Chương 2483 Tập trung
Tờ mờ sáng, một chiếc xe cảnh sát phóng nhanh tới chỗ giao với đường cao tốc, sau khi qua trạm thu phí thì lại tăng tốc trở lạiTrên đường vừa lúc có một vũng nước, ô tô lướt qua khiến nước bắn tung tóe…
Vào lúc này, Triệu Ngọc vừa ngắm nhìn cảnh sắc rõ nét lướt qua cửa sổ, vừa suy nghĩ về vụ án và kế hoạch hành động trong tương lai.
Lúc này đây, hắn quyết định sẽ tự mình ra trận, dẫn theo Thôi Lệ Châu và Tịch Mộng Na đi cùng với đội trưởng Thi tới khu du lịch Thạch Lâm ở Côn Dương trước.
Căn cứ theo thông tin đã tra được, anh trai của Lý Đức Băng – Lý Đức Thủy cùng với vợ anh ta là Lương Thần Thần mở nhà hàng ở khu du lịch Thạch Lâm, căn nhà bọn họ thuê có hai tầng, tầng dưới dùng để buôn bán, tầng trên dùng để ở.
“Lý Đức Thủy là anh ruột của Lý Đức Băng, cũng là anh rể của Lương Tiêu Dật” Thôi Lệ Châu nhìn tư liệu nói: “Mà ô tô của Lý Đức Thủy lại từng xuất hiện gần hiện trường Đậu Mạn Âm bị giết hại…”
“Cho nên người này là người có hiềm nghi nặng nhất! Thế thì…” Thôi Lệ Châu lo lắng hỏi Triệu Ngọc một câu: “Sếp à, lát nữa anh định làm thế nào?”
“Dù sao chúng ta cũng không có đòn giáng*, đâu thể bắt anh ta như đã làm với Lương Tiêu Dật được, hay là ra oai phủ đầu anh ta đi?”
* 实锤: thực chùy – (tạm dịch là đòn giáng): Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ sự việc nào đó đã có chứng cứ rõ ràng, không thể thay đổi tính xác định của sự việc đó được nữa. Ví dụ như có giấy tờ, hình ảnh, video làm chứng cứ, sự việc đã được kết luận, chỉ cần có chứng cứ là có thể phát biểu.
“Không cần đâu, đợi lát nữa xem tình hình rồi tính sau!” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Cứ tìm anh ta hỏi chuyện trước đã…”
“Tôi cảm thấy cho dù có là anh ruột hay là anh rể đi chăng nữa” Tịch Mộng Na lắc đầu nói: “Cũng không tới mức phải đi giết người chứ? Vì em ruột thì còn có thể hiểu được, nhưng vì em vợ thì có hơi… Chậc chậc…”
“Nhưng mà” Thôi Lệ Châu phản bác: “Ngoại trừ người này ra, e rằng cũng không còn nghi phạm nào khác nữa đúng không?”
“Lương Tiêu Dật và Lý Đức Băng đều có bằng chứng vắng mặt ở hiện trường, còn Lý Đức Thủy này lại thường lui tới hiện trường, đúng là không thể không khiến người khác nghi ngờ!”
“Bọn họ có bằng chứng vắng mặt ở hiện trường, lỡ đâu cái chết của hai nữ streamer không liên quan gì tới hai người này thì sao?” Tịch Mộng Na vẫn kiên trì nói: “Có khi nào… chúng ta đã nhầm lẫn rồi không?”
“Không thể nào!” Thôi Lệ Châu cũng giữ vững ý kiến của mình: “Cửa hàng của Lương Tiêu Dật gần nhà của Từ Du Nhiên, nhà cũ của Lương Tiêu Dật lại cùng khu nhà với nhà Đậu Mạn Âm, dù sao cũng không thể trùng hợp tới mức này chứ?”
“Còn nữa, chó nghiệp vụ cũng đã chứng minh, hung thủ sau khi giết hại Từ Du Nhiên xong đã từng tới cửa hàng của Lương Tiêu Dật, cái này phải nói sao đây?”
“Tổ trưởng Triệu, định vị xong rồi” Lúc này, đội trưởng Thi ngồi ở ghế phó lái nói: “Vợ chồng Lý Đức Thủy đều đang ở trong nhà hàng!”
