Chương 2489 Chia quân hai đường
“Triệu Ngọc” Trên con đường nhỏ yên tĩnh lúc nửa đêm, Tịch Mộng Na kéo cánh tay Triệu Ngọc, như con chim nhỏ nép vào lòng người ta mà nói: “Tôi dám cá rằng Lương Thần Thần giết người chỉ vì oán hận quá nặng, chỉ một lòng muốn báo thù, không có ai thuê cô ta!”“Hả? Vậy à?” Triệu Ngọc hỏi: “Tại sao?”
“Trực giác, tất cả đều là trực giác thôi!” Tịch Mộng Na cảm thấy hài lòng nói: “Nếu có người muốn thuê giết người, vậy tại sao phải tìm nữ chứ?”
“Tính ra thì Lương Tiêu Dật, Lý Đức Băng sẽ thích hợp hơn Lương Thần Thần chứ?”
“Hả?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, vỗ đầu Tịch Mộng Na: “Cô trở nên thông minh như thế từ lúc nào thế? Cái này là suy luận có căn cứ đấy chứ, sao lại nói là trực giác?”
“Có điều…” Tịch Mộng Na lại nói: “Vụ án này cũng thật khiến người ta cảm khái! Tôi chỉ hy vọng, streamer cũng được, quần chúng cũng thế, phải làm sáng tỏ mọi chuyện trước rồi mới phát biểu cái nhìn của mình!”
“Ngay cả bản thân mình cũng không rõ chuyện thế nào đã nói lung tung, làm thế sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn cho đương sự đó…”
“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao tôi lại cảm giác cô đột nhiên chín chắn thế này, không lẽ…”
Bíp…
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc chuẩn bị phát biểu cảm xúc của mình thì máy báo động tàng hình trong đầu đột nhiên báo nguy, trong đầu bỗng chốc xuất hiện một mục tiêu!
Ngay sau đó thì lập tức có một mũi tên chỉ ra từ trên người mục tiêu, rõ ràng là có người đang dùng vũ khí nhắm vào hắn!
Hả!?
Không ổn…
Kết quả Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã truyền đến tiếng xé gió, một viên đạn ghim thẳng vào đầu Tịch Mộng Na, máu tươi nháy mắt bắn tung tóe lên mặt hắn…
“Á!!!” Triệu Ngọc hét to một tiếng, miệng gào lên: “Tịch Mộng Na! Tịch Mộng Na!!”
“Này này này…” Song lúc này bên tai lại truyền đến giọng nói mệt mỏi của Miêu Anh: “Triệu Ngọc, Triệu Ngọc, dậy nào, dậy!”
“Á!”
Triệu Ngọc kêu một tiếng, lúc này mới hoảng hốt bừng tỉnh.
Tách!
Miêu Anh mở đèn bàn, Triệu Ngọc lúc này mới nhận ra vừa rồi chỉ là ác mộng mà thôi!
“Hộc hộc… Hộc hộc…” Hắn thở hổn hển.
Đầu hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Anh làm ơn đi!” Tiểu thư Miêu dụi mắt nén giận nói: “Không phải anh muốn làm em ghen đấy chứ? Ngay cả nằm mơ mà cũng mơ thấy Tịch Mộng Na của anh, thật là…”
“Không… Không phải…” Tuy Triệu Ngọc chỉ vừa tỉnh giấc nhưng phản ứng không hề chậm chút nào, vội vàng giải thích: “Anh vừa mơ thấy Tịch Mộng Na bị người ta bắn vào đầu! Em ghen mù quáng thế làm gì…”
“Hả? Không phải chứ?” Miêu Anh nháy mắt cảm thấy hài lòng, quan tâm hỏi: “Anh có muốn… uống nước không?”
“Không… Không cần đâu!” Triệu Ngọc xua tay: “Anh… Anh đi vệ sinh một chút! Làm phiền em rồi, em ngủ tiếp đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc đi thẳng vào nhà vệ sinh để sửa sang lại, thuận tiện rửa mặt, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo hơn.
Đợi tới lúc hắn đi ra mới phát hiện tiểu thư Miêu không hề ngủ tiếp mà đang mở một góc rèm cửa, hắn nhìn đồng hồ, mới phát hiện trời đã sáng rồi!
“Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy…” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc nói: “Xem ra anh vẫn đang lo lắng về người kế nhiệm và băng Dạ Xoa!”
“Không biết nữa…” Triệu Ngọc rót cho mình ly nước, nói: “Có lẽ là do vụ án quấy nhiễu thôi! Yên tâm đi, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi…”
“Anh đừng lo lắng” Miêu Anh nói: “Không phải đêm qua đã nói rồi sao? Vụ án giết người trên livestream đã kết thúc, hai vụ án còn lại thì không quá áp lực như vụ án livestream!”
“Ừm” Triệu Ngọc nói: “Anh đã suy nghĩ rồi, không bằng chúng ta chia quân làm hai ngả đi! Em nắm bên thi thể cô gái đóng băng, hôm nay anh đi điều tra vụ án trên núi Tiêu Dao!”
