← Quay lại trang sách

Chương 2675 Lý tưởng ban đầu

“Ha ha ha, uống đi, uống đi…” Trên máy bay, Triệu Ngọc nói rõ với Đinh Lam và Lee Bon Seong: “Đây là Whisky năm 97, là sản phẩm quý báu của quán rượu Red Sea tại Yorkshire đấy! Người bình thường không uống được đâu!”“Anh rể… Chuyện này… chuyện này sao mà khoa trương thế?” Đinh Lam nhìn biển xanh trời xanh ngoài cửa sổ mạn tàu, trên mặt tràn ngập nghi vấn: “Anh đã làm như thế nào? Em nhớ rõ tàu thoát hiểm của bọn em vừa mới bắn ra thì trên đảo đã bị ném tên lửa đạn đạo rồi! Anh vừa không bị nổ chết, còn… còn chạy tới sân bay, một thân một mình đánh nhau, à không, không đánh mà thắng, bắt được Grimm và nhiều người như thế, đúng là quá nghịch thiên đúng không? Chẳng lẽ… Anh là siêu nhân à?”

“Siêu nhân Triệu Ngọc… Ừm…” Triệu Ngọc thì thào nói: “Biệt danh này không thích hợp lắm thì phải? Anh cảm thấy năng lực của anh còn lợi hại hơn siêu nhân cơ, em nói xem có đúng không?”

“Đừng đùa nữa, mau nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đã làm như thế nào hả?” Đinh Lam thúc giục.

Lee Bon Seong cũng khoan thai uống một ngụm Whisky, ánh mắt chỉ để ý đến điếu xì gà.

“Lão Lee” Triệu Ngọc nói: “Ông xem, bây giờ thân phận của ông có hơi bất tiện, mà chúng tôi lại đang nói về chuyện cơ mật, ông có thể lảng tránh một chút không?”

“Tại sao?” Lee Bon Seong tỏ ra vô tội: “Cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, tôi cũng giúp cậu rất nhiều mà! Tại sao không thể để tôi biết chân tướng?”

“Lý do rất đơn giản, bởi vì ông không phải người của chúng tôi mà?” Triệu Ngọc nói: “Trừ phi ông nhập bọn với chúng tôi, làm một thành viên của chúng tôi, tôi mới có thể nói cho ông biết được!”

“A xi…” Lee Bon Seong không nhịn được quơ lấy một điếu xì gà: “Cậu quên rằng tôi đã là một người chết à? Tôi như thế này rồi còn về kiểu gì được?”

“À… Cũng phải, cũng phải…” Triệu Ngọc nói: “Vậy được rồi! Tôi tin tưởng ông, khi nào về nhớ ký hợp đồng bán thân nhé!”

“…” Lee Bon Seong xấu hổ, buông xì gà xuống, quơ lấy Whisky lập tức uống một ngụm to.

“Thật ra, sự việc rất đơn giản! Lúc đánh golf, tôi đã gắn định vị vào mắt cá chân của Grimm…” Triệu Ngọc bắt đầu tỏ ra ngầu, kể chuyện đã xảy ra một cách sinh động như thật.

Cũng giống như mọi khi, hắn đều lược đi tất cả những đoạn liên quan đến đạo cụ, chỉ nói sau khi chạy trốn bằng cách lặn xuống biển, hắn đã cướp ca nô, lại cướp ô tô, thế mới đuổi tới sân bay.

Sau đó, hắn thừa dịp kẻ địch không chú ý để lẻn vào máy bay, sau đó bỏ thuốc mọi người, thế mới thực hiện được một màn phản kích xinh đẹp như vậy.

Đương nhiên, nhiều điểm đáng ngờ, không thể tưởng tượng nổi như vậy, Đinh Lam và Lee Bon Seong tất nhiên không thể tin được.

Thế nhưng Triệu Ngọc cũng chỉ có thể giải thích được như vậy, dù sao thì kết quả cuối cùng đang bày ở đây, bọn họ không thể không tin!

“Vậy… Kế tiếp” Lee Bon Seong hỏi: “Các cậu… À không, chúng ta nên làm như thế nào đây?”

“Nên làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy thôi!” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Biện pháp tốt nhất chính là nắm chặt cả đế quốc tội phạm tà ác này, sau đó lợi dụng mã khóa thân phận của cổ đông và tư liệu mà Grimm vơ vét được để nhổ tận gốc tổ chức tà ác này, xóa sạch hoàn toàn, diệt trừ hậu hoạn!”

“Phải, nói có lý lắm” Lee Bon Seong nhếch miệng nói: “Thế nhưng, dựa theo quy định của tổ chức, một khi biết được Grimm bị bắt và cổ đông bị giết, cổ đông mới và kẻ kế nhiệm sẽ nhanh chóng sinh ra! Đến lúc đó, chỉ sợ phiền toái của chúng ta vẫn tồn tại!”

“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Sau vụ làm phản bất ngờ này, bọn họ đã chia năm xẻ bảy, thiệt hại nặng nề rồi! Chúng ta chẳng những bắt được Grimm mà còn bắt được cái tên Prometheus kia, cả tin tức tuyệt mật về các cổ đông khác nữa, có mấy thứ này rồi, không sợ hành chết được bọn chúng!”

