← Quay lại trang sách

- 3 -

Năm mươi phút trước giờ cất cánh, họ tới phi trường bằng một chiếc Buick cũ. Borg cầm lái, Harry ngồi bên cạnh. Lewin và Frank ngồi phía sau.

- Quẹo phải, - Harry nói khi Borg chạy qua cổng vào bãi đậu xe. - Chạy tới cuối đằng kia. Ở đó có thể nhìn thấy máy bay.

Borg chạy giữa hai hàng xe đậu rồi dừng lại ở một chỗ trống sát hàng rào ngăn khu đậu xe với bãi đáp.

Dưới giàn đèn sáng rực cách đó độ trăm thước là một chiếc Moonbean hai động cơ. Năm nhân viên đồng phục trắng đang kiểm tra máy móc. Một nữ tiếp viên đang theo dõi việc chuyển những thùng kiện từ một xe tải lên phi cơ. Harry nhận ra cô bé, tên là Hetty Collins, từng bay chung với hắn vài ba chuyến. Hắn biết cô là một tiếp viên thông minh và giỏi giang. Hắn tự hỏi phi công chính của chuyến bay này sẽ là ai, có phải người mình quen không.

Hắn cảm thấy lạnh, lại còn dải băng buộc quanh ngực làm cho khó thở nữa. Bàn tay hắn rướm mồ hôi còn miệng thì khô rát.

Nó đây, hắn tự nhủ. Một giờ đồng hồ nữa, tao sẽ đưa mày xuống sa mạc, miễn là tổ lái đừng đóng trò anh hùng gây rắc rối. Hắn rùng mình. Hai đứa ngồi băng sau là hai tay sát thủ, có chuyện lộn xộn là chúng nổ liền, chắc chắn là thế.

Lewin nhỏ con, chừng ba mươi tuổi. Khuôn mặt gầy, lầm lì, ánh mắt láo liên. Frank thì độ trên năm mươi, cao, to, bộ mặt dữ dằn, đôi mắt ti hí, có chứng co giật ở cần cổ khiến cái đầu y cứ gục gặc.

Nhưng chúng là cái thá gì so với Borg.

Borg đã khiến Harry ớn sườn. Hắn chưa từng đối đầu với ai như tay này. Ở con người y, người ta cảm thấy mối đe dọa của một con cọp đang ngủ, đấy là thứ chết người. Trong khi Lewin và Frank chỉ là thứ bị thịt, giết người lấy tiền, còn ở Borg, Harry cảm thấy y giết người vì thích. Hắn cảm thấy hơi dội khi ngồi cạnh Borg, khi nghe giọng nói khàn khàn và những âm lầu bầu từ đôi môi dầy đó.

- Đó hả? - Borg chỉ tay về phía phi cơ.

- Nó đó. - Harry đáp. - Đổ xăng nhớt và kiểm tra máy xong, tụi nó sẽ chạy ra mé bên phải kia. Còn lâu mà.

Borg ầm ừ, lục túi lấy thuốc lá ra mồi và ngồi dựa ra sau.

Trong khi chờ đợi, Harry nhớ lại bốn ngày qua. Hắn đã làm xong mọi chuyện, bây giờ Harry Green đã là một người đầy ấn tượng, khó quên. Khi báo chí mô tả nhân dạng, thì ít nhất có chục thằng tới khai với cảnh sát là đã từng gặp hắn.

Hắn nghĩ tới Glorie, tự hỏi lúc này cô làm gì. Hắn đã viết thư cho cô, dàn xếp những công việc cuối cùng. Hắn viết sẽ giao kim cương cho Borg ở Sky Ranch, ngay sau đó sẽ bỏ lớp hóa trang. Hắn dặn cô mướn một phòng ở motel nọ dưới tên bà Harrison, mua sẵn một xe hơi cũ và chờ hắn tới. Nằm ở motel một ngày, khi biết chắc mọi chuyện êm thấm và an toàn, họ sẽ lái xe đi Carson City. Trú tại đó một ngày để xem cảnh sát điều tra tới đâu. Nếu vẫn thấy an toàn họ sẽ bán xe và đi New York. Từ đó có thể bắt đầu chuyến Âu du.

Harry đã thu xếp trước với quản lý ngân hàng Los Angeles Bank và Bank of Californian chuyển khoản hai mươi lăm ngàn đô về National Finance Bank ở New York ngay khi nhận được chi phiếu. Chi phiếu thì hắn đã gửi đi hồi chiều và hắn biết tiền đã có sẵn khi tới New York.

Cả ngày hôm đó hắn ở với Borg, biết rõ có hai thằng theo đuôi mình tới ngân hàng, đậu xe thường trực trước khách sạn Lamson, và tiếp tục theo tới cổng phi trường.

Tiếng xe mô tô phình phịch làm hắn chợt tỉnh. Ngoài kia, trên bãi đáp, bốn xe mô tô cảnh sát hộ tống một xe bọc thép chạy vào. Chiếc xe đậu sát bên máy bay, bốn cảnh sát xuống xe.

- Nó tới đó. - Harry nói và chồm sát lên kiếng xe để nhìn.

Cánh cửa thép của xe tải mở ra, hai người đồng phục nâu, mũ kết, súng kè kè bên hông, nhảy xuống khỏi xe. Một trong hai ôm theo một cái thùng vuông nhỏ.

Trong khi bốn tay cớm đứng quanh, hai người kia đi lại máy bay, nói chuyện với cô tiếp viên, rồi một người ôm thùng lên phi cơ, cô tiếp viên theo sau.

Người còn lại trở về xe, đóng cửa lại, nói gì đó với cảnh sát rồi leo lên xe lái đi. Tim Harry như quên đập một nhịp.

- Thằng kia chắc đi theo cái thùng. - Lewin.

- Có sao đâu? - Frank nói. - Nói không dám gây rắc rối đâu.

Harry thì không dám chắc như thế. Vụ này hắn không dự trù. Hắn không nghĩ có người bảo vệ đi kèm mớ hàng. Hắn nói khó chịu.

- Nó được trả lương để gây rắc rối đó.

- OK. - Frank cười. - Vậy thì nó sẽ lãnh được tiền của nó.

Động cơ máy bay gầm lên.

- Người ta đưa nó ra bãi, - Harry nói. - Mình đi đi. Hai ông biết việc rồi đó, đừng rục rịch gì cho tới khi tôi ra hiệu.

- Còn thằng bảo vệ sẽ ở đâu? - Lewin nói.

- Nó có thể ngồi trong khoang hoặc phòng hành lý. Nếu nó ngồi ở khoang hành khách, mình sẽ khống chế nó trước khi tôi vào phòng lái. - Harry nói.

- OK. - Lewin đáp và mở cửa xe chui ra ngoài.

Borg xoay cả người về phía Harry.

- Mày đi kế thằng Lewin, Frank sẽ theo sau. Và nghe đây, Green, coi chừng đó. Có sẵn mấy thằng ở ngoài cổng kia phòng khi mày thay đổi ý định không chịu làm vụ này. Không hàng, thì không tiền, hiểu không?

- Rồi. - Hary đáp và chui khỏi xe.

- Tao sẽ chờ mày ở Sky Ranch, - Borg ló khuôn mặt mâm ở cửa xe.

Theo Lewin tới phòng tiếp tân của sân bay. Họ chẳng nói gì với nhau. Tới gần cửa Lewin ngừng lại và nói.

