Chương 2528 Chớ chọc tiểu na
Hai giờ chiều, tại chùa cổ Tĩnh Giang“Haiz, thật vô nghĩa…” Thôi Lệ Châu cầm một que kem A Bà, ngượng ngùng nói: “10 đồng một tấm vé vào cửa, điểm tham quan này có thể đẹp đến mức nào chứ?”
“Ngôi chùa cổ Tĩnh Giang thực sự đã bị nhấn chìm trong trận lũ cách đây một trăm năm rồi” Tăng Khả nói: “Còn ngôi chùa này được xây dựng sau đó!”
“Là năm nào thế?” Thôi Lệ Châu tò mò hỏi một câu.
“Là năm 1994” Tăng Khả nhìn tư liệu trên điện thoại di động, nói: “Lúc ấy, Tô Nhược Hoa đã đóng băng được tám năm, chắc không liên quan gì đến nơi này đâu nhỉ?”
“Năm 94, thế thì đâu thể tính là ngôi chùa cổ ngàn năm chứ?” Thôi Lệ Châu líu lưỡi: “Không ngờ lại lừa người ta!”
“Cũng không hẳn là thế đâu!” Tăng Khả giải thích: “Chùa cổ Tĩnh Giang ban đầu được xây dựng trong năm Hậu Chu, đến nay đã là hơn 1400 năm, khá nổi tiếng ở cả tỉnh Nam Vân này!”
“Nhưng mà nó bị hủy bởi thiên tai thì cũng đâu còn cách nào!” Tăng Khả nói: “Giống như lầu Hoàng Hạc, tháp Lôi Phong mà chúng ta biết ấy, còn có một vài kiến trúc nổi tiếng khác nữa, cũng đều là trùng kiến sau này cả…
“Cho nên…” Tăng Khả chỉ vào ngôi chùa cổ phía sau, nói: “Ngôi chùa cổ này cũng có ý nghĩa rất sâu sắc, không thể nói là lừa người khác được…”
Lúc này, mọi người đã đi ra ngôi chùa cổ, bước tới cửa bãi đỗ xe của khu du lịch.
Bởi vì Nhiễm Đào và pháp y Quách Phượng Triển đi toilet nên mọi người ở bãi đỗ xe chờ đợi.
Lúc này, Tịch Mộng Na đang chọn lựa trước cửa hàng bán vật kỷ niệm, đám người Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu thì vẫn còn thảo luận vụ án.
“Sếp à” Thôi Lệ Châu nói: “Lúc trước, tôi đang định nhắc nhở anh đấy! Suy nghĩ của anh không đúng, nhóm pháp y đã nói rồi, Tô Nhược Hoa đã trôi từ sông tới đây, điểm này là chắc chắn rồi, sao có thể liên quan gì đến chùa cổ Tĩnh Giang được chứ?”
“Chẳng lẽ… Anh cho rằng có người luôn đặt Tô Nhược Hoa ở chùa cổ Tĩnh Giang, sau đó vứt thi thể ở bên cạnh ngôi chùa cổ dể dời tầm mắt của người khác đi? Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!”
“Thật ra…” Triệu Ngọc nói cực kỳ nghiêm túc: “Lúc trước, sở dĩ tôi nói như thế là bởi vì tôi muốn đến điểm tham quan này để dạo chơi, đổi cách suy nghĩ mà thôi! Tôi có nói là vụ án chắc chắn liên quan đến ngôi chùa cổ này đâu!”
“Hừ, anh nói gì cũng có lý” Thôi Lệ Châu khinh bỉ: “Nếu tìm được manh mối thì anh chắc chắn sẽ không nói như vậy đâu!”
