← Quay lại trang sách

Chương 2527 Mò trăng đáy nước

Trên sông Tĩnh Giang, thuyền đang đi ngược dòngÁnh nắng tươi sáng, phong cảnh tú lệ.

Đoàn người Triệu Ngọc đang ở trên một tàu du lịch mà Cục Cảnh sát đặc biệt thuê cho bọn họ.

Lúc này, đoàn người Nhiễm Đào đang ở trên boong tàu để nướng cá, hầu hết đều là cá của sông Tĩnh Giang.

Pháp y Quách Phượng Triển đội mũ che nắng, ngồi bên boong tàu, ung dung nhàn nhã thả câu.

Trên toàn bộ boong tàu, chỉ có Triệu Ngọc là đứng ở mũi tàu, nhìn tình hình hai bên bờ sông.

“Sếp à!” Thôi Lệ Châu cầm một chuỗi cá nướng đến gần: “Tôi còn tưởng anh có tuyệt chiêu gì cơ! Thì ra là thưởng thức cảnh sông!”

“Haiz, nói thế sai rồi!” Triệu Ngọc vừa nhận lấy cá nướng, vừa nghiêm trang nói: “Tôi đâu phải đến đây để chơi!”

“Tô Nhược Hoa bị nước sông cuốn trôi xuống hạ lưu, nên tất nhiên là tôi muốn tìm kiếm tuyến đường mà bà ấy đã trôi rồi!” Triệu Ngọc bỏ xương cá, nghiêm túc nói: “Chỉ khi chính mắt nhìn thấy mới có thể càng thêm hiểu biết vụ án, từ đó lấy được linh cảm chứ!”

Một trận gió mát thổi qua mặt sông, làm người ta cảm thấy thoải mái.

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc chỉ vào đầu tàu, nói: “Cô muốn thể nghiệm cảm giác như ở trên tàu Titanic hay không? Thế nào? Tôi ôm cô một cái nhé?”

“Anh tỉnh táo lại đi!” Thôi Lệ Châu nheo mắt khinh bỉ: “Chị Miêu không ở đây là anh lại bắt đầu ‘thả bay’ rồi đấy, sao anh không bảo Tiểu Na Na của anh lại đây ôm một cái?”

“Ồ? Ghen tị à?” Triệu Ngọc chỉ vào Tịch Mộng Na đằng xa: “Gần đây tôi phát hiện Tiểu Na Na không phải đứa ham ăn bình thường đâu, sao trước kia lại không phát hiện ra nhỉ?”

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tịch Mộng Na cầm trong tay không dưới mười chuỗi cá nướng, nhưng vẫn còn đang cướp hàu mà Nhiễm Đào vừa mới nướng xong…

“…” Thôi Lệ Châu không nói gì, lau mồ hôi nói: “Tôi thật hâm mộ cô ấy vì ăn thế nào cũng không béo! Tôi đoán hệ tiêu hoá của cô ấy chắc là có bệnh nhỉ?”

“Phì, phì…” Triệu Ngọc tuy rằng đang bỏ xương cá, nhưng vừa cắn một cái thì vẫn bị xương cá đâm phải, vừa cảm thán vừa nói: “Ăn cá còn phải nhổ xương ra, phiền toái thật!”

“Sếp à” Thôi Lệ Châu chỉ vào phong cảnh tú lệ trên mặt sông, nói: “Các pháp y ước tính rằng Tô Nhược Hoa bị đóng băng trôi trên sông trong ít nhất vài giờ, bây giờ chúng ta đang bơi ngược dòng… Nước sông đang chảy, cho nên sao tôi lại có cảm giác như đang mò trăng đáy nước thế nhỉ?”

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc lải nhải: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi đến đây để tìm linh cảm mà! Chẳng lẽ cô cho là chúng ta ngồi thuyền nhỏ thì có thể phá được vụ án à?”

“Lúc trước, chúng ta đã suy đoán vài loại khả năng rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Một chính là hung thủ ở trên thuyền vứt thi thể xuống sông; hai chính là vứt từ trên bờ xuống! Chúng ta đã kiểm tra rồi nhiều tàu thuyền như vậy rồi, có phải có thể loại trừ khả năng đầu hay không?”

“Không thể loại trừ hoàn toàn được!” Triệu Ngọc thở dài: “Tĩnh Giang lớn như vậy, sao có thể điều tra rõ tất cả các con thuyền chứ? Hơn nữa, chỉ có một số nơi lắp camera theo dõi thôi, lỡ như trước khi bị camera theo dõi quay được, hung thủ đã lập tức dừng thuyền thì sao?”

“Ừm…” Thôi Lệ Châu nói: “Nhưng mà hình như khả năng vứt xác từ trên bờ lớn hơn! Anh xem…” Cô ta chỉ một ngón tay vào khu dân cư trên bờ sông: “Ở hai bờ sông Tĩnh Giang toàn là khu dân cư, làm sao mà điều tra hết được!”

“Điều tôi lo lắng bây giờ không phải chuyện hung thủ vứt thi thể xuống sông từ nơi nào” Triệu Ngọc quay đầu nhìn phong cảnh ở hai bờ sông, nói: “Mà là tại sao hung thủ muốn vứt thi thể xuống sông?”

“Ừm…” Thôi Lệ Châu suy nghĩ theo câu hỏi của Triệu Ngọc một lát, nghi ngờ nói: “Bởi vì hung thủ bị bệnh nan y, sắp chết, không thể chăm sóc Tô Nhược Hoa đang bị đóng băng nữa…”

“Vậy…” Triệu Ngọc nhướng mày lên hỏi: “Tại sao hắn ta không đào một cái hố để chôn thi thể chứ?”

“Chuyện này…” Thôi Lệ Châu không biết trả lời như thế nào cả.

