← Quay lại trang sách

Chương 2653 Mê võ hiệp

“Cái gì!!?” Sau khi Grimm nói ra một đáp án, Triệu Ngọc giật mình hoảng sợ dừng bước: “Biến… biến thái đến vậy cơ à? Trước kia, tôi còn đoán xem hắn ta dùng phương pháp gì để đưa tai qua cửa hải quan cơ!”“Không ngờ lại là thế này…” Triệu Ngọc kinh ngạc nói: “Hắn ta… ăn tai à!? Là… bác sĩ Lâm bảo hắn ta làm như vậy, hay là… Long Đan thích làm thế?”

“Long Đan nói rằng điểm này đã được bác sĩ Lâm ghi lại trên bí thuật!” Grimm lạnh nhạt nói: “Hắn ta phải ăn tai trái của người huyết tế thì mới có thể trị được bệnh tai của mình!”

“Con mẹ nó… Tên bác sĩ Lâm này đúng là một tên biến thái mà!” Triệu Ngọc nói: “Lão ta đã đùa bỡn người như Long Đan và Peter rồi còn gì? Buồn cười thật, lão ta có còn sống không? Ông đã điều tra tên bác sĩ Lâm này chưa?”

“Không” Grimm trả lời rất đơn giản: “Nếu người này vẫn còn sống thì phải hơn 100 tuổi rồi! Phỏng chừng đã chết ở đầu đường London từ lâu rồi nhỉ? Nhưng sự việc thành ra như vậy cũng là do con người gây ra cả” Grimm lại nói: “Cho dù bác sĩ Lâm lừa bọn họ thì Peter và Long Đan cũng không thể vì thế mà giết người chứ? Nói trắng ra thì vẫn là trong lòng bọn họ vốn đã mang tội nghiệt, không thể tha thứ!”

“Haiz, vụ án này…” Triệu Ngọc cảm khái, nói: “Nếu sớm gặp được thần thám siêu cấp như tôi thì đã không có nhiều người chết như vậy rồi!”

“Thế à? Cậu thật đúng là cuồng thám!” Grimm nhìn Triệu Ngọc, nói: “Cậu nói vậy rõ ràng là đang châm chọc tôi đấy! Sau khi cô Hirajo bị giết, tôi đã từ bỏ tất cả sự nghiệp của mình, đầu tư rất nhiều tiền bạc và tâm sức để tìm kiếm hung thủ như một người điên vậy! Nhưng phải sau suốt 18 năm tìm kiếm, cuối cùng tôi mới có kết quả!”

“Ở thời đại thông tin chưa phát triển, thật sự rất khó phát hiện ra một vụ án như vậy! Tôi thậm chí vẫn cho rằng hung thủ chính là người Tokyo, cho nên đã dồn rất nhiều tâm sức ở đó! Mãi cho đến khi tôi phát hiện ra ở những nơi khác trên thế giới cũng xảy ra những vụ án tai trái tương tự, lúc ấy tôi mới ý thức được thì ra đây là một vụ án giết người hàng loạt mang tầm quốc tế!”

“Nhưng mà dù là thế, tôi cũng phải mất một thời gian dài mới dần phát hiện ra Long Đan! Tuy rằng lúc trước tôi tra ra được dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia, nhưng Long Đan đã rời khỏi dàn nhạc từ sau năm 95 rồi!”

“Cho nên tôi mới tra xét vụ án này nhiều năm như vậy… Nhưng mà…” Lúc này, Grimm nhìn ngôi mộ xa xa, nói: “Thật may mắn, tôi vẫn tìm được hắn ta! Báo thù cho cô Hirajo!”

“Triệu Ngọc, cậu nói xem…” Ông ta chỉ vào ngôi mộ: “Tôi để hắn ta ngủ trên một đảo nhỏ xinh đẹp như thế, có phải đã quá hời cho hắn ta không? Mấy năm nữa, có nên đào thi thể hắn ta lên, rồi nghiền xương hắn ta thành tro không?”

“Được, tôi không có ý kiến gì đâu!” Triệu Ngọc nói: “Những tên hung thủ mà tôi bắt được nói chung đều bị pháp luật trừng trị cả!”

“Tôi bảo này… Tước sĩ à…” Triệu Ngọc nhếch khóe miệng lên hỏi: “Mối ân oán giữa ông và Long Đan không liên quan gì đến tôi cả! Tôi không rõ, tại sao ông muốn ủy thác Juliet, bảo tôi đi tra vụ án này chứ? Ông chẳng những đã bắt được hung thủ mà còn phán quyết hắn ta rồi, ông còn muốn tôi điều tra lại là vì cái gì?”

“Ha ha!” Grimm cười thần bí, cầm gậy golf nói: “Cậu đấy, cứ như được khắc từ một khuôn mẫu với Female Miêu vậy, cứ thích hỏi dù đã biết rõ rồi!”

“Không không không” Triệu Ngọc xua tay phủ nhận: “Câu đố kim cương mà ông để lại thì tôi có thể hiểu, nhưng mà việc bảo tôi đi điều tra vụ án này thì khó mà đoán ra được! Chẳng lẽ… Chỉ vì muốn được đánh một trận golf với tôi như bây giờ à?”

“Ha ha!” Grimm vỗ nhẹ bả vai Triệu Ngọc một cái, giống như một người bạn cũ kéo Triệu Ngọc đi về phía xa, đồng thời nói: “Cậu nói đúng, tất cả những gì tôi làm chỉ là vì buổi gặp mặt của chúng ta hôm nay thôi, cuồng thám!”

