← Quay lại trang sách

Chương 2548 Bồn tắm đỏ

Hai ngày sau, trong khoang hạng nhất trên một chiếc máy bay“Sở trưởng Tiêu nói vậy cũng không đúng, vụ án này chỉ là có sức ảnh hưởng khá lớn ở Việt Châu mà thôi, trên thực tế…” Ngô Tú Mẫn nói: “Không thể so sánh được với vụ án quỷ vương mà chúng ta từng gặp!”

“Đúng” Tăng Khả nói: “Khi bọn em còn đi học, giảng viên từng dạy cho bọn em về vụ án này, cái gọi là vụ án bồn tắm đỏ chỉ là hung thủ cắt động mạch của nạn nhân và nhuộm đỏ bồn tắm bằng máu của nạn nhân…”

“Nói đến mới nhớ…” Thôi Lệ Châu ở bên cạnh nói: “Tôi cũng nghe nói về vụ án này rồi, trước kia cha tôi từng dẫn tôi đến Vân Châu, vụ án này quả thực rất nổi tiếng ở Vân Châu! Tôi nhớ rõ hung thủ là một người nước ngoài thì phải?”

“Peter” Ngô Tú Mẫn nói: “Người Anh, là một kiến trúc sư…”

“Ồ? Người nước ngoài?” Miêu Anh hết sức hiếu kỳ: “Vụ án này… Xảy ra năm nào?”

“19… Ừm…” Ngô Tú Mẫn nhớ lại một chút: “Hình như năm 1980!”

“Không” Tăng Khả sửa lời: “Vụ án này kéo dài suốt hai năm đấy, tổng cộng có bốn nạn nhân, hung thủ bắt đầu gây án vào năm 1980, kết án vào năm 1982!”

“Không ngờ… lại có vụ án kiểu này…” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen: “Tôi thì mới nghe nói lần đầu thôi”

“Nói đến mới biết, vụ án này đúng là có điểm tương tự với vụ án quỷ vương” Tăng Khả nói: “Hiện trường vụ án ngoài bồn tắm đỏ bị nhuộm máu tươi ra thì còn có một vài đồ dùng hiến tế nữa! Tất cả mọi người đều hoài nghi hung thủ Peter đang tiến hành nghi thức tôn giáo nào đó!”

Miêu Anh hỏi: “Bốn nạn nhân… có lai lịch như thế nào?”

“Đều là phụ nữ” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Đều là ‘gái ngành’ ở Vân Châu cả…”

“Địa điểm gây án ở đâu?” Thôi Lệ Châu hỏi xen vào một câu: “Ít nhất cũng phải là nơi có bồn tắm nhỉ?”

“Đúng” Ngô Tú Mẫn nói: “Bởi vì nguyên nhân lịch sử nên vùng Vân Sơn và khu Triệu Dương ở Vân Châu có nhiều tòa nhà theo phong cách châu Âu với lịch sử lâu đời, trong phòng vệ sinh của các tòa kiến trúc kiểu này, bồn tắm cơ bản đều là tiêu chuẩn phải có đấy…”

“Từ từ… Từ từ đã…” Thôi Lệ Châu vội vàng hỏi: “Chẳng phải đã nói là xảy ra vụ án mới giống như vụ án quỷ vương à? Mọi người vừa nói sát thủ bồn tắm đỏ đã bị bắt rồi, là người nước ngoài Peter! Năm 1980 là 40 năm trước, mọi người đừng nói với tôi là vụ án mà chúng ta tiếp nhận hiện giờ liên quan đến vụ án giết người bồn tắm đỏ 40 năm trước đấy nhé! Chị Miêu, rốt cuộc chúng ta phải điều tra vụ án gì thế?”

“Hai ngày trước, một thi thể phụ nữ được tìm thấy trong một ngôi nhà kiểu Âu cổ tại vùng Vân Châu Vân Sơn” Miêu Anh nói: “Thi thể nữ bị ngâm ở trong bồn tắm, hiện trường vụ án rất giống vụ án bồn tắm đỏ 40 năm trước! Còn nữa, căn nhà cổ nơi xảy ra vụ án vốn chính là hiện trường của một trong những vụ giết người trong bồn tắm đỏ xảy ra năm đó, cho nên hẳn là hung thủ đang bắt chước Peter, hoặc là… có mục đích gì khác!”

“À… Nếu như vậy… thì hẳn là vụ án này không cực kỳ phức tạp đâu nhỉ?” Thôi Lệ Châu nói: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Khắp nơi đều lắp đầy camera theo dõi, nếu hung thủ muốn lẻn vào căn nhà kiểu Âu để giết người thì tất nhiên sẽ lưu lại rất nhiều manh mối…”

“Tôi khuyên cô đừng nên vui mừng sớm quá!” Nhiễm Đào nói: “Vụ án đã trôi qua 48 giờ, nếu thực sự dễ phá như vậy thì Tổng cục Hình sự đã không phái chúng ta đến đây!”

“Cụ thể tình hình thế nào thì tôi vẫn chưa rõ lắm” Miêu Anh nói: “Bởi vì vụ án bồn tắm đỏ gây ảnh hưởng quá lớn ở địa phương, cấp trên lo lắng sẽ xảy ra vấn đề khác, cho nên đã phái chúng ta đến đây chỉ huy! Mọi người đừng sơ suất, Triệu Ngọc không ở đây, chúng ta không thể đập vỡ biển chữ vàng của Triệu đại thần thám được!”

Bởi vì tình hình đặc biệt nên Miêu Anh không thể giải thích tình hình chi tiết của Triệu Ngọc cho các thành viên được. Cô chỉ có thể nói với mọi người rằng Triệu Ngọc đã nhận nhiệm vụ mới, phải tạm thời rời khỏi tổ điều tra đặc biệt.