“Tiểu Triệu à” Lúc này, pháp y Cao bên cạnh nói: “Chúng ta thuê một nhà thủy văn học chuyên nghiệp tiến hành kiểm tra trắc nghiệm, xem ở chùa cổ Tĩnh Giang này có khúc xoáy nào không rõ ràng không, các vật thể trôi dạt trên sông thường xuyên chảy ngược lại khi đi qua khúc xoáy này mà”
“Lúc trước, chúng tôi cũng chú ý tới ở nơi phát hiện thi thể còn chồng chất rất nhiều thứ trôi trên mặt sông, như là nhánh cây, lá cây, cùng với rác rưởi màu trắng vv… Cho nên chuyện thi thể từ nơi này trôi lên bờ vốn không phải là ngẫu nhiên!”
“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào một nơi nào đó bên bờ sông: “Thi thể được phát hiện ở nơi đó đúng không? Thế này đi, chúng ta qua đó đi xem sao…”
Tăng Khả nhanh chóng tiếp lời: “Thầy Cao đã nói như vậy thì em cũng muốn đi cùng, lúc trước có báo cáo ghi rằng công nhân vệ sinh phát hiện thi thể lúc ấy vốn đang đi dọc bờ sông để dọn sạch rác!”
“Anh ta nói rằng nơi đó thường xuyên có rác trôi dạt vào bờ, bọn họ phải cử người đến dọn dẹp gần như mỗi ngày…”
“À…” Triệu Ngọc lại gật đầu, lời nói của Tăng Khả lại khẳng định thi thể cô gái không liên quan đến ngôi chùa cổ.
Ai ngờ, đúng lúc này, trước cửa hàng xa xa đột nhiên vang lên một trận khắc khẩu.
“Anh là cái thá gì? Tôi nói không thêm là không thêm cơ mà…” Thấy Tịch Mộng Na không chút khách sáo mà nói với một người đàn ông mặc đường trang: “Đừng làm phiền tôi, cẩn thận tôi tố cáo anh tội quấy rầy đấy!”
“Gì? Chuyện gì thế?” Tiểu Thôi trừng to mắt: “Tiểu Na Na chọc phải ai hả? À không, ai chọc phải Tiểu Na Na của chúng ta thế?”
Thấy Tịch Mộng Na xảy ra tranh chấp với người khác, Triệu Ngọc vẫn chưa quá mức để ý, dù sao thì Tịch Mộng Na cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
“Yểu điệu mỹ nữ, quân tử hảo cầu mà!” Lúc này, người đàn ông mặc đường trang kia vẫn mặt dày mày dạn mà xin số WeChat: “Cho anh thêm nick em đi mà! Anh không phải người xấu đâu, làm bạn bè không được sao?”
“Cút!” Tịch Mộng Na vươn một ngón tay: “Tôi không cần bạn bè như anh!”
“Wow!” Người đàn ông thán phục một tiếng: “Nghe tiếng Trung Quốc của em kìa, không lẽ em là người ngoại quốc à? Hì hì hì, thế bọn mình… bọn mình có thể giao lưu một chút, anh thường xuyên ra nước ngoài đấy, em là người nước nào?”
“Hừ! Không biết xấu hổ!” Tịch Mộng Na không để ý đến, xách theo túi to, xoay người rời khỏi cửa hàng.
“Ấy ấy ấy?” Kết quả, gã đàn ông mặc đường trang kia vẫn đuổi theo, hơn nữa còn lấy ra một chiếc điều khiển từ xa của ô tô, nói: “Người đẹp ơi người đẹp, đừng nóng nảy như thế chứ!
“Nào, em nhìn đi, xe của anh đây tuyệt vời chưa kìa!”
Nói xong, gã nhấn điều khiển từ xa một cái, một chiếc xe BMW mui trần đỗ ở cửa hàng lập tức vang lên hai tiếng đích đích.
“Gì cơ? Anh cho là anh chuẩn bị cái ô tô thì tôi có thể add nick WeChat của anh à?” Tịch Mộng Na nhìn cũng không nhìn lấy một cái, xoay người tiếp tục rời khỏi.
