Chương 2644 Bức ảnh cũ kinh hồn (2)
“Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu chú ý đến những bức ảnh này…” Trương Thế Hùng nói: “Tôi đã đến thư viện và lục tìm rất nhiều thông tin về các nạn nhân của vụ án bồn tắm đỏ, thế nhưng dù tôi so sánh như thế nào đi nữa, vẫn không thấy giống bất cứ cô gái nào trên các bức ảnh của cô tôi cả! Không chỉ nạn nhân trông khác nhau mà ngay cả bồn tắm và cách bài trí cũng không giống nhau…”“Thẳng đến lúc ấy, tôi mới ý thức được cô tôi không hề đơn giản như tôi nghĩ, có thể cô ấy… liên quan đến vụ án bồn tắm đỏ, hơn nữa, rất có thể là… cô ấy cũng giết người! Bởi vì… Bởi vì… trong đầu tôi nhớ mang máng, tôi có thể nhận ra bồn tắm xuất hiện trong bức ảnh có thể ở ngay trong phòng vệ sinh! Oa…”
Nói đến đây, đoàn người Miêu Anh đều nổi da gà.
Lời nói của Trương Thế Hùng làm cho người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, sởn cả tóc gáy.
“Những ngày đó, tôi thật sự sợ hãi, nếu không phải tôi thường lái xe cứu thương, đã gặp quá nhiều người chết thì chỉ e tôi đã chuyển ra khỏi căn nhà đó từ lâu rồi!” Trương Thế Hùng cũng có vẻ hết hồn: “Dù buồng vệ sinh trên tầng hai đã được sửa sang, nhưng mỗi lần đi toilet buổi tối, tôi vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào…”
“Ôi trời ơi…” Giờ khắc này, Thôi Lệ Châu trong phòng quan sát rùng mình một cái, thở dài: “Tố chất tâm lý của Trương Thế Hùng đúng là không ai bằng! Nếu là người khác thì đâu dám đến phòng vệ sinh lúc nửa đêm chứ? Thật là…”
“Sau này, tôi vẫn luôn chú ý đến vụ án bồn tắm đỏ, trong suốt một khoảng thời gian, tôi cũng lên trang web mất tích để tìm kiếm các cô gái mất tích ở thập niên 90, xem có giống ai trong bức ảnh mà cô tôi đã chụp hay không! Nhưng bởi vì các bức ảnh được chụp quá lâu rồi nên không dễ phán đoán, sau này tôi đành từ bỏ… Nhưng mà tôi đương nhiên tò mò, tôi không rõ, một người có trình độ văn hóa cao như cô tôi mà tại sao lại gây ra chuyện này chứ?”
“Vì thế, tôi bắt đầu nghiên cứu các quyển sách kia, nghiên cứu La Phù Đạo! Kết quả, tôi nhanh chóng có được đáp án, thì ra nghĩa lý sâu kín cuối cùng của La Phù Đạo chính là trường sinh, bên trong ghi lại rất nhiều truyền thuyết về trường sinh, còn có một vài truyền thuyết về bí thuật hiến tế nữa…”
“Tôi bắt đầu hiểu được tại sao cô tôi lại mê tín như thế, cô ấy bị bệnh nan y, muốn dựa vào biện pháp trong bí thuật để chiến thắng bệnh ma, cho nên cô ấy đã huyết tế người sống, dùng máu của các cô gái kia để kéo dài tuổi thọ của mình…”
“Trương Thế Hùng” Miêu Anh hỏi: “Anh có còn nhớ gì về ông nội anh không? Anh có biết ông nội anh cũng tin La Phù Đạo không?”
“Hả?” Trương Thế Hùng sửng sốt, lắc đầu nói: “Tôi đâu biết? Ông nội tôi qua đời năm tôi 9 tuổi, từ khi tôi có thể nhớ được, ông nội tôi đã gần như không thể tự chăm sóc bản thân, có thể là bị mắc bệnh Parkinson*, à không, bị mắc bệnh Alzheimer** nữa thì phải?”
* Bệnh Parkinson là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.
** Bệnh Alzheimer được coi là căn bệnh trầm trọng của não bộ, là nguyên nhân gây ra suy giảm trí nhớ, giảm khả năng tư duy (suy nghĩ, giải quyết vấn đề đặt ra hợp lý) và các kỹ năng cuộc sống bình thường.
“Trong trí nhớ của tôi, ông nội thậm chí còn không hay trò chuyện với tôi! Sao thế?” Trương Thế Hùng nhíu mày: “Ông nội tôi… cũng từng học La Phù Đạo sao? Tức là… Cô tôi đã học từ ông nội tôi à?”
“Được rồi” Miêu Anh nhắc nhờ: “Chúng ta vẫn nên nói về La Phù Đạo nhé? Anh còn biết được bao nhiêu? Trong tư liệu mà anh đọc được có nhắc tới ai đã truyền La Phù Đạo tới Vân Châu hay không?”
“Chuyện này hình như không có thì phải? Có rất nhiều chữ tôi không hiểu lắm, tôi cũng không cẩn thận nghiên cứu, tôi chỉ biết là…” Trương Thế Hùng nói: “La Phù Đạo được sáng lập bởi một đạo sĩ ẩn cư nơi núi rừng, dựa trên một quyển thiên thư được khai quật trong ngôi mộ cổ!”
