← Quay lại trang sách

Chương 2670 Rốt cuộc ông là ai?

“Chuyện này… không hợp logic…” Trong mắt Grimm lộ ra sự sợ hãi cực lớn: “Female Miêu, ông đã làm như thế nào? Chuyện này… tuyệt đối không có khả năng!”“Có gì không có khả năng chứ?” Grimm nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng nói một câu: “Ông cho rằng kế hoạch của ông thật sự không có chút sơ hở nào sao?”

“Ông…” Grimm lắc đầu nói: “Rốt cuộc ông đã làm như thế nào chứ? Cho dù… Cho dù định vị được tôi, ông cũng không thể lên được tận máy bay, hơn nữa… còn một mình đánh ngã bao người, đây đâu phải phong cách của Female Miêu chứ?”

“Thời gian cấp bách, tôi cũng đâu còn cách nào, chỉ có thể bí quá hoá liều thôi!” Miêu Khôn nói: “Được rồi, chúng ta không nên nói mấy lời dạo đầu vô vị đó làm gì! Nói thẳng vào chuyện chính đi!” Miêu Khôn sầm mặt xuống, trịnh trọng nói: “Grimm, có một số việc tôi vẫn không rõ, ông trăm phương ngàn kế xử lý cổ đông của tập đoàn, muốn một mình độc chiếm quyền to, rốt cuộc là vì cái gì? Trước khi hợp tác với Lundy, tài phú của ông đã là phú khả địch quốc rồi! Ông đừng nói với tôi rằng ông làm như vậy là để kiếm thêm càng nhiều tiền nhé!”

“Hừ!” Grimm hừ lạnh một tiếng, nói: “Người thường như các ông sao có thể hiểu được suy nghĩ của tôi chứ?”

“Đúng là không thể hiểu được, ông đã mất bao nhiêu sức lực để đánh sụp cả đế quốc tội phạm như thế” Miêu Khôn nói: “Dù sao cũng không phải để gây dựng sự nghiệp từ thiện đâu đúng không? Tôi xem dáng vẻ của ông, chắc hẳn cũng không phải muốn quyên tiền cho nước ông đâu nhỉ?”

“Hừ! Các ông vẫn quá ngây thơ! Miêu Khôn, tôi hỏi ông, ông có nghĩ tới ý nghĩa tồn tại của đế quốc tội phạm này không?” Grimm nói: “Nếu bọn họ đã có được lượng tài phú lớn đến mức phú khả địch quốc, vậy tại sao bọn họ còn muốn tiếp tục tồn tại chứ?”

“Chậc chậc…” Miêu Khôn lắc đầu thở dài, ăn ngay nói thật: “Vậy ông nói cho tôi biết đi chứ? Tại sao? Bởi vì ngoài tiền tài ra, vẫn còn có quyền lợi tối cao ư?”

“Hừ” Grimm hừ lạnh theo thói quen, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Người phàm như ông, vĩnh viễn cũng không hiểu được đâu!”

“Ha ha!” Miêu Khôn cười nhạt: “Ông có phát hiện ra không? Giọng điệu nói năng của ông bây giờ thật sự rất giống Lundy đấy! Tôi thấy, ông đã tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?”

“Hừ… Tôi và Lundy không giống nhau!” Grimm lạnh lùng nói: “Lão ta chỉ là một con rối không có đầu óc thôi! Miêu Khôn, nếu tôi thành lập một ngôi nhà lý tưởng, nếu tôi thay đổi thế giới này, khiến thế giới trở nên tốt hơn…”

“Ông… Haiz!” Miêu Khôn buông khẩu súng xuống, ngồi ở đối diện Grimm: “Ông không bị bệnh gì đấy chứ? Ông muốn thay đổi thế giới này? Khiến nó trở nên càng thêm tốt đẹp? Ông muốn làm nổ tung các dự án cơ sở hạ tầng của chúng tôi, ông đang muốn gây ra chiến tranh!”

“Đúng rồi còn gì?” Grimm trừng to mắt: “Chiến tranh là sự hy sinh cần thiết, chỉ khi nhận lễ rửa tội của chiến tranh, thế giới mới có thể trở nên tốt đẹp hơn!”

“Ông…” Miêu Khôn lắc đầu thở dài: “Đúng là đồ điên! May mà hôm nay tôi ngăn cản ông, bằng không, thế giới sẽ gặp phiền toái mất…”

“Hừ, ông sẽ không hiểu được đâu! Nhưng mà…” Một vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt Grimm, ông ta hung ác nói: “Miêu Khôn, máy bay mà không ai lái thì sẽ nhanh chóng bị rơi ngay! Cho dù hôm nay tôi chết ở đây hay là bị các ông bắt được thì với cơ chế vận hành của tập đoàn, sẽ sớm có cổ đông mới và kẻ kế nhiệm mới sinh ra thôi! Tôi dám cam đoan, những kẻ mới nhậm chức sẽ chỉ càng cấp tiến hơn tôi, ông không có khả năng ngăn cản được bọn họ đâu!”

“Còn nữa” Ông ta chỉ một ngón tay vào khoang bình thường: “Ông cho rằng ông chuyển đi số tiền kia rồi thì có thể làm lung lay căn cơ của chúng tôi à? 680 tỷ thì đã là gì? So với một đế quốc hùng mạnh thì chẳng khác gì một hạt cát trong sa mạc cả! Chỉ cần ông dám động vào số tiền này, ông sẽ phải chuẩn bị nghênh đón gió lốc đấy!”