“Vậy được rồi” Triệu Ngọc nhân cơ hội ngả bài: “Nếu đã vậy thì ông đừng vòng vo nữa, chúng ta nên vào chuyện chính chứ nhỉ? Rốt cuộc ông muốn thế nào? Kế tiếp, có phải nên kể câu chuyện của kẻ kế nhiệm rồi không?”

“Ừm… Được, được!”

Grimm lại mỉm cười thân thiện, tuy vẫn chưa tới đích nhưng ông ta lại lấy một quả bóng golf trước và đánh nó ra xa!

“Tuyệt vời!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Đúng là càng già càng dẻo dai mà! Tôi cứ tưởng rằng kẻ kế nhiệm vẫn còn trẻ tuổi cơ, lại không ngờ rằng là ông… Ừm… Ông hơn Lundy bao nhiêu tuổi thế?”

“Cậu cố ý” Grimm lại lấy ra một quả bóng, tung về phía Triệu Ngọc: “Nào, để xem cậu thế nào! Lần này phải đánh xa hơn những lần trước đấy!”

“Được! Hân hạnh của tôi!”

Triệu Ngọc nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, sau đó vung gậy golf đánh bóng rất chuẩn xác!

Sau những lần thử nghiệm trước, Triệu Ngọc đã nắm giữ được những điểm chủ yếu, cú đánh này như một mũi tên rời cung, bay lên trời cao rất lâu rồi cuối cùng mới rơi xuống đất, xa hơn quả bóng của Grimm khoảng hơn mười mét…

“Oa, dù càng già càng dẻo dai nhưng vẫn là ông già thôi!” Grimm nhẹ nhàng vỗ tay, nói: “Nào, đến mộ của tôi trò chuyện đi! Tôi nói rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả những gì cậu muốn biết!”

“Từ nơi này đến mộ của ông có lẽ chưa đến 100 mét” Triệu Ngọc nói: “Đi bộ đến đó thì phải mất một, hai phút, chẳng lẽ nói sớm một, hai phút thì sẽ chết à?”

Lúc trò chuyện, Triệu Ngọc cố ý xem xét máy thăm dò tàng hình trong đầu, vẫn không phát hiện ra bất cứ vật gì nguy hiểm.

“Ừm… Cũng có thể lắm, nhưng mà…” Grimm quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đinh Lam, nói: “Quý cô này có thể để hai chúng tôi trò chuyện riêng không?”

“Chuyện này…” Đinh Lam khó xử, sợ Triệu Ngọc gặp phải chuyện gì không hay.

“Được, không thành vấn đề!” Triệu Ngọc đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, lập tức ra hiệu cho Đinh Lam một cái.

“Còn nữa…” Grimm chỉ vào tai mình: “Thứ trên tai cậu cũng phải bỏ ra đấy! Bởi vì kế tiếp, những chuyện mà tôi sắp nói với cậu cần giữ bí mật tuyệt đối!”

“Được, không thành vấn đề!” Triệu Ngọc dứt khoát tháo thiết bị liên lạc trên tai ra, đưa cho Đinh Lam.

“Tốt lắm!” Grimm vừa lòng gật đầu: “Tôi thật sự rất thích phong cách làm việc của cậu, nếu chúng ta không phải đối địch nhau thì chúng ta chắc chắn sẽ trở thành bạn thân đấy!”

“Đối địch cũng không sao!” Triệu Ngọc nhân cơ hội nói: “Chỉ cần ông chịu phản chiến, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn bè mà!”

“Ha ha!” Nụ cười của Grimm hơi khựng lại, ông ta chỉ vào ngôi mộ phía xa, nói: “Đi thôi! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!”

“Được!” Triệu Ngọc đồng ý, hai người lập tức vứt bỏ dụng cụ chơi golf, một trước một sau, đi về phía ngôi mộ.

Thật ra, trên người Triệu Ngọc còn có hai cái máy nghe trộm nữa, cho dù đã không có thiết bị liên lạc, đám người Đinh Lam vẫn có thể nghe được bọn họ nói chuyện.

Bước chân của Grimm cực kỳ vững vàng, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng tinh thần quắc thước.

“Triệu Ngọc à” Vừa đi, Grimm vừa kể cho Triệu Ngọc: “Cậu biết không? Hồi trẻ, tôi rất ngưỡng mộ văn hóa phương Đông, nhất là văn hóa hiệp khách, võ hiệp của các cậu!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc âm thầm chửi đổng, lão quỷ này lại chơi trò vòng vo với mình à?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cố ý kéo đề tài về đúng quỹ đạo: “Tôi không hiểu võ hiệp, tôi chỉ muốn hiểu kẻ kế nhiệm thôi!”

“Ha ha!” Grimm bật cười: “Cậu thích Kim Dung hay là Cổ Long?”

“Tôi thích kẻ kế nhiệm!” Triệu Ngọc kiên trì.

“Cậu đã nghe nói đến hội Thanh Long chưa?” Grimm lại hỏi: “Là một quyển tiểu thuyết mà Cổ Long viết!”

“Chết tiệt!” Triệu Ngọc mắng: “Ông thế này thật vô nghĩa đấy, ông già!”

“Không, cậu hãy nghe tôi nói!” Grimm nói rất nghiêm túc: “Mỗi một câu của tôi đều đang nói cho cậu chân tướng đấy! Cậu phải nghe cẩn thận…”