- Đi trước đi.

Harry cảm thấy lạnh lùng khi khập khiễng bước lên bậc thềm vào phòng tiếp tân. Mặc dù dã làm việc ở đây sáu năm, hắn vẫn chưa từng đặt chân vào đây.

Một cô da ngăm xinh xắn, mặc đồng phục của hãng, nhận vé của hắn và nói người ta sẽ gọi tên trong vòng hai mươi phút nữa.

- Quầy giải khát đằng kia. - cô nói. - Khi nghe gọi tên, xin vui lòng lại cổng số 6 đằng kia, - cô đưa tay chỉ. - Tôi sẽ có mặt ở đó.

Harry đi lại đằng quầy. Có vài người đã đứng ở đó. Hắn tự hỏi họ có đi cùng chuyến bay không. Gọi một ly scotch pha nước, tựa vào quầy, hắn cẩn thận quan sát họ. Chỉ là những người có tướng mạo bình thường của dân quen đi máy bay mà hắn vẫn gặp hồi hắn còn làm ở đây. Những thương gia giàu có mập mạp, những bà áo lông thú sang trọng, mấy tay chào hàng láu lỉnh và dai như đỉa: tất cả đều chí thú uống và nói phét như điên.

Harry cảm ơn món whisky. Thần kinh của hắn đang căng, mồ hôi rướm ra. Hắn cứ tự nhủ là sẽ chẳng có gì làm hư chuyện, nhưng hình ảnh thằng bảo vệ có võ trang làm hắn đâm lo. Nếu thằng đó chống cự, là sẽ có nổ súng. Harry không ưa có bạo lực. Thằng bảo vệ có thể bị bắn chết. Hắn rút khăn tay ra lau mồ hôi và nhìn quanh. Không ai để ý tới hắn. Hắn nhìn qua Lewin, nó cũng đang nhìn hắn, mặt mày tỉnh khô.

Thời gian dần trôi, rồi loa phóng thanh cũng thông báo chuyến bay số 6. Hắn nghe thấy tên mình, cạn vội ly thứ nhì rồi khập khiễng ra cổng, có năm sáu người đi theo. Kế đó là Lewin.

Họ nhập vào với tám người khách khác và Frank ở cổng 6. Hetty Collins xuất hiện với danh sách hành khách trên tay, cô mau lẹ đánh dấu từng người và mỉm cười với họ.

- Xin vui lòng theo tôi. - Cô nói và dẫn họ đi theo lối ra bãi chỗ chiếc Moonbeam đang đậu. Harry thấy lạnh sống lưng khi gặp bốn cảnh sát vẫn đứng gác chiếc máy bay.

- Coi kìa, Jack, một hành khách khôi hài. - Có cảnh sát theo bảo vệ mày kìa.

Một thương gia mặt đỏ gay nói:

- Chắc chuyến bay có chở món đồ gì đó rất quí giá.

- Nhưng chắc không quí giá bằng anh đâu, cưng. - Người đàn bà đi chung hót thật khéo, nghe rõ giọng mỉa mai.

- Dẹp đi! - Thằng cha mặt càng đỏ bừng lên, y vội vã lên thang.

Một cảnh sát đứng cạnh đó, gã nhìn kỹ mặt từng hành khách lên thang. Gã đặc biệt nhìn kỹ Frank, tên này nhìn lại, khuôn mặt cô hồn nhăn nhở cười.

Harry là người cuối cùng khập khiễng leo lên. Hắn không nhìn tay cảnh sát nhưng biết rõ y đang quan sát mình.

Hetty Collins chào hắn ngay ở cửa khoang:

- Ông có cần gì không? - Cô nói với sự quan tâm chuyên nghiệp. - Ông uống một ly rượu hoặc cà phê nhé?

- Thôi, cám ơn. - Harry đáp.

- Chỗ của ông ở mé phải của dãy bên trái, - cô nói tiếp.

Hắn gật gù và bắt đầu bước đi. May mắn là chỗ của hắn nằm ngay bìa, sát cửa đi vào buồng lái. Chỗ ngồi phía trong là một bà mập phì xù áo lông lù xù một đống. Mụ nhìn lên khi Harry bước tới. Thấy cái áo khoác tồi tàn, vết sẹo và cái chân cà nhắc của hắn, mụ kéo áo bọc sát người hơn và không ngăn được cái nhún vai chán ngán.

Harry ngồi xuống cạnh mụ, rồi ngoảnh lại xem Frank và Lewin ngồi ở đâu. Frank ở cuối khoang gần cửa vào bếp. Sau bếp là phòng vệ sinh và ngăn chứa hành lý. Lewin thì ở lưng chừng giữa khoang về mé phải của Harry. Harry hài lòng vì cả hai đều ngồi chỗ thuận tiện, nhìn rõ hắn và chắc chắn nhận được dấu hiệu khi khởi sự.

Hetty Collins đi dọc hàng ghế, xem khách đã thắt lưng an toàn chưa. Mụ đàn bà cạnh Harry cài dây không được.

- Bà gài thế này, - Harry nói và chỉ cách gài dây cho mụ. - Nó sẽ tự động khớp lại.

Mụ liếc lên, gật đầu lạnh nhạt với hắn và gài dây lại.

- Ông xem báo nhé, - mụ nói rồi lùa tờ báo qua cho hắn làm như muốn tống của nợ ấy đi cho lẹ vậy. Xong xuôi, mụ nghiêng người nhìn ra cửa sổ, dẹp hắn qua một bên.

Harry đặt tờ báo trên lòng, hắn đang gài dây lưng thì Hetty tới.

- Ồ, ông gài được chưa?

Harry nói, ổn cả rồi. Cô cười thật tươi, hắn cũng quay mặt lên cho cô nhìn thật rõ. Cô chẳng có vẻ gì là nhận ra hắn và tiếp tục đi theo hàng ghế mé bên kia.

Harry lướt qua trang báo, nhưng chẳng đọc gì. Tim hắn đập loạn xạ đến độ hắn e rằng mụ ngồi bên cạnh hắn cũng nghe thấy.

Lát nữa thôi, hắn thầm nghĩ và ngoái nhìn ra sau. Hắn gặp ánh mắt của Lewin, mặt hắn tỉnh khô. Hắn dựa sâu trong ghế, cổ áo kéo lên, mũ sụp xuống, tay thọc trong túi áo khoác. Harry nhìn xuống Frank, tay này đang hút thuốc, lõ mắt nhìn Harry, cái đầu tiếp tục gục gặc.

Đèn hiệu “Cấm hút thuốc” bật sáng, Harry dụi thuốc rồi liếc mắt tiếp vào tờ báo nằm trong tay. Một dòng chữ chợt khiến hắn chú ý và cứng cả người. Khi hắn đọc mẩu tin đó thì động cơ máy bay gầm lên.

TAKAMORI ĐÃ ĐƯỢC XUẤT KIM CƯƠNG.

Sau mười tám tháng thương lượng kiên trì với sứ quán Mỹ, Li Takamori, triệu phú của hãng Far Eastern Trading, tuần rồi đã thành công trong việc cung cấp cho Tokyo mặt hàng kim cương công nghiệp của xứ này.

