← Quay lại trang sách

Chương 2676 Phần thưởng siêu cấp

10tiếng sauTại một căn cứ bí mật ở Hương Giang.

“Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, nhưng người đi ngang qua lại chỉ thấy khói” Miêu Khôn nói một câu đầy thâm ý, sau đó nói với nhóm Triệu Ngọc: “Nói thật, cha đã xem dàn nhạc giao hưởng Hoàng gia biểu diễn rất nhiều lần rồi, nếu cẩn thận ngẫm lại thì vẫn có thể nhớ được diện mạo của nghệ sĩ cello ấy! Thật không ngờ hắn ta lại là một sát nhân hàng loạt!”

“Cha nuôi à” Đinh Lam nói: “Con cảm thấy vụ án này chưa phải cấp bách lắm, việc cấp bách bây giờ là phải xử lý Grimm ra sao, cả đế quốc tội phạm của ông ta nữa!”

“Đừng vội, ha ha! Tất cả đều ở trong lòng bàn tay cả thôi!” Khi nói chuyện, Miêu Khôn chỉ ra ngoài cửa văn phòng, nói: “Cha đã gặp tên Prometheus mà mấy đứa vừa áp giải tới đây rồi! Năm đó, cha đã gặp cái tên kia khi tham gia tiệc tối ở cung điện Versailles*! Hắn ta mọc đầy lông, cho nên không khó nhận dạng đâu!”

* Cung điện Versailles (tiếng Pháp: Château de Versailles) là nơi ở của các vua và hoàng hậu Pháp Louis XIII, Louis XIV, Louis XV và Louis XVI. Cung điện này nằm ở phía Tây của Paris tại thành phố Versailles.

“Ồ? Thế à?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Con còn tưởng là các cổ đông đó toàn ru rú trong nhà, không lộ diện ở nơi công cộng đâu!”

“Ha ha, vậy con nghĩ lầm rồi đấy” Miêu Khôn cười nói: “Càng là nhân vật thần bí như thế, lại càng thích lộ diện ở nơi công cộng! Nếu ta không nhớ lầm, tuy ta không nhớ được tên của hắn ta, nhưng… ta dám cam đoan thân phận mà tên Prometheus này dùng để ngụy trang mình là một nhà sưu tập! Hơn nữa, lại còn là một chuyên gia chuyên sưu tầm tranh nữa, trong tay hắn ta có rất nhiều bảo vật quý hiếm, vô giá đấy!”

“Ồ? Thế à?” Ánh mắt Triệu Ngọc có vẻ tham lam.

“Nhưng… Ha ha!” Miêu Khôn vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc: “Con đừng suy nghĩ nhiều quá, Triệu Ngọc! Chúng ta không thể tham lam đâu, hơn nữa, những bảo vật thất lạc kia không liên quan gì đến chúng ta cả!”

“À…” Triệu Ngọc nhếch miệng, trong lòng nói thầm, lão già này biết đọc suy nghĩ của người khác à?

“Nhưng, nhưng mà…” Miêu Khôn muốn làm đề tài giật gân nhưng quá kém, nói: “Quân tử thích những thứ chính đạo, không cần những tài sản bất nghĩa, dù không thích chính đạo cũng không thể lấy những thứ đó được!”

“Sếp Lê” Ông nói với Lê Tịnh bên cạnh: “Cô hãy tiết lộ tin tức Prometheus có được một số lượng lớn những bức tranh nổi tiếng ra ngoài đi! Nếu số tranh ấy không thuộc về chúng ta thì để cho những người cần đi!”

“Cha…” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Lão gian trá! Chiêu này của cha đúng là thiếu đạo đức thật đấy, cha muốn bọn Mafia châu Âu đi chém giết giành giật đấy à? Nhưng con thích!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Đi ra gây rối sớm muộn cũng tiêu, trên tay Prometheus dính đầy máu tươi, cũng nên khiến hắn ta phải trả giá đắt!”

“Chúng ta làm vậy tức là vật trả về chủ cũ” Miêu Khôn nói: “Hãy chờ xem, cuối cùng lớn chuyện rồi, những bức tranh này sẽ lập tức được xử lý thích đáng thôi, coi như chúng ta làm một chuyện tốt!”

“Đúng, đúng!” Triệu Ngọc ôm quyền: “Cha vợ anh minh!”

Triệu Ngọc vừa dứt lời, mọi người đều cười vang.

“Được rồi! Lúc này, hẳn là Grimm đã tỉnh rồi!” Miêu Khôn sửa sang lại quần áo: “Ta phải đi ôn chuyện với ông bạn cũ đây! Ừm… Còn một chuyện nữa, Triệu Ngọc à” Miêu Khôn nhìn quanh, nhắc nhở: “Ta rất hiểu biết Lee Bon Seong, tuy hắn ta là cha ruột của cháu ta, là con nuôi gián tiếp của ta, nhưng mà tên này quỷ quái lắm! Mấy ngày nay, con phải phái người trông giữ hắn ta mới được, trông thật chặt vào!”

“Ừm, cha vợ” Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Việc nào con cũng nghe lời cha, nhưng về Lee Bon Seong thì cha vẫn nên nghe con đi! Con tin rằng con đã chinh phục được hắn ta bằng mị lực cá nhân siêu cường, ý chí phẩm chất tốt đẹp, cùng với thực lực vô song của chính con rồi! Cho nên, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, cha đừng phái người giám thị hắn ta! Nếu không, chỉ sợ hoàn toàn phản tác dụng thôi!”

