Chương 2498 Tuyến thời gian bị sửa chữa
“Đúng, chính là cô gái này, hẳn là cô ấy không phải người địa phương, tuy rằng chuyện gieo trồng không liên quan gì đến cô ấy, nhưng mà cô ấy có biện pháp vận chuyển…” Trong đoạn video, sau khi nhận dạng, chị dâu Bạch Văn Hải xác định bức ảnh của Cù Tiểu Hoa: “Còn nữa, cô ấy và một người đàn ông trong số đó hẳn là người yêu của nhau!”Nghe thấy vậy, Tăng Khả nhanh chóng đưa bức ảnh của Bành Chính Nghĩa lên màn hình video.
“Đúng, đúng…” Bà lão đeo kính lão, cẩn thận nhận dạng, cũng xác nhận lai lịch của Bành Chính Nghĩa: “Người này và Văn Hải là bạn học cùng trường!”
“Vậy… Còn có một người nữa…” Triệu Ngọc ra hiệu, Tăng Khả lập tức đưa bức ảnh của Trương Vũ Âm lên.
“Ừm… Đúng, người này cũng thế, chắc cũng là bạn học của Văn Hải…” Bà lão gật đầu: “Tính cả Văn Hải thì tổng cộng là năm người!”
“Không đúng?” Triệu Ngọc bóp tay tính toán: “Đây không phải là bốn người sao?”
“Còn có một người đàn ông luôn mặc âu phục đeo caravat nữa!” Bà lão nhớ lại và nói: “Tại sao lại không có ông ta thế?”
⚝ ✽ ⚝
Mọi người nhìn nhau, đội trưởng Thi lại ở bên cạnh giơ tay ra hiệu, ý là tin tức mà bọn họ tra được hẳn sẽ không sai, công ty mà Bạch Văn Hải thành lập chỉ có bốn người!
“Thế bà có thể miêu tả diện mạo của người đàn ông mặc âu phục này không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Ừm… Chuyện này…” Bà lão cố gắng nhớ lại, nói: “Mặt mũi đầy dầu, còn đỏ đỏ nữa, tôi chỉ gặp ông ta vài lần, nhưng lần nào cũng mặc âu phục đánh caravat, caravat là màu đỏ… Âu phục là màu lam…”
“Vào thời đại đó, không có nhiều người ăn mặc như thế đâu, làm cho người ta cảm thấy hình như ông ta đến từ Hồng Kông ấy!”
“Nhưng mà vừa mở miệng nói chuyện lại đều là giọng địa phương Khang Nhạc chúng tôi…”
“Bà còn nhớ tên ông ta là gì không?” Triệu Ngọc hỏi: “Trên tư liệu mà chúng tôi tra được vốn không có người này! Theo chúng tôi được biết, số người thành lập công ty gieo trồng cỏ linh chi năm đó chỉ có bốn người!”
“Còn tên thì… Ôi ôi, tôi thật sự không nhớ ra nổi!” Bà lão bóp trán nhớ lại và nói: “Nếu anh trai Văn Hải vẫn còn sống thì có lẽ sẽ nhớ! Một bà lão như tôi lúc ấy chỉ qua đó hỗ trợ mà thôi, lại không lâu dài, ngoại trừ Văn Hải ra, cơ bản là tôi không trò chuyện với bất cứ ai cả!”
“Nhưng tôi vẫn nhớ rõ đúng là năm người đấy” Bà lão nói: “Có lần bọn họ chụp ảnh chung với nhau, người đàn ông mặc âu phục đứng ở giữa, Văn Hải chỉ có thể đứng ở bên cạnh ông ta thôi, cho tôi cảm giác có lẽ ông ta mới là lãnh đạo thực sự nhỉ?”
Ồ?
Triệu Ngọc nhíu chặt mày, thế thì xem ra người đàn ông mặc âu phục này rất có vấn đề!
“Thế thì…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, hỏi: “Bà còn nhớ ra chuyện gì khác về người đàn ông mặc âu phục này không? Ví dụ như mối liên quan giữa ông ta và những người khác, ông ta đã quen biết Bạch Văn Hải như thế nào?”
“Hẳn là…” Bà lão nói: “Hẳn là không phải bạn học của bọn họ đâu, hình như là anh em kết nghĩa với Văn Hải, hoặc là một người trong đó thì phải?”
“Ừm, thật ngại quá, câu này tôi thật sự không dễ trả lời, tốt nhất là các cậu nên đi tìm người biết chuyện năm đó để hỏi rõ thì hơn…”
“Vậy…” Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi: “Bà có thể kể lại chuyện hồi bọn họ trồng nấm không?”
“Là cỏ linh chi” Bà lão sửa đúng.
“À, nói nhầm nói nhầm!” Triệu Ngọc che miệng.
“Lúc ấy, Khang Nhạc trồng rất nhiều cỏ linh chi” Bà lão tiếp tục nói: “Mục tiêu của Văn Hải vẫn rất rõ ràng, sau khi tốt nghiệp trung học, ông ta trở về quê hương để trồng cỏ linh chi và học các kỹ năng và kỹ thuật của một vài người trong nghề lâu năm!”
