Chương 2484 Tiền giả
Ting ting ting…Ting ting ting…
Trên tầng hai nhà hàng Ông Lý truyền đến tiếng chuông điện thoại trong trẻo rất dễ nghe.
Thôi Lệ Châu dựa theo âm thanh mà tìm kiếm, nhấc áo lót trên ghế sô pha lên thì tìm thấy một chiếc điện thoại di động màu đỏ.
Tiếng chuông dễ nghe đó quả nhiên phát ra từ chiếc điện thoại này.
“Chết tiệt!” Thôi Lệ Châu mắng một tiếng, tức giận nói: “Tên mập kia không nói dối, vợ anh ta thật sự không có ở nhà, chúng ta chỉ dựa vào điện thoại để định vị vị trí của cô ta, thế nhưng cô ta lại không mang điện thoại theo…”
“Vậy… chắc cũng không nghiêm trọng lắm nhỉ?” Tịch Mộng Na cúp điện thoại, nói: “Cho dù Lương Thần Thần có là hung thủ đi nữa thì cũng không thể nhanh chóng tiếp tục ra tay vậy chứ? Người cũng đã giết hết cả rồi mà!”
“Dù thế nào đi nữa” Thôi Lệ Châu xua tay ra hiệu nói: “Cô cứ cẩn thận lục soát chỗ này đi, tôi đi xuống báo với sếp một tiếng! Phải lục soát cẩn thận đó!”
“Ừ, yên tâm đi!” Nói xong, Tịch Mộng Na xoay người ra ban công lục soát…
Bên này Thôi Lệ Châu lật đật chạy xuống tầng, lớn tiếng báo cáo với Triệu Ngọc: “Sếp à, người không có ở đây, chỉ có điện thoại của cô ta thôi!”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc cảm thán hệt như Thôi Lệ Châu rồi quay ngược lại trừng mắt với Lý Đức Thủy, lớn tiếng chất vấn: “Vợ anh đi đâu rồi?”
“Anh cảnh sát, tôi đã nói rồi, tôi không hề lừa anh, tại sao các anh lại không tin?” Lý Đức Thủy vô tội nói: “Vợ tôi ra ngoài tìm cửa hàng khác rồi!”
“Đi tìm cửa hàng khác mà không mang theo điện thoại à?” Thôi Lệ Châu lớn tiếng quát, hỏi: “Có phải cô ta vẫn còn một chiếc điện thoại khác không?”
“Hả? Không mang điện thoại theo à! Cái bà vợ hậu đậu này…” Lý Đức Thủy nhíu mày, sau đó trả lời: “Không có đâu, chúng tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, đâu có dư tiền mua nhiều điện thoại vậy chứ!”
“Xe, xe bánh mì của nhà anh đâu?” Triệu Ngọc nhìn ra ngoài, hỏi một vấn đề mấu chốt khác.
“Hửm…” Lý Đức Thủy sờ người tìm thử nhưng không tìm thấy chìa khóa, vì thế nói: “Chắc là… Chắc là vợ tôi lái đi rồi?”
“Sao mấy người lại vội vã tìm cô ấy vậy chứ?” Lý Đức Thủy khuyên nhủ: “Không thì mọi người ở đây chờ một lát đi, không chừng cô ấy sẽ về nhanh thôi!”
“Sếp…” Thôi Lệ Châu nghe thấy vậy thì lập tức kéo Triệu Ngọc qua một bên, nhỏ giọng nói: “Anh chắc chắn… là vợ anh ta làm sao?”
“Anh đừng lo lắng, nói không chừng cô ta chỉ đang đi tìm cửa hàng khác thôi…”
“Tiểu Thôi, cô nhìn đi!” Triệu Ngọc đưa điện thoại của mình cho Thôi Lệ Châu, nói: “Đây là tin nhắn Tăng Khả vừa mới gửi tới, cô xem xong là hiểu ngay thôi!”
“Hả?”
Tiểu Thôi tò mò nhận lấy điện thoại, mới lướt qua vài lần đã bất ngờ ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Đây mới chính là động cơ giết người thật sự sao!?”
“Cái này… Nói vậy…” Cô ta trừng mắt nhìn Lý Đức Thủy, lầm bầm nói: “Vẫn còn một người nữa!!?”
“Anh cảnh sát” Lý Đức Thủy vẫn đang mù mịt, thở dài hỏi: “Có thể… Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì không?”
“Nhà hàng của mấy người sở dĩ làm ăn không tốt, có phải là vì từng bị streamer hãm hại hay không?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi Lý Đức Thủy.
“Các… Các anh biết chuyện này rồi sao? Phải, phải! Các anh… Các anh có thể nói lý lẽ giúp chúng tôi được không, có thể lấy lại công bằng cho chúng tôi được không?” Lý Đức Thủy đau khổ nói: “Chúng tôi là người làm ăn có lương tâm, chưa từng hại ai bao giờ cả!”
“Chúng tôi đều là người thành thật, sao lại làm mấy chuyện vô đạo đức đó được chứ?”
“Mấy cô gái đó thì hay rồi, không biết phân biệt tốt xấu, trên một câu dưới một câu, nhà hàng của chúng tôi cứ thế làm ăn thất bát, đúng là khiến người ta tức giận mà…”
“Là ai?” Triệu Ngọc bóp chặt vai Lý Đức Thủy hỏi: “Streamer đó tên là gì?”
