Chương 2656 Điều kiện của tôi
Trời mưa tầm tã…Mây đen đè xuống rất thấp, nhưng không có tia chớp hay sét đánh, chỉ là mưa rơi tầm tã!
Trong khu mộ, Đinh Lam lái xe điện sân golf vào, Triệu Ngọc và Grimm ngồi lên xe và tiếp tục trò chuyện.
Còn Đinh Lam thì giơ ô, đứng ở đằng xa.
Đinh Lam đứng rất thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trên xe điện, sợ Triệu Ngọc sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Triệu Ngọc, trước kia, tôi cực kỳ mâu thuẫn” Grimm thản nhiên nói: “Tôi không biết người như tôi rốt cuộc nên làm cái gì? Rốt cuộc tôi nên tiếp tục nắm đế quốc tội phạm mạnh mẽ này trong tay, hay là nghĩ biện pháp tiêu diệt nó?”
“Nhưng mà bây giờ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi!” Grimm nói: “Cô Nobuyoshi Hirajo từng nói với tôi rằng chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới là chuyện mà chính mình cảm thấy tốt đẹp nhất! Sau khi cô ấy bị giết hại, tôi từng chìm đắm trong bối rối mà không thể tự thoát ra được, mặc dù tôi có được tài phú mà người thường không thể với tới, nhưng tôi lại không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống!”
“Chính dưới tâm tình tệ hại đó, tôi mới muốn khiêu chiến mình, cho nên đã nhắm ngay mục tiêu vào đế quốc tội phạm thần bí này! Cả đời tù trưởng Yusuf si mê tình báo, còn tôi thì không rời nổi lớp ngụy trang! Tôi muốn thử xem lớp ngụy trang của mình có thể lừa gạt mọi người hay không…”
“Bây giờ, tôi thành công rồi, nhưng tôi lại phát hiện tôi đã hãm sâu vào trong đó, không có đường lui nữa! Triệu Ngọc” Grimm đột nhiên nói: “Hẳn là cậu có thể đoán được mục đích mà tôi dẫn cậu tới đây rồi! Gia nhập chúng tôi đi! Trở thành trợ thủ của tôi! Tương lai sau này, cả đế quốc này sẽ thuộc về cậu!!!”
Ầm ầm!
Không biết là vô tình hay để phối hợp với tình hình, Grimm vừa nói xong câu đó, trên bầu trời vừa hay giáng xuống một tiếng sấm rền.
“Ôi trời ạ!” Triệu Ngọc lau đi mồ hôi và mưa trên mặt, nhỏ giọng than thở: “Đây là tình tiết bị trời phạt à?”
Thật ra, sau khi nói chuyện lâu như vậy với Grimm, Triệu Ngọc đã ý thức được mục đích của Grimm rất có thể là muốn chiêu mộ mình!
Bằng không, lúc trước có nhiều cơ hội như vậy, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua mình rồi.
“Tước sĩ à, không lẽ ông đang kể chuyện cười à?” Triệu Ngọc nói: “Ông muốn tôi làm trợ thủ của ông, giúp ông quản lý đế quốc tội phạm này? Ông cũng biết tôi là kẻ địch cuối cùng của đế quốc tội phạm này mà?”
“Vậy thì sao?” Grimm nói: “Tôi thưởng thức năng lực của cậu, chúng tôi đã phái ra đoàn đội sát thủ giỏi nhất mà vẫn không giải quyết được cậu, điều đó cho thấy khả năng của cậu đã vượt xa bọn họ rồi!”
“Một tài năng xuất chúng như vậy, tại sao lại không cần chứ? Hơn nữa…” Grimm nói: “Tôi là coi cậu như người nối nghiệp để bồi dưỡng! Tôi tin rằng tương lai sau này, cậu nhất định có thể nắm toàn cục trong tay giống như tôi vậy!”
“Ừm… được được!” Triệu Ngọc đột nhiên nói: “Ông đã không nói đùa thì công việc này hẳn là ngon nghẻ ổn định đấy, được rồi! Tôi đồng ý, khi nào thì vào cương vị thế?”
“…” Triệu Ngọc không ra bài theo logic bình thường, nhất thời khiến Grimm nghẹn lời hơn mười giây, cuối cùng, Grimm lại bắt đầu tỏ vẻ hoài nghi: “Cậu… Cậu không đùa đấy chứ?”
“Ông không đùa thì tôi cũng sẽ không đùa!” Triệu Ngọc nói rất “đứng đắn”: “Ông là chủ tịch, tôi là CEO, kế tiếp, có phải chúng ta nên bàn về đãi ngộ hay không? Ông định trả mấy triệu tiền lương một năm cho tôi thế?”
“Ừm… Cậu… Cậu nói như vậy lại khiến tôi cảm thấy không thú vị lắm…” Grimm nhíu mày: “Triệu Ngọc, cậu có thể nghiêm túc một chút không, trời mưa to thế này, tôi lại lớn tuổi…”
“Tại sao?” Triệu Ngọc tủi thân: “Ông không định trả tiền công à?”
“Cậu có biết tập đoàn mà Lundy để lại đang ôm bao nhiêu tài sản không?” Grimm hỏi: “Tôi đã không có khái niệm về tiền nữa rồi!”
