← Quay lại trang sách

Chương 2672 Hủy diệt đất trời

Nhìn Triệu Ngọc thoải mái mở cánh cửa kim loại khẩn cấp ra, mọi người lại choáng váng!“Cậu…” Nhất là Prometheus, ông ta nuốt ực một ngụm nước bọt, kinh dị nói: “Chẳng lẽ… cậu cũng là cổ đông của tập đoàn chúng tôi à?”

“Đúng đấy!” Lee Bon Seong phụ họa: “Tôi cũng tỏ vẻ hoài nghi lắm! Không phải hacker cần có máy tính mới được à? Chẳng lẽ cậu là hacker cơ thể người?”

“Cái gì mà hacker cơ thể người chứ!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ là năng lực ưu tú thôi, mấy người không cần ghen tị đâu!”

“…” Ba người lau mồ hôi.

Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói thoải mái, nhưng thực tế lại vô cùng đau lòng, để mở mã khóa này ra, hắn đã tốn gần 30000 điểm tích lũy cường hóa chìa khóa vạn năng và mệnh lệnh hacker, thế mới mở được cửa ra.

“Tốt rồi, giờ thì tốt rồi, được cứu rồi!” Prometheus kích động định kéo cánh cửa.

Thế nhưng, thấy Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu một cái, Lee Bon Seong đột nhiên siết cổ ông ta từ phía sau.

Triệu Ngọc lập tức tiến lên, lấy ra một khẩu súng lục từ thắt lưng và mắt cá chân của Prometheus.

“Cậu… Các cậu đừng mà!” Prometheus chỉ cho rằng đoàn người Triệu Ngọc muốn giết ông ta nên vội vã xin khoan dung: “Tôi biết cơ mật trung tâm của tập đoàn, các cậu… các cậu không thể giết tôi được!”

“Ừm…” Nghe thấy thế, Triệu Ngọc vừa lòng gật đầu: “Ông nói đúng, vậy cứ giữ cái mạng chó của ông trước!”

Nói xong, Triệu Ngọc bảo Lee Bon Seong buông Prometheus ra, để ông ta mở cửa.

Prometheus không nghĩ nhiều, lập tức đưa tay dùng sức mở ra cánh cửa kim loại dẫn đến khoang thuyền cứu hộ.

Thật ra, vừa rồi Triệu Ngọc sở dĩ bảo Lee Bon Seong ngăn lại ông ta là vì thông qua máy thăm dò tàng hình, hắn phát hiện phía sau cánh cửa nối liền với kíp nổ giống như căn phòng họp lúc trước.

Chỉ cần mở cánh cửa ra thì khoang cứu hộ sẽ lập tức bị nổ!

Grimm quả nhiên âm hiểm, ông ta đã làm hai lớp bảo hiểm ở đây, một là làm người ta không mở cửa ra được, hai là cho dù có thể mở ra cũng sẽ bị nổ bay!

Nhưng càng là thế, trong lòng Triệu Ngọc trái lại càng yên tâm.

Bởi vì Grimm coi trọng nơi này như thế, chứng tỏ phương án chạy trốn bằng khoang thuyền cứu hộ thật sự khả thi.

Vì thế, Triệu Ngọc mở cột đạo cụ ra, muốn dùng máy gỡ bom tàng hình dỡ kíp nổ xuống, một điều khiến hắn phiền muộn đã xảy ra, máy gỡ bom tàng hình đã được sử dụng hết.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải bỏ ra hơn 30000 điểm tích lũy, mua một máy gỡ bom tàng hình trong cột mua sắm, cuối cùng mới cắt đứt được kíp nổ!

Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc đã mặc kệ việc tiêu tốn điểm tích lũy rồi, chỉ cần đạt được mục đích, trợ giúp hắn vượt qua nguy cơ Càn Khôn lần này thì dù có phải tiêu sạch 200000 điểm, hắn cũng sẽ không tiếc.

Sau khi cánh cửa kim loại được mở ra, một đại sảnh hình vuông màu đen hiện ra trước mặt, bên trong còn có rất nhiều thiết bị lặn.

“Chúng ta… Chúng ta phải mau lên!” Prometheus lo lắng thúc giục: “Nói không chừng máy bay sắp tới rồi, đảo Kỳ Tích có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào!”

“Vậy đừng nhiều lời nữa!” Triệu Ngọc quan sát hoàn cảnh một lượt, thấy có hai lối thoát hiểm ở hai bên đại sảnh, lần lượt dẫn đến hai chiếc tàu thoát hiểm.

“Cổ đông tổng cộng có năm người” Prometheus giải thích: “Cho nên một con tàu cứu hộ chứa được ba người ngồi! Sau khi phóng tàu ra ngoài thì có thể di chuyển dưới nước như một chiếc tàu ngầm mà không bị kẻ địch phát hiện ra! Nhưng tôi đề nghị mọi người nên đề phòng” Ông ta dồn dập nói: “Sau khi phóng tàu ra ngoài, tốt nhất là không nên xuất phát ngay, để tránh bị radar dưới nước phát hiện ra! Tên Grimm kia cực kỳ khôn khéo, chỉ sợ ông ta cũng đã chuẩn bị ở trên biển rồi!”

“Ba người…” Đinh Lam không khỏi lo lắng: “Nói cách khác, chúng ta phải tách ra à?”

