← Quay lại trang sách

Chương 2646 Lai lịch của kẻ kế nhiệm

Đêm khuya, trong một phòng khách sạn ở London“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ vào bức chân dung điện tử, nói: “Mũi ông ta khá cao, nếu nhìn kỹ thì khuôn mặt gầy, nhưng mà… bây giờ nhớ lại, hẳn là ông lão kia đã cải trang, chòm râu của ông ta trông hơi giả… Haiz, chỉ tiếc là lúc ấy, anh chỉ chú ý đến vụ án nên đã xem nhẹ mấy chi tiết này!”

“Đúng vậy!” Đinh Lam cầm bức chân dung điện tử, thì thào nói: “Nói không chừng, ông lão mà anh nhìn thấy chỉ là một người trẻ tuổi thôi!”

“Chậc chậc…” Lúc này, Miêu Khôn trên màn hình laptop lên tiếng: “Không phải ta khác người đâu, mấy đứa có tin không? Ta thấy ông lão này đúng là trông khá quen đấy! Thế nhưng…” Miêu Khôn vò đầu: “Chỉ trông quen mà thôi, cụ thể giống ai thì lại không nói ra nổi!”

“Cha nuôi à” Đinh Lam nói: “Trên lớp, bọn con từng học được cái này gọi là hiệu ứng người quen sau khi cải trang! Nếu một người đã cải trang thì tất sẽ có những đặc điểm quen thuộc”

“Cũng đúng” Triệu Ngọc nhíu mày tỏ vẻ đồng ý: “Con cũng thấy người này trông khá quen! Không chỉ bây giờ mà lúc vừa mới gặp ông ta, con cũng thấy thế rồi, nhưng mà con cứ nghĩ đối phương là nhạc trưởng nổi tiếng, trông quen mặt cũng là chuyện rất tự nhiên thôi! Cho nên không nghĩ nhiều…”

“Oa…” Lúc này, Miêu Khôn ngáp một cái, nói: “Được rồi, hôm nay muộn quá rồi! Cha ngủ trước đây, mấy đứa cũng đừng tán gẫu muộn quá, ngày mai chúng ta tiếp tục nhé!”

“Vâng ạ, cha ngủ ngon nhé!” Đinh Lam chào một câu, rồi tắt video.

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc căm giận mắng một câu: “Cái lão này cũng mệt nhọc, chứng tỏ ông ấy không bị lệch múi giờ với chúng ta, không lẽ ông ấy cũng ở London à?”

“Được rồi mà anh rể, anh biết quy tắc rồi đấy” Đinh Lam cười nói: “Không thể hỏi loại chuyện này được!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc xoay người đi vào trong phòng, lúc này, trong phòng chất đầy tư liệu, nghiễm nhiên đã thành văn phòng điều tra tội phạm rồi.

“Anh rể, anh đã không nghỉ ngơi hai ngày rồi!” Đinh Lam lo lắng nói: “Nghe em đi, hôm nay anh hãy nghỉ ngơi đi!”

“Không được đâu!” Triệu Ngọc nói: “Lão Lee đang gặp nguy hiểm, Amerola sống chết không rõ, còn có rất nhiều bạn bè ở nước ngoài nữa, ai cũng bị kẻ kế nhiệm uy hiếp, anh phải mau chóng tìm ra biện pháp giải quyết mới được!”

“Cũng phải!” Đinh Lam bóc một quả quýt, lo lắng nói: “Ngày hôm qua em đã liên hệ với Jenna ở Maroc nhưng không được, em đang định cho người đến đó điều tra đấy!”

À…

Nghe thấy cái tên Jenna, Triệu Ngọc lập tức nhớ tới “một con rồng ba con phượng” trong sa mạc Tây Sahara, Jenna, Amerola và Đinh Lam đã cùng mình xông vào ngôi nhà tội ác, có thể nói là có quan hệ sinh tử!

