← Quay lại trang sách

Tro Tàn, Tro Tàn, Tất Cả Đều Rơi Xuống

Ngày 15 Tháng Tư, 2001

Thủ đô Washington D.c

Lúc chiếc máy bay quân sự dùng dể chở hành khách được phái tới để đưa Pitt, Giordino và những vật thiêng từ vịnh Okuma đến Washington hạ cánh tại phi trường thành phố Veracruz, Mexico, Pitt hỏi viên phi công và được trả lời Đô đốc Sandecker đã phái một máy bay phản lực hành động của NUMA đến để đưa họ đi nốt quãng đường còn lại. Mồ hôi đầm đìa vì nóng và ẩm thấp,họ chuyển cái hộp bằng đồng sang chiếc máy bay màu ngọc lam với hàng chữ NUMA to tướng trên thân máy bay, đậu cách đó khoảng chừng một trăm mét.

Ngoài hai người là viên phi công chính và phụ, trong máy bay trống trơn. Sau khi đưa cái hộp lên máy bay và buộc nó xuống sàn, Pitt cố mở cánh cửa buồng lái, nhưng nó khóa chặt. Anh gõ cửa và đợi cho tới lúc một giọng nói vọng ra từ cái loa buồng lái.

“Tôi rất tiếc, ông Pitt, nhưng lệnh buộc tôi phải khóa cửa buồng lái và không cho phép ai vào buồng lái cho tới khi các vật thiêng được an toàn đưa lên chiếc xe tải bọc thép tại căn cứ không lực Andrews.

Một biện pháp an ninh quá đáng, Pitt nghĩ. Anh quay sang Giordino đang đưa một bàn tay dính sơn màu xanh lục lên. “Bàn tay cậu dính sơn ở đâu thế?”

“Từ cánh cửa máy bay. Tôi bám vào bản lề của nó lúc chúng ta đưa cái hộp lên máy bay”. Anh quẹt một ngón tay trên chỗ vết sơn, “Không phải màu lục mà màu ngọc lam. Nước sơn của chiếc máy bay này chưa khô”.

“Có vẻ như lớp sơn màu ngọc lam vừa được phun chưa được tám giờ trước đây”, Pỉtt nhận xét.

“Có thể nào chúng ta đang bị không tặc bắt cóc không?” Giordino hỏi.

“Có thể, nhưng chúng ta cứ tham dự trò chơi này, nếu đúng như vậy, cho tới lúc chúng ta có thể xác định mình đang bay đúng hướng tới Washington”.

Chiếc phản lực chạy trên đường băng vài phút trước khi cất cánh bên trên mặt biển dưới bầu trời trong xanh không gợn mây. Suốt vài giờ sau đó, Pitt và Giordino thư giãn và thay phiên nhau nhìn qua cửa sổ mặt nước bên dưới. Chiếc phản lực bay qua Vịnh Mexico và hướng về phía đất liền của Hoa Kỳ tại vùng Pensacola, bang Florida. Từ đây, có vẻ như họ hướng thẳng tới Washington. Khi Giordino nhận ra những thành phố của quốc gia hiện ra từ xa, anh quay sang Pitt.

“Có lẽ chúng ta đã quá đa nghi chẳng khác gì hai bà già”.

“Tôi chỉ đổi ý kiến chừng nào tôi nhìn thấy một tấm thảm đỏ đón chúng ta tới một chiếc xe bọc thép”.

Mười lăm phút sau, viên phi công nghiêng cánh máy bay và quay đầu trên đường băng được chiếu sáng của căn cứ Không lực Andrews. Chỉ tới khi còn cách đầu đường băng chừng hai dặm, chiếc máy bay hơi đổi lệch hướng. Pitt và Giordino lập tức nhận ra sự thay đổi này.

“Hắn không đáp xuống căn cứ Andrews”, Giordino thản nhiên nói.

