Chương 2495 Ngày xưa tái hiện
“Thứ bọn họ trồng là một loại cỏ linh chi tím hi hữu” Đội trưởng Thi mô tả chi tiết: “Từ những năm 80, mỗi cân cỏ linh chi này có thể bán được 500 đấy, rất lợi hại!”“Tạm thời đừng nói đến chuyện cỏ linh chi vội” Triệu Ngọc hỏi: “Cơ sở trồng trọt của bọn họ chỉ có bốn người thôi sao?”
“Đúng, Bạch Văn Hải là pháp nhân và chủ quản, Bành Chính Nghĩa, Trương Vũ Âm và Cù Tiểu Hoa” Đội trưởng Thi trả lời: “Bây giờ chúng tôi chỉ biết đến vậy thôi, còn tình hình cụ thể của công ty bọn họ thì cần tiến thêm một bước tuần tra nữa! Địa chỉ trên giấy phép kinh doanh của họ đã hết hiệu lực từ lâu…”
“Bốn người, tất cả đều mất tích!” Thôi Lệ Châu nhíu chặt mày, không hiểu nổi: “Thế thì… hung thủ là ai nhỉ? Có phải là đối thủ cạnh tranh của bọn họ hay không?”
“Không, không không không, nếu tôi tìm đúng thì…” Đội trưởng Thi xua tay nói: “Số người mất tích có thể không chỉ bốn người, mà rất có thể… là năm người!”
“Hả?” Mọi người bất ngờ, Triệu Ngọc vội hỏi: “Năm người? Nghĩa là sao?”
“Là thế này” Đội trưởng Thi đưa một tập tư liệu cho Triệu Ngọc: “Tôi vừa mới tra xét hồ sơ mất tích của Bạch Văn Hải, phát hiện lúc Bạch Văn Hải mất tích thì không chỉ có một mình ông ta thôi đâu!”
“Ồ?” Triệu Ngọc tiếp nhận tư liệu, bất ngờ nhìn thấy bức ảnh chụp một chiếc ô tô bị thiêu hủy, hình như là bị tai nạn.
“Vào ngày 8 tháng 8 năm 2005, Bạch Văn Hải lái xe đưa cô con gái đi thi” Đội trưởng Thi nói: “Trên đường từ Khang Nhạc đến Côn Dương, họ đã bị tai nạn xe cộ! Chiếc xe lao xuống mương và bốc cháy ngùn ngụt, bị thiêu hủy hoàn toàn, nhưng kỳ lạ là trong xe không phát hiện ra thi thể của hai cha con đâu!”
“Vì thế, cảnh sát vẫn phải xử lý dựa theo quy trình của một vụ án mất tích!”
“Hai cha con!? Con gái Bạch Văn Hải cũng mất tích à?” Thôi Lệ Châu nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm thấy càng ngày càng phức tạp.
“Anh hãy kể về Bạch Văn Hải này đi!” Triệu Ngọc nói.
“À” Đội trưởng Thi nhanh chóng trả lời: “Bạch Văn Hải cũng là người địa phương Khang Nhạc, là bạn học cấp hai với Trương Vũ Âm và Bành Chính Nghĩa, nhưng có điểm khác là ông ta đã thi lên trung học!”
“Hồi đó, ở Khang Nhạc không có trường trung học, nên ông ta đã học ở trường số 4 Côn Dương, sau này lại…”
“Chờ đã!” Ai ngờ, sau khi nghe thấy những lời này, Triệu Ngọc đứng bật dậy, hỏi: “Anh nói cái gì? Trường số 4 Côn Dương á?”
“Ừm… Đúng, đúng, trên tư liệu tôi tra được đúng là đã viết như vậy!”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì trường số 4 là trường đào tạo nghề thì phải?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng rồi, trường lâu đời nhất ở đây đấy!” Đội trưởng Thi hỏi: “Thế nào, tổ trưởng Triệu, trước kia anh đã tới Côn Dương à?”
“Chết tiệt!” Triệu Ngọc mắng một câu: “Các anh đều đã quên rồi sao? Trước khi vào Cao đẳng Sư phạm Nam Vân, Tô Nhược Hoa từng dạy ở trường dạy nghề Côn Dương!”
Bộp…
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều nổi da gà…
Triệu Ngọc cũng bị lời nói của mình làm cho kinh sợ, cột sống lạnh toát.
“Ừm… Không… Không phải chứ?” Đội trưởng Thi đã bao giờ gặp phải vụ án ly kỳ đến vậy, nhất thời giật mình, hoang mang lo sợ.
“Miêu Anh đâu?” Triệu Ngọc hỏi một câu: “Sao tôi không thấy cô ấy đâu cả?”
“À, cô ấy đi trung tâm khám nghiệm tử thi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Mấy giờ vừa qua, Miêu Anh vẫn luôn thảo luận với nhóm pháp y về vấn đề thi thể nữ bị đóng băng!”
Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu gọi điện thoại, ý là bảo Ngô Tú Mẫn gọi Miêu Anh đến đây.
Miêu Anh phụ trách vụ án thi thể cô gái, bây giờ nếu đã phát hiện vấn đề về vụ án này thì tất nhiên phải gọi Miêu Anh đến đây để cùng nhau thảo luận phân tích.
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu ôm ngực nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy cứ như đang về tới thành phố Hoàng Kim ấy! Ban đầu, chúng ta đang thảo luận vụ án Hàn Khoan giết vợ thì lại lập tức tìm được manh mối vụ án ác ma!”