“Ừ” Triệu Ngọc ừ một tiếng rồi nói với Thôi Lệ Châu: “Lát nữa lúc hỏi chuyện phải tách hai vợ chồng bọn họ ra, cô phụ trách phụ nữ!”
“Tôi biết rồi!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Tôi biết phải làm thế nào mà!”
“Tổ trưởng Triệu!” Lúc này xe bắt đầu giảm tốc độ, đội trưởng Thi nhắc nhở: “Sắp tới nơi rồi!”
Nói xong, đội trưởng Thi lấy súng ngắn của mình ra, còn theo bản năng kiểm tra cả áo chống đạn của mình.
Xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng trên đoạn đường phồn hoa của khu du lịch, tên nhà hàng rất đơn giản, tên là “Ông Lý”.
Không nghĩ tới, bọn họ tới sớm thế mà nhà hàng đã mở cửa, bên trong đã sáng đèn.
“Đừng đừng đừng…” Thấy đội trưởng Thi chuẩn bị vũ trang hạng nặng, Triệu Ngọc vội vàng xua tay nói: “Mọi người trông chừng ở bên ngoài là được rồi, không cần phải bày trận lớn vậy đâu!”
“Hả? không được!” Đội trưởng Thi lo lắng: “Tuy hung thủ không có súng nhưng hắn có rìu đấy! Cứ trang bị an toàn vẫn hơn!”
“Không cần đâu” Triệu Ngọc vỗ hông: “Tôi có mang theo súng rồi! Với lại chỗ tôi còn có vệ sĩ mà!”
Nói xong, Triệu Ngọc liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái.
Tịch Mộng Na nhún vai, Thôi Lệ Châu thì mở cửa ô tô, là người đầu tiên xuống xe…
Sau đó đội trưởng Thi canh giữ ở cửa, đồng thời còn phái một cấp dưới của ông ta vòng ra phía sau nhà hàng, đề phòng có người chạy trốn.
Triệu Ngọc đi đầu, hai bên là hai cô gái xinh đẹp, may mà lúc này vẫn còn sớm, trên đường ít người, nếu không chắc chắn sẽ hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
Triệu Ngọc mở cửa kính nhà hàng ra, chỉ thấy bàn ăn trong quán trống không không một bóng người, chỉ có bóng người thấp thoáng ở quầy hàng.
Triệu Ngọc là một tay già đời, hắn biết hiện tại không cần phải trông gà hóa cuốc, cho nên rất tự nhiên tới trước quầy nhìn vào trong.
Chỉ thấy một người đàn ông mập mạp, vóc dáng không cao lắm, mặt để râu đang chặt gì đó trên thớt gỗ!
Rầm!
Rầm!!
Tiếng động ầm ĩ vang vọng khắp nhà hàng yên tĩnh.
“Má ơi!”
Rõ ràng thứ người đàn ông để râu kia cầm không phải dao phay mà là một chiếc rìu mới tinh, sau khi Thôi Lệ Châu thấy rõ thì nhanh chóng trốn ra sau lưng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vốn định lấy súng ra, nhưng kinh nghiệm phong phú của hắn không cho phép hắn làm vậy.
Hắn nghiêm túc nhìn kỹ, chỉ thấy người đàn ông để râu kia đang dùng rìu chặt xương, mà đống xương đó hình như là xương bò…
Cuối cùng, người đàn ông đang chặt xương kia cũng phát hiện ra Triệu Ngọc, Tịch Mộng Na và Thôi Lệ Châu, anh ta dùng tạp dề lau mồ hôi, cười nói: “Mọi người tới sớm quá vậy, canh vẫn chưa hầm xong đâu!”
“Nếu không thì ăn bánh kếp nướng* trước nhé?”
* 烧饵块 – “thiêu nhị khối”: một phương pháp sản xuất đồ ăn nhẹ dân gian truyền thống của địa phương ở Vân Nam, thường ép cơm chín thành khối hình bánh kếp tròn, sau đó nướng trên lửa than rồi phủ sốt và rau.
Xem ra người đàn ông này nghĩ rằng Triệu Ngọc, Tịch Mộng Na và Thôi Lệ Châu là khách hàng.
Triệu Ngọc nhận ra người đàn ông để râu nay chính là Lý Đức Thủy mà bọn họ muốn tìm.
“Ông chủ à!” Triệu Ngọc vẫy tay với anh ta: “Anh ra đây trước đã, tôi muốn hỏi anh chút chuyện!”