“Loại tiểu nhân âm hiểm thế này” Triệu Ngọc nói: “Không đối phó được anh nên chỉ biết ra tay với bạn bè của anh thôi, đối phó với kẻ như thế thì phải làm giống như lúc đối phó với Lundy thôi, mày uy hiếp bạn bè tao thì tao lập tức uy hiếp gia đình mày, ăn miếng trả miếng!”

“Ừm…” Đinh Lam nói: “Nhưng mà anh cũng lợi hại thật đấy, có thể cứu ra năm đặc công ở Hawaii đúng là kỳ tích!”

“Không cần sùng bái anh nhé, anh sẽ kiêu ngạo đấy!” Triệu Ngọc nghiêm trang nói: “Thật ra, anh cũng chỉ tận dụng sơ hở của bọn họ thôi, kẻ kế nhiệm vừa diệt trừ tên Độc Lựu kia xong, bây giờ bọn chúng đang xảy ra nội chiến”

“Dù thế nào đi nữa thì vẫn rất nguy hiểm!” Đinh Lam lo lắng nói: “Trước kia chị của em từng nói với em rằng chị ấy không yên lòng về anh điểm này nhất đấy anh rể! Anh không thể liều mạng quá, anh phải biết rằng còn có rất nhiều người đang lo lắng cho anh đấy!”

“Anh biết, nhưng mà…” Triệu Ngọc khiêm tốn nói: “Thực lực của anh là thế đấy, làm sao bây giờ đây? Yên tâm đi, không phải anh rể em liều mạng đâu, anh có chừng mực cả! Anh mà không nắm chắc chuyện gì thì sẽ không xằng bậy đâu!”

“Đây…” Đinh Lam đưa quả quýt đã bóc cho Triệu Ngọc: “Ăn quýt đi! Ăn xong rồi thì nhanh chóng nghỉ ngơi nhé, em đi đây…”

“À, cảm ơn!” Lúc nhận lấy quả quýt, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đinh Lam, cô em vợ vẫn xinh đẹp như thế, khiến hắn không khỏi thất thần.

Thời gian dường như đang quay trở lại lần đầu tiên gặp Đinh Lam ở Maroc.

“Sao thế?” Đinh Lam thấy Triệu Ngọc ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình, nên hỏi: “Trên mặt em có vết bẩn gì à?”

“Không” Triệu Ngọc nhanh chóng xua tay, thẳng thắn nói: “Anh chỉ thấy em lại đẹp ra thôi! Không chỉ xinh đẹp mà còn thành thục hơn rất nhiều… Ha ha ha!”

“Hừ…” Đinh Lam nheo mắt lại: “Lại muốn đùa giỡn em à? Anh rể hư quá, ha ha ha ha!”

Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc càng lúc càng xa, sau đó là tiếng đóng cửa, ảo tưởng của Triệu Ngọc cũng theo đó mà chấm dứt.

Hắn vốn có không ít hồng nhan tri kỷ, nhưng chỉ riêng lúc ở cạnh Đinh Lam thì trong lòng dao động mạnh nhất.

Haiz…

Triệu Ngọc lau lau mặt, nhanh chóng ngừng suy tư, tập trung toàn bộ vào vụ án.

Hai ngày qua, mặc dù phòng Đặc Cần đã tăng mạnh điều tra, nhưng vẫn không có bất cứ manh mối nào về sát thủ vụ tai trái Long Đan kia.

Kể từ khi rời London, người này không còn lộ diện lần nào nữa, thẻ ngân hàng không hề động tới, điện thoại cũng vậy, bảo hiểm y tế cũng không được động tới, cũng không có bất cứ ghi chép tử vong nào.

Mà bởi vì hắn ta không có người thân bạn bè nên không có ai báo cáo mất tích cả.

Bởi vì tiền gửi ngân hàng của Long Đan vẫn không hề được động, cho nên Triệu Ngọc phán đoán Long Đan hẳn là mất tích! Hơn nữa vô cùng có khả năng đã bị người ta bắt cóc.

Nếu kẻ kế nhiệm vẫn luôn muốn mình điều tra vụ án này, thì Triệu Ngọc có đủ mọi lý do để nghi ngờ người bắt cóc Long Đan rất có thể chính là kẻ kế nhiệm!