Giấy phép xuất ba triệu đô kim cương đã được chấp thuận, và lố kim cương, được bảo vệ kỹ lưỡng, tối nay sẽ lên đường bay tới San Francisco để từ đó chuyển sang Tokyo.

Trả lời phóng viên của chúng tôi, ông Takamori cho biết mặc dù bị chống đối ở nhiều phía, ông ta sau cùng cũng thuyết phục được sứ quán Mỹ rằng Nhật rất cần có kim cương công nghiệp để phát triển kinh tế.

Có thể nói chính ông Takamori đã tài trợ việc này và đây cũng là yếu tố quyết định trong cuộc thương lượng. Khi được hỏi ông có đảm bảo được việc chi trả không, ông đã không phát biểu gì.

Có tin rằng ông sẽ bay về Tokyo vào cuối tháng này để bái kiến Nhật Hoàng và thụ tước phong do công trạng đã làm được.

Harry gấp tờ báo và bỏ dưới ghế ngồi. Hắn nhớ lời cảnh cáo của Borg: không kim cương, không tiền. Thằng cha Takamori này cũng sẽ bị một cú như vậy. Không kim cương, không tước phong.

Máy bay bắt đầu chuyển dộng. Hắn thấy dải đèn dọc phi đạo chạy vùn vụt ra sau. Không thấy bóng chiếc Buick nữa. Borg chắc đang phóng xe như điên về sân bay Sky Ranch.

Harry nhìn đồng hồ tay.

Mười phút nữa.

Harry thọc tay vào túi áo khoác, những ngón tay chạm vào cái báng giá lạnh của khẩu Colt 45. Không biết mình ló vào buồng lái thì tụi nó sẽ phản ứng ra sao đây. Sẽ có thằng phi công trưởng, phi công phụ, hoa tiêu liên lạc, kỹ sư phòng máy, chắc tất cả đều còn trẻ và gan dạ, thần kinh còn vững. Nếu như chúng muốn làm anh hùng thì sao? Nếu chúng kháng cự? Hắn định sẽ nổ một phát vào đâu đó, cho chúng tỉnh hồn ra. Hắn không lo về lũ đó lắm, mà lo về thằng bảo vệ. Tên đó là dân chuyên nghiệp, lãnh lương để giải quyết rắc rối mà. Bây giờ nó đang ở đâu nhỉ? Chắc Frank phải lo thu xếp thằng này, Lewin thì khống chế hành khách. Nếu biết trước có người theo bảo vệ thì hắn đã kêu Delaney thêm một thằng nữa.

Đột nhiên hắn thấy phải nắm chắc thằng bảo vệ đang ở đâu, hắn đứng dậy bước ra lối đi.

Hắn thấy Lewin thọc tay vào trong áo nên hắn lắc đầu. Lewin cứ để tay như vậy và nhìn Harry khập khiễng đi qua.

Frank cũng chồm người tới, Harry lại lắc đầu. Hắn mở cửa và bước vào bếp. Hetty Collins đang pha một loạt các ly martini. Cô ngước lên và mỉm cười.

- Cửa thứ hai bên phải. - Cô nói.

Hắn gật đầu, nhưng không nhìn cô. Hắn bận nhìn lối hành lang dẫn tới ngăn chứa hành lý.

Thằng bảo vệ đang ngồi trên một cái ghế ngay cửa hành lý. Y ngoảnh lại, hơi xoay người khi thấy Harry, bàn tay đã đặt trên báng súng. Động tác và bàn tay đeo găng của y làm Harry dội ngược: đúng là kiểu nhà nghề.

Tay bảo vệ còn trẻ, trạc tuổi Harry. Mắt xanh lơ, khuôn mặt vuông với đôi môi mỏng và tư thái tỉnh táo, cảnh giác. Y có vẻ lì và lẹ, Harry thấy nhói tim. Thằng này sẽ phản ứng bạo đây. Hắn tin chắc điều đó.

Hắn vào phòng vệ sinh đứng đó hồi lâu, mải mê suy tính. Chắc ăn nhất là cách ly tên này ra. Khóa cứng cánh cửa từ khoang hành khách vào bếp, nó sẽ không làm được gì cho tới khi hạ cánh. Rồi cả ba mới siết lấy nó. Hắn nghĩ tới hành lang nhỏ hẹp, đâu thể hè nhau nhào vô được. Chỉ tấn công từng người một. Nếu nó chịu chống cự chắc là rắc rối dữ lắm.

Harry cảm thấy một dòng mồ hôi lạnh chảy trên mặt. Hắn liếc vào gương và thấy mặt mình trắng bệch, đôi mắt sợ hãi. Hắn cố nhe răng cười, nhưng khuôn mặt cứng đơ.

Hắn bước ra khỏi phòng vệ sinh, không nhìn tay bảo vệ.

Hetty Collins đang bưng khay rượu vào khoang. Hắn mở cửa giùm cô, rồi cũng bước ra, đóng cửa lại.

Hắn dừng bên Frank, cúi xuống thì thào:

- Nó ngồi trong hành lang. Nhốt nó lại, có cái chốt phía ngoài đó. Hạ cánh rồi mình dí nó sau.

- Không được, - Frank đáp, - ông lo phòng máy, tôi lo tên này. Ngay khi ông khống chế được tổ lái ra đây. Tôi sẽ vô thịt nó.

- Nó coi nhanh lẹ và lì lắm. Nguy hiểm đó.

- Hừ, dẹp đi! - Frank nạt lại. - Ông tưởng tôi không trị được thằng ranh đó sao?

Thôi, tùy, - hắn nhún vai, - đó là chuyện của ông, nhưng nhớ cẩn thận. Tôi sẽ chờ tới lúc con nhỏ tiếp viên trở lại nhà bếp. Rồi tôi vô phòng lái.

Hắn trở về chỗ ngồi.

Con mụ ngồi cạnh hắn đang nhấp martini và hút thuốc. Mụ liếc hắn ghê tởm khi hắn ngồi xuống. Hắn từ chối ly rượu Hetty mời, và khi cô đi về phía nhà bếp, hắn đứng dậy, nhìn Lewin, gật đầu. Rồi nhìn Frank, gật đầu.

Lewin lẹ làng rời ghế lên đứng ở đầu khoang cạnh hắn.

Hai ba người khách nhìn họ ngạc nhiên.

Frank rời ghế và tựa lưng vào bếp.

- Nghe đây, - Harry gào lên. - Không tặc đây. Rục rịch là lãnh đủ. Ngồi im và câm miệng lại là được toàn mạng.

Hắn rút khẩu 45 ra. Lewin cũng vậy, Harry không chờ xem phản ứng của hành khách sao ra. Hắn mở cửa phòng lái, bước lên ba bậc cấp để vào trong. Súng trên tay, tim hắn đập rộn ràng, khi nhìn thấy cảnh buồng lái quen thuộc.

Tay kỹ sư hắn không biết mặt ngồi ở vị trí kiểm tra. Thằng hiệu thính viên đang lờ đờ theo dõi màn rađa. Cạnh đó là phi công phụ và hoa tiêu. Sau đó là hai ghế phi công. Hắn nhận ra, Sandy Mc Clure, một phi công quen biết, tốt bụng và giỏi. Tay phi công thứ nhì thì không biết tên.

Tay kỹ sư rõ mắt nhìn hắn và nhớm đứng dậy.