“Bí thuật này vô cùng thần kỳ, có thể chữa khỏi rất nhiều bệnh cứng đầu, thậm chí là bệnh nan y, đương nhiên… Tôi thì không tin, những truyền thuyết đó có thể đều là do đời sau biên soạn ra, để làm người ta tin tưởng, lừa gạt tiền tài mà thôi! Nhưng mà… Lừa tiền đã đành, bọn nó còn lừa cô tôi giết người, rõ ràng chính là tà giáo mà! Tôi đoán có lẽ Peter năm đó cũng thế nhỉ? Tôi nghe cha tôi nói rằng cô tôi và Peter là đồng nghiệp trong một công ty, có lẽ bọn họ thật sự có mối quan hệ nào đó?”
“Vậy…” Miêu Anh cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm: “Những thứ kia đâu? Anh đã giấu đồ ở nơi nào? Hay là…”
“Yên tâm, tôi không hề tiêu hủy” Trương Thế Hùng nói: “Ban đầu, nói thật nhé, tôi thật sự không ngờ các cô có thể điều tra đến tôi nhanh như vậy!”
“Phù…” Hắn ta thở ra một hơi nặng nề: “Theo kế hoạch ban đầu của tôi, cho dù cuối cùng các cô có thể tìm được tôi thì cũng sẽ không nhanh đến vậy, cho dù có tra được thì cũng không thể kết tội tôi được, chỉ tiếc… lại sai mất một nước cờ, haiz…”
“Số đồ đạc đó” Miêu Anh lại nhắc nhở: “Số đồ đạc đó đâu rồi?”
“Số đồ đạc đó đều ở đơn vị của tôi” Trương Thế Hùng nói: “Được giấu trên trần của phòng phân phối điện! Ngay bên trong phòng thay quần áo của chúng tôi…”
Nghe đến đây, Miêu Anh liếc nhìn tấm kính một mặt.
Nhiễm Đào lập tức hiểu được mình nên làm gì, vội rời khỏi phòng quan sát cùng đội trưởng Thiệu để đến bệnh viện lấy số vật chứng quan trọng đó.
“Có những thứ gì trong đó?” Miêu Anh lại hỏi.
“Đương nhiên đều là những thứ liên quan đến La Phù Đạo” Trương Thế Hùng bất đắc dĩ trả lời: “Khi các cô đột nhiên gọi tôi đến Cục Cảnh sát để hỏi thì tôi lập tức luống cuống, tôi biết, một khi các cô đã chĩa về phía tôi thì tất nhiên sẽ tra rõ ngôi nhà mà tôi đang ở! Mà những thứ liên quan đến La Phù Đạo và đồ của cô tôi tất nhiên sẽ gây bất lợi cho tôi, cho nên tôi đã lập tức giấu đi! Theo lý thuyết, tôi nên hủy đi, nhưng mà tôi vẫn không nỡ, dù sao thì chúng đều là đồ đạc mà cô tôi để lại…”
“Trước đó anh có nói rằng Trương Khải Nhạc đã nhìn thấy một trong những bức ảnh nên đã vẽ bức tranh này, đúng không?” Miêu Anh chỉ vào bức tranh kia và hỏi một câu.
“Đúng thế!” Trương Thế Hùng nói: “Lúc ấy, tôi đang nghiên cứu vài thứ kia, cho nên đã kẹp một bức ảnh vào trong sách, không cẩn thận bị cô ta thấy được, cho nên mới lừa cô ta! Tôi thật sự không ngờ cô ta lại lén chụp lại…” Trương Thế Hùng bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi mà biết đến thì có lẽ tôi sẽ cực kỳ lo lắng, sợ cô ta phát hiện ra bí mật của cô tôi, phát hiện cô gái trên bức ảnh kia vốn không phải một trong các nạn nhân của Peter…”
“Nếu…” Ngô Tú Mẫn hỏi: “Anh biết La Phù Đạo đều là mê tín, đều là giả, vậy tại sao anh còn muốn dùng cách phức tạp như vậy để giết người chứ?”
“Tôi nói rồi, người tôi muốn giết vốn không phải Trương Khải Nhạc, đó là tại Trương Khải Nhạc tự chuốc lấy thôi! Hơn nữa…” Trương Thế Hùng nói với ánh mắt hung ác: “Ban đầu tôi vốn chưa hạ quyết tâm! Sở dĩ tôi muốn dùng cách này là bởi vì tôi cho rằng có thể dời tầm mắt của cảnh sát đi, khiến cảnh sát liên tưởng đến một vụ giết người hàng loạt…”
“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Làm sao anh biết phải sử dụng nến trắng, than và cả một vài đồ dùng hiến tế ở hiện trường giết người nữa?”
“Cô tôi… Cô tôi có ghi chép trong bản nháp, tôi cũng từng điều tra…” Trương Thế Hùng nói: “Trong vụ án Peter lúc trước cũng có mấy thứ này, cho nên để làm sao cho chân thật nhất, tôi đã làm theo bản nháp của cô tôi! Còn nữa, đương nhiên là tôi cũng không phủ nhận, tuy rằng tôi không tin, nhưng mà…” Trương Thế Hùng chỉ vào bức tranh kia, nói: “Tôi cũng rất hiếu kỳ! Tôi muốn lợi dụng Trương Khải Nhạc để thí nghiệm xem rốt cuộc bí thuật này có thật không? Xem cái chết của cô ta có thể kéo dài tuổi thọ của tôi hay không…”
“Hừ! Đúng là bị mù rồi!” Trong phòng quan sát, Thôi Lệ Châu lạnh lùng nói: “Rõ ràng cái chết của Trương Khải Nhạc vừa không kéo dài tuổi thọ của anh mà trái lại còn đẩy nhanh tốc độ tử vong của anh ta hơn, chờ bị phán án tử hình đi thằng cháu!”