← Quay lại trang sách

Chương 2531 Kỳ hạn

Đêm khuya, trong phòng làm việc tạm thờiTriệu Ngọc vẫn còn nghe điện thoại, chẳng qua lúc này thành cô em vợ Đinh Lam.

“Anh rể, thật sự không phải nói giỡn đâu, đây là mệnh lệnh đấy!” Đinh Lam trịnh trọng nói: “Cho dù anh không lo lắng cho mình thì anh cũng phải nghĩ cho chị em, và cả các đồng sự của anh nữa chứ?

“Anh có biết là anh ở lại Nam Vân nhiều thêm một ngày là phòng Đặc Cần sẽ hao phí thêm bao nhiêu tài nguyên không? Anh đi ra ngoài một vòng là đặc công bọn em phải chạy gãy cả chân, phải làm bao nhiêu công tác chuẩn bị, anh có nghĩ tới không?”

“Em Lam à, em đừng nói nữa mà” Triệu Ngọc nói: “Có thời gian cãi cọ với em thế này thì có khi anh đã phá được vụ án rồi! Em yên tâm, sắp tới, anh sẽ không để thành viên trong nhóm của anh chạy việc bên ngoài đâu, anh cũng tận lực không ra cửa, thế là được đúng không? Cho dù anh có ra ngoài thì anh cũng sẽ bảo vệ được cho mình, không cần phải vận dụng tài nguyên, OK?”

“OK cái đầu anh ấy!” Đinh Lam nóng nảy: “Em mặc kệ, đây là mệnh lệnh, sáng sớm ngày mai sẽ có chuyến bay đặc biệt đón các anh rời khỏi Nam Vân!”

“Em đừng ép anh phải chửi đổng đấy nhé!” Triệu Ngọc cũng nóng nảy: “Anh nói cho em biết, bảo anh làm rùa đen rút đầu thì thà giết anh đi còn hơn! Vụ án này mà chưa bị phá thì thử xem ai có thể bắt anh rời khỏi đây!?”

“Anh!” Đinh Lam buồn bực: “Được, vậy anh cho em thời gian cụ thể đi, em sẽ cho anh thêm một ngày được chưa?”

“Ba ngày!” Triệu Ngọc dựng thẳng ba ngón tay lên.

“Hai ngày” Đinh Lam nói thẳng: “Cứ quyết định như vậy đi! Hai ngày sau, em sẽ phái người đón các anh rời khỏi Nam Vân, xin anh đấy anh rể, nếu anh không nhận lời em thì em sẽ lập tức tiêu sạch tiền trong thẻ đen của anh đấy! Khi nào anh kết hôn với chị em thì em cũng không làm phù dâu cho anh đâu! Hừ!”

“Em!” Triệu Ngọc nghiến răng nói: “Được! Hai ngày thì hai ngày!”

“Được, nhất trí” Đinh Lam nói: “Nói trước rồi đấy nhé, hai ngày là hai ngày, nhưng trong hai ngày này, anh phải ngoan ngoãn ở trong Cục Cảnh sát mà phá án, không được phép đi ra ngoài đâu đấy!”

“Em…” Triệu Ngọc lại nghiến răng: “Được, không ra thì không ra, ông đây vẫn sẽ phá bằng được vụ án này!”

Cụp, điện thoại bị tắt.

Một giây sau, Triệu Ngọc hối hận.

Mình con mẹ nó vừa rồi đã nói cái gì thế?

Phải phá án trong hai ngày, còn không được ra khỏi cửa nữa chứ?

Mình bị điên rồi à?

“Triệu Ngọc… Ừm…” Miêu Anh nghe được cuộc trò chuyện của Triệu Ngọc, bước lên khuyên nhủ: “Đinh Lam cũng chỉ là suy nghĩ cho sự an toàn của chúng ta mà thôi, vụ ám sát này xảy ra quá đột nhiên!”

Triệu Ngọc nói: “Lúc chúng ta ở Mãn Châu đã từng có sát thủ muốn đi tìm chúng ta rồi, nhưng mà còn chưa nhập cảnh thì đã bị phòng Đặc Cần chặn lại!

“Thế nhưng lúc này, bọn chúng chẳng những đã tiếp cận chúng ta mà còn suýt nữa đã thành công rồi, đúng là tiến bộ thần tốc mà!”

“Đúng thế, nếu đã vậy thì…” Miêu Anh khuyên nhủ: “Hay là… anh hãy nghe bọn họ một lần đi, khi nào giải quyết được mọi chuyện rồi thì chúng ta hẵng trở về cũng không muộn mà! Hơn nữa, chúng ta cũng có thể tiến hành phá án từ xa giống như vụ hồi ký giết người lúc trước nhỉ? Để đội trưởng Thi phối hợp anh, chẳng phải vẫn có thể phá án à?”

“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Miêu Miêu, em vẫn không hiểu ý của anh! Kẻ địch đã giết đến tận cửa nhà rồi, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ sẽ không ngừng đâu, chúng ta khiến chúng thất bại được một lần hai lần, nhưng mà có thể kéo dài vĩnh viễn được không?”

“Vậy…”

“Bị động bị đánh thì vĩnh viễn không phải tác phong của cuồng thám Triệu Ngọc này” Triệu Ngọc nói với vẻ đã định liệu trước: “Điều chúng ta cần làm chính là bắt được người sống, sau đó phản kích nặng nề!”