“Không, hắn đang hướng tới một phi trường tư nhân nhỏ nằm về hướng bắc căn cứ Andrews trong một khu dân cư tên là Gordons Comer”.

“Tôi có cảm giác kỳ cục là chúng ta không được trải thảm đỏ đón tiếp đâu”.

“Chứ còn gì nữa”.

Giordino nhìn Pitt qua khóe mắt, “Bọn Wolf?”

“Còn ai khác chứ?”

“Chúng muốn có những vật thiêng đó, chúng lấy gì để huênh hoang với những kẻ cả tin?”

“Có vẻ như không phải chúng đang giở trò. Chúng không thể đáp xuống bất kỳ nơi nào giữa Mexico và Virginia”.

“Nếu không có Karl và Hugo đứng mũi chịu sào”, Pitt nói, “thì bọn chúng hoặc sẽ lang thang rày đây mai đó, hoặc chúng biết sẽ bị theo dấu bằng mọi cách từ Veracruz và bị máy bay chiến đấu của không lực săn đuổi nếu chúng tìm mọi cách làm lệch hướng bay đã được lên kế hoạch”.

“Chúng ta có nên giành quyền kiểm soát và hướng tới căn cứ Andrews không?” Giordino hỏi.

“Tốt nhất cứ nên đợi đến khi xuống đất đã”, Pitt nói. “Xông vào buồng lái trong lúc phi công tìm cách hạ cánh có thể gây ra hậu quả không hay”.

“Cậu muốn nói đến một vụ rơi máy bay?”

“Một cái gì đó tượng tự như thế”.

Mấy giây sau, những bánh xe chạm nhẹ đường băng, phát ra những tiếng rít rồi máy bay đáp xuống và chạy thẳng tới. Nhìn qua một cửa sổ, Pitt trông thấy một chiếc xe tải bọc sắt và hai chiếc Mercedes-Benz ML 430 từ hai hướng khác nhau chạy lại và bám theo sau đuôi máy bay. Với những động cơ V-8 tới 268 mã lực, chúng là những chiếc xe thể thao có mui kiểu mẫu của châu Âu lúc này.

“Tới lúc rồi đấy”, Pitt nói nhanh và moi từ cái túi đeo lưng khẩu Colt 45, trong lúc Giordino chuẩn bị khẩu P-10. Tiếp theo, chẳng chút cố gắng, Giordino đá cánh cửa buồng lái mở ra, và họ xông vào bên trong. Viên phi công và phi công phụ tự động đưa hai tay lên mà không quay lại.

“Chúng tôi đang đợi các ông đấy, thưa các ông”, viên phi công nói, như thể anh ta đang đọc một bản tin. “Xin vui lòng đừng sử dụng bảng kiểm soát của máy bay. Chúng tôi đã cắt những dây cáp kiểm soát ngay sau khi hạ cánh. Máy bay này không thể sửa chữa được nữa, tất nhiên nó không thể bay được”.

Pitt nhìn bảng điều khiển nằm giữa hai viên phi công và trông thấy những dây cáp nối liền các bộ phận kiểm soát và các bàn đạp đều bị giật đứt.

“Cả hai người bước ra!” Anh quát và nắm cổ áo kéo chúng ra khỏi ghế ngồi. “Al, ném mấy cái bị này ra khỏi máy bay!”

Chiếc phản lực vẫn tiếp tục chạy tới với vận tốc hai lăm dặm/giờ lúc Giordino ném hai gã phi công qua cửa hành khách rơi xuống lớp nhựa đường, khoái trá nhìn chúng nảy lên và lăn tròn như những con rối. “Bây giờ làm gì?” anh hỏi và trở lại buồng lái. “Mấy chiếc Mercedes SUVS kềnh càng này chỉ cách đuôi chúng ta chừng một trăm mét và đang lao nhanh tới”.

“Chúng ta không thể sử dụng những thiết bị kiểm soát bay”, Pitt trả lời, “nhưng vẫn còn bộ thắng và những động cơ”.

