← Quay lại trang sách

Chương 2549 Ám đấu! Ám đấu!

Hawaii, tại bến tàu thứ hai KahuluiGiờ địa phương, một giờ sáng.

Gâu…

Có tiếng chó gắt gỏng sủa đâu đó trên bến tàu, ngay sau đó, có người quát dừng lại, tiếng chó mới dần nhỏ đi…

Giờ khắc này, Triệu Ngọc đang đứng trên nóc một thùng hàng nào đó, vừa nhai chiếc Hamburger vẫn còn hơi ấm, vừa nhìn chăm chú vào một chiếc tàu chở hàng ở phía đối diện!

Ban nãy, hắn đã sử dụng máy thăm dò tàng hình và máy thăm dò sinh mạng để kiểm tra chiếc tàu chở hàng kia, phát hiện trên tàu có rất nhiều thuyền viên đang cầm vũ khí!

Bởi vậy có thể thấy được manh mối mà hắn điều tra được lúc trước không có vấn đề, năm đặc công bị kẻ địch bắt cóc rất có thể đang bị giam giữ trên con tàu này!

Đúng vậy, sau khi rời khỏi Côn Dương, trạm thứ nhất của Triệu Ngọc chính là nơi này.

Giống như phỏng đoán của Miêu Anh, Triệu Ngọc sở dĩ một mình đi điều tra là muốn giấu mình trong chỗ tối, lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận kẻ địch, tìm ra lai lịch của kẻ kế nhiệm thần bí kia!

Từ Côn Dương đến Hawaii quả thực có chút khó khăn, không có phòng Đặc Cần trợ giúp, cho dù Triệu Ngọc có được nhiều đạo cụ thần kỳ, chỉ sợ cũng rất khó thực hiện.

Nhưng mà hắn biết nếu nhờ phòng Đặc Cần giúp đỡ thì tất nhiên sẽ bị đám người Miêu Khôn, Lê Tịnh, Đinh Lam cản trở, sẽ không có ai đồng ý cho hắn hành động một mình!

Vì thế, hắn chỉ có thể lợi dụng các đạo cụ của mình như thiết bị cải trang tàng hình và mệnh lệnh hacker để tạm thời ra nước ngoài, tới Philippines.

Từ Philippines, hắn lại nhờ Jacob ở Kosovo giúp đỡ, nhờ Jacob trợ giúp mình đi máy bay từ Manila thẳng tới Honolulu*…

* Honolulu là thủ phủ của tiểu bang Hawaii, Hoa Kỳ.

Jacob từng nợ ân tình của Triệu Ngọc, khi thấy Triệu Ngọc nhờ giúp đỡ, anh ta tự nhiên không dám chậm trễ.

Triệu Ngọc cũng dặn dò anh ta một hồi, bắt anh ta phải giữ bí mật cho mình.

Jacob hiểu biết bản lĩnh của Triệu Ngọc, lập tức đồng ý.

Thế là sau nhiều lần trăn trở, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tới Hawaii.

Đừng nhìn Triệu Ngọc trông có vẻ liều lĩnh lỗ mãng, nhưng trong lòng hắn biết rõ mình muốn làm cái gì nhất!

Hắn đã suy nghĩ và phân tích tình thế rất kỹ, cho rằng chỉ khi làm như vậy mới là lựa chọn tốt nhất!

Từ khi xảy ra vụ tấn công ở chùa cổ Tĩnh Giang, Triệu Ngọc càng ngày càng ý thức được tình hình đã càng ngày càng không ổn.

Rất rõ ràng là kẻ địch cường đại bí ẩn kia đang chậm rãi tiếp cận mình.

Lần đầu tiên, sát thủ của bọn chúng bị phát hiện ngay khi nhập cảnh;

Mà lần thứ hai, bọn chúng đã tiếp cận được mình, hơn nữa còn thực hiện hành động ám sát. Nếu không phải phòng Đặc Cần bảo vệ đầy đủ, mình và Tịch Mộng Na tất nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.

Nếu cứ theo tình hình này thì lần sau, rất có thể bọn chúng sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn nữa, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả mình cũng vô lực chống đỡ!

Chính hắn tuy rằng chẳng sợ gì cả, thế nhưng mình còn có người thân, còn có đồng nghiệp, còn có người qua đường vô tội giống như gia đình tài xế xe vận tải, hắn không thể trơ mắt nhìn có người vì thế mà bị liên lụy nữa.

Cho nên so với việc bị động bị đánh, không bằng chủ động phản kích!

Thế nhưng, nếu chủ động phản kích thì có vẻ như cũng thật viển vông…

Tuy phòng Đặc Cần đã biết được một vài tin tức của tập đoàn Lundy thông qua kho báu của Tịch Vĩ, nhưng hiện giờ tình hình đã thay đổi rồi, đối phương tất nhiên đã tìm ra biện pháp đối phó.

Mặt khác, chủ động phản kích chẳng khác nào hoàn toàn phát động chiến trang, chỉ đổi lại đổ máu và hy sinh nhiều hơn, như vậy không hợp với toàn bộ phương châm chiến lược của phòng Đặc Cần.

Bởi vậy, Triệu Ngọc cho rằng, đối với tình hình trước mắt thì chỉ thích hợp một mình lén lút chơi lại thôi!

Nếu đối phương lựa chọn “ám đấu”, thì mình cũng sẽ không “minh tranh”!

Vì thế, sau khi hắn biết được năm đặc công của phòng Đặc Cần ở Hawaii bị bắt cóc, hơn nữa còn muốn lợi dụng năm người này làm con tin để trao đổi tin tức về Tịch Mộng Na, hắn càng thêm kiên định ý muốn hành động một mình!