- Ngồi yên đó, - Harry gằn giọng. - Bị không tặc rồi! Bỏ tay khỏi nút đó nghe chưa? - Thằng hiệu thính viên lật đật bỏ tay khỏi dàn nút. - Đi ra khoang, hai đứa bay đó.

- Đồ điên, - tay kỹ sư mặt đỏ bừng lên. - Mày không thoát đâu! - Y quay lại anh phi công. “Ê, Mac!” Harry bước tới và táng nòng súng vào mặt y rồi lui lại ngay để có thể kiểm soát được cả bốn người, mồ hôi tuôn trên mặt hắn.

Mc Clure quay lại nhìn. Anh phi công thứ nhì đã đứng dậy, mặt tái xanh. Harry quát:

- Ra khoang hết không tao nổ bây giờ! Giơ tay lên!

Tay hiệu thính viên từ từ đứng dậy, dìu anh kỹ sư theo. Máu chảy đầy mặt anh ta. Trông anh như sắp ngất.

- Ra ngoài. - Harry nói.

Họ đi ra khoang hành khách. Có giọng đàn bà rú lên khi thấy máu. Lewin xô họ bước tới và quất họ ngồi xuống lối đi. Nghe giọng, hắn biết Lewin đang cơn kích động. Hắn muốn bước ra để xem Frank làm sao với tên bảo vệ, nhưng hắn không dám rời mắt khỏi Mc Clure.

- Gài cần lái tự động rồi ra khoang luôn. - Harry nói.

- Đừng làm tàng, - Mc Clure đáp. - Tôi phải lái chứ, tôi chịu trách nhiệm về hành khách. Tôi không ra đâu. Ông điên rồi. Ông không thể thoát đâu!

- Ông lái? - Mc Clure trợn mắt. - Không được đâu!

- Không bước ra là tao bắn đó. - Harry quát.

Mc Clure chần chừ.

- Ông chắc chắn lái được hả?

- Khỏi nói. Cút ra đi!

Mc Clure gạt cần lái tự động và miễn cưỡng đứng dậy. Harry nép người cho anh ta qua.

- Đừng rục rịch, ngoài kia còn hai thằng nữa, cô hồn hơn tao nhiều.

- Nếu ông định cướp kim cương thì không xong đâu. Có đội bảo vệ chờ sẵn ở phi trường đó.

- Ra kia. Câm mẹ mày đi!

Mc Clure nhìn Harry, mặt anh ta đanh lại. Harry nghĩ anh ta sẽ nhảy xổ vào mình, hắn thấy ý đó trong mắt anh, mà hắn thì không đủ nhẫn tâm để bắn Mc Clure. Hắn thủ thế, chờ Mc Clure giở trò.

Chợt hắn nghe tiếng súng nổ, rồi một tiếng súng lớn hơn.

Mc Clure chợt giật mình, quay đầu và bước ra. Harry trở tay cầm nòng súng và nện báng súng vào sau gáy Mc Clure nằm thẳng cẳng.

Bước ngang qua anh ta, Harry nhìn ra khoang hành khách. Họ đều ngồi cứng đơ tại chỗ, những khuôn mặt trắng bệch, kinh hoàng.

Lewin đứng ở đầu lối đi, tay lăm lăm súng, mặt tái xanh và loang loáng mồ hôi. Ba nhân viên phòng lái ngồi ở lối đi, tay chắp lên đầu.

Harry đưa mắt đảo một vòng, rồi hắn thấy Frank dựa vào cánh cửa nhà bếp, tay ôm vai. Máu từ đó chảy luồn trong áo, nhỏ giọt ở đầu ngón tay. Harry thấy chân y run run, rồi y ngồi bệt xuống.

- Gì vậy? - Hắn hỏi.

- Thằng bảo vệ... - Lewin đáp, không quay lại. - Nó nổ Ted rồi. Coi bộ nó tính xông ra.

Giọng Lewin the thé, làm như thần kinh của nó căng ra sắp đứt.

- Không đâu. Nó sẽ thủ trong đó. Tôi đã nói là...

- Lại băng bó cho Ted đi, - Lewin nói. - Nó chảy máu tới chết quá.

- Tôi phải lái máy bay, - Harry đáp cộc lốc. - Biểu một thằng phòng lái làm.

Hắn cúi xuống lôi Mc Clure qua một bên và bước vào trong. Hắn gạt cần tự động về chỗ cũ và bắt đầu lái. Tay hắn run và tim đập thình thịch. Bầu trời bây giờ trong veo, lại có trăng sáng. Hắn đổi hướng bay và rẽ vào sa mạc. Từng phút qua, hắn cứ nghĩ tới chuyện sau khi đáp máy bay, hắn với Lewin phải tính sổ thằng bảo vệ, là thấy đắng ngắt.

Mẹ kiếp thằng Frank, đã cảnh báo rồi mà... Bây giờ thằng bảo vệ đã cảnh giác và sẵng sàng chơi. Nếu nó cố thủ trong đó là cầm cự được mấy tiếng như chơi. Đâu mong gì chớp được mớ kim cương mau lẹ.

Hắn nghĩ tới năm mươi ngàn đô chờ mình ở New York. Không kim cương là không tiền. Giá nào cũng phải thịt thằng bảo vệ. Ý nghĩ đó làm hắn lạnh mình.

Hắn bay độ mười phút thì nhận ra khu vực dưới đất, hắn lại đổi hướng. Sa mạc trải rộng bên dưới như một tấm khăn trải giường nhàu nát. Hắn giảm độ cao bay và có thể nhìn rõ những đụn cát và đồi cát. Đâu đó ở phía đông sẽ có một dải cát phẳng, chắc. Hắn tiếp tục giảm độ cao, chồm tới trước để nhìn cho rõ, tạm thời quên đi những chuyện ở khoang ngoài.

Rồi hắn thấy ánh đèn pin loa lóa, và bóng một chiếc xe hơi, một bóng đen nhỏ xíu đứng cạnh đó quơ ngọn đèn pin lia lịa.

Hắn lại nhớ Sam Meeks, một thằng nhỏ con, mới mười chín hai mươi, râu chưa mọc đủ. Lewin nói nó lái xe ngon lắm. Nhưng Harry thấy không nhờ cậy nó được gì trong vụ tính sổ thằng bảo vệ.

Hắn cho máy bay đảo một vòng, hạ dần xuống, đưa mũi máy bay nhắm về phía ánh đèn. Lần đi thực địa trước khi khởi sự, hắn đã chỉ Meeks là đứng chính xác chỗ nào rồi.

Hắn gạt cần hạ cánh, giàn bánh xe hạ xuống. Rồi hắn cảm thấy bánh xe chạm đất, nẩy nhẹ lên, rồi chậm lại. Thân phi cơ hơi rùng mình, hắn mau lẹ tắt máy vì sợ giàn đáp không chịu nổi điều kiện đáp quá xấu ở đây. Cát bay ào ào hai bên thân máy bay, bánh xe đã ăn thắng, chạy chậm dần rồi dừng lại.

Harry bật khỏi ghế, chộp khẩu súng lúc nãy đã đặt dưới sàn và bước nhanh ra cửa, nhìn vào khoang.

Frank đã ngồi một đống trên chiếc ghế gần chỗ Lewin đứng. Có ai đó đã cắt tay áo và băng bó cho y rồi. Mặt y đẫm mồ hôi, trông xuống sắc quá. Y phải cầm khẩu 45 bằng tay trái.

