← Quay lại trang sách

Chương 2476 Con dao dài 40m

* Biên tập viên Tecent News lỡ tay, viết nhầm tiêu đề thành “Video người phụ nữ cầm con dao 40m chém người trên đường”. Netizen Trung bèn tưởng tượng ra hình ảnh con dao 40m chém người, nhất thời cảm thấy buồn cười, chậm rãi dùng meme này để đánh nhau trên mạng. Ý là nếu bạn trêu phải con dao 40m, cho dù bạn có chạy trước đó 39m thì cũng sẽ bị chém chếtN

hà Đậu Mạn Âm, dưới chân tường sau biệt thự.

“Thấy chưa? Tôi nói mà, gây án dữ dội thế này kiểu gì cũng phải để lại gì đó!” Triệu Ngọc chỉ vào một loạt vết lõm trên mặt đất nói: “Cái này nhất định là dấu chân của hung thủ, chỉ là hung thủ rất cẩn thận, trước khi đi vẫn còn mang giày!”

Lúc này, Thôi Lệ Châu thì tới chợ hoa chỉ huy công tác điều tra, đội trưởng Thi thì đang bố trí điều tra từng nhà, đi theo Triệu Ngọc chỉ có Miêu Anh và Tịch Mộng Na.

Hai cô gái đi lên trước nhìn thoáng qua, trên mặt đất toàn là bùn đất nên dấu chân cũng khá rõ, gần như chỉ cần liếc mắt là thấy.

“Hung thủ rất gian xảo…” Triệu Ngọc chỉ vào tường vây phía sau biệt thự: “Hắn ta hẳn đã trèo qua mặt tường phía sau để đi vào!”

“Vậy sao?” Tịch Mộng Na ngửa đầu nhìn: “Dùng thang sao? Bức tường này cao tận ba mét, sao mà leo qua được?”

“Trước tiên không nói chuyện này!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Kế tiếp, tôi sẽ mổ tả lại cho mọi người toàn bộ quá trình gây án của hung thủ, bây giờ tôi cuối cùng cũng đã hiểu tại sao hắn ta lại mặc áo khoác đen rồi!”

“Hả? Tại sao?” Tịch Mộng Na tò mò.

“Bởi vì dễ trốn!” Nói xong, Triệu Ngọc dựa lưng vào góc tường, nói: “Hung thủ tính thời gian chính xác, ở bên ngoài mang giày, đeo găng tay, từ tường vây phía sau leo vào sân nhà Đậu Mạn Âm, sau đó đứng vào vị trí tôi đang đứng…”

“Sau lưng hắn ta nhất định có đeo một chiếc ba lô, hắn ta đứng trong này mở ba lô, thay áo khoác, đeo mặt nạ…”

“Sau đó, hắn ta lại đeo ba lô lên, đi vào biệt thự…”

“Cửa chính biệt thự không có dấu vệt bị cạy, hoặc là hung thủ có chìa khóa, hoặc là cửa không hề khóa…”

“Sau khi vào nhà, hung thủ để ba lô ngoài cửa, lấy rìu trong ba lô ra, trực tiếp đi lên hiện trường vụ án là ban công tầng ba…”

“Sau khi ra tay, hắn ta nhanh chóng rời khỏi hiện trường, quay lại cửa biệt thự cởi áo khoác dính máu, gỡ mặt nạ, găng tay và tất ra, cuộn luôn cả hung khí gây án nhét vào ba lô!”

“Trước đó hắn ta đã chuẩn bị một đôi găng tay mới, trước khi ra khỏi biệt thự đã thay đôi găng tay mới đó, đảm bảo không để lại dấu vân tay và dấu chân!”

“Sau khi ra ngoài, hắn ta lại chọn quay về bằng đường cũ, trèo lên tường vây, trốn từ phía sau…”

“Có hai vấn đề!” Triệu Ngọc vừa dứt lời, Tịch Mộng Na đã giờ hai ngón tay lên: “Thứ nhất, tại sao anh lại khẳng định là hắn ta đeo ba lô?”