Giordino có vẻ chưa hiểu, “cậu không định lái thứ này theo đại lộ Pennsylvania thẳng tới Nhà Trắng đấy chứ?”

“Tại sao không?” Pitt nói và đẩy những van tiết lưu về phía trước. Chiếc máy bay băng qua lối đi dành cho xe taxi rồi lên con đường nối liền với phi trường. “Chúng ta sẽ cố chạy càng xa càng tốt, hy vọng khi ra tới đường phố nhiều xe cộ, chúng sẽ không dám tấn công”.

“Con người cậu cho thấy tại sao những gã lạc quan lại sống lâu hơn những kẻ hoài nghi”, Giordino nói. “Bọn Wolf sẽ liều lĩnh đến tuyệt vọng vì những vật thiêng, chúng sẵn sàng dội bom xuống một sân vận động đầy những phụ nữ và trẻ con để thu hồi lại những thứ này vào những bàn tay dơ bẩn của chúng”.

“Tôi sẵn sàng đề nghị...”

Pitt dứt ngang câu nói khi một loạt đạn đập vào lớp vỏ bóng loáng của thân máy bay như một chuỗi tiếng sấm dội tới tận buồng lái. Anh bắt đầu đạp thắng bên phải rồi bên trái, khiến chiếc máy bay chạy zic zắc trên đường để tránh đường nhắm của những tay súng trong hai chiếc Mercedes.

“Đã tới lúc tôi chơi trò tung hứng rồi đấy,” Giordino nói.

Pitt trao cho Giordino khẩu Colt 45 của anh, “Cậu sẽ cần tất cả mọi hỏa lực mà cậu có thể tìm được. Còn mấy băng đạn trong túi đeo lưng của tôi”.

Giordino nằm xuống bên cánh cửa dành cho hành khách, quay đầu về phía sau và nhìn qua đuôi máy bay về hướng hai chiếc Mercedes đang bám theo. Qua khóe mắt, anh thấy những đầu đạn đâm qua cánh máy bay bên phải và xuyên thủng bình chứa nhiên liệu. May mà không có ngọn lửa bùng lên, nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian truớc khi một động cơ bị trúng đạn và bốc cháy. Anh thận trọng nhắm và bắn trong lúc Pitt đảo chiếc máy bay sang trái rồi sang phải.

Pitt lái máy bay lên một đường nhánh để vào đường cao tốc Branch dẫn vào thành phố. Với hai động cơ phản lực gầm rú anh nhanh chóng lao chiếc máy bay gần một trăm dặm/giờ trên đường cao tốc. Những người lái xe há hốc miệng khi chiếc máy bay lướt qua họ, rồi họ nhìn và kinh hoảng vì cuộc đấu súng giữa một người bắn qua cửa máy bay và hai chiếc Mercedes-Benz SUVs từ phía sau.

Pitt biết rõ chiếc máy bay sẽ dễ dàng bỏ rơi hai chiếc Mercedes, nhưng anh lại bị động vì cặp cánh rộng tới bốn mươi hai bộ của nó. Chẳng sớm thì muộn, anh sẽ đâm vào một chiếc xe hoặc một trụ đèn. Ưu thế duy nhất của anh là những động cơ cao hơn thân máy bay. Nhưng chúng sẽ không hoạt động lâu dài nếu một hoặc hai cánh máy bay chứa nhiên liệu bị xé rách. Lúc này anh đã thấy bình nhiên liệu bên cánh phải đã có những giọt nhiên liệu rơi xuống ở mức báo động. Anh liếc nhanh ra cửa sổ bên hông máy bay và thấy cánh của nó lỗ chỗ vết đạn và nhiên liệu phun ra dưới cơn gió.

Anh chỉ lái bằng bộ thắng, lách qua lách lại giữa dòng xe cộ thưa thớt mà anh biết nó sẽ trở nên dày đặc hơn khi anh đến gần thành phố. Khi có thể, anh cố vượt qua rồi chạy trước đầu những xe tải, lợi dụng chúng như những lá chắn để ngăn chặn những đầu đạn từ những tay súng trong hai chiếc SUVs. Anh có thể nghe tiếng súng của Giordino vọng tới từ cabin chính, nhưng lại không trông thấy kết quả, cũng không biết được những kẻ săn đuổi phía sau còn cách xa hay gần.

Với hai bàn chân đặt trên những bộ phận thắng và bàn tay phải trên những van tiết lưu, anh dùng bàn tay trái để phát tín hiệu báo nguy trên máy truyền tin vô tuyến. Người chuyên viên truyền tin tại căn cứ Không lực Andrews trả lời và hỏi vị trí của anh, vì họ không thấy anh trên màn hình rađa. Khi báo cho biết anh đang ở trên đại lột Branch gần bãi đậu xe Suitland, những nhân viên kiểm soát nghĩ anh là một gã điên và họ khắt khe ra lệnh cho anh phải tắt sóng radio ngay. Nhưng Pitt cố thuyết phục và yêu cầu họ gọi đơn vị cảnh sát gần nhất, một đề nghị mà họ thích đáp ứng hơn.

Trong khoang máy bay, với phương pháp bắn thong thả từng phát một, Giordino tỏ ra hành động có hiệu quả. Anh nhắm bắn bánh trước chiếc Mercedes dẫn đầu khiến nó lâm vào tình trạng không kiểm soát được trên đường cao tốc rồi lao xuống một đường mương, lật ba vòng trước khi nằm chỏng bốn bánh lên trời trong một đám bụi mù mịt. Chiếc Mercedes còn lại vẫn tiếp tục phóng tới, lợi dụng xe cộ đã trở nên dày đặc hơn làm cản trở Pitt. Anh cần phải qua hai giao lộ và qua mặt nhiều xe nhỏ và xe tải ngáng trước mặt.

Có tiếng còi báo động của xe cảnh sát vọng tới, và ngay sau đó xuất hiện những ánh sáng đỏ và xanh chớp tắt từ hướng ngược chiều chạy lại. Những xe cảnh sát cắt ngang bãi cỏ phân cách giữa xa lộ và bám đuổi theo ngay phía sau chiếc Mercedes, vượt qua nó rồi đuổi theo chiếc máy bay mà các sĩ quan cảnh sát nghĩ là nó được điều khiển bởi một kẻ tâm thần hoặc một gã say rượu.

Có lẽ mất khoảng mười giây, các sĩ quan cảnh sát vẫn chưa nhận ra những viên đạn đến từ những khẩu tiểu liên tự động được bắn ra từ hai gã đàn ông trong chiếc Mercedes, nhưng khi những đầu đạn xuyên thủng ca pô những chiếc xe cảnh sát làm hỏng động cơ khiến chúng ngừng hoạt động, các sĩ quan cảnh sát ngạc nhiên và bối rối, lái xe của họ ra khỏi đường cao tốc để vào đường nhánh trong lúc khói bốc lên khỏi những nắp ca pô xe của họ.

“Chúng đã chận đứng những anh cớm!” Giordino hét lớn qua cửa buồng lái.

Họ không còn hy vọng bảo vệ được những vật thiêng, Pitt nghĩ, trong lúc chiếc Mercedes lao tới và những tay súng vãi một loạt đạn ngay mũi máy bay. Nhưng chiếc Mercedes đến gần chiếc máy bay là một nhầm lẫn. Giordino nắm cả hai khẩu súng tự động trong hai bàn tay, trút hết hai băng đạn vào chiếc Mercedes, và gã lái xe gục xuống trên tay lái. Chiếc SUVs lảo đảo lao ra khỏi lối đi của nó, đâm vào hông một chiếc xe tải lớn chở sữa. Những bánh xe sau của chiếc xe tải trèo lên chiếc Mercedes, cán bẹp những kẻ ngồi trong xe rồi chồm qua nó trước khi bỏ lại một đống đổ nát méo mó vặn vẹo.

“Cậu có thể chậm lại được rồi”, Giordino bình thản nói. “Bọn phá bĩnh đã bị hạ”.

“Không ngờ cậu lại bắn khá hơn tôi tưởng”, Pitt nói và kéo những van tiết lưu về phía sau nhưng vẫn để máy bay tiếp tục chạy trên đường cao tốc. Khi đã an tâm không còn bị đuổi theo, anh lái máy bay vào một bãi cỏ lớn trong công viên Fort Davis rồi tắt động cơ.

Chỉ trong vài phút, họ đã bị bao vây bởi những chiếc xe cảnh sát Quận Columbia, có đến cả chục chiếc, và bị buộc nằm úp mặt trên bãi cỏ với hai cánh tay bị còng sau lưng. Tiếp theo, sau khi họ được đưa tới trạm gần nhất và được hai thanh tra thẩm vấn, câu chuyện bị săn đuổi vì cố bảo vệ những vật thiêng của Quốc xã Đức vẫn bị nghi ngờ, Pitt yêu cầu được gọi điện.

“Các ông được quyền gọi”, Trung úy Thanh tra Richard Scott, một cựu chiến binh có mái tóc màu xám trắng nói.

“Tôi rất mang ơn nếu ông gọi giúp”, Pitt nói.

Viên thanh tra nhấc cái ống liên hợp lên khỏi giá điện thoại trong phòng thẩm vấn, “Số?”

“Tôi không bao giờ nhớ được con số, nhưng tổng đài có thể cho ông số điện thoại của Nhà Trắng”.

“Tôi chán ba cái thứ rác rưởi của anh lắm rồi, Scott có vẻ mệt mỏi. “Anh muốn gọi số nào?”

Pitt nhìn viên thanh tra với cặp mắt lạnh lùng, “Tôi hoàn toàn nghiêm chỉnh đấy. Vui lòng gọi Nhà trắng và xin gặp Chánh văn phòng của Tổng thống. Bảo ông ta là chúng tôi cùng những vật thiêng đang mòn mỏi trong một trạm cảnh sát trên đại lộ Potomac”.

“Ông đùa”.

“Các ông phải kiểm tra chúng tôi và sẽ biết chúng tôi là người của NUMA, và không phải là những tội phạm bị truy nã”.

“Vây thì các ông giải thích thế nào về chuyện bắn nhau trên đường cao tốc với những khẩu súng không được đăng ký?”

“Xin vui lòng gọi giúp đi”, Pitt nài.

Sau khi bấm những con số của Nhà Trắng, Scott làm theo mọi hướng dẫn của Pitt. Dần dần nét mặt ông ta thay đổi như một diễn viên sân khấu. Từ ngờ vực chuyển sang tò mò rồi khiếp phục. Sau khi đặt cái ống liên hợp xuống, ông ta nhìn họ với sự kính trọng mới mẻ.

“Sao?” Giordino hỏi.

“Đích thân Tổng thống nói chuyện, và ông ra lệnh cho tôi hộ tống các ông và những vật thiêng của các ông đến Nhà Trắng trong mười phút nữa hoặc ông ấy sẽ lột huy hiệu của tôi”.

“Đừng lo, Trung úy”, Giordino đắc ý nói. “Chúng tôi không làm ông bị trễ giờ đâu”.

