- 2 -
Ben Delaney đã tiến rất xa sau cái thời cặp bồ với Glorie. Gã là một kẻ đầy tham vọng, sẵn sàng lao vào lãnh vực nào thấy béo bở, vắt cho đến kiệt mồi rồi tìm lãnh vực khác cũng dễ ăn và béo bở như thế. Gã đã gặp nhiều chống đối, từng giải quyết bằng súng đạn. Nhưng giờ thì đã khác hết rồi. Gã tự coi mình là doanh nhân thành công với nhiều cơ sở ngon cơm trong tay. Một vài cơ sở cũng là thứ hợp pháp, như hai cái hộp đêm, một hãng taxi, hay cái hotel bảnh chọe ở Long Beach. Những cơ sở đó được tài trợ bằng những hoạt động kém hợp pháp như là ma túy, tống tiền, đĩ điếm. Một nguồn lợi nữa của gã là buôn bán đồ kim hoàn trộm cắp, và gã nổi tiếng là tay chịu trả giá cao nhất ở vùng duyên hải phía Tây.
Sống trong một biệt điện trên một khu đất hai mẫu ở đường Sunset. Mé phải của tòa nhà hai chục phòng ngủ này được trang bị thành một dãy văn phòng, chính ở đây, Ben điều hành cái vương quốc của gã.
Gã chẳng còn phải đeo kè kè khẩu súng nữa, gã thừa tiền để có một đội quân khỉ đột lo coi sóc nguồn lợi tức và làm nản lòng tay nào toan tính chuyện thọc vào lãnh thổ của gã. Tiền cống nạp hàng năm cho bọn cớm đủ để gã không bao giờ gặp rắc rối. Gã sống ngon lành, ăn chơi ra trò, và nếu không vì e ngại báo chí, thì có lẽ từ lâu gã đã là thành viên đáng kính của giới thượng lưu Los Angeles. Nhưng một số dân báo chí vẫn không quên tháng ngày làm găngstơ của gã, bằng chứng là đã ba lần gã bị gọi ra tòa vì tội sát nhân, mặc dù lần này cũng có một thằng luật sư cỡ bự khoét được một cái lỗ tổ bố trong mớ các bằng chứng tố cáo đủ để Ben chui lọt. Bọn báo chí cũng không quên xì căng đan về vụ gái điếm của gã hồi một năm trước, mặc dù chẳng có bằng chứng nào để tố cáo gã. Thỉnh thoảng, khi tin tức bị rò rỉ, cũng có những bài báo gay gắt về quá khứ của Ben và hàm ý là phải cho điểu tra những cơ sở làm ăn hiện nay của gã. Bọn này cũng ám chỉ việc có cớm bảo vệ gã và như thế cần phải thanh lọc guồng máy công lực. Đó là mấy chuyện Ben chẳng đối phó được. Gã cũng muốn làm câm miệng vài thằng chủ báo, nhưng gã hiểu như thế là rất mạo hiểm. Gã bèn làm ngơ như không biết nhưng trong bụng thì căm thù sâu xa. Vì thế gã vẫn ở bên lề thượng lưu Los Angles, gã biết lũ người gã chiêu đãi, lũ người có mặt trong các dạ hội của gã chỉ là loại thứ cấp, loại tầm phào dễ dàng lê la tới những chỗ nào có rượu uống không phải trả tiền là được.
Sáng thứ Hai này, gã ngồi trong văn phòng sang trọng, có khung cửa sổ to đùng nhìn ra hồ bơi và khu vườn hồng, gã đang xem xét bản kết toán thu chi do thằng kế toán lão nghề của gã trình lên.
Gã thấy không hài lòng. Lợi tức giảm, chi phí tăng. Qua bảng này, gã thấy một số tay đàn em đã vung tiền như những thằng lính thủy say sưa. Bộ mặt gã xụ xuống khi gã ghi lại con số nhỏ bé gã được chi dùng sau khi đã thanh toán các chi phí. Ở lúc khác, thì gã cũng chấp nhận con số này, nhưng khốn mỗi năm nay gã định thỏa mãn một mơ ước của cả đời mình. Theo gã, dấu hiệu của một kẻ thành đạt, là làm chủ một chiếc du thuyền, không phải thứ thuyền buồm vớ vẩn, mà phải là một chiếc cỡ năm ngàn tấn, đủ tiện nghi cho hai mươi người, có pít nhảy đầm và có lẽ cả một hồ bơi nữa. Có một du thuyền như thế, với Ben, hầu như là đỉnh cao nhất của một đời sự nghiệp. Gã cũng hơi hoảng khi nhận được bản ước tính giá một du thuyền như gã muốn, do một hãng đóng tàu xịn gửi tới: con số do bọn ăn cướp đó đưa ra làm gã giật mình. Gã tính ra sau khi tằn tiện đủ khoản thì còn cần cỡ một triệu đô nữa mới đủ, mà trong năm nay gã biết đào bới cái khoản đó ở đâu ra?
Gã đang cân nhắc vấn đề thì hộp máy nội đàm kọt kẹt:
- Có một cô Dane xin gặp, thưa ông Delaney, - giọng cô thư ký. - Cô Glorie Dane.
Ben chẳng rời mắt màn khỏi những ghi chép tính toán.
- Tôi không biết tên này, và cũng không muốn biết. Nói là tôi bận lắm.
- Dạ.
Máy nội đàm tắt ngúm. Nhưng khi lần giở mấy thứ giấy tờ, cái tên Glorie vang lại trong trí nhớ... Gã chợt thò tay nhấn nút máy:
- Cô nói tên Glorie Dane hả?
- Vâng, thưa ông Delaney. Cô ấy nói đây là chuyện riêng và rất khẩn cấp.
Ben nhếch mép. Nghe giọng là thấy vớ vẩn rồi. Gã ngần ngừ, rồi nhớ lại thời sống chung với Glorie, gã quyết định tiếp cô. Cũng từng một thời du dương với nhau mà. Hồi đó gã chẳng quan tâm quái gì trên đời. Gã chưa có những chuyện nhức nhối và cái vương quốc phải dòm chừng từng phút suốt ngày đêm này.
- Thôi được, đưa cô ấy vào. Tôi sẽ dành mười phút.
- Vâng, thưa ông Delaney.
Gã dẹp sơ mấy thứ giấy tờ trên bàn, ra đứng bên cửa sổ và đốt một điếu xì gà. Gã nhìn những luống hồng được chăm sóc cẩn thận với những nụ hoa nở rộ rồi nhìn qua hồ bơi. Đang mùa đông, nhưng hồ nằm trong nhà kiếng, nước được hâm nóng tử tế. Gã nhìn thấy Fay đang đứng trên ván nhún và sửa lại cái mũ bơi. Gã nhìn thân hình cân đối của cô bé, với cặp đùi rám nắng và gật gù hài lòng. Gã hao tiền bộn cho cô bé rồi, nhưng trên giường thì cô không những nồng nhiệt, mà còn lão luyện nữa. Ngoài ra, khối thằng ghen tị với gã vì cô, mà Ben thì không khoái gì hơn là bị ghen tị. Gã quay lại khi nghe tiếng cửa mở. Cô thư ký dễ coi lên tiếng “Cô Dane” và đứng tránh sang một bên cho Glorie vào.
Ben nhìn cô. Và chợt thấy tiếc vì đã gặp mặt. Làm sao người đàn bà xanh xao mệt mỏi này lại là Glorie được? Trời, trông cô ta già cỡ má của Fay vậy! Còn quần áo nữa kìa! Coi là biết sa sút quá rồi. Thiệt là tội.
Đã thấy nhiều ảnh của Ben trên báo Glorie cũng dự trù những thay đổi ở gã, nhưng cô cũng giật mình. Dĩ nhiên gã bây giờ phải bụng bự, tóc thưa và đã đốm bạc. Năm mươi bốn năm mươi lăm tuổi rồi còn gì. Nhưng điều đáng giật mình là bộ mặt lạnh băng mà cô vốn biết rõ hồi gã còn trẻ. Bây giờ bộ mặt đó trắng lạnh như cái mặt nạ. Đôi mắt mới ghê chứ: nó như bằng đá hoa cương và bất an như mắt kên kên.
