← Quay lại trang sách

Chương 2490 Núi Tiêu Dao

Mười giờ trưa, trên cáp treo lên núi Tiêu Dao“Ừm, đi tiếp đi!” Tịch Mộng Na cầm bánh nướng trong tay, vừa ăn vừa nói: “Khu du lịch cấp 4A cũng được đấy chứ, ít nhất không khí ở đây rất trong lành!”

Thấy Tịch Mộng Na ăn uống ngon lành, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bái phục: “Lúc nào cũng thấy cô đang ăn, sức ăn đúng là lớn thật, còn ăn rất ngon miệng nữa chứ!”

“Anh đừng có chế nhạo tôi” Tịch Mộng Na thanh minh: “Tôi còn chưa ăn cơm trưa đâu! Ăn một cái bánh nướng thì đã sao?”

“Không sao…” Triệu Ngọc mỉm cười, tựa đầu vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài cáp treo.

Cảnh sắc bên ngoài đúng là rất hấp dẫn, không khí trong lành, phong cảnh tuy không quá đẹp nhưng cũng rất thú vị.

Có điều trong lúc thưởng thức phong cảnh, Triệu Ngọc cũng nhìn thoáng qua hệ thống trong đầu theo thói quen.

Cho dù vụ án giết người trên livestream cơ bản đã kết thúc nhưng quẻ song Cấn biến dị trong đầu vẫn không hề thay đổi.

Từ đó có thể thấy được quẻ “Cấn” đại diện cho vụ án có dấu hiệu tiếp tục phát triển, bản thân mình vẫn còn một chặng đường dài phải đi tiếp, không được lơ là.

Cáp treo nhanh chóng lên tới đỉnh núi, người phụ trách khu du lịch và cảnh sát điều tra đã sớm ở đây chờ bọn họ.

“Cáp treo này mới được xây dựng tầm mười bảy năm” Vừa xuống cáp treo, quản lý Lưu phụ trách khu du lịch đã giới thiệu kỹ càng cho Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na: “Tuy không có ai ở lại trực ca đêm, thế nhưng sau khi tan làm sẽ phải đóng tất cả nguồn điện và khóa cửa phòng điều khiển!”

“Hơn nữa, tất cả cửa ra vào của trạm cáp treo và phòng điều khiển đều có camera giám sát, không thể có chuyện có người động vào cáp treo mà chúng tôi không biết được!”

“Cảnh sát Triệu” Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương họ Chu nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã kiểm tra tất cả các video giám sát núi Tiêu Dao rồi, không phát hiện ra bất cứ tình huống khả nghi nào cả!”

“Ừm” Triệu Ngọc nhìn ngọn núi nguy nga, nói: “Vậy chúng ta đến xem hiện trường trước đi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!”

Thế là nhờ sự dẫn đường của quản lý Lưu, mọi người cùng nhau leo từng bậc thang lên đỉnh núi.

Trên đường đi, quản lý Lưu giới thiệu cho Triệu Ngọc về tình hình của khu du lịch núi Tiêu Dao, nói khu du lịch này chủ yếu là xoay quanh văn hóa Đạo gia và phong cảnh tự nhiên.

“Tất cả công trình kiến trúc trong khu du lịch đều là kiến trúc giả cổ được xây mới” Quản lý Lưu giới thiệu: “Có điều, tuy là xây mới nhưng theo những gì chúng tôi nghiên cứu, trên núi Tiêu Dao quả thật từng có không ít người tu đạo tới ở ẩn và một vài bia đá thời cổ đại có giá trị…”

Triệu Ngọc cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn nhanh chóng phát hiện tất cả các công trình ở nơi này đều là xây mới, vì thế mới hỏi: “Núi Tiêu Dao được thành lập thành khu du lịch, xây dựng lại là vào năm nào thế?”

“Năm 2007!” Quản lý Lưu không cần nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Thời gian sớm nhất là do Cục Du lịch tỉnh Nam Vân quy hoạch khai thác, sau đó lại giao cho Cục Du lịch Khang Nhạc quản lý, tôi đến đây vào năm 2009, cũng coi như là lão làng ở nơi này!”

“Ồ…” Triệu Ngọc hỏi: “Nói vậy thì ông là người Khang Nhạc sao?”

“Đúng vậy!” Quản lý Lưu gật đầu: “Ban đầu tôi làm ở Cục Du lịch Khang Nhạc, sau đó thì được điều tới khu du lịch này!”

“Nói vậy” Triệu Ngọc hỏi: “Khu du lịch núi Tiêu Dao không phải khu du lịch tư nhân à?”

“Đúng vậy” Quản lý Lưu trả lời: “Do nhà nước đầu tư một trăm phần trăm, chúng tôi đều nhận lương từ nhà nước đấy! Ha ha, tỉnh Nam Vân chúng tôi là tỉnh du lịch lớn mà, các nhà đầu tư tới đây khai thác thắng cảnh đều lấy lợi ích kinh tế làm gốc!”

“Mà lợi nhuận của núi Tiêu Dao lại không nhiều lắm, hiển nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn của bọn ho, nhà đầu tư tư nhân sẽ lỗ vốn mất!”