Với những tiếng còi hụ và những ngọn đèn chớp tắt, Pitt và Giordino với cái hộp bằng đồng vượt nhanh qua cổng phía tây bắc Nhà Trắng. Khi đã vào trong tòa nhà, cái hộp được mở ra và được mọi đôi mắt sắc bén của Mật vụ rà soát để tìm vũ khí hoặc những thiết bị gây nổ. Những vật thiêng của Đệ Tam Quốc xã Đức được lấy ra khỏi những cái hộp da và những lớp vải lanh bị tháo ra, sau cùng chúng được phơi bày. Tiếp theo, thay vì làm cái công việc phiền hà là gói chúng lại, Giordino chỉ đơn giản lấy Ngọn giáo thiêng lên và nắm nó trong một bàn tay. Pitt đưa tấm lắc nhỏ bằng đồng và lá cờ vấy máu cho một nhân viên Mật vụ. Còn anh ôm cái bình tro hài cốt trong hai bàn tay.

Bà thư ký của Tổng thống, được bảo vệ ít nhất bốn nhân viên mật vụ, đứng im khi trông thấy họ bước lại gần. Bà mỉm cười chào Pitt và Giordino. “Ngài Tổng thống và mấy vị viên chức cao cấp đang sốt ruột chờ đợi quí ông trong văn phòng ông ấy”.

“Chúng tôi trông thật lôi thôi lếch thếch, rất không xứng một vụ đón tiếp”, Giordino nói, vừa nhìn quần áo xộc xệch của mình.

“Nếu tôi có thể rỗi rãi một lúc nhỉ”, Pitt nói. “bà có thể chỉ cho tôi phòng vệ sinh gần nhất chứ?”

“Sao, được thôi”, bà nói, giọng ngọt ngào. “Phòng dành cho quí ông ngay phía sau, bên phải”.

Mấy phút sau, Pitt và Giordino bước vào văn phòng Bầu dục. Họ ngạc nhiên khi thấy rất đông người trong phòng - các Tham mưu trưởng liên quân, các cố vấn và viên chức chính phủ của Tổng thống, Đô đốc Sandecker cùng Hiram Yaeger và ông Rudi Gunn, nhiều lãnh đạo trong quốc hội và Loren Smith, cô không hề sợ sệt hoặc bối rối khi bước lại và hôn lên môi Pitt. Và một tràng pháo tay vang dội khi Pitt và Giordino đứng ngạc nhiên nhìn mọi người.

Khi những tiếng vỗ tay và những giọng nói lắng xuống, Pitt không thể ngăn mình thốt ra, “Chắc chắn đây là một sự đón tiếp tốt hơn sự đón tiếp dành cho chúng tôi tại phi trường Gordons Comer nhiều”.

“Gordons Corner?” ông Sandecker bật ra. “Các cậu được lệnh đáp xuống Căn cứ Không lực Andrews kia mà, phái đoàn đón tiếp vẫn đang đợi các cậu ở đó”.

“Vâng”, Ngoại trưởng Paul Reed nói. “Vì sao các ông lại bị cảnh sát chận lại và bắt giữ?”

“Bọn Wolf cố tìm cách đoạt lại các vật thiêng”, Pitt trả lời.

“Chúng định cướp máy bay để đoạt lại những vật thiêng phải không?” Đại tướng Amos South hỏi. “Tôi thực sự hy vọng chúng thất bại”.

“Chúng đã thất bại”, Pitt trấn an ông ta. “Chúng tôi vẫn giữ những vật đó”.

Tổng thống Dean Cooper Wallace bước lại chỗ họ. “Quí ông, tổ quốc, không, cả thế giới mang nợ quí ông. Một món nợ không bao giờ trả được. Đáng tiếc, chỉ có một số quá ít người biết thế giới này đã nằm kề một bên thảm họa như thế nào và những gì quí ông đã làm để ngăn chận thảm họa đó”.

Phó Tổng thống Brian Kingman đứng cạnh Tổng thống, “Thật bất công đối với quí ông vì không nhận sự đón tiếp xứng đáng với công lao to tát của quí ông. Nhưng nếu câu chuyện nhân loại trên thế giới có thể bị xóa sổ trong giây lát được mọi người biết rõ, chắc chắn cả thế giới sẽ xảy ra hỗn loạn. Mọi thứ sẽ đảo lộn, và khi sự nguy hiểm dù không còn nữa, thì sự sợ hãi và khủng khiếp có thể vẫn kéo dài trong nhiều năm sắp tới”.