“Suy nghĩ thử xem, 34 năm đấy!” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ đóng băng Tô Nhược Hoa 34 năm, người này tất nhiên đã si mê Tô Nhược Hoa tới cực hạn rồi đấy nhỉ? Sao hắn ta có thể nỡ vứt bà ấy xuống sông chứ? Dù là… trực tiếp để đại Tô Nhược Hoa vĩ đại ở nơi nào đó cũng tốt hơn là vứt xuống sông đúng không?”

“Chúng ta… Ừm… Lúc trước, có vẻ như chúng ta đã thảo luận vô số lần rồi nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhớ tới điều gì, nói: “Ngoại trừ khả năng hung thủ bị bệnh nan y, hay kho lạnh bị phá bỏ, hoặc là xảy ra khả năng bất ngờ nào đó ấy?”

“Ví dụ như nơi hắn đông lạnh Tô Nhược Hoa bây giờ bị phá bỏ, vì không để Tô Nhược Hoa bị bại lộ… Cho nên đã…”

Nói đến đây, Thôi Lệ Châu không nói được nữa.

“Thế nào?” Triệu Ngọc nói: “Có phải rất không hợp lý không? Nếu không muốn Tô Nhược Hoa bị bại lộ thì sao lại vứt xuống sông? Chẳng lẽ hắn cho rằng Tô Nhược Hoa vốn bị kết băng sẽ chìm xuống đáy sông à?”

“Không…” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Hung thủ biết chất hydroxyethyl, hiểu được tri thức đông lạnh cao thâm như vậy, không thể nào lại không biết thường thức này được… Nếu vậy thì chỉ còn lại khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi nhỉ?”

“Bẹp…” Triệu Ngọc lại cắn mấy miếng cá nướng, nói: “Trong chuyện núi Tiêu Dao, ban đầu chúng ta cũng không hiểu ra sao, nhưng cuối cùng đã chứng minh Tôn Quốc Đống vốn có mục đích!”

“Đúng rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Tôn Quốc Đống đã chính miệng khai ra rằng năm đó khi cùng nhau trồng cỏ linh chi, bọn họ từng thường xuyên trú mưa trong hang núi đó, nên nơi ấy có ý nghĩa kỷ niệm nhất định đối với bọn họ!”

“Còn nữa, ông ta thả nạn nhân vào hang núi là để dời tầm mắt của cảnh sát, khiến chúng ta xem nhẹ phòng giam vốn ở ngay gần chân núi…

“Thế nhưng…” Thôi Lệ Châu chỉ một ngón tay vào mặt sông: “Vì sao hung thủ trong vụ án thi thể nữ bị đóng băng lại ném Tô Nhược Hoa xuống sông chứ? Chẳng lẽ… cũng có ý nghĩa kỷ niệm gì à? Hoặc là… là muốn dời tầm mắt của chúng ta đi?”

“Ừm…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Về mục đích hung thủ vứt thi thể, dường như vẫn còn tồn tại nhiều loại khả năng!

Cho nên hắn chỉ có thể bắt tay vào từ nhiều phương diện để điều tra vụ án mới được.

Ví dụ như nếu hoài nghi chuyện vứt thi thể có liên quan đến việc phá bỏ kho lạnh thì phải điều tra xem gần đây ở hai bờ sông Tĩnh Giang có gì mới phá bỏ hay không?

Mặt khác, nếu hoài nghi nơi này có thể mang ý nghĩa kỷ niệm thì phải đi điều tra bạn tốt của Tô Nhược Hoa khi còn sống, xem Tô Nhược Hoa có liên quan gì đến Tĩnh Giang không?

Tiếp theo, nếu hung thủ thật sự vì muốn dời tầm mắt đi thì… rốt cuộc hắn ta muốn che giấu cái gì?

Tưởng tượng đến khả năng này, Triệu Ngọc không còn lòng dạ nào để ăn cá nướng nữa, cứ thế mà cầm nửa xâu cá nướng đứng ở đầu thuyền, chìm vào dòng suy tư của mình…

Thôi Lệ Châu biết mình không đóng góp được ý kiến nào hữu ích nên đành phải ngậm miệng, cũng đứng cạnh mà thưởng thức phong cảnh hai bờ sông…

Trời quang vạn dặm, ngọc bích dập dờn bồng bềnh.

Gió mát thổi tới, khiến người ta sảng khoái.

Hàng liễu bên bờ dựng ngược, thuyền nhỏ ngang dọc, làm người ta nhớ tới câu “Thuyền chìm bên cạnh nghìn buồm lướt, cây bệnh xuân quanh vạn khóm dày*”.

* Câu trên trích trong thơ của Lưu Vũ Tích – Xem xong viết tặng lại Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu. Lạc Thiên là tự của Bạch Cư Dị, một trong ba đại thi hào đời Đường, là bạn thơ và cũng là bạn đồng liêu thân thiết của Lưu Vũ Tích. Năm 826, Lưu và Bạch trên đường đến nhiệm sở mới, tình cờ gặp nhau tại Dương Châu (nay thuộc tỉnh Giang Tô). Bạch làm thơ tặng trước, Lưu tặng lại bài này đáp lễ.

“Ủa?”

Đúng lúc này, Triệu Ngọc đột nhiên kinh hãi thét lên một tiếng, dường như đã nghĩ tới cái gì.

“Sếp?” Thôi Lệ Châu bỗng dưng trừng to mắt, hỏi: “Làm sao vậy? Anh nghĩ đến cái gì à?”

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc quay đầu lại, nhìn về phía đuôi thuyền: “Tôi nhớ ở nơi phát hiện thi thể nữ bị đóng băng hình như có một ngôi chùa cổ ngàn năm tuổi thì phải?”