“Được” Miêu Anh gật đầu: “Hôm nay em định tới Tĩnh Giang xem hiện trường, sau đó lại đi tìm những có quen biết với Tô Nhược Hoa nói chuyện…”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Vị đại sư quốc học đang ở xa kia cũng không được bỏ qua, người này chắc chắn biết không ít chuyện, nói không chừng sẽ trở thành điểm mấu chốt…”
“Em biết rồi chàng thám tử, mấy cái này không cần anh phải nhắc em đâu! Anh cứ lo chăm sóc tốt cho bản thân mình đi!” Miêu Anh mở rộng vòng tay: “Anh đừng cho là em không biết gì cả!”
“Hửm?” Triệu Ngọc tới gần, vô cùng thân mật ôm lấy cô, nói: “Em biết gì cơ?”
“Không phải anh đang lo lắng vụ án trên núi Tiêu Dao này vẫn chưa đi tới điểm cuối sao?” Tiểu thư Miêu nghiêm túc nói: “Hai người kia chưa chắc đã là hai người cuối cùng, phía sau có thể sẽ còn xuất hiện thêm người bị hại giống vậy nữa, đúng không?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc hiểu ý cười: “Người hiểu anh nhất quả nhiên là em! Hai người đều có dấu vết bị ngược đãi trong thời gian dài, lỡ đâu người bị nhốt không phải chỉ có hai người thôi thì sao?”
“Đúng vậy…” Miêu Anh tò mò nói: “Vấn đề quan trọng là nếu đã nhốt lại thì tại sao lại để bọn họ chạy ra ngoài? Thậm chí… còn để một người còn sống?”
“Gã không sợ người còn sống này sẽ khai hết bí mật của gã ra à?”
Chín giờ sáng, tại bệnh viện Số Một thành phố Côn Dương, trong phòng chăm sóc đặc biệt X.
Nhìn thấy người phụ nữ gầy như que củi trên giường bệnh, Triệu Ngọc hỏi cảnh sát điều tra bên cạnh: “Sao rồi, bà ấy có thể nói chuyện không?”
“Vẫn không nói được” Cảnh sát điều tra đó lập tức trả lời: “Chúng tôi đã thử rất nhiều lần, đôi khi bà ấy cũng có than thở vài câu nhưng chúng tôi vẫn không hiểu được ý của bà ấy…”
“Bác sĩ nói bà ấy không chỉ có vấn đề về sức khỏe, tinh thần rất có thể cũng đã bị kích thích, trong tương lai cho dù thân thể có chuyển biến tốt đẹp đi nữa thì tinh thần cũng chưa chắc đã có thể phục hồi được!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Có tra được quan hệ của hai người bị hại không?”
“Không tra được…” Cảnh sát điều tra tiếc nuối nói: “Nạn nhân Trương Vũ Âm là người La Duy, Cù Tiểu Hoa là người Bảo Sơn, trước mắt vẫn chưa tra được giữa hai người có quan hệ gì!”
“Ừm…” Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Chúng tôi đã liên hệ với người nhà của hai người, đợi đến lúc dò hỏi, nếu hai người có quan hệ chắc là sẽ hỏi ra được thôi!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tặc lưỡi cảm thán: “Không phải hai người này không có quan hệ gì đấy chứ?”
“Đúng vậy” Cảnh sát điều tra phụ họa: “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, hai người kia bị giam giữ phi pháp, chắc là phải có nguyên nhân gì đó!”
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nói: “Phải điều tra thật kỹ về quá khứ của hai người kia, thử xem bọn họ có từng đắc tội với người nào không!”
“Rõ!” Cảnh sát điều tra gật đầu: “Chúng tôi vẫn đang điều tra…”
“Mất tích mười lăm năm” Triệu Ngọc lại suy nghĩ nói: “Liệu người nhà bọn họ có nghĩ bọn họ đã không còn sống từ lâu không?”
“Nếu vậy… hai người bọn họ có người thân nào khác không?”
“Anh nói không sai, chồng của Cù Tiểu Hoa đã lấy vợ khác” Cảnh sát điều tra nói: “Cù Tiểu Hoa bây giờ chỉ còn một người em gái vẫn còn sống, ngoài ra không còn người thân nào khác!”
“Vậy… Trương Vũ Âm kia thì sao?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Ừm…” Cảnh sát điều tra nhìn tư liệu, trả lời: “Vợ của Trương Vũ Âm thì không tái hôn, nhưng bà ấy đã qua đời rồi!”
“Có điều ông ta vẫn còn một người con trai, năm nay đã ba mươi tuổi, anh ta thừa kế ngư trường của ông ta, đang làm nghề nuôi trồng thủy sản, nghe nói làm ăn cũng không tồi!”
Ba mươi tuổi, mất tích mười lăm năm…
Triệu Ngọc im lặng nhẩm tính, lúc Trương Vũ Âm mất tích thì con trai ông ta đã được mười lăm tuổi…
“Ừm, được rồi!” Trệu Ngọc nói với cảnh sát: “Đưa một phần tư liệu này cho tôi, nếu người nhà của hai người kia tới thì nhớ báo cho tôi một tiếng!”
“Được!” Sau khi cảnh sát điều tra trả lời thì hỏi tiếp: “Vậy… bây giờ anh có cần kiểm tra thi thể của Trương Vũ Âm không?”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Hai người kia không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện ở núi Tiêu Dao được, bây giờ tôi phải đến đó xem sao…”