Chương 2497 Người thứ năm
“Thật sự quá đột nhiên” Cháu gái của Bạch Văn Hải – Bạch Tuyết Kỳ nói qua video: “Gần như không có dấu hiệu gì cả…”“Đột nhiên, chúng tôi nhận được tin tức chú và em gái gặp tai nạn xe cộ, sau đó ông nội và cha tôi chạy tới đó, nhưng cuối cùng lại nói là trong xe không có ai cả…”
“Lúc ấy, tôi đã hơn hai mươi tuổi” Bạch Tuyết Kỳ nói: “Sau này cho dù là liên lạc với đội giao thông hay đội cảnh sát hình sự, trên cơ bản tôi đều theo sau!”
“Thế nhưng, cho dù tìm như thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn không tài nào tìm được hai người họ!” Bạch Tuyết Kỳ nói: “Lúc ấy, cảnh sát hoài nghi chú và em gái tôi chắc đã xảy ra chuyện không may!”
“Có lẽ lúc vừa gặp tai nạn xe cộ, bọn họ cũng đã chết rồi! Sau đó, tài xế gây chuyện sợ bị kiện nên đã di chuyển thi thể!”
“Vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Lúc bị tai nạn xe cộ, hiện trường còn có một chiếc xe khác à?”
“Chuyện này thì tôi lại không chắc” Bạch Tuyết Kỳ nói: “Ô tô của chú tôi bị cháy, cháy sạch luôn ấy, cảnh sát đã tra ra là xác suất phóng hỏa khá lớn!”
“Nhưng rốt cuộc có xe gây tai nạn hay không thì lại không thể phán đoán…”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông ta có kết thù kết oán với ai hay không?”
“Có” Bạch Tuyết Kỳ nói: “Con người chú tôi… Nên nói như thế nào nhỉ, hơi gian giảo, lúc buôn bán, chú ấy quả thực đã đắc tội không ít người!”
“Nhưng mà thông qua điều tra, cảnh sát lại không nhắm được nghi phạm nào, vụ án này lại kéo dài suốt mười lăm năm, nên cả nhà chúng tôi đều cho rằng hai người bọn họ chắc chắn đã chết, lại không ngờ rằng…”
“Anh cảnh sát à…” Bạch Tuyết Kỳ lại chảy nước mắt: “Tôi van xin các anh, nhất định phải tìm được chú và em gái giúp chúng tôi với, bọn họ đều là những người thân thiết nhất của tôi, tôi thật sự hy vọng được nhìn thấy bọn họ còn sống…”
“Ừm…” Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhau một cái, ý là kế tiếp còn có vấn đề gì quan trọng muốn hỏi không?
Ai ngờ, ngay tại lúc này, bên phía Bạch Tuyết Kỳ lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Họ chỉ nghe thấy giọng nói già nua của một người phụ nữ vang lên bên cạnh Bạch Tuyết Kỳ: “Tuyết Kỳ, nào, để mẹ nói vài câu với cảnh sát đi!”
Nghe thấy thế, đoàn người Triệu Ngọc nhất thời chú ý.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, tinh thần quắc thước xuất hiện trong màn hình.
“Anh cảnh sát ơi” Bạch Tuyết Kỳ mô tả chi tiết: “Đây là mẹ tôi! Bà ấy biết rõ chuyện năm đó hơn tôi nhiều…”
“Xin chào các anh cảnh sát” Lúc này, bà lão ngồi trước màn hình, tự giới thiệu: “Tôi là mẹ của Tuyết Kỳ, cũng là chị dâu của Văn Hải!”
“À…”
Mọi người hiểu ra, vội vàng chào bà lão.
“Haiz!” Bà lão thở dài một tiếng, bình tĩnh nói: “Cậu cảnh sát à, có vài câu này, tôi cảm thấy mình không thể giấu giếm nữa!”
“Năm đó, Tuyết Kỳ còn chưa lớn, trong nhà lại có bố mẹ già cả, nên có rất nhiều chuyện mà chúng tôi không thể nói rõ được, bây giờ, nếu thật sự có tin tức về Văn Hải thì chị dâu như tôi không thể không nói ra!”
“Ồ?”
Bà lão vừa nói như thế, khiến đoàn người Triệu Ngọc tò mò.
“Văn Hải là người hiếu thảo, thông minh, giỏi làm ăn buôn bán, nhưng mà… Ông ta cũng có hai khuyết điểm trí mạng!” Bà lão nói: “Một là ông ta rất giỏi tính kế, thường vì ích lợi mà không để ý đạo nghĩa! Mà thứ hai là sinh hoạt cá nhân của ông ta rất hỗn loạn!”
Ồ?
Đoàn người Triệu Ngọc lại sửng sốt.
“Văn Hải, ông ta… Ừm…” Bà lão lấy lại bình tĩnh một chút rồi nói: “Từ hồi trẻ đã gây chuyện không ít rồi! Kết hôn cũng không thể trói buộc nổi ông ta, vẫn liên tục đi tìm phụ nữ!”
“Nhất là khoảng thời gian công việc làm ăn của ông ta phất lên, ông ta còn làm trầm trọng thêm, loại phụ nữ gì cũng tìm, thậm chí còn có người mang thai con ông ta tìm tới nhà đòi tiền nữa chứ!”
“Vợ trước của ông ta chính vì nguyên nhân này nên mới rời khỏi ông ta!”