“Nhưng mà đầu óc Văn Hải cực kỳ thông minh” Bà lão nói: “Ông ta vừa học vừa khảo sát thị trường, còn đọc rất nhiều sách, dù sao thì ông ta đã tốt nghiệp hẳn trung học mà! Vào thời điểm đó, những người có thể tốt nghiệp trung học đều được coi là những học sinh viên ưu tú hàng đầu…”
“Thông qua khảo sát, cuối cùng ông ta mới xác định phương hướng mới, muốn gieo trồng cỏ linh chi tím – thứ mà hồi ấy vốn cực kỳ hiếm có ở vùng Khang Nhạc này!” Bà lão nói: “Cỏ linh chi tím có giá trị cao nhất trong nhiều loại cỏ linh chi, lúc ấy chỉ có mọc dại thôi, chứ không ai trồng cả…”
“Cho nên, Văn Hải quyết định thử gieo trồng cỏ linh chi tím, cho nên lập tức tìm một khu vực trên núi, cùng mấy người kia gieo trồng!”
“Bởi vì là núi hoang cằn cỗi, vị trí xa xôi, còn phải leo núi nên nhiều khi bọn họ cực kỳ bận bịu, tôi và chồng tôi hay qua đó hỗ trợ, giúp bọn họ vận chuyển đồ đạc, hoặc là đưa cơm vân vân…”
“Chờ một chút” Triệu Ngọc nghe ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Bà nói là núi hoang cằn cỗi, cụ thể là nơi nào?”
“À, phía Tây thành phố Khang Nhạc có ngọn núi lớn, lúc ấy gọi là… là dãy núi Bách Nhạc hay cái gì ấy, xa lắm!
“Bây giờ… Bây giờ hình như biến thành khu du lịch rồi, gọi là gì nhỉ? Hình như có liên quan đến đạo giáo thì phải…” Bà lão trả lời không xác định.
“Là núi Tiêu Dao! Hẳn là núi Tiêu Dao đúng không?” Bạch Tuyết Kỳ bên cạnh nói với vẻ chắc chắn: “Lúc ấy, tuy rằng con còn nhỏ tuổi, nhưng mà vẫn nhớ mang máng! Sau này lớn lên, con còn đặc biệt đến đó nữa, bây giờ nó đã biến thành khu du lịch rồi!”
“Đúng, đúng! Tôi nhớ ra rồi” Bà lão chắc chắn: “Chính là núi Tiêu Dao!”
Đột nhiên, bên trong văn phòng trở nên im lặng.
Không ngờ, trong lúc lơ đãng, lại một manh mối được chứng thật!
Nếu núi Tiêu Dao chính là nơi mà đoàn người Bạch Văn Hải trồng cỏ linh chi năm đó, thì có thể giải thích tại sao bây giờ hung thủ lại vứt người mình đã nhốt lên núi Tiêu Dao!
“Cái loại cỏ linh chi tím này cực kỳ khó chiều, phải có nhiệt độ thích hợp, độ ẩm thích hợp” Bà lão nói: “Sau khi bọn Văn Hải khảo sát, chỉ có rừng cây gần đỉnh núi Tiêu Dao là thích hợp nhất… Hồi đầu, bọn họ cũng đã từng thất bại, nhưng kiên trì vài năm, bọn họ vẫn thành công, buôn bán lời rất nhiều tiền!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, vội vàng hỏi: “Vợ chồng bà hỗ trợ bọn họ năm nào? Giúp bao lâu?”
“Năm 86… Ừm… 87… Ừm… Tôi không rõ nữa, cho tôi chút thời gian nhớ kỹ lại đã” Bà lão tập trung nhớ lại rồi nói: “Dù sao không phải năm 86 thì chỉ có 87 thôi nhỉ?”
Chuyện này…
Triệu Ngọc và các thành viên nhìn nhau một cái, hiển nhiên rất là bất ngờ.
Vì trên tin tức mà đội trưởng Thi tra được có viết đoàn người Bạch Văn Hải đã thành lập công ty gieo trồng cỏ linh chi vào năm 1990, cho nên bọn họ vẫn cho rằng mọi chuyện đều bắt nguồn từ năm 1990!
Không ngờ một câu của chị dâu Bạch Văn Hải lại khiến bọn họ nhận ra rằng dòng thời gian có vấn đề lớn!
Nói cách khác, trước khi thành lập công ty, đoàn người Bạch Văn Hải cũng đã tham gia vào ngành công nghiệp gieo trồng cỏ linh chi rất nhiều năm rồi!
Mà lúc ấy, bọn họ có tận năm người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thế nhưng tới lúc thành lập công ty thì lại chỉ còn bốn người!
Thế thì… liệu người bị thiếu kia có thể là hung thủ vụ án hay không!?
Có phải đoàn người Bạch Văn Hải đã làm chuyện gì xấu với ông ta, cho nên đã bị ông ta trả thù hay không!?
Hay là con của người này?
Không hề nghi ngờ rằng người đàn ông mặc âu phục chính là người số năm bị thiếu trong đội ngũ thành lập công ty, thế thì… Rốt cuộc người này là ai? Giữa ông ta và đoàn người Bạch Văn Hải đã xảy ra chuyện gì?
Xét theo tình tiết của vụ án thì cả nhóm bốn người Bạch Văn Hải đều mất tích, điều này có nghĩa là hồi trước cả bốn người đều đã làm những chuyện có lỗi với người đàn ông mặc âu phục sao?
Thế thì… rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì?