← Quay lại trang sách

Phúc Lành Sau Cùng

Ngày 10 Tháng Chín, 2001

Thủ đô Wasbington D.c.

Một ngày điển hình tại thủ đô quốc gia. Khí hậu nóng và ngột ngạt, lá xanh đung đưa trên cành và không khí mát mẻ do cơn mưa mang lại không còn nữa. Những đám đông đứng thành những hàng dài để chờ vào xem khu mới khai trương của Viện Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, nơi trưng bày hơn ba ngàn cổ vật của người Amenes được tìm thấy từ đảo St.Paul, trên tàu Ulrich Wolf và được khai quật từ thành phố băng cổ tại Nam Cực.

Các thành viên của dòng họ Wolf, như người ta đã biết trước, được tự do sau khi các toà án xét xử. Nhưng một Lực lượng điều tra quốc tế được thành lập không có mục đích gì khác ngoài việc giám sát chặt chẽ toàn bộ những thành viên này. Dòng họ Wolf không có cách nào để có thể tái diễn một mưu đồ khác nhằm thống trị thế giới mà không bị phát giác và ngăn chận ngay từ trứng nước. Tập đoàn Vận Hội không còn nữa. Và cùng với cái chết của Karl, cả gia tộc trở nên mất phương hướng. Và khi không còn tiền bạc và những tài sản khổng lồ, hầu hết đều không thể duy trì một cuộc sống xa hoa như trước.

Chính phủ Chi Lê lập tức chiếm đoạt bốn chiếc tàu khổng lồ của Tập đoàn Vận Hội. Sau khi vịnh Chi Lê được nạo vét mở rộng đủ cho bốn chiếc tàu khổng lồ có đường ra biển, những chiếc tàu siêu hạng này bắt đầu thông thương khắp bảy đại dương lớn nhỏ, chở một lượng kếch sù những hành khách và hàng hóa mà trước đó vài năm, người ta không bao giờ hình dung được. Chiếc tàu Ulrich Wolf được bán cho một công ty tàu biển với giá ba tỷ

đô la. Khi dư luận bớt gay gắt, nó được sử dụng như một thành phố nổi, du hành khắp thế giới với những phòng khánh tiết, những căn hộ chung cư cho tư nhân sở hữu. Nó được mang tên mới là Thiên đường Đại dương và rất nổi tiếng vì những chuyến bay quốc tế đều có thể hạ cánh và cất cánh trên đường băng dài trên boong của nó trong lúc nó đi khắp nơi ngoài khơi.

Ba chiếc tàu khổng lồ kia được bán cho các công ty vận tải biển và công ty dầu mỏ, và nhanh chóng trở thành những vật quen thuộc tại các cảng lớn có thể tiếp nhận chúng. Vì những chiếc tàu này chứng tỏ những con tàu siêu hạng khổng lồ có thể sử dụng được, nên chẳng bao lâu sau, sáu chiếc tàu khác có kích cỡ tương tự cũng được sản xuất.

Đô đốc Sandecker, cùng với Pitt, Loren Smith, Giordino, Pat đã bay tới để giúp việc trưng bày những chữ khắc của người Amenes — đều là thành viên của một nhóm gồm những nhân vật quan trọng được mời để duyệt trước những nơi triển lãm trước khi chúng được mở cửa đón tiếp công chúng. Dù đã nhiều lần nhìn thấy những thứ đó, Pitt và Giordino vẫn không khỏi ngạc nhiên vì sự phong phú của những vật được trưng bày. Không ai trong số những người đến xem triển lãm có thể tin những vật đó là một di sản của một chủng người đã tuyệt tích từ chín ngàn năm trước, xuất hiện rất lâu trước những nền văn minh tiền sử đã có mặt từ thời kỳ đồ đá.

Những thứ trang trí đặt ở chính giữa, dưới một mái vòm bằng kính màu rộng lớn là một số những xác ướp được bảo quản thật hoàn hảo của các lãnh tụ Amenes được Giordino và ông Rudi Gunn phát hiện trên đảo St. Paul. Không ai không đứng bàng hoàng trước những người đã sống và chết từ rất lâu trong quá khứ. Pitt nhận ra anh đang tự hỏi liệu một trong những nhân vật thời cổ đại này có thể là tổ tiên trực tiếp của mình không.

Gần năm giờ sau, họ ra khỏi nơi triển lãm, qua một cửa hông do một nhân viên bảo vệ canh gác và bắt đầu đi qua đại lộ dẫn tới Viện Bảo tàng Vận tải Smithsonian. Trông Loren thật lộng lẫy, mái tóc màu vàng nâu của cô buông xõa xuống hai vai và sáng rực dưới ánh nắng mặt trời. Cô gọn gàng và giản dị trong chiếc áo liền váy không tay bằng lụa màu xanh sáng cắt ngắn phơi cặp chân thon thả rám nắng. Pitt mặc một sơ mi đánh golf màu xanh lục và một cái quần màu đồng sáng. Al và Pat, cả hai đơn giản với những áo thun ngắn tay và quần soóc. Như một cặp tình nhân trẻ, tay trong tay, họ đi qua khu Madison Drive và theo lối đi nhỏ cắt ngang viện bảo tàng. Ông Sandecker đi đầu, phì phèo điếu xì gà to tướng.

“Chừng nào chị quay lại Vịnh Okuma?” Loren hỏi Pat.

“Tuần sau”.

Loren mỉm cười với Giordino, “Vậy là vắng bóng người yêu nhé!”

“Cô không biết sao? Ông Đô đốc phái tôi trở lại thành phố cổ để nghiên cứu. Ông ấy bắt tôi phải tìm hiểu và báo cáo về những hoạt động đi biển của người Amenes để cung cấp cho những máy tính lưu trữ hồ sơ của Hiram Yaeger. Pat và tôi sẽ cùng làm việc với nhau trong suốt sáu tháng sắp tới.

“Vậy chỉ còn lại anh và em”, Loren nói và siết bàn tay Pitt.

“Không lâu đâu”, Pitt hôn nhẹ lên tóc cô. “Hai tuần nữa, anh sẽ đi vắng để chỉ đạo một dự án tìm kiếm tại một núi lửa nằm sâu dưới biển đang nhô lên về phía mặt nước tại vùng đông nam quần đảo Hawaii”.

“Anh sẽ ở đó bao lâu?”

“Không lâu hơn ba tuần lễ”.

“Em nghĩ em có thể chịu đựng ba tuần lễ vắng anh”, Loren nói với một nụ cười yếu ớt.

Họ băng qua khu Jefferson Drive giữa dòng xe cộ và đi dọc theo lối vào dẫn tới Viện Bảo tàng Vận tải. Bên trong, trên một khu đất rộng bốn mẫu Anh, nơi trưng bày hàng trăm chiếc xe hơi, từ những chiếc xe đời mới nhất đến những chiếc xe ra đời trong những năm 1890. Chúng được sắp xếp theo thứ tự niên đại, từ những chiếc xe bằng đồng thau đến những chiếc xe theo quan điểm cuối cùng của những nhà chế tạo xe hơi. Ngoài những chiếc xe nhà bốn bánh, mọi loại xe cộ mà người ta có thể tưởng tượng ra cũng được trưng bày. Từ những chiếc xe tải, những xe kéo dùng trong các trang trại, xe mô tô, đến cả những chiếc xe đạp.

Viên ngọc quí trong bộ sưu tập này là chiếc Snow Cruiser khổng lồ của Đô đốc Byrd. Nó ngồi đường bệ trong một gian trưng bày thấp hơn mặt đất năm bộ để công chúng có thể ngắm nghía qua những cửa sổ và cửa ra vào được mở rộng ngang tầm mắt. Màu sơn đỏ và những sọc màu cam mới toanh sáng lấp lánh dưới những bóng đèn trên cao chiếu xuống.

“Chắc chắn họ phải mất rất nhiều công sức để bảo quản nó”, Pitt bình thản nói.

“Thật khó tin”, Giordino thì thầm, “cậu hãy nghĩ chúng ta đã phá hủy nó như thế nào”.

Ánh mắt ông Sandecker lướt dọc theo chiếc Snow Cruiser từ đầu này đến đầu kia, “Đúng là một loại cơ giới đường bệ. Nó quá đặc biệt đối với một thiết kế xe cộ gần sáu mươi bốn năm trước”.

