← Quay lại trang sách

Chương 2494 Cỏ linh chi

Bốn giờ chiều cùng ngày, bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại thành phố Côn DươngBởi vì đồng thời có hai vụ án cần xử lý nên văn phòng bị chia làm hai khu vực, một bên dùng để điều tra và giải quyết vụ án thi thể nữ bị đóng băng, một bên dùng để điều tra vụ án nhốt người.

“Doanh nhân nuôi trồng thủy sản Trương Vũ Âm, mất tích từ ngày 21 tháng 4 đến ngày 1 tháng 5 năm 2005 ở thành phố La Duy” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu trên bảng trắng, mô tả chi tiết với các cảnh sát: “Ngày 16 tháng 5 cùng năm, người gieo trồng hoa cỏ Cù Tiểu Hoa ở thành phố Bảo Sơn đã mất tích trên đường từ vườn hoa về nhà…”

“Sau đó, vào tháng 6, bạn trai cũ của Cù Tiểu Hoa là Bành Chính Nghĩa đã mất tích ở quê ông ta là thành phố Khang Nhạc, thời gian không rõ…”

“Bây giờ, thông qua điều tra, chúng tôi đã chứng thật” Triệu Ngọc nói: “Ba người này đã từng gieo trồng cỏ linh chi ở trong vùng núi sâu của thành phố Khang Nhạc vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, còn thành lập công ty nữa!”

“Cho nên, tôi cho rằng vấn đề hẳn là nằm ở công ty gieo trồng cỏ linh chi của bọn họ, tôi đã phái Thi Mẫn đi thăm dò, nhưng bởi vì đã quá lâu nên không dễ tìm tư liệu của công ty, còn phải cần một ít thời gian!”

“Đúng thế” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Cỏ linh chi kiếm được nhiều tiền như thế, nói không chừng lại có mâu thuẫn gì đấy nhỉ?”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Chúng tôi đã hiểu được chuyện Cù Tiểu Hoa rồi, cậu hãy nói về Trương Vũ Âm và Bành Chính Nghĩa đi!”

“Được” Triệu Ngọc đã nhớ kỹ tư liệu, lúc này không cần nhìn bất cứ tư liệu nào, trực tiếp nói: “Trương Vũ Âm là người thành phố La Duy, nhưng mà học ở Khang Nhạc, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đến Côn Dương làm thuê, căn cứ vào lời khai của con trai ông ta thì ông ta sửa xe cho người ta!”

“Sau này, ông ta lại nhớ tới Khang Nhạc, cùng bạn bè ở Khang Nhạc thuê một cánh rừng để gieo trồng cỏ linh chi, buôn bán lời rất nhiều tiền!”

“Nhưng mà sau này không biết tại sao, có thể là kinh tế ngành trồng cỏ linh chi đình trệ nên cuối những năm 1990, Trương Vũ Âm trở lại La Duy, bắt đầu nuôi trồng thủy sản!”

“Công việc của ông ta rất thuận lợi, làm ăn rất lớn, mua hẳn xe sang biệt thự, ở quê nhà cũng coi như là một người nổi tiếng rồi!”

“Sau khi ông ta mất tích vào năm 2005, tất cả công việc kinh doanh của gia đình được giao cho vợ của Trương Vũ Âm” Triệu Ngọc nói: “Một là Trương Vũ Âm không rõ sống chết, hai là để bảo vệ cho gia nghiệp, nên vợ ông ta không hề tái giá, mãi cho đến năm 2017 thì qua đời, tất cả sản nghiệp trong nhà đều được để lại cho con trai của Trương Vũ Âm!”

“Chậc chậc… Đúng là làm người ta phải tiếc nuối mà” Thôi Lệ Châu cảm khái: “Người vợ đến chết cũng không thể đợi được người chồng trở về, mười lăm năm sinh tử không rõ, đối với người nhà mà nói, khó khăn đến thế nào đây!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Con trai của Trương Vũ Âm nói rằng mẹ anh ta đến chết vẫn muốn tìm tin tức về Trương Vũ Âm, còn nói với anh ta rằng tương lai khi có tin tức gì thì đừng quên nói trước mộ của bà ấy!”

“Chỉ tiếc, đợi được rồi nhưng người cũng đã chết!” Tịch Mộng Na lắc đầu thở dài: “Dựa theo lời nói của pháp y, nếu có thể phát hiện ra sớm một chút thì có lẽ Trương Vũ Âm cũng sẽ được cứu!”

“Đây là điểm rất kỳ quái của vụ án” Triệu Ngọc nói: “Rốt cuộc hung thủ muốn làm gì? Tại sao bắt người, tại sao lại thả ra? Nếu đã thả nhưng lại để ở nơi bí mật như thế tức là không muốn bị phát hiện, hay là muốn bọn họ chết?”

“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu nói: “Có vẻ hung thủ rất mâu thuẫn nhỉ?”

“Vậy…” Tịch Mộng Na hỏi: “Bành Chính Nghĩa thì sao? Ông ta và Trương Vũ Âm có liên quan gì đến nhau không?”

“Ừm, Bành Chính Nghĩa là người Khang Nhạc, quê nhà ngay trong thôn cách núi Tiêu Dao không xa” Triệu Ngọc mô tả chi tiết: “Ông ta là người đầu tiên trồng cỏ linh chi, hiện tại vẫn chưa rõ mối quan hệ cụ thể giữa ông ta và Trương Vũ Âm!”

“Chỉ biết là có thể ông ta đã lừa Cù Tiểu Hoa, bởi vì lúc làm bạn trai Cù Tiểu Hoa, ông ta đã kết hôn ở quê nhà!”