“Chậc chậc…” Miêu Khôn chậc lưỡi, nói: “Ông đấy, đã rơi vào tình cảnh này rồi mà còn mạnh miệng như thế! Định lừa ai thế hả? Ông đây sẽ không để mình bị quay vòng như chong chóng đâu! Tôi nói cho ông biết, chỉ cần có số hiệu thân phận và mã khóa mà ông tặng cho tôi, tôi cam đoan có thể diệt trừ cả tập đoàn tội phạm của các ông, một mình chúng tôi thì sức mạnh có hạn, nhưng mà chúng tôi có thể liên kết với càng nhiều người hơn! Ông xong đời rồi! Này, ông còn định làm gì nữa?”

Đang lúc nói chuyện, Miêu Khôn phát hiện Grimm đột nhiên mở điện thoại di động ra, điên cuồng ấn.

“Ôi ôi” Miêu Khôn lau mồ hôi: “Ông còn chưa từ bỏ ý định đấy à! Chẳng lẽ ông không phát hiện ra tín hiệu đã bị chặn rồi sao? Hơn nữa, đã qua lâu như vậy rồi, ông cho rằng bằng hiệu suất của chúng tôi thì sẽ để kế hoạch hạ đẳng của ông thành công à? Hơn nữa, tôi đã vạch trần âm mưu của ông rồi!” Miêu Khôn nói: “Nếu thật sự bị nổ thì ông cũng đâu còn cách nào giá họa cho người khác nữa? Cả thế giới đều đã biết ông là chủ mưu rồi, còn nổ chiến tranh cái búa gì nữa?”

“Ông… Ông…” Grimm tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, nắm chặt nắm tay và hét lên như bị bệnh tâm thần: “Trên máy bay có thiết bị tự nổ, bây giờ một là ông giết tôi, hai là tôi sẽ khiến máy bay tự hủy, chúng ta ai cũng đừng mong còn sống…”

“Ha ha ha!” Miêu Khôn nghe thấy vậy thì không ngừng cười điên cuồng: “Ông đúng là cáo già! Chỉ còn chút ít bản lĩnh mà ông cũng khoe khoang! Chỉ lừa được kẻ ngốc thôi! Cái gì mà thiết bị tự hủy chứ? Cái gì mà cùng chết chứ, nếu thực sự có thì ông thử nổ một cái cho tôi xem!”

“Ông… Ông…” Grimm tức giận đến mức sắp hộc máu, hổn hển ngửa mặt lên trời thét dài: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao ông có thể biết nhiều bí mật của chúng tôi như vậy được? Ông… Chắc chắn có nội gián, nhất định có!”

“Ôi ôi” Miêu Khôn lắc đầu nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi, ông thật sự thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà nhược điểm lớn nhất của ông chính là tự cho rằng mình thông minh, quá tự phụ!”

“Kể từ sau khi ném bom đảo Kỳ Tích, sự đề phòng của ông đã thả lỏng” Miêu Khôn nói: “Ông cho rằng ông là đại sư ngụy trang, nhưng ở trong mắt tôi, ngay cả cái rắm ông cũng không phải!”

“Ông…” Grimm kinh hãi, trong mắt lại lập tức lộ ra vẻ hoài nghi: “Ông… cách nói năng của ông… không, không đúng! Ông… Rốt cuộc ông là ai!!?”

Nói đến đây, Grimm kích động đứng lên, có vẻ muốn liều mạng với Miêu Khôn.

“Tôi là ai à?” Miêu Khôn sờ soạng mặt mình, không nhanh không chậm mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ông không biết à?”

“Miêu Khôn, ông không… không lợi hại đến vậy đâu…” Grimm gian nan đứng lên, kích động nói: “Ông đang lừa tôi! Tôi… Tuy rằng tôi bị ông gài bẫy, nhưng mà ít nhất có một việc thì tôi làm được, tôi đã giết cuồng thám, các ông đã mất hắn vĩnh viễn… Ha ha!” Grimm cực kỳ phấn khởi: “Không còn cuồng thám, các ông không còn là đối thủ của chúng tôi nữa đâu… Ha ha!”

“Thế à?” Miêu Khôn vô cảm hỏi lại một câu: “Vậy tại sao ông vẫn chưa tìm được kim cương thế?”

“Hả!?”

Nghe thấy vậy, cả người Grimm run lên, ông ta vừa định nói gì, lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt, ông ta trừng mắt nhìn Miêu Khôn với vẻ không thể tin nổi, giơ tay hỏi: “Cậu… Rốt cuộc cậu đã làm như thế nào! Không thể nào, không thể nào! A… A…”

Chỉ chốc lát sau, Grimm bóp gáy mình, vô lực ngồi trên sô pha, nhanh chóng chìm vào mê man, không bao giờ nhúc nhích nữa…

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, đến lượt Miêu Khôn hừ lạnh một tiếng, ông dùng tay che mặt mình, giây tiếp theo, mặt của ông lập tức biến hóa, sau khi bỏ tay ra thì biến thành Triệu Ngọc!

Thì ra, Miêu Khôn này là giả, Triệu Ngọc đã sử dụng thiết bị cải trang tàng hình để giả dạng thành Miêu Khôn.

Cho nên, người yên lặng lẻn vào máy bay, yên lặng gây mê tất cả kẻ địch, lại yên lặng chuyển đi 680 tỷ của Grimm không phải ai khác, đúng là… cuồng thám Triệu Ngọc!!!