- Chuyện gì? - Gã nói cụt ngủn, và quyết định kết thúc ngắn gọn cuộc gặp gỡ này. - Tôi còn nhiều việc phải làm. Không lẽ tôi xua cô đi mà không nói gì với nhau một lời. Có chuyện gì vậy?
Glorie thấy mình tím mặt, rồi trắng bệch ra. Lẽ ra gã cũng phải tỏ chút thân thiện, mời cô ngồi hay hỏi thăm sức khỏe chút đỉnh.
Cô quyết định dùng đòn bất ngờ. Phải làm cho gã tò mò trước khi gã tống cô đi như trong đầu gã đã định.
- Anh nghĩ sao về một lố hàng kim cương trị giá ba triệu đô?
Cái mặt gã vẫn lạnh như mặt nạ, nhưng cái kiểu nghiêng đầu qua một bên thế kia là biết gã kết rồi. Cô đâu có nghiên cứu thái độ biểu hiện của gã suốt mười bốn tháng hồi xưa để mà chơi.
- Cô nói chuyện gì đó? Kim cương gì?
- Tôi ngồi được không, hay là người ta không được ngồi trước mặt anh, Ben?
Gã chợt toét miệng cười, gã thích cái kiểu đó. Gã không bao giờ chán lúc để người ta xun xoe với mình.
- Ngồi đi, - gã nói và đi tới ngồi sau bàn giấy. - Kìa, Glorie, thông cảm là tôi còn nhiều việc lắm. Cái gì mà kim cương vậy?
Nhưng một khi cô biết gã đã kết thì không có gì phải vội vã. Cô ngồi xuống, thò tay lấy hộp thuốc lá bằng vàng và nhìn gã.
Gã sốt ruột đưa hộp quẹt cho cô. Cô mồi xong thuốc mới nói.
- Một người tôi quen muốn gặp anh. Hắn nghĩ anh có thể thương lượng được. Tôi không muốn xen vô vụ này, nhưng hắn nài nỉ vì nghĩ rằng chắc anh không chịu tiếp nếu không có người giới thiệu, nên... - cô nhún vai, ngừng giữa câu. - Hắn sẽ có mớ kim cương trị giá ba triệu cần bán. Hắn nghĩ anh là người duy nhất có tầm cỡ đủ để chơi mớ hàng này.
- Hắn moi được ở đâu?
- Tôi không biết, mà cũng không muốn biết. Có điều tôi chịu ơn hắn mấy chuyện, nên phải tới gặp anh giùm hắn.
- Đó là ai vậy?
- Tên hắn là Harry Green, ở Pittsburgh. Từng là phi công thời thế chiến, bị thương ở chân, nên hơi cà nhắc. Hắn buôn bán dầu nhưng nghe chừng không khá.
- Hắn làm gì dính tới mớ kim cương đó? - Gã nhíu mày.
- Không biết.
- Nghe có vẻ bẫy quá vậy. Nè, cô bé, cô làm phí thì giờ của tôi quá. Ba triệu đô kim cương... Hừ... Nói nghe giỡn chơi thiệt.
- Tôi đã nói với hắn, - cô nhìn gã, - là anh sẽ không tin đâu, nhưng hắn cứ nằng nặc. Hắn nhất định là tôi phải tới đây. Xin lỗi vậy, Ben, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.
Cô đứng dậy.
Khi Ben giơ tay định nhấn chuông gọi thư ký thì mắt gã lại chạm vào bảng kết toán thu chi ló ra dưới mớ giấy tờ.
Lố kim cương ba triệu đô! Nếu nhờ phép lạ nào đó và nếu đây không phải là một cái bẫy, nếu quả nó có thực, thì hẳn đây chính là dịp để đóng được cái du thuyền trong năm nay.
- Đừng vội thế, - gã nói, dựa ngửa ra trên ghế. - Tay này tin được không đó, Glorie?
- Dĩ nhiên. Tôi mà không chắc thì đã không tới đây.
- Cô thực sự nghĩ rằng hắn sẽ lấy được?
- Tôi nghĩ thế. Nhưng không rõ nữa. Chỉ biết rằng tay này không phải thứ phung phí thì giờ và rất đáng tin cậy. Nhưng nếu anh bận quá không tiếp hắn được, thì chắc hắn phải đi tìm người khác vậy.
Ben do dự, rồi nhún vai:
- Thôi được. Gặp mặt y cũng không thiệt gì. Cô nói tên y là gì vậy?
- Harry Green.
- Bảo y tới gặp tôi ngày mai. Dặn y gọi trước cho thư ký của tôi để hẹn.
- Đến ngày 16 hắn mới có mặt ở Los Angles, - Glorie nói. - Hắn không muốn ai biết hắn tới đây. Hắn có thể gọi anh và hẹn gặp ở một chỗ khác không?
- Nè, y mà phí thì giờ của tôi là hối không kịp đâu đó nghe, - cái bộ mặt lạnh, trắng chợt đanh lại. - Làm quái gì mà y không chịu tới đây?
- Tốt nhất là anh hỏi thẳng hắn, - Glorie, nói mà cảm thấy lạnh suốt sống lưng khi nhìn khuôn mặt của gã.
Ben nhún vai sốt ruột.
- Thôi được, nói y gọi cho tôi, sẽ nói chuyện sau, - gã đứng dậy. - Cô chắc là thằng này được chứ?
- Chắc. Có thể cũng khó mà tin, nhưng Ben à, anh vẫn còn có thể tin ở tôi mà.
- Được rồi, - gã cười xòa. - Quả là ngạc nhiên khi được gặp lại cô sau bao nhiêu lâu như thế, - gã đi vòng tới trước bàn. - Cô ổn chứ?
- Tôi khỏe. Còn anh?
- Tôi cũng khỏe, - gã nhún vai. Thằng Green này là bồ bịch của cô hả?
- Không. Có lần hắn gỡ bí giùm tôi. Vậy thôi.
- Rồi bây giờ cô chẳng có bồ bịch gì sao? - Đôi mắt găngstơ của gã nhìn vào mặt cô, dò xét. Đôi mắt như tia X quang.
- Tôi thấy đừng có bạn trai đỡ rắc rối hơn. Đàn ông thường khó mà tin được.
- Ồ, tôi không biết thế đấy, - gã mỉm cười. - Dù sao bồ bịch cũng là thứ thay đổi không khí, - gã đi lại cửa sổ, gã không cưỡng được ý muốn khoe đồ chơi của mình. - Lại đây coi nè.
Cô đến bên cửa sổ cạnh gã. Sau lớp kính, Fay đang nằm trên một tấm đệm hơi, mái tóc vàng nâu xòa quanh vai, mình phủ một tấm khăn.
- Coi được chứ? - Mắt gã lộ vẻ khinh khỉnh và tự thị. - Duyên dáng và xinh xắn, ha? Tôi thích bọn còn trẻ: trẻ và nồng nàn, như cô hồi đó vậy.
Glorie thấy mặt mình tái nhợt đi. Lời nhạo báng đã đánh trúng điểm. Cô cố gắng nói:
- Phải, rất đẹp, nhưng rồi cô ta sẽ già. Ai cũng vậy. Ngay cả anh cũng đâu còn đẹp trai như hồi đó nữa, Ben. Tạm biệt.
Cô bước đi, mở cửa ra ngoài.
Ben nhìn khung cửa, giận dữ. Con nhãi này bao giờ cũng tung độc chiêu vào lúc chót. Gã đã cho cô rơi. Ai mà nghĩ được cô ta đã tàn tạ đến thế. Hồi đó cho cô ta rơi là gã đã sáng suốt lắm.
Gã bước đến bàn, chụp điện thoại lên.
- Borg hả? Có một con nhãi mới rời khỏi đây. Cao, da sậm, mặc bộ đồ đen trắng, tên là Glorie Dane. Kêu thằng Taggart bám đuôi nghe. Tao muốn biết nó ở đâu, làm gì, bồ bịch nó là ai... Làm cho kỹ nghe!
Giọng nói đầu dây bên kia trầm, nghe như người bị suyễn.
- OK, để vụ đó cho tôi.
Ben đặt máy xuống, mặt đăm chiêu. Harry Green? Thằng nào vậy? Nó mò đâu ra mớ kim cương này. Nếu Glorie nói có mớ hàng đó, thì chắc là thiệt rồi. Gã lúc nào cũng có thể tin ở cô.
Gã tới bên cửa sổ, nhìn xuống Fay. Nhưng cô ta sẽ già. Ai cũng vậy. Ngay cả anh cũng đâu còn đẹp trai như hồi đó nữa. Mẹ kiếp! Lại còn nói như thế nữa. Làm thối cha cả buổi sáng nay.
Glorie quá lo nghĩ khi bước ra ngoài đường phố nên không nhận ra gã đàn ông cao, lòng khòng, ngồi sau tay lái một chiếc Buick bên kia đường. Mặt gầy quắt, môi mỏng, mũi khoằm trông cứ như mặt chim ưng. Y nhìn cô đứng ở trạm xe bus, và khi chiếc xe bus đậu lại, cô bước lên. Y nổ máy, gài số và nhẹ nhàng lái theo chiếc xu bus đó.
Trên xe, Glorie nhận định bước đầu trong kế hoạch đã xong. Cuộc gặp như thế cũng tạm, không tệ hơn dự trù. Cô đã đoán Ben sẽ cư xử với cô như thế, cô hơi thất chí khi nhớ lại kiểu y nhìn cô khinh khỉnh. Bây giờ hoàn toàn không thể tưởng tượng chuyện họ sống chung với nhau được. Cô không ghen tị gì với con bé dưới hồ bơi, chỉ thấy thương hại thôi. Con bé sẽ đòi được ở Ben đủ điều, nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Nhưng phải công nhận nó trẻ đẹp và hấp dẫn.
Cô phải nhắc Harry cảnh giác. Chắc chắn Ben sẽ tìm cách nắm lý lịch của hắn. Cô nhớ Ben từng nói là không bao giờ tin tưởng ai, gã bảo “Ai cũng có điều gì phải giấu, nắm được điều đó, mới là nắm được người ta.”
Đột nhiên cô cứng người lại. Ai chứ Ben thế nào cũng cho người theo dõi cô. Sao mình ngốc thế! Ngay lúc đó xe chậm lại chỗ trạm gần căn hộ của cô. Trong chớp mắt, cô hiểu không khéo mình dẫn người của Ben tới đúng ổ của Harry.
Cô ở lại trên xe cho nó đi tiếp qua nhà mình và nhìn những hành khách xung quanh. Chỉ có ba phụ nữ và một ông mục sư. Vậy là cái đuôi phải đi xe hơi. Cô ngoái nhìn qua cửa kính phía sau.
Cái xe nào đằng sau kia cũng đáng nghi cả. Cô trả thêm tiền vé và xuống giữa khu thương mại. Đầu tiên phải biết chắc có ai theo mình không cái đã, rồi mới tính chuyện cho cái đuôi rơi. Cô bước mau lẹ qua đám đông và rẽ vào Ferrier, một tiệm bách hóa lớn. Cô nhìn lại liếc ra sau.
Một chiếc Buick từ từ rề vào lề đường sau khi vượt qua cửa hiệu chừng năm chục mét. Một gã cao kều bước ra và tà tà đi ngược trở lại.
Đúng là cái kiểu lính của Ben. Tim đập thình thịch, cô bước vào và đi qua nhiều quầy hàng. Cô bước vào chiếc thang cuốn lên tầng trên và đưa mắt nhìn xuống.
Thằng cha cao kều, hai tay thọc túi quần đang tà tà đi tới thang cuốn. Cô hài lòng vì đã đoán đúng. Ben đã cho người theo cô.
Cô đi lòng vòng và mua một đôi vớ. Gian hàng vắng tanh. Thằng cha kia không thấy mặt mũi đâu. Cô lại theo thang cuốn xuống tầng dưới, đi tới dãy phòng điện thoại. Ngăn trong cùng còn trống, nhưng ngăn kế có một bà. Coi cung cách bà ta thì biết ngay là vô hại. Cô bước vào ngăn cuối và khép cửa lại. Lấy thân mình che mặt số, cô quay số căn hộ của mình. Lúc chuông kêu, cô liếc ra sau. Thằng cha cao kều đang săm soi chiếc máy cạo râu điện bày trên quầy. Cô biết chắc y chẳng thể nghe lén được và sốt ruột đợi Harry trả lời. Lát sau có người nhấc máy.
- Harry hả? Glorie đây.
- Ra sao rồi? - Giọng hắn nóng ruột.
- Tốt, hắn chịu gặp anh. Nè, Harry, nghe đây, hắn cho người bám đuôi em. Chắc hắn muốn biết anh là ai và nghĩ là em sẽ chỉ lối. Em đang ở tiệm Ferrier, người của hắn đang ở ngay ngoài Phòng điện thoại. Anh phải gói đồ chuồn đi ngay. Em sẽ dẫn tên này đi vòng vòng cho tới khi anh chuồn khỏi. Rồi em sẽ cho y rơi, - cô liếc đồng hồ tay. - Em sẽ đợi anh ở góc đường Western với Lennox lúc một giờ mười lăm. Có một sạp báo ở đó. Dừng xe, ra mua một tờ báo. Đừng nhận mặt em trừ phi em mở lời trước. Nếu em đã cho y rơi được em sẽ cùng lên taxi với anh. Còn nếu y vẫn bám theo, em sẽ ra ga sau, nếu không, ta hẹn gặp nhau ở tiền sảnh khách sạn Astor, New York lúc mười một giờ trưa thứ Sáu. Nghe kịp không?
- Rồi, - giọng Harry phấn khích. - Cẩn thận, nhỏ. Anh sẽ tới đúng một giờ mười lăm.
- OK. - Glorie thấy đau nhói. Cô không muốn xa hắn, cô buồn phiền nghĩ tới ba ngày trống trải trước mặt. - Nè, Harry, khi rời nhà phải cẩn thận. Ben có thể đã biết địa chỉ của em qua danh bạ điện thoại và đã cho người đến canh chừng. Phải cẩn thận đừng để có đuôi, nghe?
- Vụ đó để anh lo. Mà hắn chịu gặp anh hả?
- Chịu. Sẽ kể chi tiết khi gặp lại. Một giờ mười lăm, nhớ cẩn thận.
Khi Harry đặt ống nghe xuống, hắn nghe tiếng chuông cửa reo. Hắn còn đang nghĩ về những điều Glorie vừa nói, hắn bước ra phòng giơ tay định mở cửa. Chợt hắn sựng lại. Từ khi sống chung với Glorie, hắn nhớ đâu có ai tới thăm lúc sau mười giờ. Vậy ai đây? Hắn nhớ lại lời Glorie. Có thể đây là người của Ben. Hắn rón rén tới bên cửa, đóng chặt lại rồi chờ đợi, căng thẳng lắng nghe. Chuông lại reo, gay gắt, dai dẳng. Harry vẫn chờ, vài giây trôi qua, rồi chiếc chìa khóa cắm trong ổ bắt đầu xoay. Hắn nhìn mà tim đập thình thịch. Người bên ngoài đã dùng một cái kẹp chắc mà mảnh, kẹp lấy chìa và xoay trong ổ. Cái chốt mở kịch một tiếng, nắm đấm xoay đi và cảnh cửa đẩy vào. Nó kẹt cái chốt gài.
Harry rón rén lui lại. Vào phòng ngủ, hắn lôi vali dưới gầm giường ra. Đứa bên ngoài sẽ biết chắc trong phòng có người vì khóa còn cắm phía trong. Y chắc sẽ chờ ngoài hành lang. Cho mày chờ cả ngày.
Hắn vào phòng tắm, đẩy cửa sổ lên và bước ra cầu thang cứu hỏa.
Có một cô bạn gái của Glorie sống ngay ở tầng dưới. Hắn biết lúc này cô ta đã đi làm và căn hộ trống rỗng. Hắn bước xuống dưới ngang cửa sổ phòng tắm của cô và mở ra. Hắn cẩn thận ngó trên dưới xem có ai thấy mình không rồi mới leo vào buồng tắm, xong xuôi hắn khép cửa sổ lại. Hắn đi qua phòng khách tới cửa trước. Hắn lật cổ áo khoác lên, sụp mũ xuống rồi mở cửa, bước ra ngoài.
