ông ta bỗng dưng như bị sét đánh!

“Mau… Mau…” Ông ta vẫy tay với Tăng Khả: “Mau mở trang web livestream tìm kiếm từ ‘Đậu Đậu’, Đậu trong Đậu Nhĩ Đôn, xảy ra chuyện rồi, lại xảy ra chuyện rồi…”

Hả!!?

Vừa nghe vậy, văn phòng đang ồn ào lập tức im phăng phắc.

Tăng Khả nhanh chóng làm theo lời đội trưởng Thi mở web livestream X ra rồi tìm kiếm.

Kết quả, vừa mở video ra, giữa màn hình lập tức xuất hiện cảnh tượng đẫm máu…