“Chậc chậc…” Miêu Anh nhíu mày nói: “Nói thì dễ, nhưng làm thì lại khó lắm! Bọn chúng ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, thấy thế nào cũng là chúng ta bị động! Huống hồ, cho dù có bắt được người sống nhưng với phong cách làm việc của Dạ Xoa thì chắc sẽ không để chúng ta tra được gì đó đâu nhỉ?”

“Thì cũng phải thử xem mới biết được!” Triệu Ngọc nói: “Bọn người này rất đê tiện, lợi dụng tài xế xe vận tải vô tội để ám sát đã đành, không ngờ ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, chẳng khác gì bọn súc sinh cả!”

“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Anh có kế hoạch rồi à?”

“Không” Triệu Ngọc lắc đầu: “Kế hoạch của anh chính là phá vụ án trước đã, sau đó nghĩ biện pháp đối phó với bọn chúng!”

“Vụ án…” Nhắc tới vụ án, Miêu Anh lại cảm thấy bất đắc dĩ.

“Tô Nhược Hoa bị đóng băng 34 năm” Triệu Ngọc nói: “Dù sao bà ấy vẫn không thể nằm trong nhà xác mãi được đúng không?”

“Em nghe nói” Miêu Anh nói: “Chồng Tô Nhược Hoa là Bạch Phượng Khởi đang đi tìm cơ sở đông lạnh để tiến hành đông lạnh di thể của vợ vĩnh cửu rồi, chứ không hề hạ táng!”

“Ồ? Thế à?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Thế này là… Ý ông ta là gì?”

“Có lẽ là thấy vợ 34 năm rồi vẫn giữ tuổi xuân nên không đành lòng phá hỏng dung nhan của bà ấy?” Miêu Anh nói: “Nhưng mà nghe nói là bị con trai phản đối, con trai của ông ta cho rằng nên chôn cất cho mẹ được yên nghỉ…”

“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nói: “Người vợ đã mất tích 34 năm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình bằng hình thức này, dù là ai cũng không thể thản nhiên chấp nhận được!

“Đúng rồi” Hắn nhớ tới cái gì, hỏi: “Lúc trước, anh có bảo mọi người đi thăm dò tình hình phá dỡ ở ven bờ Tĩnh Giang, kết quả thế nào rồi?”

“Có” Miêu Anh trả lời chắc chắn: “Ở vùng thượng nguồn Tĩnh Giang quả thực có mấy khu vực bị phá bỏ, chính quyền địa phương muốn xây dựng cảnh quan nên có mấy khu vực cần phá bỏ! Em đã nhờ đội trưởng Thi phái người đi tra xét, nhưng mà căn cứ vào tin tức đội trưởng Thi gửi về thì trong các khu vực cần phá bỏ không có nhiều hộ gia đình, hơn nữa đều là cư dân bình thường, không có bất cứ hộ nào liên quan đến đông lạnh cả…”

“Cũng không hẳn đâu!” Triệu Ngọc nói: “Không chừng rất có thể là Tô Nhược Hoa luôn bị đông lạnh ở kho tư nhân nào đó! Hay là bảo đội trưởng Thi phái người hỏi từng nhà đi” Triệu Ngọc nói: “Anh cứ luôn cảm thấy hung thủ thần bí này không chỉ là phần tử trí thức mà hơn nữa rất có thể còn rất giàu nữa!”

“Thử nghĩ xem, một người mà ngay cả kế sinh nhai cũng không thể giải quyết thì sao có thể đông lạnh được cơ thể người suốt hơn 30 năm chứ?”

“Vâng, nghe thì có lý nhưng…” Miêu Anh nói: “Chúng ta đã tra xét nhiều người quen biết Tô Nhược Hoa như vậy rồi, tại sao vẫn không thể tìm ra một người có điều kiện phù hợp chứ?”

“Có lẽ…” Triệu Ngọc nói: “Là người xa lạ nhỉ? Giống như Bạch Văn Hải ấy, là một người ngưỡng mộ Tô Nhược Hoa?

“Không phải các pháp y đã nói Tô Nhược Hoa có triệu chứng sốc tim à? Còn nữa, bà ấy lại không có dấu vết giãy giụa nữa chứ. Có khi nào…” Triệu Ngọc suy đoán: “Tô Nhược Hoa đột nhiên phát bệnh, hung thủ cho rằng bà ấy đã chết, cho nên đông lạnh bà ấy lại?”

“Nhưng…” Miêu Anh đưa ra dị nghị: “Tô Nhược Hoa đã mất tích trên đường đi làm lúc sáng sớm mà? Cho dù phát bệnh thì tại sao cứ phải đông lạnh bà ấy chứ? Còn nữa, sốc tim cũng có điều kiện gây ra, nếu không gặp phải chuyện gì gây kích động hoặc là hoảng sợ thì sao lại bị sốc chứ?”

“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nói: “Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn…”

“Cho nên cảm giác của em ngược lại với anh” Miêu Anh nói: “Em cảm thấy hung thủ phải là một người quen biết Tô Nhược Hoa, lại còn không phải là thân bình thường nữa chứ!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc bắt đầu hối hận: “Anh đã hẹn với em Lam là hai ngày rồi, nhưng hiển nhiên là quá ít mà!”