Mọi hành khách đều ngồi bất động. Họ đưa mắt nhìn Harry khi hắn bước ra.

- Nghe đây. Hãy tuân lệnh tụi tao thì không có chuyện gì hết.

- Ta đang ở trong sa mạc. Thị trấn gần đây nhất là cách một trăm dặm. Nên bỏ chạy là vô ích. Yêu cầu mọi người ra khỏi máy bay chừng trăm thước và ngồi xuống đợi. Xong chuyện của tụi tao, thằng hiệu thính viên có thể liên lạc xin cấp cứu là người ta tới thôi. Mọi người sẽ không hề gì nếu biết nghe lệnh. - Hắn bước tới anh kỹ sư phòng lái. - Mở cửa ra!

Anh ta bước tới mở cửa và nhảy xuống cát, mấy nhân viên còn lại dìu Mc Clure, lúc đó đã tỉnh, cùng xuống với nhau.

- Rồi, rồi! - Harry quát. - Xuống! Xuống hết!

Lóng ngóng vì sợ, lũ hành khách túm tụm chen nhau ra cửa.

- Còn con tiếp viên đâu? - Harry hỏi Lewin.

- Ở trong đó với thằng bảo vệ.

Harry đi tới cửa bếp, nép sang một bên và đẩy rộng cửa ra.

- Ê, cô bé. Ra đây. Có hành khách cần săn sóc. - Hắn kêu lên.

Hắn đã e rằng thằng bảo vệ sẽ bắn, nhưng không. Hettty Collins đi ra. Cô nhìn Harry, hắn biết cô còn ít sợ hãi hơn hắn.

Có một bà bị xỉu, hắn giúp cô đưa bà xuống dưới cùng với Hetty luôn.

- Tránh ra xa, - hắn nói với đám nhân viên trong khi Lewin đứng thủ súng phía sau. - Đưa hành khách ra xa. Chừng nào tụi tao xong thì cứ trở lại gọi điện mà cầu cứu.

Họ điều động đám khách đi xa khỏi phi cơ. Sam Meeks chạy lại, tay cầm súng. Bộ mặt nó lộ vẻ phấn khích.

- Trời! Tôi tưởng nó nứt làm hai khi ông đáp xuống đó chứ. Có chuyện gì vậy?

- Đủ thứ, - Lewin sủa lại. - Có một thằng gác mớ kim cương. Nó đục lủng Ted rồi.

Meeks há hốc miệng. Harry thấy rõ nỗi sợ hãi bốc lên đôi mắt gã. Hắn đoán đúng. Chẳng nhờ cậy được gì thằng này trong vụ tính sổ thằng bảo vệ.

Frank ráng đứng lên và lết tới cửa. Dựa vào khung cửa, y nhìn xuống Harry và Meeks.

- Thằng quỉ đó nhanh như điện, - y nói. - Tao bước vô, súng thủ sẵn. Chưa thấy nó đâu là nó đã móc súng ra nổ rồi. Chơi với nó đừng hấp tấp.

- Tui chơi nó cho coi, - Lewin tức tối. - Nó đâu có chặn mình chớp lố hàng này được.

Harry nhìn Meeks.

- Ở đây coi chừng đám khách kia. Mày cầm chìa khóa xe hả?

- Ờ! - Meeks bước lui. - Để tui coi chừng cho.

Harry đu mình trên máy bay, hắn nói với Lewin: “Trạm không lưu sẽ liên lạc thường xuyên với máy bay, nếu không nhận được tín hiệu đáp lại là họ sẽ khởi sự truy tầm chúng ta.”

- Tao sẽ mở cửa, - Lewin nói. - Ông tránh khỏi tầm đạn của nó. Ted, mày rút khỏi đây đi.

- Tao ở lại, - Ted gừ lên, khuôn mặt rúm lại vì đau. - Thấy mặt thằng chó đó là tao cho nó về chầu tổ liền.

Lewin đi dọc hai hàng ghế, Harry đi theo. Tới trước cửa vào nhà bếp, họ leo vào giữa những ghế ngồi ở hai bên. Đưa súng tới, Lewin cầm nắm cửa, xoay và mở bung ra. Lập tức nó nổ súng vào trong, rồi chồm tới nhìn, rụt trở lại ngay:

- Nó không có trong đó.

Tim Harry thắt lại, vậy là nó đã vào trong ngăn hành lý, tóm được nó là còn gay hơn nữa.

- Nó vào trong ngăn hành lý, - hắn nói. - Mày ở đây. Tao vòng ra sau, có mở cửa từ phía ngoài. Tao từ sau bắn vô, còn mày chạy thật nhanh tới cửa này.

Lewin gật đầu.

Harry trở ra cửa hành khách, hắn thấy Frank nằm một đống trên ghế, đầu gục tới trước, hơi thở nghe rất khó khăn nhưng tay y vẫn nắm chặt khẩu súng. Hắn nhảy xuống đất.

Cách đó độ hai trăm thước, Meeks vẫn đứng đó coi chừng đám hành khách đang ngồi túm tụm trên mặt cát. Tim Harry đập mạnh, miệng khô ran và đắng nghét, hắn chạy dọc máy bay tới cửa sau, lối để đưa hành lý lên, hắn đẩy chốt và khom người xuống, cánh cửa tự động mở bung ra. Hắn cẩn thận hé nhìn vào trong.

Ngăn hành lý trống trơn.

Ngay khi hắn nhìn vào, ngay khi nhận ra là ngăn hành lý trống trơn, thì tiếng súng nổ loạn xạ trong máy bay làm hắn giật mình muốn đánh rơi cả súng.

Hắn hiểu ngay có chuyện gì. Thằng bảo vệ đã đánh lừa bọn họ. Nó đã núp trong hành lang hoặc phòng vệ sinh. Hắn lạnh người. Nó đã thịt Lewin rồi sao? Hắn xoay người kịp thời để thấy mặt Meeks, mắt nó trợn trừng, bộ mặt kinh hoàng dưới ánh trăng. Nó giơ súng ra. Ngay lúc đó, có tiếng súng nổ từ phía cửa hành khách, ánh sáng vàng ở nòng súng lóa sáng trong bóng đêm.

Meeks bật tung ra sau khi đầu đạn ghim ngay giữa trán nó, phá tung hộp sọ, óc văng tùm lum.

Harry thấy bóng người ở cửa, hắn nhận ra chiếc mũ kết và hắn chỉa súng bắn như điên. Tên bảo vệ phản pháo và Harry nghe đạn bay veo véo rát mặt. Hắn bổ nằm sấp xuống, nép dưới thân máy bay.

Hắn thấy thằng bảo vệ chồm người ra khỏi cửa máy bay. Ánh trăng lấp lóa trên nòng súng của nó. Vậy đó, hắn nghĩ, nó sắp thịt mình. Hắn nhắm mắt lại, cố dán sát mình xuống mặt cát hơn.

Chợt có tiếng súng trong máy bay. Harry rùng mình. Hắn mở mắt đúng lúc để thấy thằng bảo vệ buông rơi khẩu súng và đổ xuống mặt cát.

Một hồi lâu, Harry cứ nhìn ngây dại vào cái xác thằng bảo vệ, rồi hắn lồm cồm đứng lên. Frank hiện ra ở cửa hành khách, tựa cả tấm thân vào khung cửa. Harry có thể nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của y.

