Chương 2647 Thật sự là ông ta sao?
Năm ngày sau, ca nô chạy “brừ brừ” trên một khu vực biển nào đó của Thái Bình Dương“A lô, Miêu Miêu à…” Triệu Ngọc mặc áo cứu sinh ngồi trên ca nô, vừa vểnh chân bắt tréo, vừa gọi điện thoại cho Miêu Anh: “Anh tới đây để xác nhận thôi, nếu anh đã đoán sai thì anh sẽ lập tức trở về, em vẫn còn ở Vân Châu phải không? Vậy em hãy thử các món ăn giúp anh trước, xem món ăn vặt nào đặc sắc rồi chờ anh về khao anh nhé!”
“Vẫn miệng lưỡi trơn tru như trước nhỉ…” Lúc này, Miêu Anh đang sửa sang lại tư liệu vụ án bồn tắm đỏ, cô thản nhiên mỉm cười, nhưng chỉ lộ ra ba phần hạnh phúc, bảy phần còn lại là ưu tư: “Triệu Ngọc, anh hãy quan tâm chính anh đi! Em luôn cảm thấy anh càng gần đáp án thì lại càng nguy hiểm đấy! Em mặc kệ chuyện khác, anh chỉ cần nhớ kỹ anh đã đồng ý với em chuyện gì là được rồi, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn đấy!”
“Ha ha ha, yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Trước mắt thì đây mới chỉ là một suy đoán, chúng ta chỉ đến xem xét thôi, có cả một đội đặc công đi theo anh nữa mà! Yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi… Ừm…” Miêu Anh còn muốn nói gì lại thôi.
“Được rồi, yên tâm đi em yêu” Triệu Ngọc nói: “Anh đã đặt xong vé khứ hồi rồi, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi!”
“Ừm, chú ý an toàn nhé!” Miêu Anh lại nói một câu, rồi mới cúp điện thoại.
Bên cạnh Miêu Anh là các cảnh sát vội vàng bận rộn, Miêu Anh nhìn điện thoại di động, buồn bã thở dài một tiếng: “Em thật hy vọng có thể ở bên cạnh anh!”
Cùng thời khắc đó, Triệu Ngọc như có thần giao cách cảm vậy, hắt xì ba cái liên tiếp!
Hắt xì!
Hắt xì!
Hắt xì!
“Chị em rất lo lắng cho anh đấy!” Đinh Lam bên cạnh nói với Triệu Ngọc: “Em vẫn cảm thấy trực giác của anh có thể là đúng! Không chừng hang ổ của kẻ địch thật sự ở ngay trên hòn đảo này đấy!”
Hôm nay, Đinh Lam cố ý mặc trang phục thể thao màu đen, mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, trên khuôn mặt trắng nõn còn đeo kính râm trông rất ngầu!
Đương nhiên, ngầu nhất vẫn là khẩu súng bên hông cô!
Lúc này, đoàn người Triệu Ngọc đang chạy ca nô trên vùng biển của quốc đảo Fiji ở Thái Bình Dương, điểm đến mà họ sắp tới đúng là nơi mà năm đó Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã cùng nhau tham gia salon trinh thám – đảo Kỳ Tích!
Sau buổi salon trinh thám đó, cả hòn đảo nhỏ gần như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà căn cứ vào tình báo thì quyền sở hữu hòn đảo nhỏ cũng đã trở về tay đảo Fiji quản lý.
Bây giờ, Triệu Ngọc, Đinh Lam và cả một đội đặc công lên đảo là muốn điều tra rõ một việc!
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua nước biển phía xa, hòn đảo nhỏ đã dần xuất hiện, hắn nhắm mắt lại nói: “Vốn dĩ chúng ta sẽ đi phi cơ trực thăng tới đó nhưng lại gặp kiểm soát không lưu, xem ra, dù nơi này không đúng như anh nghĩ thì vẫn rất nguy hiểm! Em Lam à” Triệu Ngọc đưa tay nắm lấy bả vai Đinh Lam: “Em xác định muốn đi cùng anh lên đảo sao? Thật ra thì một mình anh hoàn toàn có thể xử lý được mà!”
“Em đã nói cả trăm lần rồi, đừng gọi là em Lam nữa có được không?” Đinh Lam phàn nàn: “Như vậy sẽ làm em cảm thấy anh giống Gargamel* lắm đấy!”
* Gargamel, tục gọi là Gà Mên là nhân vật trong bộ truyện tranh Xì Trum. Hắn ta là một lão phù thủy độc ác và là kẻ thù không đội trời chung của Xì Trum, là phản diện chính trong phim hoạt hình của bộ truyện cùng tên.
“Nhưng nếu em cứ kiên trì ý kiến của mình thì anh cũng không phản đối!” Triệu Ngọc nghiêm trang nói: “Có người đẹp đi cùng, đẹp mắt cũng là chuyện tốt mà! Ha ha ha!”
“Lưu manh…” Đinh Lam khinh bỉ: “May mà em đã thích ứng với dáng vẻ vô sỉ của anh rồi đấy!”
“Nhưng mà suy đoán của anh chỉ mới là phỏng đoán thôi” Triệu Ngọc nói: “Dù sao thì đó là người đã bị chứng minh tử vong, chỉ là không chết ở trước mắt anh giống như những người khác thôi!”
“Nếu… Thật sự là ông ta thì…” Đinh Lam nói: “Tại sao cha nuôi em lại chẳng có cảm giác gì cả? Em nghe nói mối quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất thân thiết mà?”