Thế là sự tình trở nên thú vị rồi.

Triệu Ngọc bắt đầu suy đoán rằng mục đích của việc kẻ kế nhiệm muốn hắn điều tra vụ án không phải để tìm ra hung thủ, mà là có ý khác.

Cho nên, Triệu Ngọc nhớ lại toàn bộ sự việc, và nhắm ngay mục tiêu vào người nước ngoài năm đó đã từng rất thân mật với Nobuyoshi Hirajo!

Hắn hoài nghi rằng người nước ngoài thần bí kia chính là kẻ kế nhiệm!

Bởi vì người nước ngoài kia rất thân mật với Nobuyoshi Hirajo, Nobuyoshi Hirajo bị hại, ông ta tất nhiên canh cánh trong lòng, cho nên dốc lòng truy đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng phát hiện ra Long Đan rất có thể là sát thủ vụ án tai trái.

Cho nên, ông ta đã sớm bắt được Long Đan, báo thù cho cô Nobuyoshi Hirajo.

Mà bây giờ, ông ta muốn Triệu Ngọc điều tra vụ án này, có lẽ là muốn mượn vụ án này để Triệu Ngọc tìm ra thân phận của ông ta?

Chỉ tiếc, Triệu Ngọc đã liên hệ với Hiyama Masako rồi, Hiyama Masako cũng không tìm được bất cứ manh mối nào về người nước ngoài thần bí kia.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại nhìn thoáng qua dòng chữ Trung Quốc trên báo chí: “Nổi tiếng không bằng gặp mặt, rất mong được gặp cuồng thám lần sau…”

Chữ viết nghiêng lệch, không được tự nhiên, rất rõ ràng là đối phương không thành thạo. Nhưng mà qua cách hành văn này, Triệu Ngọc vẫn có thể thấy tràn đầy sát khí!

Kẻ kế nhiệm trông thì có vẻ như thân thiện, thật ra chỉ là mặt ngoài mà thôi, từ hành động tẩy trừ của ông ta với Độc Lựu và Dạ Xoa thì có thể biết người này tất nhiên là một kẻ có thủ đoạn độc ác!

Như vậy…

Rốt cuộc ông ta là ai chứ?

Triệu Ngọc nghĩ, lúc trước kẻ kế nhiệm có mấy cơ hội có thể đẩy mình vào chỗ chết, thậm chí bắt cóc được mình.

Thế nhưng, cuối cùng ông ta vẫn không làm như vậy, vì cái gì chứ?

Hắn nhớ lại mọi chuyện, lại nghĩ đến Lee Bon Seong, dường như… kẻ kế nhiệm này không thật sự muốn giết chết Lee Bon Seong, bằng không, lúc ở sân sau của phòng hòa nhạc, Triệu Ngọc đã nhìn thấy thi thể của Lee Bon Seong từ lâu rồi!

Dường như…

Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại một lượt, đột nhiên nghĩ tới một điểm quan trọng.

⚝ ✽ ⚝

Trong cả quá trình giao phong với kẻ kế nhiệm, dường như kẻ kế nhiệm chỉ muốn ra tay giết một người thôi thì phải?

Tịch Mộng Na…

Đúng!

Triệu Ngọc còn nhớ ở bãi đỗ xe của chùa cổ Tĩnh Giang, tài xế xe vận tải bị Dạ Xoa uy hiếp nên đã trực tiếp phóng xe về phía Tịch Mộng Na, rõ ràng là muốn mạng của Tịch Mộng Na!

Thế nhưng, đối với người khác, kẻ kế nhiệm rõ ràng lại dịu đi rất nhiều.

Lý do tại sao chứ?

Chẳng lẽ…

Thế là Triệu Ngọc suy nghĩ dọc theo ý nghĩ này.

Vừa nghĩ, hắn vừa đọc lại tất cả tư liệu một lượt, cuối cùng, vào lúc hai giờ đêm, hắn đột nhiên hiểu ra!

Đậu xanh rau má nhà nó! Không lẽ kẻ kế nhiệm… là ông ta sao!!?