- Tao thịt được nó rồi! - Y thở dốc. - Tao đã nói mà. Nó đi qua chỗ tao mà đâu có thấy tao.

Harry đi lại xác thằng bảo vệ, lấy chân lật ngửa nó lên. Khuôn mặt chết cứng làm hắn thấy muốn bệnh luôn.

- Lấy hàng đi! - Frank hổn hển. - Lẹ lên! Tao chắc trụ hết nổi rồi.

Trấn tĩnh lại, Harry leo lên phi cơ.

- Tôi muốn ông xuống coi chừng lũ khách kia, - hắn nói. - Để tôi đỡ ông xuống.

Hắn giúp Frank xuống, đặt y tựa vào bánh xe. Frank đã quá mệt. Đầu gục xuống ngực, bàn tay lỏng ra buông rơi khẩu súng.

Harry nhìn đám hành khách, có một người đứng dậy.

- Ngồi xuống! - Hắn quát lên và chĩa súng nổ một phát. Người đó vội vàng ngồi xuống.

Harry lay Frank: “Ráng lên. Coi chừng nghe!”

Frank gầm gừ, nắm lấy khẩu súng Harry nhét vào tay y và lầm bầm gì đó. Harry phóng lên máy bay, chạy tới cửa bếp. Vô trong, hắn thấy Lewin nằm ở lối đi, một viên đạn từ sau gáy trổ tới trước. Coi là biết đã chết tốt. Hắn mở cửa ngăn hành lý và bước vào. Chỉ vài phút là hắn kiếm được cái thùng nhỏ. Nó được khóa cẩn thận.

Ôm dưới nách, hắn nhảy xuống cát, rồi chạy lại chỗ xác Meeks, hắn lục lọi trong túi nó và tìm thấy chìa khóa xe.

Trở lại chỗ Frank, hắn thấy y đã nằm úp xuống cát. Hắn cúi xuống lật y thẳng dậy. Y thở ồ ồ phát khiếp, gần như bất tỉnh, cánh tay y đầy những máu.

Harry chạy lại chỗ xe đậu, đặt cái thùng ở băng trước, chui vào xe và mở máy. Hắn lái lại chỗ máy bay. Để máy nổ, hắn bước xuống chỗ Frank nằm. Hắn vực Frank đứng dậy, vác y lên vai và loạng choạng đi tới cửa xe. Hắn chuồi y vào băng sau, sập cửa lại rồi vòng ra ngồi sau tay lái.

Chỉ cần lái hăm lăm dặm là tới Sky Ranch: đường đi thẳng, tốt, hai bên chỉ có đồi cát. Trăng sáng nên hắn không cần bật đèn pha. Hắn gài số và đưa xe vượt qua mặt cát và leo lên đường lộ.

Trong khoảng hai mươi phút nữa, hay ít hơn, trực thăng sẽ xuất hiện để truy tìm. Lẽ ra hắn phải phá bộ phận liên lạc vô tuyến, như thế hắn sẽ có nhiều thì giờ hơn. Bây giờ phải tới được Sky Ranch trước khi bị phát hiện.

Hắn đạp ga lút sàn, đưa xe phóng đi cỡ tám mươi dặm một giờ.

Thằng bảo vệ đã chết, hắn nghĩ, bàn tay siết chặt vô lăng đến các đốt xương lên. Vậy là giết người. Nếu bị bắt, hắn lên ghế điện là cái chắc. Nếu biết chuyện đổ bể thế này thì hắn dại gì thí mạng để đổi lấy năm chục ngàn đô vớ vẩn. Khi vạch kế hoạch đánh cướp, hắn không nghĩ rằng sẽ kết thúc bằng án giết người. Mình thiệt ngu không đòi cỡ hai trăm ngàn. Delaney chắc chắn là có lời đứt hai triệu trong vụ này, mà không phải chịu nguy hiểm gì cả. Nó chỉ ngồi không. Ăn hai triệu ngon ơ!

Harry đưa tay lên đặt cái thùng. Nếu hắn mà có đường dây tiêu thụ như Delaney, hắn sẽ không nhả mớ này ra. Hắn chẳng thể đem đi rao bán. Hắn không biết ai để mà tới gạ. Mẹ kiếp, mình thế nào cũng kiếm chác được cái gì ở đây chứ. Lời đe dọa của Borg: không có kim cương là không có tiền, dẹp mày đi! Đầu óc hắn lẩn quẩn lại bài báo đã đọc. Không kim cương, là không tước phong.

Hắn gần như lạc tay lái lao khỏi đường. Hắn vội giữ cứng lại tay lái và chạy chậm lại. Sao mà mình ngu thế! Takamori chứ còn ai! Hắn có thể gạ Takamori mua lại! Takamori đã thương lượng cả mười tám tháng để có mớ hàng này. Y sẽ được Nhật Hoàng phong tước. Tiền bạc giờ đâu có nghĩa lý gì với một tay như thế. Y có thể không bao giờ được phép xuất kim cương nữa. Hắn cảm thấy mình đã nắm được cổ Takamori rồi. Gạ bán kiểu này cũng hơi phiêu, nhưng có cơ may thành công. Căng đó, nhưng đáng đồng tiền bát gạo. Hắn có thể phải đánh cuộc giữa sự thèm khát kim cương của Takamori với khả năng y ta cầu cứu cảnh sát để tóm hắn.

Hắn nghe Frank kêu lên. Tiếng kêu lôi hắn về thực tại. Hắn đang chạy về nơi Borg chờ. Trời ơi, hắn đâu muốn như thế! Hắn chạy chậm dần rồi dừng lại.

Không còn bao lâu nữa. Chỉ mười phút thôi là trực thăng sẽ đi tìm chiếc máy bay bị cướp. Cảnh sát sẽ báo động, mọi ngả đướng sẽ bị chặn xét.

Tiếp tục chạy xe này chăng? Nó đậu trong tối và không ai trong số hành khách thấy mà mô tả cho cớm được. Hắn đành chấp nhận cái may rủi này vậy, nếu không là bó tay.

Nhưng còn Frank...

Hắn quay lại nhìn tay giết mướn đang ngồi một đống ở băng sau. Frank trợn mắt nhìn hắn.

- Sao dừng lại vậy? - Y lầm bầm. - Có chuyện gì?

Harry thấy y vẫn cầm khẩu súng trong tay. Mặc dù bị thương nặng y vẫn còn rất nguy hiểm.

- Bánh xe xẹp, - Harry đáp.

Frank hừ một tiếng, nhắm mắt lại và đầu rũ tới trước.

Chồm ra sau, Harry chộp khẩu súng. Hắn tưởng Frank nắm rất lỏng ai dè y nắm cứng ngắc. Khi Harry giật mạnh thì súng cướp cò. Tiếng nổ và ánh sáng lóa làm Harry giật mình, nhưng hắn chặt khẩu súng và giật khỏi tay Frank.

Frank nhổm dậy, chửi thề. Nắm đấm của y bay trúng mặt của Harry, nhưng nó yếu xìu.

Gạt tay y ra, Harry giộng vào đầu Frank. Y sụm xuống. Bỏ súng xuống, Harry chui khỏi xe, mở cửa sau và lôi Frank xuống cát.