“Đầu… Đầu Lưỡi Tiểu Lệ” Lý Đức Thủy nói: “Chính là nữ streamer Đầu Lưỡi Tiểu Lệ nổi tiếng về mảng ẩm thực!”
“Năm ngoái cô ta đến quán chúng tôi dùng cơm rồi trả tôi tờ một trăm tệ giả” Lý Đức Thủy nói: “Haizz! Tôi mà biết trước hậu quả nghiêm trọng tới mức không thể cứu vãn thế này thì lúc ấy đã nén giận, âm thầm giải quyết cho rồi!”
“Tất nhiên cũng trách chúng tôi không có kinh nghiệm” Lý Đức Thủy hối hận nói: “Lúc ấy vợ tôi nhận tiền từ tay cô ta, tới khi mang tới quầy mới phát hiện ra là tiền giả!”
“Sau đó chúng tôi tìm cô ta để đổi tiền lại nhưng cô ta lại sống chết không chịu thừa nhận, kiên quyết nói tiền cô ta đưa cho chúng tôi không phải tiền giả, vợ tôi đã tranh chấp với cô ta, sau đó còn mở camera xem…”
“Nhưng trong camera chỉ có thể thấy vợ tôi nhận tiền của cô ta, sao mà nhìn ra được tiền đó là tiền thật hay tiền giả chứ? Cuối cùng không có cách nào nói rõ ràng chuyện đó…”
“Chúng tôi chỉ là người buôn bán nhỏ, một trăm tệ cũng rất quan trọng với chúng tôi, nếu chúng tôi không phân biệt được thì tất cả nỗ lực ngày hôm đó đều coi như vô ích!”
“Cho nên vợ tôi kiên trì làm ầm ĩ với cô ta, đến cuối cùng cô gái kia chốt hạ một câu vô cùng độc ác, cô ta nói, tôi đến chỗ mấy người ăn cơm là đã cho mấy người mặt mũi lắm rồi biết không?”
“Mấy người không biết mình đã chọc tới ai rồi đâu, mấy người cứ chờ mà đóng nhà hàng đi!”
“Tôi và vợ không lên mạng, chúng tôi không biết thì ra cô ta chính là Đầu Lưỡi Tiểu Lệ vô cùng nổi tiếng trên mạng” Lý Đức Thủy buồn bực nói: “Các anh chắc cũng nghe qua rồi nhỉ?”
“Cô ta là người rất có tiếng trong giới ẩm thực ở Côn Dương, chỉ cần nhà hàng nào được cô ta khen ngợi thì nhà hàng đó sẽ trở nên hot ngay!”
“Nhưng chúng tôi lại không biết cô ta, hậu quả chọc phải người nổi tiếng này cũng rất nghiêm trọng, không phải vậy thì…” Anh ta chỉ tay vào nhà hàng vắng tanh: “Chúng tôi chỉ có thể đóng cửa, tìm chỗ khác làm ăn, haizz…”
“Cô ta… Cô ta đã làm thế nào?” Thôi Lệ Châu tò mò truy hỏi: “Cô ta đánh giá kém quán mấy người à?”
“Đâu chỉ đánh giá kém thôi đâu! So với việc đánh giá kém còn ác hơn nhiều!” Lý Đức Thủy như đưa đám nói: “Thật ra quán chúng tôi cũng có độ nổi tiếng nhất định ở Thạch Lâm, tôi đoán hôm đó xảy ra chuyện bất ngờ nên cô ta mới tới đây nếm thử tay nghề của tôi!”
“Nếu không xảy ra chuyện tiền giả đó, biết đâu chuyện làm ăn của quán tôi sẽ phất lên, chỉ tiếc là chúng tôi không nhận ra cô ta, có lẽ… là cô ta cố ý, cũng có thể là cô ta cũng không biết tiền mình lấy ra là tiền giả nhỉ?”
“Nhưng bây giờ nhắc lại chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Sau chuyện tiền giả đó, Đầu Lưỡi Tiểu Lệ bắt đầu điên cuồng trả thù chúng tôi” Trong mắt Lý Đức Thủy chợt lóe lên một tia oán hận dữ dội, cắn răng nói: “Cô ta rủ rất nhiều đồng nghiệp cùng livestream, bảo bọn họ đứng trước nhà hàng chúng tôi bịa chuyện tiền giả, nói, thưa mọi người, hắc điếm trong truyền thuyết là có thật đấy, chỉ cần mọi người đưa tờ một trăm tệ cho bọn họ tính tiền, trong nháy mắt họ sẽ đổi tiền của mọi người thành tiền giả…”
“Người này vừa nói xong, Đầu Lưỡi Tiểu Lệ sẽ đứng ra ủng hộ, châm biếm nhà hàng chúng tôi thậm tệ!”
“Một người nói, rồi hai người nói, lâu dần nhà hàng chúng tôi cũng thật sự bị tiếng xấu ấy ảnh hưởng!”
“Tôi và vợ muốn kiện lên tòa, thế nhưng… đối phương người đông thế mạnh, cứ người này truyền tin thì người kia xóa bài cũ, chúng tôi kiện được một người, không thể kiện hết bọn họ được! Còn nữa…”
Ting ting ting… Ting ting ting…
Lý Đức Thủy đang nói thì Tịch Mộng Na đột nhiên từ trên tầng phi xuống, vừa chạy vừa gọi Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu: “Mau nhìn xem tôi tìm thấy cái gì này!”
Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu ngẩng đầu nhìn, thình lình nhìn thấy một chiếc mặt nạ trong tay Tịch Mộng Na…