“Tôi không thể không tự hỏi nó có thể làm chuyện gì với hai động cơ diesel sáu trăm mã lực trong lòng nó”, Giordino thắc mắc.

“Tôi muốn có nó trong bộ sưu tập của tôi biết chừng nào”, Pitt ấm ức.

Loren nhìn anh, “Chuyện này làm em nhớ có một lần anh không thể mang về nhà một vật kỷ niệm chỉ còn bốn cái bánh xe từ một vụ phiêu lưu của anh”.

Anh nhún vai bất lực, “Lần này cũng vậy. Nó được dành cho công chúng mà”.

Họ đứng đó khoảng năm phút để ngắm nghía chiếc Snow Cruiser, trong lúc Pitt và Giordino đắm mình trong hồi tưởng vào lúc điên khùng lái nó qua cánh đồng băng tại Nam Cực. Rồi, rất miễn cưỡng, họ rời khỏi chiếc xe khổng lồ và đi về phía hai cánh, ngắm nhìn những vật triển lãm khác cho đến khi họ trở lại lối vào chính.

Ông Sandecker đưa cổ tay lên xem giờ, “Đã tới lúc tôi phải đi rồi”.

“Một vụ hò hẹn nóng bỏng?” Giordino hỏi. Người ta biết rõ từ vụ ly hôn nhiều năm trước, ông Đô đốc là một trong những kẻ độc thân được các quí bà cần kết hôn săn lùng nhiều nhất trong thành phố. Không gây một ràng buộc nào, ông tìm cách khéo léo làm vui lòng những bạn gái của mình, không bao giờ chọc giận hoặc làm họ vỡ mộng.

“Tôi sắp ăn tối với Thượng nghị sĩ Mary Conrow, và tôi khó lòng xem đây là một vụ hẹn hò nóng bỏng với cô ấy”.

“Ông là con chó săn già mà”, Loren nói. “Mary là một thành viên của hội đồng ngân sách. Ông đang săn đuổi để dỗ ngọt cô ấy bỏ phiếu tăng ngân sách cho NUMA phải không?”

“Nếu vậy thì pha trộn công việc với niềm vui rồi còn gì”, ông hôn má hai người phụ nữ nhưng không bắt tay hai gã đàn ông. Vì thấy mặt họ hằng ngày nên ông không cần có những cử chỉ thân mật nhưng ai cũng thấy ông xem Pitt và Giordino như những con trai mình.

“Chúng ta cũng đi thôi”, Pat nói. “Chúng ta đã hứa với Megan là sẽ đưa con bé đi ăn hamburger và xem phim mà”.

“Tối Thứ Sáu ăn cơm tại nhà tôi chứ?” Loren nói, cánh tay ôm ngang hông Pat.

“Rất vui lòng”, Pat trả lời Loren, rồi quay sang Giordino. “Đi với em chứ, anh yêu?”

Giordino gật đầu, “Loren làm món xíu mại thật hết ý”.

“Sẽ có xíu mại mà”, Loren phì cười.

Mặt trời đang lặn ở đường chân trời, từ một quả bóng màu vàng nhỏ chuyển sang một khối cầu lớn màu cam, lúc Pitt và Loren ngồi trong căn hộ tại nhà chứa máy bay của anh, vừa thưởng thức một ly tequila Don Judia màu bạc vừa nghe nhạc. Cô thoải mái trên chiếc trường kỷ, dựa người vào anh, hai chân khoanh lại.

“Anh không bao giờ hiểu được vì sao phụ nữ lại làm được chuyện đó”, anh nói giữa hai ngụm rượu.

“Làm chuyện gì?”

“Ngồi xếp bằng. Anh còn không thể gấp chân lại được nữa là, và nếu anh có thể thì hai chân cũng chỉ tạo được một vòng cung và tê rần”.

“Đàn ông rất giống những con chó, phụ nữ thì giống mèo. Những khớp của bọn em mềm dẻo hơn bọn anh”.

Pitt uể oải đưa hai bàn tay lên cao và xòe ra, “Quá nhiều cho một ngày Chủ Nhật. Ngày mai anh phải quay lại việc nghiên cứu những báo cáo về dự án hải dương học, và em lại phải vật lộn với những diễn văn lỉnh kỉnh tại Quốc hội”.

