Chương 2673 Bay lượn tàng hình
Ục ục ục ục ục…Dưới nước, Triệu Ngọc lập tức mở choàng mắt ra, tỉnh dậy vì bị sặc nước!
Ánh lửa lóe lên trước mắt, không ngừng có đá vụn rơi xuống nước, nước biển bị khuấy động, từng vùng màu đen nổi lên…
Triệu Ngọc nhanh chóng ngừng thở, không cho nước biển tràn vào miệng.
Chỉ trong nháy mắt tỉnh táo lại, Triệu Ngọc đã hiểu được một chuyện, khi bị sóng xung kích của tên lửa đạn đạo thổi bay, quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình của mình chắc đã khởi động!
Nhưng uy lực của sóng xung kích thật sự quá lớn, Triệu Ngọc dù được bảo vệ trong quả cầu tránh nguy hiểm, nhưng vẫn bị đánh bật đến mức ngất đi.
Bây giờ, quả cầu tránh nguy hiểm đã mất hiệu lực, nước biển ùa vào, thế mới khiến mình tỉnh lại.
Triệu Ngọc ngừng thở, phát hiện mình đang trôi nổi ở nơi nào đó dưới đáy biển, không thể ngoi lên mặt nước, cũng không thể lặn xuống đáy biển.
Dòng suy nghĩ khẽ chuyển động, sử dụng bình dưỡng khí tàng hình thành công, Triệu Ngọc ít nhất sẽ không bị chết chìm dưới đáy biển vẩn đục này.
Đá vụn không ngừng rơi xuống nước, để đề phòng tai nạn, Triệu Ngọc lại sử dụng mũ bảo hiểm tàng hình, sợ bị đá vụn đập trúng đầu.
Nhìn về phía vực sâu dưới đáy biển, hắn thấy vị trí căn cứ dưới lòng đất vẫn còn ánh lửa lóe lên, hiển nhiên, nơi đó đã bị tàn phá bởi tên lửa đạn đạo rồi!
Sau khi có thể hô hấp, Triệu Ngọc điều chỉnh lại một chút, rồi mới sải hai cánh tay ra, bơi về phía mặt biển.
Hắn đang cách mặt biển khoảng 20 mét, bởi vì cú va chạm sâu ban nãy nên hắn phải mất rất nhiều sức lực mới bơi được lên mặt biển.
Lúc này, bão táp tuy đã dừng, nhưng trên bầu trời vẫn còn dày đặc mây đen, đá vụn bị đạn đạo nổ bay vẫn không ngừng rơi từ không trung xuống, uy lực rất mạnh.
Phù…
Phù…
Triệu Ngọc hít vào mấy ngụm không khí trong lành, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc này hắn mới nhớ tới mọi chuyện xảy ra ban nãy, bắt đầu lo lắng mấy người Đinh Lam đã an toàn thoát hiểm hay chưa?
Tùm!
Một viên đá vụn giã xuống mặt biển bên cạnh Triệu Ngọc, khơi lên sóng nước dữ dội.
Cùng lúc đó, một số máy bay chiến đấu đang bay qua ở độ cao thấp trên không, âm thanh vang dội.
Không được…
Triệu Ngọc phát hiện mình không thể ở đây lâu, cho dù không bị hòn đá đập trúng thì cũng rất có thể bị kẻ địch phát hiện.
Ong ong… Ong ong…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc đột nhiên rung lên.
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, may mắn là điện thoại không thấm nước, nên không bị hư hỏng gì.
Triệu Ngọc mở ra nhìn, thấy nhận được vài tin nhắn, có tin của Miêu Anh, cũng có tin đến từ phòng Đặc Cần.
À…
Nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại di động, Triệu Ngọc lập tức hiểu thiết bị chặn tín hiệu bao phủ cả hòn đảo Kỳ Tích lúc trước đã ngừng hoạt động.