“Không sao đâu!” Lee Bon Seong xung phong nhận việc: “Tôi và tên này ngồi một tàu, hai người ngồi một tàu đi!”

“Không!” Triệu Ngọc đảo mắt, lập tức nói: “Ba người lái một con tàu, tôi ngồi con tàu còn lại!”

“Anh rể…” Đinh Lam lo lắng, lúc này, tất nhiên là cô không muốn tách ra khỏi Triệu Ngọc.

“Đinh Lam, em hãy chăm sóc cho mình thật tốt!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài! Nếu nơi này thật sự bị ném bom thì đối phương sẽ không dám kéo dài quá lâu đâu, khi nào ra đến nơi, chúng ta hãy liên lạc với nhau nhé!

“Lão Lee” Triệu Ngọc lại dặn Lee Bon Seong: “Ông hãy chăm sóc cô em vợ của tôi thật tốt vào đấy! Nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho ông đâu!”

“Yên tâm đi!” Lee Bon Seong gật đầu đồng ý, đồng thời nói: “Cậu cũng cẩn thận đấy! Chúng ta ra ngoài gặp!”

“Được! Đi đi!” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào một đường thoát hiểm: “Nào, ba người đi vào trước, tôi chờ ba người rời khỏi đây an toàn rồi mới đi!”

“Chuyện này…”

Đinh Lam vẫn còn lo lắng, nhưng lại bị Triệu Ngọc đẩy đi.

Ngay sau đó, nhóm Đinh Lam đi vào tàu cứu hộ nhỏ hẹp, Đinh Lam ở đằng trước, Lee Bon Seong đi sau cùng, hai người khống chế Prometheus chặt chẽ ở giữa.

Sau khi ba người ngồi vào chỗ, Triệu Ngọc khoát tay áo với bọn họ.

Lee Bon Seong nhấn nút thoát hiểm màu đỏ, con tàu cứu hộ lập tức lao xuống biển như một mũi tên được bắn ra khỏi cung vậy.

Triệu Ngọc lại đứng trước mặt kính nhìn theo hơn mười giây, thẳng đến khi xác nhận tàu cứu hộ an toàn đã hoàn toàn rời khỏi, hắn mới trở lại đại sảnh cứu hộ.

Kết quả, ngay tại lúc hắn vừa mới trở lại thì một tiếng nổ đột nhiên vang lên trên đầu!

⚝ ✽ ⚝

Kèm theo tiếng ầm ầm, cả căn cứ dưới lòng đất chấn động kịch liệt, Triệu Ngọc không đứng vững được, bị ngã xuống đất!

Ngay sau đó, chấn động kịch liệt kia không những không giảm bớt mà càng ngày càng nghiêm trọng!

Thôi chết rồi!

Triệu Ngọc ý thức được, đạn đạo rất có thể đã bắn trúng căn cứ dưới lòng đất rồi…

Hắn cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng liều mạng lao về phía lối thoát khác.

Thế nhưng, dưới sự rung chuyển kịch liệt ấy, hắn không thể đứng vững được, hành động cực kỳ khó khăn.

Mà trần nhà đại sảnh đã bị biến dạng dữ dội, từng tảng lớn rơi xuống chặn đường đi của Triệu Ngọc.

Cùng lúc đó, chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra, kính cường lực dù rất mạnh nhưng cũng dần dần vỡ trước làn sóng xung kích của tên lửa đạn đạo, dưới sức ép cực lớn của nước biển, nó nhanh chóng bị nứt rất nhiều chỗ, nước biển lập tức ùa vào!

Thôi xong rồi!

Triệu Ngọc dùng sức di chuyển tảng đá ra, vừa định vọt vào lối thoát, nhưng lối đi này bỗng dưng lắc lư lay động, mắt thấy sắp sụp rồi!

Mà chuyện càng chết người hơn chính là lại có một tiếng nổ khác vang lên, hiển nhiên kẻ địch không chỉ có một tên lửa đạn đạo!

Đáng chết!!

Triệu Ngọc quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong căn cứ.

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên, làn sóng xung kích vọt về phía hắn như muốn hủy diệt đất trời, chẳng cho hắn bất cứ giây đồng hồ nào để suy nghĩ!

⚝ ✽ ⚝

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc đã bị một vùng lửa bao phủ, đại sảnh cứu hộ lập tức biến thành một biển lửa!

Nhưng ánh lửa không kéo dài quá lâu, bởi vì căn cứ sụp đổ, khiến nước biển nhanh chóng chảy ngược vào, lập tức dập tắt ngọn lửa đi, cũng bao phủ cả căn cứ…

Ầm ầm ầm!

Dưới nước, tiếng nổ vang vẫn không ngừng vang lên, nước biển quay cuồng, rít gào đầy giận dữ, căn cứ nhanh chóng bị sụp đổ, mọi thứ trước mắt giống như ngày tận thế vậy…

“Không, không không không… Ôi trời ơi!” Giờ khắc này, trên tàu cứu hộ vừa phóng ra khỏi căn cứ, Đinh Lam vô cùng lo lắng, cô nhìn cảnh tượng như tận thế phía sau, vội vàng hỏi Lee Bon Seong: “Triệu Ngọc, Triệu Ngọc đã ra chưa!!?

“Cậu ta… Cậu ta phải ra rồi chứ? Sao… Sao tôi không nhìn thấy đâu cả!?”