“Chuyện này…” Miêu Khôn ôm vai: “Công lực không biết xấu hổ của con lại tiến bộ rồi à? Sao ta cảm thấy ớn lạnh thế không biết?”

“Ha ha!” Đinh Lam cười nói: “Cha nuôi à, cho dù anh rể không biết xấu hổ như thế nào đi nữa, nhưng con cũng tin rằng Lee Bon Seong đã hoàn toàn bội phục rồi, cha yên tâm đi! Cho dù là xuất phát từ sự bội phục Triệu Ngọc, hay là Lý Kết cháu của cha, hắn ta tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta đâu!”

“Được!” Miêu Khôn cân nhắc một chút, gật đầu nói: “Hai đứa đã cùng bảo đảm như thế thì nghe hai đứa vậy! Dù thế nào đi nữa…” Ông vỗ mạnh vai Triệu Ngọc một cái: “Thằng nhóc ra đòn tuyệt vời lắm đấy, quá hả dạ! Dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng ta còn chuẩn bị đối kháng với tập đoàn tội phạm này cả đời cơ! Không ngờ con đã kết thúc kế hoạch của bọn ta sớm như vậy, ha ha ha ha!”

“Cha vợ à” Triệu Ngọc nghĩ tới cái gì, hỏi: “Những tai họa ngầm trong các dự án cơ sở hạ tầng ở nước ngoài của chúng ta đã được loại bỏ chưa?”

“Đương nhiên!” Miêu Khôn còn chưa nói gì, Lê Tịnh bên cạnh đã nói: “Chúng ta không chỉ tháo gỡ thuốc nổ, mà còn bắt được kẻ phá hoại dựa trên tình báo mà anh cung cấp nữa! Trong đó có không hề ít do thám và gián điệp, lần này, tất cả bọn chúng đều bị bại lộ!”

“À…” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Vậy tôi đây đúng là lập công siêu lớn đấy! Cha vợ à, cha xem, hay là…” Hắn không hề cảm thấy thẹn, thản nhiên nói với Miêu Khôn: “Số tiền chuyển từ tài khoản của Grimm tới tài khoản của con ấy, hay là cha đừng động đến nhé? Coi như tiền thưởng được không!?”

Ôi trời!

Bên trong văn phòng lập tức ngã quỵ hết…

⚝ ✽ ⚝

20 phút sau, Triệu Ngọc đi ra toilet, vừa rửa tay vừa đắc chí.

Đương nhiên, hắn biết không thể lấy số tiền của đế quốc tội phạm này làm của riêng được.

Số tiền quá lớn, thậm chí có thể mua mấy quốc gia, chỉ số lẻ của nó thôi cũng đủ để Triệu Ngọc tiêu xài mười kiếp rồi.

Điều khiến Triệu Ngọc đắc chí là thu hoạch Kỳ Ngộ lần này!

Độ hoàn thành của quẻ lớn “Càn Khôn” lần này phải nói là xưa nay chưa từng có, Triệu Ngọc chưa bao giờ đạt được điểm tích lũy Kỳ Ngộ cao như thế.

Trước kia, quẻ lớn Càn Khôn không phải chưa từng mở lần nào, chẳng qua, lần này hắn hoàn thành thật sự rất hoàn mỹ!

Với độ hoàn thành là hơn 5000%, hắn đã thu hoạch được 2700 đạo cụ các cấp, cùng với điểm tích lũy Kỳ Ngộ lên đến 380000!

Thu hoạch bội thu như thế, hắn sao có thể không mừng rỡ như điên?

Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ được thưởng nhiều đạo cụ như vậy, chỉ liếc qua đã có thể nhìn thấy các đạo cụ cao cấp và đặc biệt như quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình, quần áo vũ trụ tàng hình, máy bay tàng hình, áo tàng hình, ống nhắm chuẩn vạn năng vv… không dưới 100 cái…

Quá trâu bò!

Triệu Ngọc cũng không thể nào ngờ mình đã gần như kiếm lời được tất cả những đạo cụ đã sử dụng trong Kỳ Ngộ lần này.

Mà số điểm tích lũy Kỳ Ngộ đã bỏ ra cũng được bù lại toàn bộ, thậm chí còn có lợi nhuận!

Bây giờ, tổng số điểm tích lũy cộng lại đã lên đến 600000 điểm, lại tiến thêm một bước trên con đường đến mức 1000000 điểm.

Thật sự rất khó tưởng tượng, khi hệ thống tiếp tục thăng cấp thì sẽ xuất hiện chức năng gì mới?

Có kia nào về sau mình sẽ có thể biến thành siêu nhân hay không!?

Ha ha ha!

Nhưng có được thì sẽ có mất, sau khi quẻ lớn Càn Khôn lần này chấm dứt, hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc rằng khu vực gieo quẻ sẽ cooldown 150 ngày, mãi tới 150 ngày sau mới có thể khởi động lại.

Được rồi!

Đối với kết quả này, Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Đương nhiên, trải qua nhiều cuộc tôi luyện như vậy, Triệu Ngọc đã không ỷ lại việc gieo quẻ nữa, hắn tự tin có thể đối phó được…

Phù…

Triệu Ngọc thở phào một cái trước gương, trận đại chiến cuối cùng cũng kết thúc, vậy kế tiếp, có phải mình nên bắt tay vào chuẩn bị việc riêng của mình rồi không?