Vì thế, hắn nhanh chóng mở điện thoại di động ra, muốn gọi một cuộc cho Đinh Lam, thế nhưng… khi cầm lấy điện thoại di động, hắn lập tức nhìn thấy một chiếc quân hạm trên mặt biển cách đó không xa đang chạy tới gần!
Ôi trời ạ!
Trâu bò đến vậy sao?
Triệu Ngọc âm thầm chậc lưỡi, nhanh chóng buông điện thoại di động xuống, hắn lo lắng quân hạm xa xa sẽ phát hiện ra tín hiệu của mình.
Không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!
Mình phải…
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc đang cân nhắc xem nên làm như thế nào để rời khỏi nơi nguy hiểm này thì một ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu. Hắn nhớ tới lúc đánh golf, mình đã thừa dịp Grimm không chú ý để lắp định vị vào mắt cá chân ông ta.
Nếu bây giờ tín hiệu đã được khôi phục, vậy có phải mình nên nhìn xem lão già kia bây giờ đang ở đâu không?
Thân là cuồng thám, Triệu Ngọc tất nhiên hiểu đạo lý “muốn bắt giặc thì bắt vua trước”, trong thời khắc mấu chốt này, chỉ có bắt được con cáo già Grimm kia thì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ!
Hơn nữa, cũng chỉ có một cơ hội này để bắt lấy Grimm thôi!
Bằng không, một khi ông ta cởi giày, hoặc là phát hiện ra thiết bị định vị thì hắn sẽ không bao giờ tìm thấy ông ta nữa!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không để ý đến quân hạm phía xa, lại mở điện thoại di động ra, tìm kiếm tín hiệu của Grimm.
Kết quả, điều làm hắn bất ngờ chính là tín hiệu của Grimm đang sáng lên!
Hơn nữa, tín hiệu còn đang di chuyển!
Hơn nữa, tín hiệu này cách mình không quá xa, chỉ có hơn 10 km.
Nhưng…
Triệu Ngọc cũng phát hiện ra tình hình không ổn, tín hiệu của Grimm đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, cho dù bây giờ mình đuổi theo cũng chưa chắc đã bắt kịp.
Được rồi!
Triệu Ngọc đầu tiên là nhìn hơn 100000 điểm tích lũy của mình, lại nhìn hai chữ “Càn Khôn” to tướng đang treo giữa giao diện hệ thống, lúc này mới hạ quyết tâm, dù có phải dùng hết sức bình sinh cũng nhất định phải ngăn cản Grimm lại!
Chỉ khi ngăn cản Grimm, mới có thể khiến mình và mấy người Đinh Lam thoát hiểm.
Quyết định xong, Triệu Ngọc đầu tiên là sử dụng máy bay tàng hình, lúc này, hắn sắp phải bay hơn 10 km trên không trung, nên tất nhiên phải cường hóa mới được!
Không chỉ kéo dài thời gian bay, mà còn phải đẩy nhanh tốc độ bay nữa.
Vì thế, Triệu Ngọc phải bỏ ra hơn 40000 điểm mới tạo ra một chiếc máy bay tàng hình gần như hoàn mỹ.
Đương nhiên, chỉ bay lượn ở trên mặt nước thôi thì chưa đủ, bản thân mình cũng không thể bị ai phát hiện ra mới được.
Vì thế, Triệu Ngọc lại sử dụng một loạt đạo cụ, theo thứ tự là áo tàng hình, máy phản camera, phản tia hồng ngoại vv…, cường hóa toàn bộ.
Thế là hắn không cần kiêng nể gì khi bay lượn tàng hình trên mặt biển rồi!
Sau khi chuẩn bị tất cả đạo cụ xong, Triệu Ngọc lập tức cất cánh từ mặt biển, bay về phía trời cao.
Sau khi được cường hóa, máy bay tàng hình thực sự đã góp sức rất nhiều, vừa bay lên không, nó như Astro Boy* được lắp cánh quạt bằng sắt dưới chân vậy, tốc độ nhanh thần kỳ!