Cầu thang lên tầng trên ở cuối hành lang. Một thằng cha thấp đậm người, áo khoác nón nỉ cẩn thận đang đứng dựa tường, miệng phì phèo thuốc lá. Y lơ đãng nhìn Harry. Hắn bình thản khép cửa, cầm vali lên, nhưng miệng khô ran, người căng thẳng. Hắn chưa từng gặp cảnh này, mà đó mới là dấu hiệu cảnh báo gian khổ đầu tiên, còn bao nhiêu hiểm nguy và gian nan trước mặt nữa.
- Ê, sếp, - thằng cha kia lên tiếng khi Harry bắt đầu xuống thang. - Xin một phút thôi.
- Gì đó?
- Cô Dane có nhà không?
- Ai mà biết? Lên đó mà kêu cửa.
- Gọi mà không ai mở hết. Cô ấy ở một mình hả?
- Ừ, - Harry bước tiếp tục. - Tôi phải đi kẻo trễ tàu. Ông lại hỏi đằng quản lý đó.
Thằng cha ầm ừ, còn Harry đi mau tới cửa và bước ra ngoài. Hắn đi dọc lề đường. Tới góc đường, hắn quay đầu lại. Ngoài một chiếc xe đậu cách khu nhà độ trăm mét thì con đường trống trơn. Rồi có một chiếc taxi chạy qua. Harry vẫy tay.
- Góc Western với Lennox, lẹ lên.
Hắn ngồi xuống, hơi quay ra sau, không có chiếc xe nào theo. Đồng hồ chỉ 1:15 khi chiếc taxi đậu ngay trước sạp báo.
Glorie đã đợi sẵn, Harry chưa kịp ra khỏi xe, cô đã chạy tới và chui tọt vào trong.
- Đi đâu đây? - Harry hỏi.
- Ra ga.
Tài xế liếc nhìn Harry chờ đợi, hắn gật đầu. Xe chuyển bánh.
- Ổn chứ? - Glorie hỏi.
- Ổn.
Họ ngồi im trong chiếc xe len lỏi trong rừng xe cộ. Cô nắm tay Harry và nhìn hắn bồn chồn.
Tại ga, Harry trả tiền xe xong, họ đi vào quầy giải khát. Glorie ngồi một bàn trong góc, Harry lại quầy rồi bưng ra hai tách cà phê.
- Tụi nó nhạy thiệt, - hắn nói ngay khi ngồi xuống. Rồi kể lại những chuyện xảy ra. - Em chắc không vào phòng được đâu, vì anh gài chốt trong rồi, - hắn kết thúc. - Chắc em phải chờ Doris về rồi chui qua cửa sổ buồng tắm của cô ấy mà lên phòng mình.
Cô lắc đầu.
- Em không về đó đâu. Hết an toàn rồi. Em đâu dám chắc là sẽ gặp may mắn nữa. Nếu em trở lại, Ben sẽ phái hai thằng theo em chứ không chỉ một đứa. Lần này gặp may mới cắt đuôi được đó chứ. Em vào phòng vệ sinh nữ, ở đó có lối thông ra ngõ dành cho nhân viên. Lần sau dễ gì thoát được bọn đó. Em sẽ đi New York với anh, nhưng mình không đi chung. Sẽ gặp nhau như dự định là mười một giờ thứ Sáu ở Astor.
- Nhưng em đã chuẩn bị đồ đạc gì đâu!
- Tới New York rồi sắm lại sau, - cô nhún vai. - Anh phải cẩn thận, Harry. Đừng có tin thằng Ben. Y đã thay đổi nhiều, em không hiểu hết y nữa. Y nguy hiểm và tàn độc hơn xưa nhiều.
- Chuyện ra sao?
Cô kể vắn tắt cuộc gặp gỡ.
- Thế được rồi. Đừng lo cho anh. Em đã mở được đường. Cứ để anh đối phó với hắn.
- Đừng tin gì ở y, - ánh mắt cô bồn chồn. - Đòi cho bằng được tiền trước khi vào việc. Đừng nghe một lời hứa hẹn nào và đừng để y hù anh.
- Hắn không làm được gì anh đâu, - hắn cười nhạt, cạn tách cà phê và liếc đồng hồ tay. - Chắc phải đi mua vé thôi. Em đi trước đi. Hẹn gặp ở Astor trưa thứ Sáu.
- Rồi, - cô nhìn hắn. - Em sẽ rất nhớ anh, Harry.
- Không lâu đâu.
Cô đứng lên và vịn vai hắn.
- Nhớ cẩn thận, anh yêu.
- Chắc chắn.
Hắn nhìn cô ra khỏi khu giải khát, với tấm lưng giữ thẳng và cặp chân dài, thon. Hắn nghĩ chỉ cần cô chải chuốt thêm một chút là ra dáng một giai nhân ngay. Đột nhiên hắn cảm thấy nồng nàn tình cảm đối với cô. Cô có sự gan dạ, sắc bén, đó là điều ít gặp ở phụ nữ.
Hắn đốt một điếu thuốc. Được, cứ như thế. Đây chỉ là bước khởi đầu. Nếu có chút may mắn, thì hai mươi ngày sau, hắn sẽ có năm chục ngàn đô.
Chỉ cần chút may mắn...
Buổi tối ngày 16 tháng Một, một chiếc taxi đậu trước khách sạn Lamson trên đường Sherbourne, người tài xế thò tay mở cửa sau.
Mây mù đi theo gió vần vũ đầy trời suốt ngày. Bây giờ gió đã ngớt, và mưa, như những sợi thép mảnh đan trong ánh đèn đường, cứ rơi đều đặn, gõ rầm rì trên nóc xe.
Anh tài xế liếc nhìn cửa khách sạn, một ngọn đèn vàng vọt gắn trên khung cửa đôi, sáu bậc thềm bẩn thỉu, loang lở nối lề đường với khung cửa. Hiếm khi anh chở khách tới chốn này, thậm chí anh không nhớ nổi lần gần đây nhất anh tới đây là lúc nào. Những khách trọ ở đây thường là loại nghèo, đâu dám phung phí đi taxi, họ thường đi bộ hoặc xe bus. Đó là cái khách sạn rẻ tiền và tồi tàn nhất Los Angles: một nơi tạm trú của những tay ma cà bông hay mới mãn hạn tù để chờ một cú làm ăn mới.
Người khách của anh ra khỏi xe, chìa ra một tờ năm đô cho anh và nói bằng giọng rất khó nghe, “Giữ luôn tiền thối, cố dành dụm mà mua một cái xe mới”.
Anh tài xế ngạc nhiên đến độ phải chồm ra để nhìn rõ người khách. Anh đâu mong gì tiền “bo,” mà còn e rằng sẽ bị cự nự vì bẻ cờ quá lố. Năm đô! Thằng cha này chắc điên!
Đó là một người cao, to, mặc một chiếc áo mưa tồi tàn, đội cái mũ nâu cũng tồi tàn không kém. Thân hình gân guốc, độ bốn mươi lăm tuổi, coi tướng tá bậm trợn với hàng ria mép vàng hoe, một vết sẹo gớm ghiếc chạy từ mắt phải xuống khóe miệng làm nhăn nhúm lớp da xung quanh, khiến mí mắt phải lệch xuống. Tay trái của hắn cầm một chiếc vali sờn rách, còn tay phải là một cây can, đầu có núm cao su.
- “Bo” hả? - Anh nói trống trơn, nhìn tờ bạc trong tay, - còn tiền xe chỉ có một hai đô.
- Nếu anh không thích thì cứ trả lại tôi.
Hắn nói như đang ngậm cái gì đó trong miệng, nghe thiệt kỳ cục. Anh nghĩ thằng cha này bộ không còn vòm miệng hay sao. Khi nói chuyện, hắn để lộ hàm răng trắng bóng, nhô ra ngoài như răng ngựa, đẩy cái môi trên và hàm ria chìa tới trước, làm khuôn mặt coi cô hồn chết mẹ.
- OK, tùy thôi, - anh nhét lẹ tờ bạc vô túi. - Cám ơn ông. - Anh ngập ngừng một chút, - Bộ ông muốn cái gì ở nơi tồi tệ này sao? Tôi biết có chỗ sạch sẽ hơn ở cuối đường kia thôi mà cũng không đắt hơn mấy. Ở đây thì rệp bò lền khền suốt ngày mà răng nó cũng bén như răng gấu đó.