“Mà sau khi ly hôn, ông ta vẫn không tém lại, có một lần bởi vì quyến rũ vợ người khác mà bị người ta đánh nhừ tử, suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn!”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, không ngờ Bạch Văn Hải lại là một người như thế.
“Nhưng mà lúc ấy, trong nhà không ai dám quản ông ta cả!” Bà lão tiếp tục nói: “Dù sao, ông ta biết kiếm tiền, nhà ở, ô tô, thậm chí ngay cả học phí của Tuyết Kỳ cũng đều do ông ta chi trả!”
“Ông ta rất hào phóng, đối xử với người khác cũng rất tốt, nhưng chỉ riêng tật xấu này là không sửa được…”
“Nếu như vậy…” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Sau khi ông ta mất tích, gia đình bà có nói rõ với cảnh sát không? Họ có đi thăm dò những người bị Bạch Văn Hải cắm sừng không!?”
“Có” Bà lão nói: “Anh trai ông ta vì việc này mà bôn ba tìm kiếm suốt một ngày một đêm, trợ giúp cảnh sát tìm kiếm manh mối!”
“Nhưng cuối cùng, những ai nên tra đều đã tra xét, nhưng vẫn không có kết quả gì…” Bà lão nói: “Văn Hải và Tuyết Phỉ mất tích, không còn gì nữa…”
“Tuyết Phỉ” Miêu Anh hỏi một câu: “Chính là con gái Bạch Văn Hải à?”
“Đúng vậy, con gái tôi tên là Bạch Tuyết Kỳ, con gái ông ta tên là Bạch Tuyết Phỉ, hai đứa kém nhau mười tuổi!” Bà lão mô tả chi tiết: “Con bé Tuyết Phỉ này giống cha, cực kỳ thông minh, cho nên vừa tốt nghiệp tiểu học là Văn Hải lập tức muốn đưa cháu đến trường học tư nhân tốt nhất Côn Dương!”
“Cho dù người lớn gây ra chuyện gì đi nữa, nhưng đứa trẻ vốn vô tội mà” Nói xong, bà lão dường như bị gợi lên chuyện cũ thương tâm, đỏ mắt nói: “Chỉ mong ông trời phù hộ đứa trẻ này có thể bình an trở về!”
“Vậy…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Bà hãy nói cho chúng tôi biết vợ cũ của Bạch Văn Hải là người như thế nào được không? Liệu có thể là vợ chồng bọn họ mâu thuẫn hay không…”
“Không có, không có đâu…” Bà lão lắc đầu nói: “Quân Hồng là một người phụ nữ thành thật yếu đuối, sau khi ly hôn Bạch Văn Hải, bà ta lại tìm một người đàn ông, sau đó theo người đàn ông kia sang Mỹ!”
“Từ đó về sau, không còn liên hệ với nhà chúng tôi nữa…”
“Dù sao cũng không có khả năng bà ta chạy từ nước Mỹ về gây ra tai nạn xe cộ, sau đó bắt cóc Bạch Văn Hải, cướp Tuyết Phỉ đi chứ?”
“Máu mủ tình thâm…” Miêu Anh hỏi: “Vợ cũ của Bạch Văn Hải cho dù không chấp nhận nổi Bạch Văn Hải, nhưng ít ra cũng phải nhớ thương con gái của mình chứ?”
“Cái này… tôi cũng không biết!” Bà lão lắc đầu nói: “Văn Hải rất biết cách làm thế nào để khiến một người bị thương tổn, tôi nghĩ có lẽ là ông ta ở giữa gây khó dễ, không cho hai mẹ con liên lạc với nhau?”
“Nhưng mà cậu yên tâm, tôi vẫn khá hiểu biết con người Quân Hồng, bà ta sẽ không làm ra chuyện như bắt cóc đâu!”
“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc nói: “Quân Hồng mà bà nói đã qua đời rồi, mất ở nước Mỹ! Hơn nữa là mất từ mười năm trước…”
“À…” Bà lão đờ đẫn thất thần, một lúc lâu sau mới lắc đầu thở dài nói: “Haiz, Quân Hồng ơi, nếu Văn Hải có thể sống thật tốt với em thì gia đình chúng ta sẽ tuyệt vời biết bao!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một chút, quyết định đổi ý, hỏi: “Đúng rồi, xin hỏi bà có nhớ chuyện Bạch Văn Hải đã trồng cỏ linh chi hồi còn ở Khang Nhạc không? Ông ta đã dựa vào trồng cỏ linh chi để làm giàu đúng không? Còn cùng người khác thành lập công ty nữa?”
“À… Đúng, đúng thế!” Bà lão nhớ lại một chút, gật đầu nói: “Chuyện này thì tôi biết, vào năm đầu tiên bọn họ làm, bởi vì không đủ nhân lực nên hai chúng tôi còn qua đó giúp bọn họ nữa đấy!”
“Đúng đúng đúng, năm người bọn họ quả thực đã thành lập công ty, trong đó còn có một cô gái nữa…”
Hả!?
Trong phút chốc, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, ngay cả da đầu cũng bắt đầu run lên!
“Bà… bà nói cái gì?” Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi: “Năm người!? Không phải… bốn người thành lập công ty sao?”
“Ủa? Thế à?” Bà lão há to miệng cẩn thận nhớ lại, thì thào nói: “Không đúng mà? Chuyện này thì tôi sao có thể nhớ nhầm được? Bọn họ có tổng cộng năm người mà!!!”