“Brian có lý”, Tổng thống nói. “khi biết Trái Đất sẽ bị một sao chổi hoặc tiểu hành tinh, hoặc chỉ là một trận động đất cũng vẫn là một sự kiện khó chấp nhận đối với công chúng, vì họ vẫn phải sống mỗi ngày. Và có thể người ta không bao giờ trút bỏ được ý nghĩ về một gã điên khùng khác, giống như Karl Wolf, và gia đình hắn lại tìm cách tổ chức những lễ hội để hàng năm tưởng niệm hàng tỉ người đã bị hủy diệt vì tham vọng thống trị thế giới của chúng. Sự sợ hãi sẽ lan rộng không kiểm soát được, một tình trạng chúng ta không thể cho phép xảy ra”.

“Tôi không quan tâm, thưa Tổng thống”, Giordino nói, vui vẻ một cách trơ tráo. “Bao giờ tôi cũng chán ghét cái ý nghĩ người ta chạy tới và xin chữ ký trong lúc tôi đang ăn tối trong một nhà hàng”.

Pitt quay mặt đi để nín cười. Ông Sandecker đảo cặp mắt lên trần nhà. Tổng thống bỡ ngỡ, không hiểu gã người Ý lùn tịt này đang bỡn cợt hoặc nghiêm chỉnh.

“Tôi nghĩ những gì bạn tôi vừa nói”, Pitt gỡ rối, “là anh ấy và tôi hoàn toàn mong muốn danh tính chúng tôi được giữ kín”.

Tới lúc này, mọi người trong phòng bắt đầu đặt câu hỏi. Phần lớn đều muốn biết chuyện họ đã vượt qua khối băng trong chiếc Snow Cruiser và cứu những toán Lực lượng Đặc biệt như thế nào. Rồi Tổng thống nhìn xuống và trông thấy ngọn giáo trong bàn tay Giordino.

“Đó là Ngọn giáo Thiêng tôi đã nghe nói quá nhiều về nó phải không?” Ông hỏi.

Giordino lãnh đạm đặt ngọn giáo vào hai bàn tay Tổng thống, “Vâng thưa ngài, nó đây”.

Tổng thống Wallace đưa ngọn giáo lên khỏi đầu, trong lúc mọi người nhìn nó với vẻ hoảng sợ.

“Đây là vật tối thiêng đối với toàn thể tín đồ Cơ đốc giáo”, Pitt nói. “Theo truyền thuyết, ai sỡ hữu nó sẽ nắm cả vận mệnh thế giới, mặt tốt lẫn mặt xấu”.

“Rõ ràng Hitler đã chọn khía cạnh thứ nhì”, Đô đốc Sandecker nói.

“Có đúng là ngọn giáo này đã đâm vào thân thể của Chúa trên thập tự giá không?” Ông Wallace cung kính hỏi, nhìn ngọn giáo như muốn tìm thấy một dấu máu khô.

“Cũng chỉ là truyền thuyết thôi”.

Tổng thống đưa ngọn giáo cho ông ngoại trưởng Reed, “Tốt hơn cậu nên giữ nó, Paul”.

“Ngài định làm gì với thứ đó, thưa Tổng thống?” Tướng South hỏi.

Ông Wallace vuốt nhẹ mũi ngọn giáo, “Tôi được biết ngọn giáo thuộc về kho tàng lưu trữ của Cung điện Hoàng gia Áo tại Vienna, và Hitler đã cướp nó năm 1938 tại nơi đó”.