- Nếu anh không muốn cái mỏ của mình bị vặn ra sau gáy thì đừng có xía vô chuyện người khác. - Hắn ta sủa.
Hắn đi lên lề đường, khập khiễng thảm thiết, hắn phải tựa lên cây can. Hắn leo lên bậc thềm và chui vào khuất sau cánh cửa.
Anh tài xế nhìn theo. Đồ khùng. Dám chi năm đô mà ở trong một cái ổ như Lamson! Anh lắc đầu, ngẫm nghĩ lại các loại khách quái đản mình từng chở trên xe, thằng cha này càng quái hơn. Anh gài số và cho xe chạy dưới màn mưa.
Tiền sảnh khách sạn còn tồi tệ hơn mặt tiền. Ba cái ghế ọp ẹp, một chậu kiểng đầy bụi, một đường thảm lỗ chỗ, lại thêm một tấm gương cáu đen lốm đốm trên vách. Bao trùm toàn phong cảnh thê lương này là cái mùi mồ hôi, súp cải bắp và những đường ống nước rò rỉ. Mé phải tiền sảnh là quầy tiếp tân với ông chủ Lamson ngồi sau đó. Ông ta mập mạp, chiếc mũ quả dưa đẩy tuốt ra sau gáy, hai tay áo xăn lên lộ ra đôi tay lông lá, xăm hình tùm lum.
Lamson nhìn người khách khập khiễng mà không động đậy. Đôi mắt ông ghi nhận khuôn mặt sẹo, nước da đen sạm, hàng ria mép rậm và bước chân cà nhắc.
- Tôi cần một phòng, - khách lạ đặt vali xuống. - Phòng tốt nhất, bao nhiêu?
Lamson nhìn lại dãy chìa khóa treo phía sau, ngẫm nghĩ và nói.
- Phòng 32 được đó, phòng tốt nhất. Một đô rưỡi một đêm.
Khách lạ rút ví ra, rút một tờ mười đô bỏ lên mặt quầy.
- Tôi ở lại bốn đêm.
Cẩn thận không lộ vẻ ngạc nhiên, Lamson cầm tờ bạc, vuốt thẳng, xem xét rồi hài lòng vì đó là bạc thật, ông gấp ngay ngắn rồi nhét vào túi áo. Ông ta móc ra bốn tờ một đô và tiếc rẻ đặt lên quầy.
- Giữ lấy để lo bữa sáng, - khách lạ lùa mấy tờ bạc trở lại. - Tôi muốn được phục vụ và sẵn sàng chi tiền.
- Được, thưa ông. Chúng tôi sẽ phục vụ chu đáo, - ông ta vội vã cất tiền vào chỗ cũ. - Nếu ông muốn chúng tôi sẽ dọn một bữa ăn ngay.
- Khỏi. Cho cà phê với bánh mì chín giờ sáng mai.
- OK. - Lamson lấy ra một cuốn sổ mép quăn queo. - Xin ông ký vào đây. Quy định của cảnh sát mà.
Người khách ghi tên bằng mẩu bút chì kẹp theo sổ. Lamson xoay cuốn sổ lại và thấy dòng chữ viết in hoa: Harry Green, Pittsburgh.
- Vâng, thưa ông Green. Ông cần thêm gì không? Chúng tôi có bia, whisky và gin.
Ông khách Harry Green lắc đầu.
- Không, nhưng tôi muốn gọi điện thoại.
Lamson chỉa ngón tay cái về phía phòng điện thoại xa cuối tiền sảnh.
- Đằng kia, xin ông cứ tự nhiên.
Ông khách khập khiễng chui vào phòng điện thoại. Hắn quay số và chờ. Lát sau có giọng phụ nữ: “Nhà riêng ông Delaney. Ai ở đầu dây?”
- Tôi là Harry Green. Ông Delaney có hẹn gặp, làm ơn nối giùm.
- Xin chờ máy.
Một lúc lâu sau mới có tiếng “click” trong máy và giọng đàn ông vang lên, “ Delaney đây”.
- Glorie bảo tôi gọi cho ông, thưa ông Delaney.
- À, phải. Ông muốn gặp tôi phải không? Cứ tới đây tối nay, lúc tám giờ. Tôi có thể dành cho ông mười phút.
- Ông muốn tôi tới đằng ông hả? Nghe chừng đó không phải là ý kiến hay.
Im lặng.
- Vậy sao? - Giọng Ben sắc ngọt. - Thế cái gì mới là ý kiến hay?
- Có lẽ ông không muốn có ai biết rằng tôi đã tới tiếp xúc với ông một khi sau này có chuyện gì xảy ra. Ta sẽ nói chuyện với nhau trong một cái xe ở bến West Pier, không ai nhìn thấy chúng ta hết.
Lại im lặng một lát.
- Nghe nè, Green, nếu anh phí thì giờ của tôi, - giọng Ben lạnh lẽo, - thì hối không kịp đâu. Tôi không thích bị quấy rầy.
- Rồi, bến West Pier, mười rưỡi tối nay. - Ben gằn giọng và dập máy.
Một lúc lâu, kẻ tự xưng là Harry Green cứ đứng dựa vào vách phòng điện thoại, ống nói vẫn cầm trên tay. Hắn nhìn qua khung cửa kính mờ. Hắn thấy một cảm giác chiến thắng dậy lên, chen lẫn với bồn chồn. Lại tiến thêm được một bước nữa, hắn nghĩ, một đoạn đường nữa. Bốn ngày nữa, hắn sẽ có mặt ở phi trường để chờ chuyến bay đi San Francisco đó. Hắn gác ống nói và khập khiễng trở ra nơi hắn bỏ vali.
Lamson rời mắt khỏi tờ báo và ngước lên.
- Phòng của ông ngay đầu cầu thang. Cần tôi mang vali lên giùm không?
- Khỏi.
Hắn trèo lên thang. Tới tầng trên là thấy ngay phòng 32. Hắn thọc chìa khóa vào ổ khóa và mở cửa.
Hắn bước vào một căn phòng rộng. Trong góc là một chiếc giường đôi có khung sắt uốn lượn cầu kỳ ở hai đầu. Tấm thảm thì mòn sờn và bẩn thỉu. Hai chiếc ghế bành đặt hai bên lò sưởi. Một bồn rửa tay và một bình nước đầy bụi trên bức tường cạnh lò sưởi. Một bức tranh tả một người đàn bà đang gọt táo, mắt nhìn ra những ngọn đồi bên ngoài cửa sổ vẽ màu mè lòe loẹt treo trên bệ lò sưởi.
Harry đóng cửa, đặt vali xuống và bước tới tấm gương lớn treo đối diện cửa vào và nhìn bóng hình mình.
Thay đổi khiếp thiệt, hắn thầm nghĩ. Cái thằng cha trong gương không có tí dấu vết nào của Harry Griffin. Ngoài bộ mặt thẹo, thì hắn là một người ngoài bốn mươi, bụng đã hơi đẩy ra, thứ đàn ông mà các bắp thịt đã chuyển dần thành mỡ.
Hắn cởi mũ và áo mưa, vẫn đứng trước gương. Mái tóc vàng, hớt sát kia là một cái lớp tóc giả chế tạo rất khéo, bám chặt vào da đầu của Harry,vết sẹo là một loại da phủ hóa chất. Bộ ria thì được cấy từng sợi một. Khuôn mặt được thay đổi bằng những miếng độn cao su gắn trong nướu răng. Mấy cái răng hô thì được nẹp chồng lên răng thật. Cái bụng bự và bờ vai rộng là nhờ một bộ áo giáp bằng nhôm mặc lòn dưới các lớp áo. Còn cái chân khập khiễng là do chiếc giày phải cao hơn chiếc giày trái.
Tất cả do Glorie làm. Cô bảo đảm hắn sẽ không thể bị nhận diện, và Harry cho rằng ngay cả bạn thân của hắn cũng thua luôn.