“Hả?” Lý Đức Thủy sửng sốt, lúc này mới ý thức được đoàn người Triệu Ngọc hình như không phải tới để ăn cơm.
“Sao vậy?” Anh ta bỏ rìu xuống, chà tay vào tạp dề rồi ra ngoài quầy nói: “Có chuyện gì à?”
“Anh là Lý Đức Thủy đúng không?” Thôi Lệ Châu lấy giấy chứng nhận của mình ra, hỏi một câu.
“Đúng, đúng vậy!” Lý Đức Thủy sửng sốt, hơi căng thẳng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc, rốt cuộc là sao vậy? Mấy người là… là cảnh sát sao?”
“Vợ anh đâu?” Thôi Lệ Châu lại hỏi.
“Cô ấy… Cô ấy ra ngoài rồi!” Lý Đức Thủy úp úp mở mở trả lời.
“Ra ngoài rồi? Đi sớm vậy à?” Thôi Lệ Châu bất ngờ: “Sao lại ra ngoài?”
“Công việc buôn bán trong quán không được tốt lắm, cô ấy đi xem những nơi khác, chúng tôi muốn… muốn đổi chỗ…” Lý Đức Thủy trả lời.
“Vợ anh tên gì?” Thôi Lệ Châu lại hỏi tiếp theo trình tự.
“Lương Thần Thần!” Lý Đức Thủy trả lời.
Sau khi anh ta trả lời, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu trao đổi với nhau qua ánh mắt, bởi vì tình báo mà bọn họ nhận được lúc trước, dựa theo định vị trên điện thoại, Lương Thần Thần phải đang ở trong quán mới đúng.
Lý Đức Thủy rõ ràng đang nói dối.
“Anh có một người em trai tên là Lý Đức Băng đúng không? Còn vợ anh có một người em trai tên là Lương Tiêu Dật?” Thôi Lệ Châu lại hỏi.
“Đúng, đúng vậy!” Sắc mặt Lý Đức Thủy thay đổi trong chớp mắt, vội hỏi: “Không… Không lẽ bọn họ lại gây ra chuyện gì rồi?”
“Sao lại nói là ‘lại gây ra chuyện’?” Thôi Lệ Châu nắm bắt từng chữ, hung ác hỏi: “Lúc trước đã từng xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừm… cái này…” Lý Đức Thủy có hơi mông lung.
“Được rồi” Triệu Ngọc vội ngăn Thôi Lệ Châu lại, hỏi: “Ông chủ, anh cẩn thận suy nghĩ thử xem, giữa trưa ngày hôm qua xe bánh mì Wuling Hongguang của nhà các anh đang ở chỗ nào?”
“Xe bánh mì… Ừm… Ừm…” Lý Đức Thủy nhớ lại: “Tôi không nhớ rõ nữa? Giữa trưa ngày hôm qua hình như đâu có đi đâu? Đậu ngay ngoài cửa quán thôi nhỉ?”
“Chúng tôi mở nhà hàng, giữa trưa thì đương nhiên phải ở đây rồi…”
“Vậy được, chỗ anh có camera giám sát không?” Thôi Lệ Châu vươn tay nói: “Cho chúng tôi xem một chút…”
Tít tít… Tít tít…
Ngay lúc mấu chốt, Triệu Ngọc đột nhiên nhận được tin tức từ Tăng Khả.
Sau khi đọc tin tức xong, Triệu Ngọc đột nhiên chỉ vào mặt Lý Đức Thủy quát: “Nói mau, vợ anh Lương Thần Thần đang ở đâu!?”
“Ừm… Không phải tôi đã nói rồi sao?” Lý Đức Thủy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Cô ấy ra ngoài rồi! Cô ấy thật sự đã đi ra ngoài rồi!”
“Sao vậy sếp?” Thôi Lệ Châu ý thức được manh mối không đúng, vội vàng hỏi.
“Tay trái!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Lý Đức Thủy: “Anh ta chặt xương bằng tay trái, anh ta thuận tay trái nên hung thủ chắc chắn không phải anh ta!!”
“Hả? Vậy…” Tịch Mộng Na phản ứng lại: “Là vợ anh ta sao? Là Lương Thần Thần!!?”
“Nhanh lên!” Triệu Ngọc chỉ tay lên tầng, ra lệnh: “Hai người mau chạy lên đó bắt người đi!!!”