“Bây giờ, chúng ta đang thảo luận vụ người bị mất tích ở núi Tiêu Dao thì bây giờ… lại bỗng dưng liên quan đến thi thể nữ bị đóng băng…”
“Không thể không nói…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua quẻ biến dị Song Cấn trong đầu, nói: “Thời gian xảy ra hai vụ án này hơi khéo đấy!”
“Đúng đấy!” Tịch Mộng Na than thở nói: “Hai vụ án đều kỳ lạ, làm cho người ta khó có thể lý giải được, chắc hẳn không chỉ là trùng hợp thôi đúng không?”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Người phụ nữ biến mất hơn ba mươi năm bị vứt thi thể vào trong sông, sau đó, người đã mất tích mười lăm năm lại xuất hiện lần nữa trên núi… Trong chuyện này… Chậc chậc…”
“Ôi, đúng là không khác nhau lắm nhỉ” Lúc này, đội trưởng Thi xem kỹ tư liệu một lần nữa, nói: “Tô Nhược Hoa rời trường số 4 năm 1981, Bạch Văn Hải thì nhập học năm 81, tuy rằng thời gian hơi ngắn, nhưng vẫn có khả năng đã gặp nhau đúng không?”
“Phù! Được rồi…” Triệu Ngọc nói: “Đội trưởng Thi, anh hãy điều tra kỹ hướng đi này! Bây giờ Tăng Khả đang làm việc bên vụ án thi thể nữ bị đóng băng nên không phân thân được!”
“Ừm, anh yên tâm đi!” Đội trưởng Thi nói: “Việc này cứ giao cho tôi xử lý!”
“Vậy… Chúng ta tiếp tục nói về Bạch Văn Hải” Triệu Ngọc nói: “Trước khi còn chưa xác định, đừng nên tự mình hù dọa mình! Tiếp tục nói đi…”
“À…” Đội trưởng Thi bình tĩnh lại, nói: “Bạch Văn Hải dường như là một người rất thông minh, sau khi tốt nghiệp không ở lại Côn Dương mà trực tiếp về Khang Nhạc để gieo trồng cỏ linh chi!”
“Khi còn đi học, ông ta học nông nghiệp gieo trồng” Đội trưởng Thi nói: “Có lẽ là từ lúc ấy, ông ta đã quyết định trở về quê trồng cỏ linh chi!”
“Năm 1990, ông ta và đám người Bành Chính Nghĩa đã thành lập cơ sở trồng cỏ linh chi và xây dựng thương hiệu, còn được chính quyền địa phương hỗ trợ, sự nghiệp phất lên, kiếm được nhiều tiền lắm!”
“Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, chỉ được vài năm, không biết là gặp họa hay thế nào mà bọn họ mỗi người một ngả!”
“Bành Chính Nghĩa, Bạch Văn Hải vẫn kiên trì trồng cỏ linh chi, nhưng Bạch Văn Hải có đầu óc có kỹ thuật, đối mặt với sự tác động sâu của ngành công nghiệp sản xuất, cuối cùng ông ta vẫn đứng vững gót chân và thành lập thương hiệu của riêng mình ở Khang Nhạc!”
“Cho nên, từ những năm 1990 cho đến khi ông ta và con gái mất tích một cách thần bí, công việc làm ăn của gia đình ông ta rất tốt, tuy rằng kém hơn một chút so với công việc nuôi trồng thủy sản của Trương Vũ Âm, nhưng cơ bản vẫn sống tốt!”
“Vào năm gặp chuyện không may, con gái ông ta tốt nghiệp tiểu học, ông ta dẫn con gái đi Côn Dương khảo sát, muốn vào trung học tư nhân tốt nhất thành phố Côn Dương, nhưng trên đường đến Côn Dương thì lại xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia!”
“Từ đó về sau, hai cha con cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, không còn xuất hiện nữa…”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Người nhà của Bạch Văn Hải thì sao? Công việc làm ăn của ông ta thì thế nào?”
“Bạch Văn Hải đã ly hôn từ rất lâu rồi” Đội trưởng Thi nói: “Nguyên nhân không rõ, tôi đang tìm cảnh sát thụ lý vụ án năm đó để nắm rõ tình hình”
“Trên tư liệu viết sau khi ly hôn với ông ta, vợ ông ta đã đi Mỹ” Đội trưởng Thi kể: “Sau này có quay về hay không thì không rõ, phải xác nhận đã!”
“Sau khi cha con Bạch Văn Hải mất tích, tất cả công việc làm ăn đều được giao cho cha mẹ và anh trai ông ta, Bạch Văn Hải chỉ có một người anh trai, bởi vì không thạo nghề nên chỉ vài năm sau đã bán sạch cơ sở trồng trọt và tất cả sản nghiệp của Bạch Văn Hải!”
“Điều quan trọng nhất là cha mẹ và cả anh trai của Bạch Văn Hải đều không còn sống nữa! Bây giờ, có thể xem con gái của anh trai ông ta như người thân duy nhất của Bạch Văn Hải!”
“À…” Triệu Ngọc xoay người, nhìn thoáng qua tư liệu trên bảng trắng, thì thào nói: “Nói vậy là Bạch Văn Hải và con gái của ông ta chắc cũng bị cùng một người bắt cóc rồi!”
“Hai người bọn họ và Bành Chính Nghĩa, nói không chừng đều còn sống đấy! Chẳng qua là đang bị nhốt ở nơi âm u nào đó, đang chịu đủ tra tấn và ngược đãi… Rốt cuộc kẻ bắt cóc bọn họ là ai!?”