“Có… bao nhiêu tài sản?” Triệu Ngọc hỏi: “Có bao nhiêu nghìn tỷ đô la thế?”
“Tôi cũng không biết!” Grimm nói: “Chính vì không biết nên tôi mới càng thêm tò mò! Triệu Ngọc, tôi là người lãnh đạo cao nhất của cả tập đoàn, nhưng ngay cả việc tập đoàn đang ôm bao nhiêu tài sản cũng không biết, có phải rất buồn cười hay không?”
“À…” Triệu Ngọc dường như hiểu được cái gì, hắn hỏi tiếp: “Nói như vậy tức là ông chiêu mộ tôi là có mục đích! Ông muốn tôi làm gì?”
“Đúng vậy! Cậu thật thông minh” Grimm nói: “Tôi cần cậu đi điều tra tài sản của đế quốc tội phạm này, cả hướng đi của một vài bộ phận tài sản nữa… Tôi hoài nghi đằng sau tất cả những tội ác này thực chất vẫn còn một hoặc mấy nhân vật lợi hại đang che giấu, mấy người này mới thực sự đang âm thầm thao tác tất cả!”
“Bên trong tập đoàn giống như một khối Rubik khổng lồ, tràn ngập ẩn số và thần bí, cần người như cậu và tôi đi thăm dò.
Chỉ khi làm rõ hình thức hoạt động của tập đoàn phạm tội này thì sau này chúng ta mới có thể hoàn toàn nắm nó trong tay!” Grimm thuyết phục: “Triệu Ngọc, tương lai khi cậu trở thành thủ lĩnh tập đoàn, chắc chắn sẽ có lợi ích thật lớn!”
“Tôi biết cậu có tinh thần trọng nghĩa, nhưng mà chỉ khi hoàn toàn làm rõ bí mật của nó thì cậu mới có thể phá hủy nó được! Bằng không, cậu vĩnh viễn đều phải chìm trong ác mộng, chuyện như cao ốc Phú Hào tất nhiên sẽ thường xuyên xảy ra!”
“Cái này thì thú vị đấy!” Triệu Ngọc không suy nghĩ gì nhiều đã trực tiếp nói: “Vừa rồi tôi đã đồng ý với ông rồi! Bản thân tôi chỉ thích mạo hiểm, nếu vừa tiêu diệt được kẻ địch, vừa có thể lên làm ông chủ, kiếm được hàng nghìn tỷ thì tôi còn phải đắn đo gì nữa? Vậy cố mà làm, kiếm hẳn một đống tiền đi!”
“Được!” Grimm nói: “Cậu đã nhận lời thì kế tiếp, chúng ta có thể nói chuyện cụ thể rồi!”
“Ồ?” Lần này đến lượt Triệu Ngọc nhíu mày: “Ý ông là sao? Chẳng lẽ… còn có điều kiện gì à? Này, ông đừng nói là lại lấy Amerola và Lee Bon Seong ra bàn đấy nhé? Tôi phải cảnh cáo ông trước mới được, bây giờ là ông đang cần nhờ tôi, ông phải tỏ vẻ thành ý một chút chứ!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy ngoan ngoãn thả bọn họ ra, như vậy tôi mới có thể cảm nhận được thành ý của ông!”
“Thả bọn họ thì không thành vấn đề!” Grimm nói: “Nữ gián điệp vùng Trung Đông kia một lòng muốn báo thù cho tù trưởng, nếu cậu có thể thuyết phục cô ta thì tôi sẽ không truy xét nữa! Lee Bon Seong thì càng không cần phải nói, hắn ta là bạn bè cũ của tôi, bây giờ đang ở trong lô-cốt uống trà, bởi vì bây giờ hắn ta là người không nghề nghiệp cho nên… tôi cũng muốn chiêu mộ hắn ta đến đây!”
“Tốt lắm!” Triệu Ngọc vỗ tay: “Vậy xong nhé! Nào, tôi cũng xuống lô-cốt của ông uống một chén, đúng rồi, lô-cốt kia là sao? Đó là căn cứ mà ông cố ý xây dựng để che tai mắt người khác à? Đều chuyển từ Hawaii tới phải không?”
Đoàng!
Trên không trung lại có thêm một tiếng sấm rền, mưa càng lúc càng to, dù đang ở trong xe điện sân golf, hai người vẫn bị ướt.
“Ừm…” Grimm do dự một chút, nói: “Nhưng hình như tôi còn chưa nói điều kiện của tôi mà?”
“À, đúng rồi” Triệu Ngọc cười hì hì: “Hay là ông đừng ra điều kiện, không thì ảnh hưởng đến tình cảm quá! Có phải không? Ông xem, bây giờ chúng ta đều là đối tác làm ăn, hay là chúng ta cùng thương lượng xem nên khống chế đế quốc của ông thế nào cho tốt…”
“Không!” Grimm cứng mặt, nói rất nghiêm túc: “Triệu Ngọc, tôi chỉ có một điều kiện! Lập tức gọi điện thoại cho người của cậu, bảo bọn họ giết con gái Tịch Vĩ đi! Tôi muốn trực tiếp chứng kiến, sau đó xác nhận thi thể…”