Ở chỗ sáng thì vĩnh viễn bị động bị đánh, chỉ khi tránh ở chỗ tối mới có thể ra đòn bất ngờ được.

Hắn biết, cao tầng của phòng Đặc Cần bây giờ tất nhiên cực kỳ khó xử, Tịch Mộng Na tuy rằng đã không có bất cứ giá trị nào, nhưng nếu cứ thế giao ra thì tất nhiên đã vi phạm nguyên tắc.

Thế nhưng, bảo trơ mắt nhìn năm đặc công bị giết hại thì bọn họ cũng không làm được.

Triệu Ngọc hiểu biết việc khẩn cấp trước mắt của phòng Đặc Cần, cho nên lập tức lựa chọn Hawaii làm điểm dừng chân thứ nhất.

Thật ra, mặc dù Triệu Ngọc không để bụng lắm với tư liệu nghiên cứu tuyệt mật của Tịch Vĩ, nhưng dù sao thì kho báu của Tịch Vĩ là do mình tìm được, hắn vẫn nên hiểu biết một vài tình huống.

Sau khi phân tích các tư liệu này, phòng Đặc Cần cho rằng hang ổ của Lundy rất có thể ở ngay Hawaii!

Cho nên bọn họ mới có thể phái đặc công đến đây tìm kiếm.

Bây giờ, nếu cả năm đặc công này đều bị kẻ địch bắt được thì có phải đã chứng minh nơi này thật sự chính là hang ổ của kẻ địch hay không?

Bọn họ sở dĩ dùng năm đặc công để trao đổi Tịch Mộng Na, liệu có phải là vì dời tầm mắt của phòng Đặc Cần đi hay không?

Nếu thật sự là như vậy thì dù phòng Đặc Cần có giao ra Tịch Mộng Na, phỏng chừng đối phương vẫn sẽ giết con tin, cho nên để đảm bảo chắc chắn, hắn vẫn nên tự mình đến đây một chuyến là tốt nhất!

Vì thế, Triệu Ngọc mới ngàn dặm bôn ba đi tới Hawaii.

Hawaii là quần đảo, cách xa đất liền, Triệu Ngọc cảm thấy sau khi kẻ địch bắt được năm đặc công, khả năng rời khỏi nơi này không lớn.

Cho nên sau khi đến Hawaii, hắn lập tức sử dụng kinh nghiệm và đạo cụ của mình để bắt đầu tìm kiếm tung tích của năm đặc công này.

Vì thế, hắn sử dụng máy phục chế camera xem xét rất nhiều đoạn video theo dõi, còn lợi dụng mệnh lệnh hacker để hack vào hệ thống cảnh sát địa phương cùng với các loại đạo cụ khác, lúc này mới chạy tới bến tàu thứ hai Kahului.

Đây là một bến tàu tư nhân, tàu và hàng hóa cập bến về cơ bản thuộc về một công ty vận tải biển VastSea.

Mặc dù tên của công ty này không xuất hiện trong tình báo của Tịch Vĩ, thế nhưng lại có nhắc tới Kahului.

Cho nên Triệu Ngọc cảm thấy phán đoán của mình về cơ bản là không sai lầm, trên con tàu lớn trước mắt này, cho dù không nhốt năm đặc công kia thì cũng chắc chắn đang cất giấu bí mật quan trọng của kẻ địch!

Chi chi…

Hắn dùng ống hút uống mấy ngụm cà phê, cảm thấy uống như vậy không thoải mái nên lập tức bỏ nắp ra rồi uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, cả bến tàu đều chìm vào im lặng, ngay cả chó dữ cũng ngừng sủa.

Bên trong con tàu chở hàng, có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy, bóng người lắc lư, hiển nhiên có người đang làm nhiệm vụ tuần tra.

Triệu Ngọc dùng kính viễn vọng quan sát một lúc, sau đó nhìn đồng hồ.

Đã đến giờ này rồi, nếu trên tàu vẫn có người tuần tra thì chứng tỏ trên tàu tất nhiên có thứ mình muốn đúng không!?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc thay quần áo, mang theo trang bị, xoay người trèo lên cần trục tháp bên cạnh thùng đựng hàng.

Cần trục tháp cao hơn hai mươi mét, sau khi lên đến đỉnh, hắn bò dọc theo cái cần về phía trước, bò tới tận đỉnh cần.

Từ nơi này nhìn nghiêng xuống phía dưới, vừa hay chính là boong tàu hàng.

Triệu Ngọc vốn là kẻ tài cao gan cũng lớn, trực tiếp nhảy từ đỉnh cần xuống, mở một chiếc dù tàng hình ngay giữa không trung, lập tức hạ cánh vững vàng xuống boong tàu.

Xoạch!

Triệu Ngọc quỳ một gối xuống đất, hai tay chống lên sàn boong tàu, rất có khí chất của kẻ hủy diệt trở về!

Hắn nheo mắt lại quan sát bốn phía một lượt, cảm thấy cực kỳ hưng phấn với hành động điều tra sắp được triển khai.

Nhưng mà vẻ hưng phấn này còn chưa kéo dài đến khi hắn đứng lên thì máy thăm dò tàng hình trong đầu lập tức lóe lên màu đỏ.

Đậu xanh rau má nhà nó…

Triệu Ngọc nhìn vào trong đầu, lúc này mới phát hiện trên boong tàu có lắp đặt một chiếc máy báo động bằng tia hồng ngoại, khi hắn vừa hạ cánh xuống đất thì đã kích hoạt báo động!

Đát đát đát…

Sau nhiều tiếng bước chân dồn dập, ba gã đàn ông giơ súng trường lập tức xuất hiện trên boong tàu, bước đến gần Triệu Ngọc, trực tiếp nhắm ngay Triệu Ngọc…