Harry xé chiếc áo khoác, móc con dao xếp trong túi ra gọt bay lớp đế giày tạo vẻ khập khiễng. Rồi hắn bắt đầu gỡ bỏ lớp hóa trang trong vài phút, Harry Green biến mất, thay vào đó là một Harry Griffin đang thất thần.

Bỏ lớp hóa trang cuộn trong chiếc áo khoác, hắn đi lại một dụm cát gần đó. Bằng tay không, hắn điên cuồng đào một cái hố đủ để chôn cái gói đó. Xong xuôi, hắn lấp phẳng lại và trở về xe. Nhét cái thùng kim cương vào hộc phụ tùng, hắn mở máy và phóng đi như điên.

Mười phút sau, Harry tới trước một ngã ba. Một bảng chỉ đường cho hay rẽ phải là vào sân bay Sky Ranch, rẽ trái là đi Lone Pine. Không ngần ngừ, hắn rẽ sang trái, lao vào con đường lên dốc ngoằn ngoèo vượt qua những ngọn đồi rời khỏi sa mạc. Qua vài dặm, hắn chạy chậm lại. Trên đường bắt đầu có xe cộ, hắn không muốn người ta chú ý vì chạy quá nhanh. Hắn cảm thấy an toàn hơn, vì ở đây một chiếc xe chạy đơn lẻ chẳng làm ai ngạc nhiên.

Năm dặm nữa, hắn thấy đằng trước là một chuỗi đèn lái, hắn rà thắng, bò chậm chậm. Phía trước hắn thấy có cỡ tám chín chiếc xe hơi và hai chiếc xe tải đậu nối đuôi. Tới gần, hắn ló đầu ra khỏi xe và trái tim nhói lên khi thấy một hàng rào chắn đã được đặt ngang lộ. Một mớ cớm, dưới ánh đèn xe, đang đứng sau rào chắn.

Hắn đậu xe lại sau một xe tải, miệng khô khốc, tim đập mạnh. Thò tay xuống, hắn mò dưới sàn xe cho tới lúc thấy khẩu súng của Frank. Hắn nhét vào khe giữa hai ghế ngồi rồi mới mở cửa bước ra. Hắn đi tới chiếc xe tải phía trước. Gã tài xế mập phệ, mũ kết đẩy tuốt ra sau gáy, đang chồm khỏi cửa sổ nhìn xuống đường.

- Cái gì vậy? - Harry hỏi.

Gã tài xế liếc nhìn và nhún vai.

- Ai biết? Tôi chết cứng ở đây cỡ mười phút rồi. Chắc tụi nó đang chơi trò cảnh sát với ăn cướp.

Một cảnh sát tiến lại, một cây đèn pin trong tay.

- Bị cái vụ gì đó, thầy? - Gã tài xế xe tải la lên. - Rớt đồ phải đi tìm hay bày trò thực tập đó?

- Khớp cái mỏ lại, - tên cớm phang luôn, nghe giọng cau có. - Chút nữa là đi được thôi.

Harry thấy mấy cái xe hàng bắt đầu di động, hắn trở về xe nhưng chưa vội vào. Hắn muốn tự do thoải mái phòng khi có chuyện. Tay hắn chạm vào báng súng trong túi. Hắn cố gắng bình tĩnh, nhưng thần kinh cứ dao động và mồ hôi tuôn ra.

- OK, tới đi, - anh ta nói với tài xế.

Ba chiếc xe nữa đã tới đậu sau xe của Harry. Những cái đầu ló ra.

- Cái gì đó? - Một giọng la lên.

- Chờ đó! - Anh cảnh sát đáp lại.

Anh tới gần Harry, quét ánh đèn lên mặt hắn. Harry chợt muốn bỏ chạy, nhưng trấn tĩnh được, ánh đèn chuyển qua chiếc xe. Anh ta có vẻ hài lòng vì xe trống trơn, rồi anh hỏi:

- Thấy hai thằng trong một xe sáu chỗ ngồi chạy đường này không?

- Tôi thấy nhiều xe lắm, - hắn đáp. - Đâu nhớ cái nào hai người.

- Không ai nhớ được hết, - anh cảnh sát cay đắng. - Không biết người ta có mắt làm gì. Không bao giờ xài tới mắt hả? Thôi, đi đi.

Anh tới chiếc xe kế tiếp.

Hắn vào xe, gài số, chạy chậm chậm qua hàng rào. Mấy tay cớm kia chẳng buồn nhìn hắn, họ túm lại nói chuyện.

Qua chỗ đó, hắn bắt đầu tăng tốc, vượt qua mấy chiếc xe khác cho tới khi trước mặt chỉ có con lộ trống trải.

Hắn biết cớm đang lùng một tay to bự, trung niên, mặt sẹo. Hắn nghĩ tới Glorie: thật là tuyệt chiêu. Nếu cô không nghĩ ra trò cải trang này, thì bây giờ chắc hắn đã bị bắt hay đang nằm bên đường, trên mình lỗ chỗ vết đạn cảnh sát. Hắn cảm thấy yêu cô quá. Mình sẽ trả nợ cô ấy gấp nhiều lần, hắn tự nhủ. Họ sẽ đi châu Âu và sống cho ra trò. Có tiền là chẳng lo gì, cô sẽ có đủ mọi thứ quần áo... bất cứ kiểu quần áo ma quỉ nào mà cô thích. Hắn sẽ chờ một thời gian thích hợp rồi thương lượng với Takamori, rồi họ có thể đi. Nếu hắn kiếm được của Takamori triệu rưỡi, hắn dư sức lập hãng máy bay taxi riêng. Có thể ban đầu chỉ là hai chiếc máy bay thôi, sau đó sẽ sắm thêm hai chiếc nữa. Hắn sẽ làm chủ, là điều hắn mơ ước. Hắn hiểu chính là nhờ ở Glorie mà hắn mới an toàn thế này. Mọi chuyện tuy gay go nhưng bây giờ đã thoát. Hắn chạy nhanh hơn một chút, cười thầm khi nghĩ đến bộ mặt của Borg đang chờ ở sân bay. Có thể Borg đã nghe ở trên đài tin tức về vụ không tặc ngay lúc này, và mỗi phút qua y chắc sẽ nhận thấy rõ hơn là Harry đã trở mặt.

Hắn bật cười. Borg, cũng như cảnh sát, sẽ lo lùng kiếm Harry Green. Ừ, cứ lùng đi. Harry đã bị chôn dưới cát, cách đây ba mươi dặm, và chắc vẫn còn đó.

Hai mươi phút sau, lái chậm lại, hắn vào tới con lộ chính của Line Pine. Đó là một thị trấn nhỏ xíu, nhà cửa phần lớn bằng gỗ, chỉ có một hai cửa tiệm. Đồng hồ trên xe chỉ 11:10. Nhà nhà đã đóng cửa tắt đèn. Một bảng hiệu chỉ cho hắn đường tới motel. Năm phút sau là tới đó, hắn lái chậm chậm qua cổng, theo lối xe chạy vào tới dãy phòng. Có ba dãy căn đèn sáng, còn lại thì đã tối thui. Có năm chiếc xe đậu trong sân. Một phòng ở mút đầu bên phải có treo bảng sáng đèn: VĂN PHÒNG.