“Có quan hệ thân thiết cũng không đại diện cho điều gì cả!” Triệu Ngọc nói: “Năm 1996, ở Cape Town, Nam Phi, một bên là võ trang hạng nặng, một bên là cuồng đồ hung hãn tàn bạo cướp bóc kim cương; Mặc khác còn có cả bọn buôn lậu kim cương thủ đoạn độc ác đến từ Hà Lan nữa, tổng cộng lên tới hàng chục người…”
“Bọn họ đang thực hiện một giao dịch trong một ngôi nhà gỗ nhỏ trên vách đá, bọn cướp muốn bán kim cương cho bọn buôn lậu kim cương! Thế nhưng, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hai bên đột nhiên sống mái với nhau, kim cương cuối cùng lại rơi vào tay Grimm mà không ai hay biết! Cho nên, tên kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ đâu!”
“Nhưng mà…” Đinh Lam nói: “Kẻ kế nhiệm chính là Grimm sao? Chưa kể là ông ta đã tử vong, còn tổ chức cả lễ tang, dù chỉ dựa vào độ tuổi thôi cũng không phù hợp lắm mà?
“Nếu ông ta vẫn còn sống thì phải hơn 80 tuổi rồi nhỉ?”
“Không đâu” Triệu Ngọc nói: “Người Anh luôn trông khá già, nhất là được trao danh hiệu tước sĩ, dù sao mọi người vẫn cho rằng ông ta đã tuổi già sức yếu, nhưng trên thực tế, năm nay ông ta chỉ mới 66 mà thôi, trẻ hơn Lundy nhiều!”
“Xem ra…” Đinh Lam lắc đầu nói: “Chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất! Nếu thật sự không tìm thấy gì trên đảo thì chẳng lẽ anh thật sự mở quan tài của Grimm ra để khám nghiệm tử thi sao?”
“Đương nhiên” Triệu Ngọc mỉm cười: “Cuồng thám phải có chút quyết đoán chứ! Đến lúc đó, bọn em giải quyết mấy nhân viên trông coi đảo, anh đi đào mộ Grimm lên xem sao, thuận tiện lấy vài hàng mẫu nữa. Nếu chứng minh anh đã đoán sai thì chúng ta sẽ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ!”
“Em Lam… Ừm… Đinh Lam” Triệu Ngọc nói: “Kẻ kế nhiệm chẳng giết ai, cố tình lại muốn giết chết Tịch Mộng Na, hiển nhiên ông ta muốn mạng của Tịch Mộng Na! Thế nhưng, Tịch Mộng Na đã không có bất cứ giá trị nào nữa, cô ta vốn dĩ không biết chuyện kho báu của Tịch Vĩ. Cho nên, trên thế giới này, kẻ duy nhất vẫn còn hận Tịch Mộng Na đến thấu xương chỉ còn lại lão Grimm này thôi!”
“Tịch Mộng Na giết Molly, Molly là con gái Grimm, tuy rằng quan hệ không thân nhưng vẫn là cốt nhục ruột thịt*, cho nên kết luận duy nhất mà anh có thể đưa ra chỉ mình ông ta thôi!”
* Không biết có phải tác giả viết lâu quá nhớ lầm không, ở tập 69 có viết rằng Molly chỉ đóng giả làm con gái Grimm, Molly là cô nhi được Grimm nhận về nuôi, Grimm vốn là người không thể sinh con(BT)
“Thêm cả chuyện kim cương nữa, làm anh biết lão Grimm này giỏi cải trang, hơn nữa còn thích chơi một vài trò có cá tính, cho nên, điều này càng làm anh sinh ra hoài nghi ông ta…”
“Ừm…” Đinh Lam nghiêm túc nghe, thật ra, Triệu Ngọc đã không chỉ nói với cô những câu này một lần.
Bằng không, phòng Đặc Cần cũng sẽ không đồng ý yêu cầu của Triệu Ngọc, tự mình đến đảo Kỳ Tích điều tra.
“Còn nữa” Triệu Ngọc lại nói: “Điểm mấu chốt nhất là anh đã kiểm tra hồ sơ của Grimm khi còn sống, vào năm 91, Grimm vừa hay ở Tokyo, dù sao đây vẫn không thể chỉ là trùng hợp thôi đúng không?”
“Năm 1991, tại Nhật Bản xảy ra khủng hoảng kinh tế, bất động sản như biến thành bọt biển, quốc gia đang phải đối mặt với khủng hoảng suy thoái kinh tế lớn… Với tư cách là đại diện kinh doanh của phía Anh, Grimm từng sống ở Tokyo gần một năm! Mà lúc ấy, vừa khéo là khoảng thời gian cô Nobuyoshi Hirajo bị hại…”
“Ừm…” Đinh Lam gật đầu nói: “Cho nên, người nước ngoài thần bí thân mật với Nobuyoshi Hirajo rất có thể chính là Grimm!?”
“Lão Miêu đã tra được” Triệu Ngọc lại nói: “Lúc ấy, phía Anh muốn ra tay viện trợ, lại sợ nước Mỹ ngang ngược ngăn trở, cho nên tất cả hành động của Grimm đều là tuyệt mật! Điều này cũng có thể giải thích tại sao ngay cả thủ tướng cũng đích thân làm chứng cho ông ta…”
“Thì ra” Triệu Ngọc nói: “Câu đố mà kẻ kế nhiệm để lại cho anh thật ra chính là suy đoán ban đầu của anh, căn bản không phải muốn anh bắt được sát thủ vụ án tai trái, mà là muốn cho anh biết rốt cuộc ông ta là ai!!!”
Vù vù…
Tiếng động cơ của ca nô vẫn vang ù ù như trước, lúc này đã càng ngày càng gần đảo Kỳ Tích rồi.
“Được rồi! Chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi!” Đinh Lam nhìn đảo nhỏ xa xa, nói: “Chỉ mong lần này, chúng ta không đi một chuyến vô ích…”