Mọi người tuy rằng lo lắng, nhưng cơ bản đã thích ứng với cách làm việc một mình khác người của Triệu Ngọc, cho nên cũng không quá nghi hoặc.

Nhưng cũng chính vì tình hình đặc thù nên Tịch Mộng Na không thể đi theo tổ điều tra đặc biệt hành động, chỉ có thể tạm thời giao cho phòng Đặc Cần, bảo vệ cô ta.

“Không thể không nói… Ừm…” Thôi Lệ Châu phẫn nộ nói: “Không có sếp cùng điều tra phá án thật đúng là không thích ứng! Cứ cảm thấy thiếu cái gì đó…”

“Không sao, chị Miêu nói đúng!” Nhiễm Đào nói với vẻ đã định liệu trước: “Không có sếp ở đây, chúng ta càng nên hết sức tận tâm, đừng để lão ấy mất mặt!”

“Cái gì mà lão hả, anh còn lớn hơn Triệu Ngọc mấy tuổi đấy…” Thôi Lệ Châu thè lưỡi: “Anh định giả vờ non đấy à…”

“Giả vờ non cái gì chứ!” Nhiễm Đào vuốt râu nói: “Tôi đã bắt đầu để râu rồi, về sau cô có thể gọi tôi là chú…”

“Được rồi, cứ xem hồ sơ để chuẩn bị đi!” Miêu Anh chia tư liệu của vụ án cho mọi người rồi dặn dò: “Vẫn quy tắc cũ, mọi người cứ biết trong lòng là được, sau đó làm tốt việc của mình! Tổ trưởng Triệu không ở đây thì vẫn còn có tôi mà!”

“Rõ thưa sếp!” Nhiễm Đào chào một cái, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc xem xét tư liệu…

Miêu Anh quay đầu, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ máy bay.

Ngoài cửa sổ là vô số tầng mây đang bồng bềnh, phía cuối đám mây có thể nhìn thấy nửa mặt trời đang tỏa sáng…

Không thể nói là cô không lo lắng cho Triệu Ngọc được!

Nhưng mà Miêu Anh biết rõ dù mình lo lắng cũng vô dụng, Triệu Ngọc một khi đã quyết định thì tám con ngựa cũng không kéo lại được!

Chẳng qua, Miêu Anh thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Triệu Ngọc định hành động như thế nào?

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Hắn muốn ẩn náu trong bóng tối, tìm kiếm đồng lõa của kẻ địch còn ở lại trong nước?

Hay là… Hắn muốn một mình giải cứu các con tin bị kẻ địch bắt cóc uy hiếp?

Hay là hắn muốn đến Paris cứu Amerola?

Hoặc là nghiêm trọng hơn, hắn muốn tiến thẳng đến hang ổ của kẻ kế nhiệm, vạch trần tấm khăn che mặt của kẻ kế nhiệm thần bí?

Triệu Ngọc…

Anh chỉ có một mình, làm sao anh có thể hoàn thành hành động vốn có yêu cầu cao như vậy được?

Cú điện thoại thần bí kia, rốt cuộc là ai đã gọi cho anh?

Anh cầm đi tài liệu tuyệt mật về Tịch Vĩ, nhưng phần lớn tài liệu này đã bị tổn hại, đâu có giá trị gì?

Chậc chậc…

Miêu Anh buồn bã mở ba lô tùy thân, lấy một quyển sổ bìa da màu vàng ra!

Quyển sổ này vốn không phải quyển ghi chép năm vụ án lớn huyền bí trong cả nước mà lão Kim đưa cho Triệu Ngọc lúc trước.

Sau khi năm vụ án lớn huyền bí chấm dứt, quyển sổ bìa da màu vàng ấy đã được Triệu Ngọc trân quý cất đi.

Quyển trước mặt cô là do Triệu Ngọc mua sau này, hắn cũng tạo thành thói quen giống như ông Kim, mỗi lần đi đến các nơi khác nhau để phá án, hắn đều ghi chép vào sổ!

Miêu Anh mở sổ ra, trên đó có ghi chép rất nhiều vụ án mà Triệu Ngọc đã phá trước kia, chữ tuy rằng nghiêng lệch, nhưng lại cực kỳ tinh tế, rất khó tưởng tượng một người thô lỗ như Triệu Ngọc vậy mà lại thận trọng đến thế, gần như không hề bỏ sót bất cứ một chi tiết nào!

Cho nên…

Nhìn bản ghi chép chi chít trên trang giấy, trong lòng Miêu Anh cảm thán, xem ra sự thành công của Triệu Ngọc không phải là ngẫu nhiên, mặc dù hắn có thiên phú nhất định, nhưng hắn thành công chắc chắn cũng nhờ vào sự cố gắng không ngừng!

Trên trang thứ nhất của quyển nhật ký, Triệu Ngọc tiếp tục sử dụng câu kinh điển của ông Kim: “Sau lưng mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt”!

Đối với những người đứng xem, những lời này khiến người ta cảm khái thổn thức.

Thế nhưng đối với các cảnh sát điều tra vụ án thì câu này đã sớm trở thành một loại động lực!

Cũng chính vì hiểu rõ việc điều tra vụ án quan trọng với những nạn nhân đó đến thế nào, mới càng thêm khích lệ bọn họ làm tốt mỗi một công tác điều tra phá án!

Ừm… Được rồi!

Miêu Anh nhẹ nhàng vuốt ve quyển sổ, lật đến trang còn trống, sau đó lấy bút ra, viết xuống ba chữ gọn gàng: “Bồn – tắm – đỏ”…