* Tetsuwan Atom là bộ manga kinh điển của họa sĩ Tezuka Osamu. Phát hành lần đầu vào năm 1952 và kết thúc ở 1968, Tetsuwan Atom đã trở thành một hiện tượng lớn trên khắp nước Nhật và sau đó lan rộng ra toàn châu Á, sau đó sang nước Mỹ với tên Astro Boy. Bộ manga được làm thành nhiều anime và phim.
Chỉ trong chớp mắt, Triệu Ngọc lập tức bay lên trên không trung của đảo Kỳ Tích.
Từ trên cao nhìn xuống, cả đảo Kỳ Tích đã chìm trong biển lửa, Triệu Ngọc lo lắng, chỉ sợ nhóm đặc công cùng mình lên đảo đã dữ nhiều lành ít!
Giây tiếp theo, Triệu Ngọc lại nhìn thấy hàng chục chiếc ca nô đỗ lại ở bến tàu phía Đông của hòn đảo.
Bên cạnh đó là một đội quân nhân được trang bị đầy đủ vũ khí, vừa lên đảo, bọn chúng vội vàng nhưng vẫn có trật tự lao về các hướng của hòn đảo…
Ồ?
Triệu Ngọc nhìn chằm chằm binh sĩ vũ trang hạng nặng kia, lại hiểu được một chuyện nữa, những người này đều là bộ đội mặt đất mà Grimm cử đến!
Bọn chúng phụ trách công tác kết thúc, muốn bảo đảm trên đảo không còn một người nào sống sót!
Đậu xanh rau má nhà nó!
Nhìn thấy tình cảnh này, sự hận thù của Triệu Ngọc với Grimm lại tăng thêm vài phần.
Trong lòng mắng, cái lão già chết tiệt, đừng để tôi bắt được ông! Nếu tôi mà bắt được, tôi sẽ vò ông thành bột lọc đến…
⚝ ✽ ⚝
Đón gió, Triệu Ngọc bay qua không trung của đảo Kỳ Tích, bay thẳng về phía Nam.
Lúc này, mây đen trên trời dầy đặc, hơn nữa còn đè xuống rất thấp, Triệu Ngọc vừa mới bay lên không trung đã lập tức chui vào đám mây đen, trong này còn có cả giọt mưa, nhanh chóng bắn vào người Triệu Ngọc.
A… Hắt xì… Hắt xì…
Triệu Ngọc hắt xì vài cái, giờ mới phát hiện ra bay thế này rất lạnh! Hắn mới bay được một lúc mà người cứ như bị đông cứng vậy…
Được rồi!
Triệu Ngọc tìm kiếm cột đạo cụ, tìm được một bộ quần áo phòng cháy chữa cháy. Sau khi sử dụng, hắn mới cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Sau khi nhiệt độ được khôi phục, kế tiếp chỉ còn lại một việc, đó là bay bằng tốc độ cao nhất!
Vì có thể đuổi theo Grimm, Triệu Ngọc không tiếc lại sử dụng một chiếc máy tăng tốc tàng hình, hơn nữa còn điều chỉnh lên mức cao nhất…
Trong lúc bay, Triệu Ngọc cũng phát hiện ra một vấn đề.
Hắn dùng công cụ tìm kiếm vạn năng để có được bản đồ điện tử của Fiji, sau đó phát hiện ra tín hiệu của Grimm đang di chuyển rất nhanh về phía Nam thủ đô Suva của Fiji.
Thông qua bản đồ, hắn phát hiện có một sân bay tư nhân khá kín ở phía Nam Suva, nhìn tuyến đường của Grimm, xem ra ông ta đã dùng máy bay trực thăng đến sân bay đó.
À…
Triệu Ngọc phỏng đoán, chắc Grimm muốn chuyển sang máy bay lớn ở sân bay đó để rời khỏi Fiji, cho nên…
Hừ hừ hừ…
Vừa bay, một chút giảo hoạt vừa hiện lên trong mắt Triệu Ngọc, trên khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười xấu xa quen thuộc…