“Ấy? Đừng mà? Em không tin chứ gì?” Gã đàn ông mặc đường trang nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi xuống, sau đó khởi động, trực tiếp lái xe đến trước mặt Tịch Mộng Na: “Người đẹp à, anh thật sự chưa bao giờ gặp ai đẹp như em cả! Nào nào, cùng anh đi hóng gió đi, đảm bảo em sẽ vừa lòng…”
“Sếp à…” Lại nhìn Triệu Ngọc bên này, Thôi Lệ Châu không nhịn được, nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Tôi cảm thấy Tiểu Na Na sắp điên lên rồi, có phải anh nên xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân hay không? Bằng không, nếu Tiểu Na mà phá hủy ô tô thì người đền tiền sẽ là anh đấy…”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội” Triệu Ngọc nói: “Tôi đặt 200, đánh cuộc Tiểu Na sẽ không ra tay!”
“Hừ!” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Tôi đặt 200, chắc chắn ra tay!”
“Em…” Tăng Khả giơ tay lên: “Em không đánh cuộc!”
“Các cậu…” Pháp y Cao nhếch miệng: “Được rồi, các cậu thích làm gì thì cứ làm đi!”
⚝ ✽ ⚝
Khi nói chuyện, gã đàn ông mặc đường trang lại khiêu chiến giới hạn của Tịch Mộng Na, lại chặn ô tô ngang trước mặt Tịch Mộng Na, chặn đường đi của cô ta.
Tịch Mộng Na đầu tiên là nhíu mày, sau đó nhìn về phía Triệu Ngọc.
Kết quả, cô ta phát hiện Triệu Ngọc không có ý định bước lên hỗ trợ, đành phải buồn bực mà giơ nắm tay lên với Triệu Ngọc.
“Đánh, đánh đi…” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng lẩm bẩm…
“Nào, người đẹp, coi như anh cầu xin em dấy!” Gã đàn ông mặc đường trang nói một cách vô lại: “Cho anh một cơ hội, cũng là cho em một cơ hội mà!”
“Ừm… Được rồi!” Tịch Mộng Na thở phào một hơi, không ngờ lại đưa tay mở cửa xe ra.
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi…” Người đàn ông mừng rỡ như điên.
Nhưng mà vẻ mừng rỡ như điên của gã chỉ duy trì được hai giây, gã đã sợ hãi nhìn thấy Tịch Mộng Na bẻ mạnh cửa xe ra phía ngoài, cửa xe kia vậy mà rắc một tiếng, lập tức bị rời hẳn ra.
Ngay sau đó, Tịch Mộng Na nâng chân dài của mình lên đá mạnh một cái, cánh cửa xe lập rức gãy làm đôi!
Rắc rắc rắc, nửa cái cửa xe cúi xuống mặt đất, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Hả!?” Gã đàn ông mặc đường trang vừa sợ vừa tức: “Em… sao em… khỏe thế hả?”
Tịch Mộng Na lạnh lùng mà nhìn gã một cái, sau đó vươn chân dài ra bước lên xe BMW, giẫm thẳng lên ghế, ngạo nghễ đứng đó, tư thế oai hùng trác tuyệt, chỉ vài bước đã lập tức nhẹ nhàng bước xuống đất phía bên kia của xe BMW.
Wow…
Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng!
“Này! Đừng đi, đừng đi!” Gã đàn ông mặc đường trang cuối cùng cũng nóng nảy, chỉ vào Tịch Mộng Na mà hét lớn: “Em làm hỏng ô tô của anh rồi! Em không được đi đâu hết!”
“Nhìn thấy người kia không?” Tịch Mộng Na chỉ một ngón tay vào Triệu Ngọc: “Đó là chồng tôi, anh tìm anh ta mà đòi tiền! Chắc chắn anh ta sẽ đền cho anh đấy!”
“Hả?” Gã đàn ông mặc đường trang nhìn Triệu Ngọc, lập tức khởi động chân ga, định lao về phía Triệu Ngọc.
Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng va chạm rất lớn bỗng vang lên, một chiếc xe vận tải cực lớn như thể bị mất khống chế mà đột ngột vọt vào bãi đỗ, lao thẳng về phía… Tịch Mộng Na!!!