“Nói nhảm!” Triệu Ngọc trừng mắt: “Nếu cô đeo túi đeo chéo thì trèo tường thế nào?”

“Thứ hai” Tịch Mộng Na tiếp tục hỏi: “Tường cao thế này, hắn ta leo qua bằng cách nào? Tại sao lại không thể vào bằng cửa chính?”

“Trước mặt cửa chính là một con đường vừa dài vừa rộng” Triệu Ngọc nói: “Giữa ban ngày ban mặt, vào từ cửa chính sẽ khó tránh việc bị người khác nhìn thấy!”

“Mà tường vây phía sau” Hắn chỉ tay vào bức tường: “Chỗ đó là một con hẻm nhỏ quanh co, có thể đảm bảo không bị người khác phát hiện…”

“Vậy tường thì sao?” Tịch Mộng Na tỏ ý nói: “Anh trèo qua được không?”

“Cô bị ngốc à! Nhìn kỹ đi…” Triệu Ngọc chỉ vào bức tường, nói: “Đây là tường đá, mặt tường gập ghềnh, có thể đạp chân lấy đà leo lên!”

“Hung thủ không quá thấp, nếu tốc độ vừa đủ, chỉ cần một lúc là qua được đầu tường bên kia rồi!”

“Chờ hắn ta ra được ngoài rồi thì trực tiếp gỡ găng tay và vớ, vậy là có thể làm như không có việc gì rời đi rồi…”’

“Cho nên…” Miêu Anh hưng phấn nói: “Mới phát hiện được dấu giày của hung thủ ngoài tường rào?”

“Đừng sốt ruột” Triệu Ngọc nói: “Anh đã bảo Trương Bồi Bồi cho người đi tìm rồi, bọn họ đều rất chuyên nghiệp, có lẽ sẽ tìm được thôi!”

“Còn nữa, anh cũng đã dặn riêng đội trưởng Thi để ông ta chú ý tất cả những người đeo ba lô!”

“Triệu Ngọc… À… Tổ trưởng” Tịch Mộng Na sửa miệng: “Nếu đúng như lời anh nói thì hung thủ tất nhiên phải biết rõ về Đậu Mạn Âm rồi!”

“Hắn ta phải quen thuộc tình hình trong nhà Đậu Mạn Âm và cả hoàn cảnh xung quanh căn biệt thự này nữa!”

“Đúng, cuối cùng cũng nói đến điểm chính rồi!” Triệu Ngọc nói: “Hai vụ án giết người trên livestream này tuy cách nhau khoảng ba ngày nhưng hung thủ hẳn đã sớm lên kế hoạch chu đáo!”

“Tìm đủ mọi cách để giết người thế này…” Tịch Mộng Na lại nói: “Thì tất nhiên phải có thù sâu hận lớn!”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Vừa rồi em cũng đang lo lắng về chuyện này, nếu động cơ giết một streamer khó tìm rồi, bây giờ thành hai người thì có phải sẽ dễ hơn không?”

“Hai streamer cùng đắc tội một người, đúng… Chắc là không khó tìm đâu nhỉ?” Tịch Mộng Na hỏi: “Bên Tăng Khả và chị Ngô vẫn chưa tìm được mục tiêu sao?”

“Chắc là đang tìm…” Miêu Anh nói: “Để tôi hỏi thử…”

“Đi thôi!” Triệu Ngọc chỉ vào cửa chính biệt thự: “Chúng ta ra ngoài xem tình hình thế nào đi! Đừng làm chậm việc thu thập của đội kỹ thuật…”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã dẫn theo hai cô gái ra khỏi cửa sân, đi tới ngã tư đường bên ngoài.

Lúc này bên ngoài đã sắp bùng nổ, tất cả cư dân nghe được tin đều chạy tới trước cửa nhà Đậu Mạn Âm hóng chuyện, tuy không thấy gì nhưng họ vẫn thấy thích thú…

Cảnh sát không hề nhàn rỗi, vừa phải phong tỏa hiện trường, vừa phải tiến hành kiểm tra tỉ mỉ người ra vào.

Ở nơi khác, đội trưởng Thi đang dẫn theo các cảnh sát điều tra tới từng nhà tìm kẻ khả nghi…

“Lần này… chắc là hung thủ không trốn được đâu nhỉ?” Tịch Mộng Na nói: “Bày trận lớn thế này rồi, chẳng lẽ không bắt được hắn ta sao?”

Triệu Ngọc không trả lời, tuy hắn cũng mơ hồ cảm giác được khoảng cách điều tra phá án vụ giết người trên livestream không còn xa, nhưng nhớ tới hai quẻ Cấn biến dị trong đầu mình hắn lại không yên tâm…

Đúng lúc này, cha mẹ Đậu Mạn Âm đã về tới, lúc hai người biết tin con gái bị giết hại ngay trong nhà thì lập tức ngã quỵ xuống đất.

Nhóm cảnh sát vội vàng đỡ dậy, nhân viên cấp cứu cũng tiến lên hỗ trợ, hiện trường bỗng chốc hỗn loạn…

Điều Triệu Ngọc sợ nhất chính là tiếp xúc với người nhà người bị hại, cho nên đành phải giao cho Miêu Anh qua đó xử lý, còn dặn Miêu Anh dẫn hai người tới bệnh viện nhận thi thể, đồng thời tìm cơ hội hỏi tình hình của Đậu Mạn Âm xem có hỏi được tin tức gì không?

Miêu Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý nên không dị nghị gì, lúc này dựa theo căn dặn của Triệu Ngọc bắt đầu trấn an người nhà người bị hại…

“Tổ trưởng Triệu” Miêu Anh vừa đi, Tịch Mộng Na lập tức hỏi Triệu Ngọc: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Có nghe qua con dao dài bốn mươi mét chưa?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi một câu không liên quan.

“What!?” Tịch Mộng Na mờ mịt.

“Trước khi quyết đấu cho cô chạy trước ba mươi chín mét, sau đó tôi ‘hự’…” Triệu Ngọc khoa tay cường điệu: “Tôi đâm một cái, cô lập tức xong đời!”

“Anh… diễn tướng thanh* à?” Tịch Mộng Na bĩu môi: “Vừa mới tới anh đã đòi chém tôi rồi?”

* Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

“Đi thôi!” Triệu Ngọc kéo Tịch Mộng Na đi ra phía sau biệt thự, nói: “Cho cô xem thử con dao bốn mươi mét kia của tôi có tới không nhé?”

“…” Tịch Mộng Na không rõ nguyên cớ, chỉ có thể đi theo Triệu Ngọc ra phía sau biệt thự.

Phía sau biệt thự quả nhiên có một con hẻm nhỏ quanh co, trong hẻm rải đầy rác rưởi, hiển nhiên bình thường không có người tới quét dọn, người đi qua cũng không nhiều.

Lúc này, nhân viên thu thập chứng cứ đang thu thập tin tức, thấy Triệu Ngọc tới lập tức có người chạy tới báo cáo, nói bọn họ quả thật đã tìm thấy dấu chân rất mới.

“Há?” Triệu Ngọc nhìn xung quanh, hiển nhiên không nhìn thấy thứ mình muốn, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Thi, hỏi: “Đội trưởng Thi à! Con dao của tôi, à không… thần khuyển mà anh nói với tôi đâu?”

“Sắp tới rồi, sắp tới rồi!” Trong điện thoại truyền tới tiếng trả lời đầy hưng phấn của đội trưởng Thi: “Chó nghiệp vụ truy tìm vết máu thuần chủng nhất đấy, yên tâm đi, chỉ cần hung thủ chưa rời đi quá xa, nó nhất định có thể tìm được hắn ta!”