Bộ trưởng Ngoại giao Reed lắc đầu, “Không đời nào”, ông ta nói. “Tôi rất tiếc, thưa Tổng thống, nhưng nó phải được cất giữ ở một nơi khác. Không bao giờ được để nó lại rơi vào những bàn tay độc ác, vì nó sẽ bị lợi dụng như một biểu tượng cho những chế độ bạo ngược”.

Sau khi mọi người đã xem xét lá cờ máu và tấm lắc nhỏ bằng đồng được xem đã có lần cứu sống Hitler, Pitt bước ra bàn giấy của bà thư ký của Tổng Thống, nơi anh gởi cái bình đựng tro hài cốt, và mang nó vào Phòng Bầu Dục. Anh đặt nó lên cái bàn trước lò sưởi, “Tro hài cốt của Hitler và Eva Braun”.

Rồi anh bước lùi lại trong lúc đám đông trong Phòng Bầu Dục bước đến gần để đọc những chữ khắc trên cái bình bằng bạc. Những giọng nói nhanh chóng trở nên những lời thì thầm khi họ quan sát cái hũ đựng những di vật gớm ghiếc của kẻ bạo ngược kinh tởm nhất trong lịch sử loài người.

“Nó làm em lạnh toát cả người khi nhìn nó”, Loren nói và nắm chặt cánh tay Pitt.

Anh ôm ngang hông cô, “Anh tin chắc không chỉ một mình em có cảm giác đó”.

“Càng nhìn nó càng thấy tởm”, Tổng thống nói khẽ.

Tướng South nhìn Tổng thống và nói, “Thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta nên xem bên trong cái bình này có thật là tro không?”

Tổng thống Wallace nhìn khắp căn phòng, “Có ai phản đối không?”

“Tôi cũng nghĩ rằng”, Ngoại trưởng Reed nói, “nên để phòng thí nghiệm của FBI phân tích xem có phải đó là tro hài cốt người hay không?”

“Ông vui lòng giở cái nắp bình chứ, Tướng quân?” Tổng thống hỏi Tướng South.

Thậm chí người quân nhân già và cứng cỏi cũng cảm thấy ghê tởm khi phải đụng đến cái hũ. Rất miễn cưỡng, ông nhẹ nhàng đặt mấy ngón tay quanh con ó màu đen trên chóp nắp bình, cắn thận xoay và nhấc nó lên. Ông ta đặt cái nắp lên mặt bàn như thể nó bị nhiễm trùng.

Mọi người im lặng lùi lại khi Tổng thống thận trọng nhìn vào bên trong bình. Nét mặt ông lộ vẻ ngạc nhiên, rồi ông ngước lên, nhìn những gương mặt căng thẳng vì chờ đợi.

“Trống trơn”, ông nói, “không có tro trong bình”.

Từ ngữ “trống trơn”, được lặp lại khắp căn phòng. “Chắc chắn đây là một trò lừa gạt không ai nghĩ tới”, Phó Tổng thống Kingman nói, có vẻ hoang mang.

“Có thể bọn Wolf đã lấy tro đem giấu nơi khác?” Tướng South nói, phản ánh ý nghĩ của mọi người có mặt.

Chỉ Giordino là tỏ ra lặng lẽ một cách kỳ lạ. Rồi gương mặt anh chàng sáng lên như vừa bất chợt nghĩ ra điều gì. Anh quay lại và nhìn Pitt, đầy vẻ nghi ngờ, “Ồ, không!” Anh nói thật khẽ. “Cậu không làm chuyện đó chứ?”

“Có đấy”, Pitt thực thà thú nhận.

“Các anh nói chuyện gì vậy?” Loren hỏi. “Bộ các anh biết ai lấy tro à?”

“Tôi biết”.

“Ai thế?”

“Anh”, Pitt trả lời, đôi mắt màu ô liu của anh lấp lánh những tia sáng vui thích độc ác. “Anh đã tống hết mớ tro vào bồn cầu trong toa let dành cho đàn ông tại Nhà Trắng”.