Glorie cũng chỉ hắn cách gỡ và ráp vết sẹo và bộ ria. Hắn sẽ phải mang lớp cải trang này bốn ngày đêm. Hắn sẽ phải tắm rửa cạo râu, nên phải biết cách gắn và gỡ các thứ. Ban đầu hắn phản đối việc hóa trang quá cẩn thận đó, nhưng cô đã quyết tâm làm. Lúc hoàn tất hắn mới đồng ý là cô đúng. Hắn có thể thản nhiên chường mặt ở mọi nơi. Cô đã làm hơn cả dự định, Hary Griffin hoàn toàn biến mất, còn Harry là một kẻ có thật, khả dĩ tin được.
Bây giờ mọi chuyện tùy ở Delaney. Glorie đã nhắc đi nhắc lại là đừng tin gã. Hắn cũng hơi bực vì cô đã có quá nhiều quyết định trong vụ này, vì dù sao, đây cũng là kế hoạch của hắn. Dĩ nhiên phải công nhận là việc hóa trang trước khi vào cuộc là ý kiến tuyệt vời, nhưng tại sao cô không để những chuyện còn lại cho hắn xử trí? Vì cô đã sáng tạo thành công nhân vật Harry Green, nên hắn phải chịu đựng, nhưng bây giờ hắn thấy dễ chịu hơn khi tự mình lo mọi chuyện mà không có cô kè kè bên cạnh. Những cảnh cáo, lo lắng và sợ hãi thường trực của cô làm hắn khó chịu.
Mười giờ mười, hắn rời khách sạn trong màn mưa để tới trạm xe bus. Hắn rời xe ở bến cuối cùng và đi bộ theo con đường Ocean.
Bến West Pier, thường là nơi đón đưa những con bạc ra những con tàu sòng bạc neo bên ngoài cương thổ thành phố, lúc này đã tối thui và vắng vẻ. Trong một đêm mưa thế này, ít có con bạc nào đi chơi và chỉ thấy có hai chiếc xuồng taxi đậu ở bến.
Harry trú mưa dưới một mái hiên. Đã mười giờ hăm lăm. Hắn đốt nốt điếu thuốc, nhận ra tinh thần mình căng thẳng và tim đập nghe rõ mồn một.
Lúc Mười giờ bốn mươi, một chiếc Caddillac màu tối, to đùng như chiến hạm chạy tới và ngừng ở lối xuống bến, hắn đoán đó là xe Delaney. Hắn khập khiễng bước tới, trông thấy mờ mờ trong xe có hai người ở băng trước và một người ở băng sau.
Tay ngồi cạnh tài xế mở cửa bước xuống, cao, vai xuôi, Harry nhận ra theo lời tả của Glorie, thì đây chính là tên đã bám đuôi cô.
- Green hả? - Y hỏi cộc lốc.
- Phải.
- Dô băng sau. Tụi tao sẽ chạy vòng vòng, cứ nói chuyện với sếp.
Y mở cửa sau ra, Harry chui vào và thả mình trên nệm ghế dày. Ben Delaney, ngậm xì gà, quay mặt để nhìn rõ hắn. Ánh đèn đường không đủ sáng để họ nhìn rõ nhau, nhưng Harry nhận ra Delaney qua bộ ria tỉa tót và cái kiểu nghiêng nghiêng cái đầu.
- Green hả?
- Phải. Còn ông, Delaney?
- Thế anh tưởng tôi là ai? - Ben sủa lại. - Lái chậm chậm đó, - gã nói với tài xế. - Chừng nào kêu tốp thì tốp, đừng đi đường lớn, - gã khẽ xoay người hướng về phía Harry trong bóng tối. - Có đề nghị gì thì nói lẹ lên. Tôi còn nhiều chuyện phải làm hơn là ngồi trong xe chạy vòng vòng dưới mưa thế này.
- Trong bốn ngày nữa, - Harry lẹ làng, - hãng Californian Air Transport sẽ chở một lố kim cương công nghiệp trị giá ba triệu đô tới San Francisco. Tôi biết chiếc máy bay nào sẽ chở nó và cách nào chiếm được nó. Tôi muốn bán kế hoạch này cho ông. Việc này có thể làm với ba người, và một người lái xe hơi. Tôi là một còn ông kiếm thêm ba người nữa. Tôi muốn thù lao năm chục ngàn chứ không ăn chia gì mớ kim cương hết. Đề nghị là như thế.
Delaney ngạc nhiên thực sự. Gã không hề mong một đề nghị đơn giản như thế. Năm chục ngàn! Thằng này dám ăn dám nói thiệt.
- Anh đừng tưởng tôi khùng tới độ ô kê một vụ như thế chứ? Thứ đó rớ vô là phỏng lửa.
- Đó đâu phải chuyện của tôi, - Harry đáp lễ. - Việc của tôi là thó mớ kim cương. Sau đó xử lý mớ đó ra sao thì tôi không biết tới. Nếu ông không thích, thì cứ nói. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng đi chỗ khác. Thời giờ của tôi cũng quí như của ông vậy.
Taggart, tay cao kều, vai xuôi, ngồi phía trước, quay lại nhìn. Tuy trời tối không nhìn rõ mặt, nhưng Harry cũng ngửi ra mùi đe dọa.
Nhưng Delaney lại không bực vì lối nói chuyện đó. Gã còn khoái nữa là khác.
- Anh thấy mớ kim cương đó chưa?
- Chưa. Nhưng đâu có gì đặc biệt. Đó là kim cương công nghiệp, ngon lành như tiền mặt. Chỉ cần giấu một thời gian rồi đem tiêu thụ từ từ. Nếu cẩn thận là không có chuyện rắc rối gì hết.
Delaney biết hắn nói đúng. Gã có cả đống thị trường tiêu thụ cho thứ kim cương này, nên cũng chẳng cần giữ lâu. Nếu mớ này trị giá đúng như thằng này nói, thì gã có thể kiếm cỡ hai triệu, thậm chí hai triệu rưỡi.
- Làm sao chớp được hàng? Cướp chiếc xe tải trước khi tới phi trường hả?
- Không ăn thua. Họ sẽ chở bằng xe bọc thép có mô tô hộ tống. Đừng mong tới gần. Kế hoạch của tôi là cướp chiếc máy bay.
Delaney cứng người. Coi cái kiểu Taggart nhóng cổ lên thì biết không chỉ mình gã là sửng sốt.
- Không tặc à? Trời đất, sao làm được?
- Đâu khó gì. Nên kế hoạch này bén là ở chỗ đó. Tôi đã mua trước ba vé trên chuyến bay đó. Sẽ có khoảng mười lăm hành khách khác nên tôi với hai đàn em của ông sẽ không làm ai ngạc nhiên. Cất cánh lúc trời vừa tối, chuyến bay kéo dài hai tiếng. Vừa ra khỏi phi trường, tôi sẽ vào phòng lái, ngắt liên lạc vô tuyến, lùa tổ lái ra khoang hành khách cho lính của ông coi chừng. Tôi sẽ đưa máy bay đáp xuống sa mạc. Tôi cần một chiếc xe tốt chờ sẵn ở đó đón tụi tôi đi. Tôi sẽ giao kim cương ở bất cứ chỗ nào ông chọn, thế là xong.
Ben ngồi dựa ra, cái đầu nhà nghề, ranh ma của hắn đang hoạt động. Kế hoạch này thiệt ngon và gan dạ, hoàn toàn có thể thành công, nhưng mọi chuyện là tùy thuộc vào Green. Chỉ cần thằng này mất tinh thần, phạm một sai lầm, là bể tan nát. Mà gã đã biết gì về tay này đâu, ngoài chuyện Glorie giới thiệu. Gã thấy có thể tin được Glorie, nếu vụ này ăn là chiếc du thuyền nắm chắc trong tay.
- Anh lái máy bay được hả? - Gã hỏi.
- Dĩ nhiên, - Harry đáp nóng nảy. - Hồi thế chiến tôi đã lái đủ thứ máy bay rồi.
- Anh sẽ phải đáp trong bóng đêm. Vụ đó thì sao?
- Nè, ông khỏi lo về chuyện của tôi. Tôi biết rành mà, sẽ đáp ngon lành thôi. Nếu có trăng thì tốt, không có thì cũng đáp như thường. Ông muốn làm vụ này hay không?
Ben thấy mình để điếu xì gà tắt ngúm, một điều hiếm khi xảy ra. Gã liệng nó khỏi cửa xe.
- Vậy anh muốn gì trong vụ này?
- Ông lấy kim cương, trả lương cho mấy thằng lính và chi cho tôi năm chục ngàn.
- Hơi nhiều đó. Có thể tôi ngậm mớ đó một hai năm mới tiêu thụ được. Tôi sẽ chi cho anh mười ngàn thôi.
- Năm chục ngàn hoặc là xù. Tôi phải chịu nguy hiểm, còn ông thì không. Cớm sẽ nắm được mô tả nhân dạng của tôi, tôi sẽ phải chạy trốn, còn ông thì không. Ông có thể kiếm khỏe chừng hai triệu mà không nguy hiểm gì cả. Nếu ông nghĩ năm chục không phải là con số hợp lý, thì làm ơn kêu thằng tài xế ngừng lại cho tôi cút khỏi đây cho rồi.
- Ba chục nghe? - Ben đề nghị, gã trả giá chỉ vì thích trả giá thôi. - Tôi chi cho anh ba chục, không thêm một xu.
Harry nghe cảm giác chiến thắng bốc lên, Hắn biết Ben đã cắn câu.
- Ông biểu thằng tài xế tốp xe giùm.
Ben để một nụ cười nở ra trong bóng tối.
- OK, rồi. Năm chục. Tiền mặt khi anh giao kim cương.
- Không, tôi muốn hai chi phiếu có bảo chứng mỗi cái hai mươi lăm ngàn đô vào buổi chiều trước khi máy bay cất cánh. Tôi phải biết chắc là tiền bạc đã vào nơi an toàn trước khi lên máy bay. Nếu không là dẹp.
Tay Taggart rõ ràng chịu hết nổi.
- Để em dứt thằng này nghe, Sếp? - Y gừ lên, quay người lại.
- Nín! - Ben nạt lại. - Đừng chộn rộn! - Gã quay sang Harry. - Nhận tiền mặt lúc giao hàng, nghe chưa?
- Không. Làm sao tôi tin ông được? - Harry nắm chăt bàn tay lại thành quả đấm. - Cái gì cản mấy thằng khỉ đột của ông nổ vào lưng tôi khi ông đã nắm kim cương trong tay? Tiền phải vô trương mục của tôi trước, không thì thôi.
- Anh phải nghe lời tôi, - giọng Ben chợt dữ tợn. - Tôi đâu thể nghe lệnh thứ tép riu như anh.
- Cứ biểu nghe lời tôi đi, - Harry nghe mồ hôi rướm ra, nhưng hắn đã quyết chí. - Cứ biểu tôi đáp xuống trong đêm rồi ông được cái gì thì được. Đừng có nóng.
Thằng tài xế đạp thắng cái két, tấp vô lề, còn Taggart thì quay lại tay lăm lăm khẩu súng. Y đang tính thò tay tóm cổ áo Harry thì Ben sủa.
- Dẹp đi! Ai biểu mày đó? Chạy xe tiếp tới. Đừng xía vô, Taggart.
Thằng tài xế nhún vai rồi cho xe phóng tới. Taggart bực bội quay lên. Cả hai chưa từng nghe một người nào nói chuyện với sếp kiểu này mà còn toàn mạng.
Nhưng Ben thì biết Hary đang nắm con át chủ bài. Càng nghĩ về vụ này, gã càng khoái. Lời đứt đuôi hai triệu! Năm chục ngàn rẻ rề!
- Nắm tiền rồi, ai cấm anh trở mặt với tôi? Gã hỏi Harry.
- Ông nắm cổ tôi cái một, phải không? Sao ông lo thế? Lính của ông đưa cho tôi hai tấm chi phiếu, y có thể cùng đến ngân hàng với tôi. Y có thể ở cạnh tôi cho đến lúc xong việc. Còn nếu ông không tin rằng lính của ông có thể coi chừng tôi, thì chính ông đi cùng với tôi là xong.
Ben đã tính trước là sẽ cho Borg coi sóc Harry. Mà không chỉ một đứa, phải là ba đứa, cùng với Borg. Gã phải chắc ăn là Harry không có cơ hội phản thùng. Nhưng gã không muốn Harry nghĩ rằng gã đang làm một chuyện quá ngon ăn.
- Được rồi. Bữa nào máy bay cất cánh?
- Ngày 20
- Mấy giờ?
- Tôi sẽ cho ông hay khi tôi nắm được tiền.
- Coi bộ anh không chịu tin ai hết, ha? - Gã mỉm cười, gã bắt đầu thấy nể mặt thằng cha có giọng nói như người thiếu vòm họng này. - OK, Green, cứ như thế. Trưa ngày 20, lính của tôi sẽ đưa anh hai chi phiếu, mỗi cái hai mươi lăm, rồi nó sẽ ở với anh cho tới lúc lên phi cơ. Được chưa?
- Rồi.
- Tôi sẽ kiếm cho anh hai thằng ngon lành đi cùng lên máy bay, một thằng nữa lo lái xe. - Gã nói tiếp. - Anh có thể bàn chi tiết với thằng Borg của tôi. Tối mai nó sẽ tới gặp anh. Anh đang ngụ ở đâu?
- Lamson.
- OK. - Ben chồm tới vỗ vai thằng tài xế. - Ngừng ở đây đi.
Chiếc xe tấp vô lề và dừng lại.
- Anh xuống đây đi. Nếu chuyện bể, anh phải trả lại tiền, nghe chưa? Xưa nay đã nhiều thằng tính qua mặt tôi rồi. Nhờ Trời, chúng đều bỏ mạng. Có đứa phải hơi lâu mới chết. Tôi có đủ cách để lùng cho ra bất kể nó trốn cỡ nào. Tôi cũng sẽ lùng ra anh nếu anh chuồn mà không giao hàng. Không kim cương, là không tiền. Hiểu chứ?
Harry ra khỏi xe.
- Xong, - hắn so vai dưới màn mưa. - Ông sẽ có hàng thôi. Đừng có lo.
- Tôi không có lo, - Ben nói, như tiếng gầm gừ. - Anh mới là người phải lo đó.
Bỏ Harry đứng trong mưa, chiếc xe phóng nhanh tới trước và khuất dạng trong mà đêm.
Buổi chiều ngày 19, Ben gọi Borg lên. Từ hai năm nay, Borg đã đảm nhiệm mọi công việc phi pháp của Ben. Gã hoàn toàn tin cậy Borg trong việc thi hành mệnh lệnh, xử trí băng nhóm này, phe đảng kia, phụ trách những chuyện khó khăn, tổ chức thịt thằng nào đó nếu cần thiết, giữ gìn đừng để thất thoát chút gì trong các khoản lợi tức đen khổng lồ của gã.
Trong hai năm đó, Borg chưa từng phạm một sai lầm nào, chưa từng thất bại trong việc thi hành bất cứ mệnh lệnh gì, dù là khó khăn tới đâu.
Nhìn y ngồi như một khối mỡ to đùng trên chiếc ghế bên kia bàn, Ben lấy làm thích thú vì vẻ ngoài của Borg khiến người ta thường đánh giá y thấp. Gã biết y là một sát thủ tuyệt nghệ và lạnh lùng, y xem chuyện giết người như giết ruồi. Y nhanh như một con rắn độc, nhất là khi sử dụng súng và là một thiện xạ. Không một đứa nào trong lũ đàn em của gã lái xe được như Borg. Không những có thể phóng thật nhanh, mà phản xạ và sự nhạy bén trên đường lộ của y thật đáng kinh ngạc. Ben từng ngồi chung với y khi bị băng Lenvinsky phục kích. Hai chiếc xe, đạn vãi như trấu, từ hai đầu đổ lại và Borg đã thoát được chỉ nhờ tài lái xe tuyệt vời đến khó tin của y thôi. Không thể bằng tốc độ để thoát được hai xe kia, y đã từ một con đường nhỏ lao bổ vào dòng xe chật nghẹt của đại lộ Figueroa. Ben chẳng bao giờ quên được lần đó, nhớ hoài tới lúc chết. Chạy với tốc độ sáu chục dặm một giờ, Borg đã vượt qua dòng xe cộ ấy như thể không hề có xe cộ gì cả, bỏ lại hai chiếc của băng Lenvinsky đứng đó. Y đã lao xe trên đường vào bất cứ chỗ nào có khoảng trống, hoặc kẹt quá là y lao lên lề luôn. Chuyến đào thoát đó chỉ kéo dài ba phút, và đã trở thành kinh nghiệm lạnh mình nhất trong đời Ben, nhưng gã hiểu chính Borg đã cứu gã khỏi một cái chết chắc chắn. Không ai bị thương, không một tại nạn ô tô nào,và khi rẽ trở lại một con đường nhỏ sau khi cho rơi hai xe của Lenvinsky, y vẫn tỉnh bơ lạnh lùng như không hề có chuyện gì xảy ra.