“Nhiệm kỳ của em sẽ chấm dứt vào năm sau”, cô chậm rãi nói. “Em đang nghĩ tới chuyện sẽ không ứng cử trong nhiệm kỳ tới”

Anh nhìn cô, vẻ tò mò, “Anh nghĩ là em muốn nói em đã trở nên già tại Quốc hội?”

“Em chỉ thay đổi quan điểm thôi. Sau khi thấy những gì xảy ra giữa Pat và Al, em nhận ra rằng khi em muốn có những đứa con kháu khỉnh lúc em còn có thể, thì tốt hơn em nên tìm một người đàn ông tốt để kết hôn”.

“Anh không thể tin chính anh đang nghe chuyện này?”

Cô ném cho anh một nụ cười vừa nhạo báng vừa dò hỏi. “anh không muốn cưới em à?”

Phải mất một lúc để Pitt tiêu hóa những gì cô nói, “Nếu anh nhớ không lầm thì anh định tổ chức một hôn lễ trong sa mạc Sonoran sau vụ kinh doanh vàng của người Inca và sau khi anh bị em chinh phục.

“Sau đó thì sao?” Cô hỏi với vẻ khiêu khích.

“Sau đó anh chẳng bao giờ hỏi em lại. Làm sao em biết anh không thay đổi ý kiến chứ?”

Cô nhìn vào mắt anh, không hiểu anh nói nghiêm chỉnh hay chỉ đùa cợt cho vui, “Anh run rồi phải không?”

“Cả hai chúng ta có thể thay đổi cách sống không?” Anh hỏi với vẻ mặt nghiêm chỉnh. “Em vẫn có một chỗ ngồi trong Hạ viện và một ngôi nhà sang trọng trong khu vực Alexandria. Còn anh với căn hộ của mình và những chiếc xe sưu tập trong nhà chứa máy bay cũ kỹ rỉ rét với những tiếng động cơ ầm ĩ của máy bay cất cánh và hạ cánh ngay trên đầu. Làm sao chúng ta có thể giải quyết chuyện đó?”

Cô quàng hai cánh tay quanh mình anh và nhìn anh qua đôi mắt đầy yêu thương, “Em đã sống những ngày tự do của một phụ nữ độc thân không bị gò bó. Em đã vui hưởng cuộc sống đó. Nhưng nay đã đến lúc phải sống thực tế. Có những dự án khác mà em muốn thực hiện”.

“Chẳng hạn?”

“Em đã được đề nghị đảm nhận chức vụ giám đốc của Tổ chức Bảo vệ Trẻ em bị Ngược đãi Quốc gia”.

“Một công việc đòi hỏi nhiều công sức. Chúng ta sẽ sống như thế nào?”

“Sẽ sống luân phiên... Một tuần ở đây, một tuần tại nhà em dưới phố”.

“Em gọi đó là thực tế à?”

Cô đột ngột trở nên suồng sã, “Em không hiểu vấn đề của anh là gì. Dù sao chúng ta cũng đã dành hầu hết thời gian tự do của mình với nhau?”

Anh kéo cô lại gần và hôn cô. “Okay, vì em nài nỉ dễ thương quá, nên anh quyết định cưới em”.

Cô đẩy anh ra và hành động như thể cô đang giận dỗi vì biết anh toàn chọc ghẹo cô, “Mặt khác, em hoàn toàn có thể nhìn quanh chứ. Chắc chắn có hàng trăm đàn ông ngoài kia biết rõ giá trị của em. Và chắc chắn em sẽ làm bảnh hơn Quí ông Cao cả Dirk Pitt nhiều”.

Pitt ôm cô thật chặt, nhìn vào đôi mắt màu tím của cô và dịu dàng nói, “Tại sao phung phí thời giờ của em chứ? Em biết không thể làm như thế mà”.

“Anh thì lúc nào cũng thế”.

“Vô số chuyện sẽ xảy ra vào năm sau”.

Loren quấn hai cánh tay quanh cổ anh, “Đúng, nhưng điều thú vị là làm cho chúng xảy ra”.