“Ha ha… Nói trắng ra là” Quản lý Lưu chỉ vào đỉnh núi nói: “Nơi này giống một công viên hơn là khu du lịch, người tới nơi này chủ yếu là người địa phương hoặc là du khách chung quanh thôi, đoàn du lịch rất ít khi tới đây!”

“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Trước khi khu du lịch được xây dựng thì nơi này là gì?”

“À, chỉ là một một ngọn núi hoang mà thôi!” Quản lý Lưu trả lời.

“Vậy sao?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Có liên quan gì tới vấn đề phá dỡ và di dời không?”

“Hình như là không có nhỉ?” Quản lý Lưu không chắc chắn nói: “Hình như tôi không có ấn tượng về chuyện này, anh cũng thấy đấy, nơi này cách nội thành rất xa, không có thôn trấn, ai lại tới đây ở chứ?”

“Đúng vậy” Một nhân viên công tác đi bên cạnh quản lý Lưu lúc này cũng lên tiếng: “Gần núi Tiêu Dao chỉ có hai thôn nhỏ là thôn Trương Hà và thôn Lương Trại, còn núi Tiêu Dao bên này chỉ là một ngọn núi hoang mà thôi!”

“Chỉ có nhóm thợ săn ở gần đây và người trên núi hái nấm hái thuốc mới tới nơi này, nếu không thì… tại sao các đạo sĩ thời cổ đại lại chọn tới nơi này ở ẩn chứ?”

“Ồ…” Triệu Ngọc lại quay sang nói chuyện với cảnh sát điều tra địa phương: “Đội trưởng Chu, anh giúp tôi điều tra thử xem mười lăm năm trước ở núi Tiêu Dao có từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

“Ví dụ như… có án hình sự hay tranh chấp kinh tế gì đó vân vân…”

“À, được, được!” Đội trưởng Chu vội vàng gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ cho người đi làm ngay!”

“Mười lăm năm trước…” Tịch Mộng Na chớp mắt: “Mười lăm năm trước chính là năm 2005, ý anh là hai người kia… có liên quan tới núi Tiêu Dao?”

“Chúng ta vẫn chưa biết hai người kia rốt cuộc có liên quan tới núi Tiêu Dao hay không mà?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Mười lăm năm trước, hai người này một người ở La Duy, một người ở Bảo Sơn, gần như có bắn đại bác cũng không tới núi Tiêu Dao!”

“Nhưng mà…” Hắn đối diện với núi lớn hiểm trở nói: “Nếu bọn họ không liên quan gì tới núi Tiêu Dao, sao họ lại bị hung thủ ném tới đây chứ?”

“Quản lý Lưu à” Tịch Mộng Na tò mò hỏi: “Nếu không ngồi cáp treo thì còn đường nào khác để đi tới hiện trường vụ án trên đỉnh núi không?”

“Đương nhiên là có” Quản lý Lưu nói: “Có một con đường chính lên núi nối thẳng từ cửa chính đến đỉnh núi! Còn một con đường phụ ở bãi gửi xe sau núi cũng thông đến đỉnh núi!”

“Ngoài ra còn có một con đường mòn do chúng tôi xây dựng, đường dốc vân vân, cơ bản đều nối thẳng tới đỉnh núi…”

“Đương nhiên” Quản lý Lưu lại nói: “Núi Tiêu Dao tuy không quá nổi tiếng nhưng diện tích cũng không phải là nhỏ! Có lẽ còn có rất nhiều con đường mòn mà nhóm thợ săn đã từng đi qua có thể nối thẳng tới đỉnh núi…”

“Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát đường chính và đường phụ phía sau núi” Đội trưởng Chu bổ sung: “Không phát hiện có gì bất thường cả! Cho nên chúng tôi nghi ngờ, hung thủ chắc là một kẻ hiểu rất rõ về núi Tiêu Dao!”

“Con đường hắn đi hẳn là những con đường nhỏ khác!”

“Ừ, lên núi bằng đường nhỏ có thể tránh được camera” Triệu Ngọc nói: “Người này quả thật rất quen thuộc với nơi đây!”

“Đừng quên, vẫn còn một điểm quan trọng khác” Tịch Mộng Na nói: “Có tận hai người đấy! Hung thủ chẳng những phải đi đường nhỏ mà còn phải kéo theo hai người nữa, vậy không phải quá…”

“Người…” Đội trưởng Chu phân tích: “Có lẽ là mỗi lần kéo một người, chia làm hai lần để kéo lên?”

“Không!” Triệu Ngọc huơ huơ điện thoại, nói: “Pháp y vừa gửi cho tôi tin tức mới nhất, thông qua khám nghiệm tử thi người bị hại nam và kiểm tra sức khỏe người bị hại nữ, bọn họ nghi ngờ Trương Vũ Âm đã chết và Cù Tiểu Hoa được cứu sống đã ở đó cách nhau từ ba ngày trở lên!”

“Hả?” Tịch Mộng Na kinh ngạc: “Nói cách khác, Trương Vũ Âm đã nằm trong cái hang đó mấy ngày, sau đó hung thủ mới chuyển Cù Tiểu Hoa tới đó sao?”

“Tại… Tại sao chứ?”

“Tại sao hả?” Triệu Ngọc vỗ tay Tịch Mộng Na: “Ăn bánh nướng đi!”