Khó mà đoán được tuổi của Borg: y có thể là ba chục hay bốn mươi lăm cũng được. Người y là cả một khối mỡ mềm mại, trắng trẻo. Làn da hơi tái xanh như ruột bánh mì. Hốc mắt sâu và đen, vô hồn và lạnh lùng như tạc bằng ngà. Mái tóc đen trông như một miếng da cừu dán lên sọ. Y có hai hàng ria mép như hai cái đuôi chuột rũ xuống hai khoé miệng.
Mặc dù Ben đã trả cho y một ngàn đô mỗi tháng, cộng thêm phần trăm được chia qua các vụ khủng bố và tống tiền, nên Borg cũng có lợi tức đáng kể, nhưng coi tướng y cứ như thằng chẳng có một xu dính túi. Quần áo của y lúc nào cũng ố màu, tàn tạ và luôn luôn là quá chật. Áo sơ mi lúc nào cũng bẩn thỉu, bàn tay và móng tay luôn cáu ghét đến nỗi Ben, vốn khó tính, thường phải càu nhàu về điều đó.
Bây giờ nhìn y ngồi một đống trên ghế, đôi tay dơ dáy đặt lên cái bụng phệ, một điếu thuốc lá ngậm trễ giữa đôi môi dày, tàn thuốc rơi đầy áo vét, những nút áo có nguy cơ bật tung ra dưới áp lực của tấm thân quá khổ. Ben nghĩ thầm trên đời chắc mình chưa từng thấy vật gì gớm ghiếc và khó chịu hơn.
- Sao? - Gã nói. - Thế nào?
Đôi mắt bằng ngà ngước lên trần, Borg bắt đầu nói. Giọng của y khàn và nghèn nghẹn. Lúc nói làm như y phải cố gắng để thở. Ben có thể ngửi thấy khăm khẳm mùi mồ hôi và quần áo lười giặt. Gã tưởng như có thể ngửi thấy cả mùi chết chóc ở y.
- Thằng này xạo, - Borg nói. - Nó không có lai lịch. Nó không có tên thật trên đời. Tự nhiên, Harry từ trên trời rơi xuống. Không có hồ sơ gì cả. Bên Không quân không biết nó, cớm cũng mù luôn. Chẳng ai biết gì hết. Tôi chưa từng moi móc về ai cực như thằng này, mà không được gì hết. Tôi đã truy tới New York, vì nó nói từ Pittsburg tới. Ở đó không ai biết nó hết. Rồi khi đến Los Angeles, nó bắt đầu gây đủ trò. Bo cho thằng taxi năm đô, đi chụp hình rồi cãi lộn với thằng thợ. Làm xôm với cha Lamson. Đêm nào cũng đến quán bar gần đó phét lác ra trò. Nó gáy mình là phi công cỡ bảnh ra sao, rồi muốn trở lại nghề bay như thế nào. Nó làm cho người ta nhớ kỹ mặt nó. Tôi ngửi ra mùi đó. Một thằng đang định cướp một cú ba triệu đô thì không làm kiểu đó trừ khi nó điên hoặc có ý đồ rõ rệt.
Ben gạt tàn điếu xì gà và nhìn Borg.
- Nghe chừng tin được nó không?
Borg nhún vai.
- Tin thì được. Nó đâu có cơ hội qua mặt mình. Tôi sẽ lo vụ đó. Tôi thấy nó làm vụ này được. Nhưng nó không thực sự là Harry Green. Tùy sếp có muốn biết thực sự nó là ai không. Nếu nó giao hàng thì chẳng có vấn đề gì, còn nếu nó không giao thì mới có chuyện. Thằng này cứng lắm. Theo tôi tính thì xong vụ này là Harry Green biến mất vì nó đâu có thật.
Ben gật đầu.
- Tao cũng nghĩ thế. Mà không chừng nó biến lại là hay. Nếu cớm tóm được nó, nó sẽ hót, - gã nhìn vào khoảng không. - Tao đếch cần biết nó là ai miễn nó giao hàng. Có tin gì về mớ kim cương không?
- Có thiệt. Công ty Far Eastern Trading là của một thằng cha tên Takamori, đại diện một tổ hợp lớn ở Nhật. Nó đã mua ba triệu kim cương công nghiệp, đã xin được giấy phép xuất khẩu và sẽ từ San Francisco chở về Tokyo. Chính là vụ Harry nói tới. Bây giờ chỉ còn tùy nó thó được mớ đó hay không thôi.
- Còn ba thằng làm trợ thủ cho nó thì sao?
- Tôi lo rồi. Joe Frank với Marty Lewin cùng đi máy bay với nó. Sam Meeks lo vụ xe hơi.
- Mấy đứa nào vậy? - Ben nhíu mày. - Đâu phải lính của mình?
Borg lắc đầu. Ben có thể nghe những lớp mỡ ở cổ y cọ vào nhau.
- Mình đâu muốn lính của mình dính vô vụ này. Mấy người trên máy bay sẽ nhận diện được tụi nó. Mình đâu muốn rắc rối với cớm. Tôi kêu tụi này ở San Francisco. Xong việc là trở về xứ. Mình đâu để cớm móc mình dính vô vụ này được, phải không?
- Đúng rồi. Tụi nó được không?
- Được lắm.
- Mày có nghĩ sẽ trót lọt không?
- Tùy thằng Green. Nhưng tin chắc chắn thằng này không phải thứ lừa đảo hay đồ dỏm, mình sẽ trót lọt.
- Có thể nó là đồ dỏm, - Ben gật gù. - Nhưng chắc không lừa đảo. Nó cũng là thứ cứng cựa lắm. Tao nghĩ nó làm được.
Bộ mặt phì phị của Borg không tỏ vẻ gì, nhưng giọng nói thì nghe sắc lạnh hơn.
- Khôn hồn thì nó ráng mà làm cho được.
- Mày đã coi qua kế hoạch của nó chưa?
- Rồi. Nó tính kỹ thiệt. Cứng tay lắm. Nó đã tính trước mọi chuyện mà tôi nghĩ ra. Cũng còn tùy nó hạ cánh trong bóng đêm được không. Nó nói là được, nhưng nếu trời tối quá, thì cũng hơi cực. Nó lựa được chỗ đáp ngon lắm. Cách phi trường Sky Ranch chừng ba mươi dặm. Tôi sẽ đón nó ở đó để nhận hàng. Ba thằng trợ thủ kia cũng đáp máy bay đó về San Francisco luôn. Tôi mua sẵn vé cho tụi nó rồi. Còn Green thì nó nói tự lo phương tiện cho nó.
Ben ầm ừ ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi.
- Có mò ra con Glorie Dane không?
- Chuồn rồi, - Borg nhíu mày. Nó gặp sếp xong thì không trở về nhà. Cần tôi tiếp tục truy không?
- Thôi khỏi, - Ben lắc đầu. - Tao nghĩ nó không dính vô đây đâu. Bỏ nó đi. - Gã lấy trong ngăn kéo ra hai mảnh giấy màu hồng. - Chi phiếu cho thằng Green nè. Lỡ nó chuồn khi nắm được tiền thì sao?
- Tui sẽ chặn cổ nó, - Borg đáp tỉnh bơ. Tui nói với tụi Lewin và Frank rồi. Tụi nó sẽ coi chừng. Nếu nó tính giở mánh, tụi nó sẽ gửi cho mấy viên. Còn tôi sẽ đeo sát nó cho tới khi lên máy bay. Tụi này đàng hoàng lắm, Green mua không nổi đâu.
- OK. - Ben gật đầu. - Coi bộ ngon ăn đó, - và gã đứng dậy.
Borg nhìn lên với cặp mắt bằng ngà.
- Mới “coi bộ” thôi.