“Ừm… Cũng phải… Nhưng…” Lee Bon Seong đề nghị: “Trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng, nếu muốn diệt cỏ tận gốc thì phải mau chóng hành động! Không được để bọn họ kịp lấy hơi!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc tràn đầy tự tin, nói: “Chuyện đó thì tôi đã sớm lập kế hoạch rồi! Ác giả ác báo, tổ chức tội phạm này hại nhiều người như vậy, không chỉ mình chúng ta muốn báo thù thôi đâu!”

“Kế tiếp, chúng ta sẽ để lộ một phần tin tức của bọn họ ra” Triệu Ngọc cười thần bí: “Bởi vì làm thế mới có lợi! Chính phủ các quốc gia chắc chắn sẽ cực kỳ tích cực đi xử lý bọn họ, chuyện còn lại, vốn dĩ không cần chúng ta tốn nhiều công sức lắm đâu!”

“Lợi hại lắm…” Lee Bon Seong giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc: “Cuồng thám, lúc này thì tôi hoàn toàn phục rồi, tâm phục khẩu phục lại thêm bội phục, tôi thật sự rất may mắn vì trước kia không đối địch với cậu, bằng không, chúng tôi sẽ thê thảm lắm đây!”

“Anh rể, em cũng bội phục anh đến mức muốn quỳ bái, năm vóc chạm đất đấy!” Đinh Lam nói chen vào: “Anh xấu xa thật đấy, bên này anh “hố” tiền của Grimm, bên kia lại bắt người ta dọn dẹp tàn cuộc giúp mình, anh đấy, ha ha!”

“Nào!” Triệu Ngọc giơ chén rượu lên: “Chúng ta chúc mừng nho nhỏ một chút trước đi!”

Nói xong, ba người chạm cốc chúc mừng.

“Anh rể à!” Đinh Lam cảm khái nói: “Ban đầu đến đảo Kỳ Tích, chúng ta chỉ muốn xem xét chân tướng về Grimm, không ngờ lại có được thu hoạch lớn như vậy, đúng là nằm ngoài dự kiến mà!”

“Ha ha ha ha!” Triệu Ngọc điên cuồng cười kiểu kinh điển: “Đây là trồng thiện nhân được thiện quả mà! Lão tặc Grimm trăm phương ngàn kế, tính hết mọi đường, nhưng không tài nào ngờ được lại có ngày hôm nay!”

“Ừm… Cho nên mới nói” Lee Bon Seong cũng vô cùng cảm khái: “Không thể làm chuyện ác được, cho dù là đặc công có được giấy phép giết người như chúng tôi cũng không thể lạm sát kẻ vô tội, tùy ý làm bậy được!”

“Đúng, câu này hay lắm!” Triệu Ngọc giơ cái ly lên, lại chạm cốc với hai người kia một cái, nói tiếp: “Hoàn thành các nhiệm vụ đặc công này cũng giống như điều tra phá án vậy! Con người ta không thể quên cội nguồn được! Grimm luôn miệng nói muốn thay đổi thế giới này, nhưng thật ra, ông ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi! Ông đã quên ước nguyện ban đầu của mình, quên mất lý tưởng ban đầu của mình…”

“Đúng vậy!” Lee Bon Seong tự nhiên hớp một ngụm rượu: “Tôi và ông ta vốn có chút giao tình, hồi trẻ, Grimm là người ghét cái ác như kẻ thù, luôn bênh vực kẻ yếu! Thật không ngờ, ông ta lại đi tới bước đường này…”

“Nếu” Triệu Ngọc cũng bưng chén rượu lên, nói: “Lúc trước, nếu cô Nobuyoshi Hirajo không bị hại thì có lẽ mọi thứ đã khác rồi nhỉ?”

“Đúng vậy, chỉ tiếc, trên thế giới này không có nhiều nếu như vậy!” Đinh Lam cảm khái: “Thật ra, cô Nobuyoshi Hirajo cũng không hy vọng nhìn thấy con người Grimm hôm nay như vậy đâu nhỉ?”

“Tôi xin nhắc nhở một câu, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa” Lee Bon Seong nhắc nhở: “Về Grimm, chúng ta phải trông giữ thật nghiêm mới được, không thể cho ông ta bất cứ cơ hội nào nữa!”

“Đúng vậy! Không biết bao giờ ông ta sẽ tỉnh dậy” Đinh Lam đứng lên, nói với Lee Bon Seong: “Nào, chúng ta đi xem bọn họ thế nào! Thuận tiện hỏi ngài Prometheus chút tình báo nữa chứ!”

“Được!” Lee Bon Seong vừa chà xát tay vừa cười: “Riêng chuyện thẩm vấn thì không ai lành nghề hơn tôi đâu!”

Nói xong, hai người rời khỏi khoang máy bay hạng nhất, đi xem tình hình của Grimm thế nào.

Triệu Ngọc thì nghiêng đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen đã tan đi từ lâu, ngoài cửa sổ là khung cảnh biển xanh trời xanh tuyệt đẹp.

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, muốn thả lỏng một lúc.

Ai ngờ, hệ thống trong đầu lại đột nhiên có phản ứng, nhắc nhở hắn rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Triệu Ngọc nhanh chóng mở hệ thống Kỳ Ngộ ra, nhìn vào giao diện.

Kết quả, vừa liếc một cái thì hắn nhất thời giật mình hoảng sợ, không khép nổi miệng vì độ hoàn thành Kỳ Ngộ lần này vậy mà đạt tới mức nghịch thiên là 5378%…