“Nhưng mà tình hình dường như hơi phức tạp, đội trưởng Thi vẫn đang phải phái người điều tra…”

“Nói cách khác…” Ngô Tú Mẫn nói: “Cù Tiểu Hoa và Bành Chính Nghĩa chỉ là người yêu, chứ không phải vợ chồng?”

“Đúng thế” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ Bành Chính Nghĩa vốn không lừa Cù Tiểu Hoa, là Cù Tiểu Hoa tự nguyện, dù sao thì nghề gieo trồng cỏ linh chi của bọn họ kiếm được rất nhiều tiền! Cù Tiểu Hoa là người vùng khác, có thể đi theo Bành Chính Nghĩa kiếm tiền đúng là không tệ!”

“Thế tình hình sau này thì sao?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi.

“Sau khi chia tay Cù Tiểu Hoa, mãi cho đến lúc mất tích, Bành Chính Nghĩa vẫn làm nghề trồng cỏ linh chi, nhưng mà đã từ hùn vốn thành làm một mình, địa điểm cũng thay đổi mấy lần!”

“Nhưng mà… Có thể là bởi vì càng ngày càng nhiều người trồng cỏ linh chi” Triệu Ngọc nói: “Công việc kinh doanh của ông ta không được tốt lắm, chỉ có thể xem như miễn cưỡng duy trì thôi!”

“Người này có vẻ như khá giả tạo” Triệu Ngọc lại nói: “Sau khi chia tay Cù Tiểu Hoa, ông ta ly hôn người vợ ở nông thôn, con cái cũng không muốn…”

“Sau đó, ông ta lại lần lượt kết hôn rồi lại ly hôn với ba người vợ, trong thời gian đó còn qua lại với rất nhiều gái làng chơi, đến khi mất tích vào năm 2005, ông ta đã là người độc thân, không có người thân, không có con cái, cũng không có bạn bè…”

“Cho nên, khi ông ta mất tích, chỉ là có người báo án mà thôi” Triệu Ngọc nói: “Tới bây giờ rồi, gần như không ai nhớ nhung gì ông ta cả!”

“À…” Ngô Tú Mẫn nhíu chặt mày nói: “Thế thì xem ra vụ Bành Chính Nghĩa mất tích hẳn là có liên quan đến vụ Cù Tiểu Hoa và Trương Vũ Âm mất tích! Ba người này rất có thể là bị cùng một người bắt cóc! Người này… là ai đây?”

“Núi Tiêu Dao…” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào dòng chữ này trên bảng trắng, nói: “Nếu hung thủ thả người ở núi Tiêu Dao thì quá khứ của ba người này chắc chắn cũng liên quan đến núi Tiêu Dao!

“Hôm nay, tôi phát hiện trên núi ẩm ướt ôn hòa, mọi người nói xem, liệu có khi nào…” Triệu Ngọc đưa ra nghi vấn: “Lúc trước bọn họ đã trồng cỏ linh chi ngay trong núi Tiêu Dao không?”

Nghe xong, tất cả mọi người đều nghiêm túc suy nghĩ.

“Căn cứ vào kinh nghiệm mọi khi” Triệu Ngọc nói: “Đây tuyệt đối không phải thù hận gì nhỏ! Năm đó, trên núi Tiêu Dao chắc chắn đã xảy ra tội ác nào đó đủ để kẻ khác muốn trả thù!”

“Mấu chốt là…” Thôi Lệ Châu hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết vào những năm 1980, hình thái của núi Tiêu Dao là gì không?”

“Là núi sâu và rừng già!” Tịch Mộng Na nhanh chóng trả lời: “Người của khu du lịch nói rằng núi Tiêu Dao trước kia vốn là một khu rừng già núi sâu, chỉ có thợ săn và người muốn hái thảo dược mới vào!”

“Thảo dược… Thế cỏ linh chi thì sao?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Bọn họ có nói cho cô là trên núi Tiêu Dao có cỏ linh chi không?”

“Không… Không hề!” Tịch Mộng Na vò đầu: “Cái này thì tôi quên hỏi rồi, à không đúng, lúc ấy chúng ta còn chưa biết vụ án này có liên quan đến cỏ linh chi đâu!”

“Tôi cảm thấy…” Ngô Tú Mẫn nói: “Có phải chúng ta nên lập một trạm gác ngầm bên ngoài hang núi ở núi Tiêu Dao kia hay không? Với tình hình này thì vài ngày nữa, có khi nào hung thủ sẽ thả cả Bành Chính Nghĩa ra hay không?”

“Yên tâm đi!” Tịch Mộng Na nói: “Tổ trưởng đã sớm sắp xếp rồi!”

“Tra được, tra được rồi!” Đúng lúc này, đội trưởng Thi bỗng nhiên chạy vào văn phòng, báo cáo với đoàn người Triệu Ngọc: “Trương Vũ Âm và Bành Chính Nghĩa là bạn học, còn có một người tên là Bạch Văn Hải nữa cũng thế!”

“Ba người này và Cù Tiểu Hoa cùng nhau xây dựng cơ sở trồng trọt cỏ linh chi tím, Bạch Văn Hải là pháp nhân và tổng phụ trách, còn nữa… Còn nữa…” Đội trưởng Thi rút một bản báo cáo ra, kích động nói: “Bạch Văn Hải cũng mất tích rồi!”

“Hả?” Mọi người kinh ngạc.

“Hơn nữa…” Đội trưởng Thi nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Bạch Văn Hải cũng mất tích vào năm 2005! Cũng mất tích mười lăm năm rồi!!!”