← Quay lại trang sách

Chương 2530 Vụ ám sát tà ác

Khi flycam tàng hình quan sát được tình hình trên núi thì cuộc chiến đã kết thúcQua màn hình theo dõi, Triệu Ngọc nhìn thấy trên đỉnh núi có ba người, hai người đứng, một người nằm dưới đất.

Trong đó, hai người đang đứng thì Triệu Ngọc biết, bọn họ đều là cấp dưới đắc lực của Tiêu Hàng, cũng là một trong các đặc công phụ trách âm thầm bảo vệ mình.

Người nằm trên mặt đất rõ ràng đã chết, người này mặc quần áo lao động giống thợ điện, bị bắn vào đầu một cái và không có dấu hiệu của sự sống.

Lúc này, hai đặc công đang dùng thiết bị liên lạc bên tai để báo cáo gì đó với cấp trên…

À…

Triệu Ngọc hiểu rồi, xem ra phòng Đặc Cần thật sự không phải kẻ dễ chọc, không chỉ có một tổ được phái đi bảo vệ mình và Tịch Mộng Na, bọn họ đã đã sớm phát hiện ra có chuyện dị thường, cho nên đã lên núi ngăn trở đối phương ám sát rồi!

Mà người trúng đạn tử vong kia hẳn chính là sát thủ tiến đến ám sát mình và Tịch Mộng Na!

Phù…

Nhìn thấy vậy, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà các thành viên trong nhóm lại không biết cho nên vẫn cực kỳ sợ hãi, tất cả đều ở phía sau ô tô, không dám nhúc nhích.

“Chuyện gì thế, chuyện gì thế hả?”

Nhưng vào lúc này, Nhiễm Đào và Quách Phượng Triển vừa mới đi vệ sinh về, Nhiễm Đào còn đang cầm một que kem trong tay, lại bị cảnh tượng “tráng lệ” trước mắt làm cho sợ ngây người!

“Này!” Thôi Lệ Châu dưới xe nhanh chóng xua tay: “Mau trốn đi! Có tay súng đấy! Mau!”

“Hả?” Nhiễm Đào hoảng sợ, nhanh chóng ném que kem đi, lập tức kéo Quách Phượng Triển ngồi xổm phía sau ô tô.

“Không sao đâu, không sao đâu!” Lúc này, hai đặc công nhận được tin tức mà đồng nghiệp gửi đến, lập tức áp giải tên tài xế xe vận tải kia ra, nói: “Cảnh báo đã được giải trừ, không sao đâu…”

“Các anh là…” Nhiễm Đào thấy được súng lục trong tay đặc công, nhất thời cảnh giác hỏi một câu, đồng thời đưa tay cầm lấy súng của mình.

“Không sao đâu, không sao đâu, người một nhà cả!” Triệu Ngọc nhanh chóng đứng giữa đặc công và Nhiễm Đào mà giải thích: “Hai người này đều là đồng sự bảo vệ chúng ta cả, tôi biết, tôi biết họ mà…”

“À…” Nhiễm Đào lúc này mới buông đề phòng, hỏi: “Sếp à, chúng tôi chỉ đi WC có một lúc mà sao chỉ trong nháy mắt đã thành ra thế này rồi?”

Bởi vì cảnh báo giải trừ nên lúc này mọi người mới đi ra khỏi phía sau ô tô.

Quách Phượng Triển nhìn thấy Cao Phát Tài cũng nằm úp sấp xuống mặt đất nên nhanh chóng tiến lên đỡ ông ta dậy…

“Không sao, không sao” Bởi vì có một số việc không tiện giải thích ngay mặt được nên Triệu Ngọc đành phải nói: “Nhiễm Đào, anh kiểm tra xem người của chúng ta có an toàn không, còn lại thì cứ giao cho hai viên đặc công này xử lý đi!”

“Chuyện này…” Nhiễm Đào hiển nhiên không thể chấp nhận lời giải thích có lệ như vậy được.

Nhưng mà anh ta liếc thấy Tịch Mộng Na có vẻ chật vật nên nhanh chóng đến gần quan tâm hỏi han.

Tịch Mộng Na ban nãy bởi vì tránh né xe vận tải nên đã nhào lộn mấy vòng dưới mặt đất như con cá với kỹ thuật cực cao, dưới sự ma xát mạnh, quần áo của cô ta bị rách ra, trên người và trên mặt cũng bị trầy da bầm tím với mức độ nặng nhẹ khác nhau…

Nhưng mà càng nghiêm trọng hơn chính là Tịch Mộng Na đã rất khiếp sợ, sắc mặt lúc này vẫn trắng xanh, có vẻ thất thần…

“Tôi… Vợ và con tôi… Không không không…” Lúc này, tài xế xe vận tải bị còng tay kia đột nhiên la lớn: “Vợ và con tôi… Tôi phải cứu bọn họ… Tôi phải cứu bọn họ…”

“Hả?”

Một câu khiến Triệu Ngọc khẩn trương, càng khẳng định suy đoán lúc trước của hắn: tài xế xe vận tải đã bị người ta đe dọa!

“Mau!” Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại ra, hỏi tài xế xe vận tải: “Vợ và con anh bây giờ đang ở đâu? Ở đâu thế?”

“Tôi… Tôi không biết nữa!” Tài xế xe vận tải tuyệt vọng mà nói: “Ở… ở trong điện thoại di động của tôi! Bọn chúng đã gửi cho tôi, là bọn chúng gửi cho tôi…”

Nghe thấy vậy, một viên đặc công nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trên người tài xế, mở ra thì quả nhiên thấy được bức ảnh chụp vợ và con của tài xế.

“Sao… Sao lại thế này?” Thôi Lệ Châu càng ngày càng không rõ, đầu tiên là cô ta xem xét tài xế, rồi lại xem xét Tịch Mộng Na, không nhịn được tiến lên hỏi: “Có người dùng vợ và con anh uy hiếp anh, bắt anh phải giết cô ấy à?”

“Đúng, đúng thế!” Tài xế liếc nhìn Tịch Mộng Na một cái: “Cô ta không chết thì vợ và con tôi đều phải chết!”

Lúc này, đặc công dùng dụng cụ của mình để kết nối với điện thoại di động của tài xế, bắt đầu tìm kiếm địa chỉ đã gửi bức ảnh.

Đồng thời, một đặc công khác nhanh chóng báo cáo tình hình với cấp trên!

“Phía trên!” Triệu Ngọc chỉ vào vách núi, nói: “Anh hãy bảo đồng nghiệp phía trên kia của anh kiểm tra thi thể, xem có manh mối gì hay không!”

“À…” Đặc công hiểu ra, nhanh chóng dùng thiết bị để liên lạc…

“Xe của tôi, xe của tôi…” Đúng lúc này, gã đàn ông mặc đường trang kia lại xông tới, hét to lên với Tịch Mộng Na: “Cô mau đền xe cho tôi đi! BMW của tôi!”

“Tôi có thể tặng anh hai chữ không?” Thôi Lệ Châu đồng tình nói với gã đàn ông mặc đường trang: “Đáng – đời!!!”

⚝ ✽ ⚝

Hai giờ sau, tại Cục Cảnh sát thành phố Côn Dương, trong phòng làm việc tạm thời.

“Đây” Miêu Anh đưa một bộ quần áo cho Tịch Mộng Na, nói: “Bộ quần áo này cùng size với cô, tuy cô cao hơn tôi, nhưng chắc vẫn vừa người đấy!”

“Cám… Cám ơn chị…” Tịch Mộng Na nhận lấy quần áo, thế nhưng sắc mặt nặng nề, không định thay luôn.

Bởi vì bọn họ vừa mới nhận được tin tức đã tìm thấy thi thể vợ con của tài xế xe tải ở bãi rác Tĩnh Giang.

Tên sát thủ muốn giết chết Tịch Mộng Na kia vẫn tàn nhẫn mà ra tay với phụ nữ và trẻ con!

“Nói như vậy tức là…” Miêu Anh xoay người nói với một đặc công: “Chắc không chỉ có một sát thủ thôi đâu nhỉ?”

“Khó nói lắm” Đặc công kia nói: “Vợ và con của tài xế xe tải hẳn đã tử vong hơn năm tiếng rồi, rất có thể là chỉ có một sát thủ thôi, chính là kẻ đã bị chúng ta đánh gục ở trên núi!”

Miêu Anh lắc đầu: “Nhưng mà…vẫn không thể chắc chắn được!”

“Đúng vậy” Đặc công nói: “Cô yên tâm, chúng tôi đang điều tra rồi! Tôi nghĩ hẳn là cô đã nhận được chỉ thị mới nhất rồi nhỉ? Ý của cấp trên là cô và tổ trưởng Triệu Ngọc tốt nhất hãy tạm thời rời khỏi Nam Vân, cả tổ điều tra đặc biệt của hai người nữa, để ngừa lỡ như!”

“Hừ” Miêu Anh chua xót hừ một tiếng: “Vụ án mà chưa được phá thì không thể nào! Không ai hiểu biết tính tình của tổ trưởng Triệu hơn tôi đâu!”

“Đúng! Tôi biết, tôi biết” Lúc này, Triệu Ngọc lấy điện thoại di động từ bên ngoài đi vào, nói với người bên kia điện thoại: “Sếp Lê à, không thể được đâu, vụ án còn chưa phá mà đã chạy thì không phải là phong cách của Triệu đại thần thám này đâu!”

Nghe thấy lời nói của Triệu Ngọc, Miêu Anh bất đắc dĩ nhún vai, đặc công bên cạnh nhắm miệng lại, không dám nói gì nữa.

“Triệu Ngọc” Trong điện thoại, Lê Tịnh nói: “Lần ám sát này hiển nhiên là đã được lập ra một cách tỉ mỉ rồi, cho dù không phải Dạ Xoa thì cấp bậc cũng chắc chắn không thấp được đâu!”

“Ngẫm lại xem, bọn chúng còn biết cả chuyện các anh đến chùa cổ Tĩnh Giang, điều này chứng minh bọn chúng đã có được nguồn tin tức nhất định, đây là một dấu hiệu không tốt, nếu hôm nay không phải bản thân Tịch Mộng Na vốn đã có bản lĩnh cao thì có lẽ bây giờ anh đang ở phòng khám nghiệm tử thi để nhặt xác cho cô ta rồi đấy!”

Nghe thấy lời nói của Lê Tịnh, Triệu Ngọc theo bản năng mà nhìn thoáng qua Tịch Mộng Na.

“Triệu Ngọc, nghe tôi khuyên một câu đi!” Lê Tịnh khuyên nhủ: “Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không phải chuyện mặt mũi đâu! Anh hãy lui một bước, tôi cam đoan, phòng Đặc Cần sẽ giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ, khi nào giải quyết xong rồi thì anh trở về điều tra tiếp cũng được mà?”

“Không!” Nhưng mà Triệu Ngọc lại nói chắc như đinh đóng cột: “Mặt mũi quan trọng hơn tính mạng của tôi nhiều! Chỉ một chút nữa thôi là tôi phá xong vụ án rồi, lúc ấy tôi sẽ lập tức đi ngay!”