Harry đậu xe cạnh ngay một chiếc Ford, bước ra và đi tới văn phòng. Một ông đứng tuổi, mập mạp, mặc sơ mi, ngước lên nhìn làm như hắn là người sao Hỏa vậy.

- Mướn phòng hả? - Ông ta nói. - Trễ quá rồi.

- Tôi là Harrison. Vợ tôi đã nhận phòng ở đây hồi chiều. Phòng số mấy vậy?

- Harrison à? - Ông mập nhổm khỏi ghế, đi lại một tấm bảng xem xét. - À, đúng rồi, bà Harrison. Bà có nói đang chờ ông. Phòng 20. Nó ở cuối dãy bên trái.

- Cám ơn, - Harry nói và quay đi.

- Ông có nghe vụ cướp không? - Ông mập gợi chuyện. - Tôi vừa mới nghe trên đài. Chúa ơi! Đám đó thì quái gì cũng dám làm.

Harry dừng lại. Hắn phải cố gắng để đừng thò tay vào túi rờ khẩu súng.

- Tôi không nghe thấy gì cả?

- Mai đọc báo thấy liền, lên trang nhất là cái chắc. Không tặc rồi chuồn êm với ba triệu đô kim cương. Giết người bảo vệ, hai đồng bọn bỏ xác lại. Ông có nghe một vụ như thế chưa. Không tặc!

- Vậy sao? - Hắn đi dần ra cửa.

- Chắc thằng bảo vệ gan lì ráng chống cự. Cảnh sát đang lùng một tên to béo, mặt có cái sẹo đi cùng với đồng bọn đã bị thương. Họ thông báo thủ phạm đi theo đường này.

- Đường này? - Harry cứng người.

- Ừ. Chúng chuồn trên một chiếc xe, theo đường này chứ không rẽ vô Sky Ranch. Có một cảnh sát tuần tra đã ở sẵn trên đường đó, y báo cáo là không có xe nào đi đường đó hết, vậy là chúng đi đường này chứ còn đâu nữa.

- Chắc tôi phải vào với vợ. Bà ấy chắc sợ lắm.

Ông mập gật đầu.

- Chúng không đi xa được đâu. Có một thằng bị thương nặng mà.

Harry ra ngoài, bước lại xe, lấy cái thùng sắt ra, móc luôn khẩu súng của Frank nhét vào giữa hai cái ghế bỏ vào túi rồi băng qua bãi cỏ tới phòng cuối cùng bên trái. Đèn còn sáng. Hắn gõ cửa.

- Ai đó? - Đó là giọng của Glorie.

- Harry.

Hắn nghe tiếng chân chạy, cánh cửa bật mở, một vòng tay ôm lấy hắn, siết chặt.

- Để anh vô đã chứ, - hắn nhấc bổng cô lên, đi vào trong và đá cánh cửa đóng lại.

- Ôi! Harry! - Cô nói hụt hơi. - Em hoảng quá. Em nghe hết trên radio rồi. Anh có sao không?

- Không sao, - hắn bỏ cái thùng xuống giường. - Nổ súng lung tung nhưng anh thoát êm.

- Thằng bảo vệ bị giết...

- Phải, thiệt xui, gặp thằng khùng kì quá...

- Em... em có nghe, - tay chân cô lóng ngóng. - Trời ơi, lỡ anh bị bắt...

- Chúa ơi, đừng nói thế, - Harry chặn lại. - Anh biết bị bắt sẽ chịu số phận ra sao, nhưng không bắt được anh đâu.

Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi của cô, vết thâm quầng dưới mắt, mái tóc đen rối bời, bộ đồ đi đường bụi bặm, xộc xệch... Một chút tình cảm của hắn dành cho cô bỗng tắt ngúm.

- Em xin lỗi, Harry... em lo quá...

- Anh đâu có giết nó, - giọng hắn hằn học, Frank mà không bắn kịp là nó thịt anh rồi. Nó chĩa súng về phía anh thì Frank nổ.

- Người ta nói anh tẩu thoát với một tên nữa. Đâu rồi?

Harry liếm môi. Nói ra lôi thôi đây, bỗng dưng hắn bực bội vì phải giải thích mọi chuyện cho cô.

- Thôi, có cái gì uống không?

- Có, em đã mua whisky. Em nghĩ...

- Tốt, lấy cho anh đi!

Cô liếc nhìn hắn, hơi chờn trước giọng nói của hắn, cô vào phòng trong, lát sau mang ra một chai scotch, hai cái ly và một bình nước. Harry rót một ly, pha chút nước, hớp một ngụm cạn nửa ly, lại rót cho đầy và đến ngồi bên giường. Hắn đốt thuốc trong lúc Glorie pha rượu cho cô.

- Anh bỏ Frank dọc đường. Buộc lòng phải thế.

Hắn thấy cô rùng mình và từ từ quay lại nhìn hắn, hắn nhìn lại rồi quay đi.

- Anh bỏ rơi y à? Y bị thương mà.

- Phải.

- Anh bỏ y ở đâu?

- Trời ơi! Đừng có nhìn anh như vậy, - hắn nói thô bạo. - Phải bỏ y dọc đường thôi. Cớm chặn mọi ngã đường, nếu họ thấy y trong xe với anh, máu me tùm lum, thì chết anh rồi.

- Hiểu rồi, - cô ngồi thụp xuống giường như đứng không nổi nữa. - Cái gì kia, Harry? - Cô chỉ cái thùng trên giường.

- Bỏ đó đi, anh mệt quá rồi. Một đêm kinh khủng...

- Cái gì đó?

- Kim cương! Chứ em nghĩ nó là cái con khỉ gì?

Cô đưa tay lên miệng, mắt tròn xoe.

- Sao anh không giao cho Borg? Anh đã viết cho em như thế mà?

- Anh không giao vì anh không muốn làm thằng ngu nữa. Tại sao tụi nó ăn ngon hai triệu trong khi anh chịu đủ thứ nguy hiểm mà chỉ lượm được năm chục ngàn? Anh có biết người dám trả anh tới hai triệu rưỡi cho mớ này, anh sẽ bán cho nó. Dẹp cha cái thằng Delaney! Cả thằng Borg nữa!

- Không được! - Cô kêu lên, giọng run rẩy. Cô đứng dậy. - Không được, Harry! Anh phải trả cho Ben. Y đã tin anh. Anh không làm thế được!

- Phải, hắn tin anh như con cáo vậy. Hắn không cho hai thằng kè kè anh khắp nơi, thêm thằng Borg nữa. Tin vậy đó hả? Buồn cười thật. Hắn trả tiền cho anh vì hắn biết anh không đụng tới mớ kim cương này được. Hắn làm cha anh lâu nay rồi, bây giờ tới lượt anh chứ. Cho hắn ở lại chuyến này đi.

Glorie cố gắng bình tĩnh. Cô đang run sợ tới lạnh mình.

- Kìa, anh đâu có biết, - cô ráng nói chậm rãi và bình thường. - Em biết anh nghĩ gì, nhưng không thế làm thế được. Chưa ai qua mặt Ben mà không thoát được cả. Bao nhiêu người. Em biết. Em sống với hắn cả mười bốn tháng mà. Đã có chục đứa tính qua mặt y, không đứa nào thoát cả. Anh cũng như thế thôi. Harry, tin em đi. Em nói như thế vì em yêu anh. Em không muốn có chuyện gì xảy ra với anh, em muốn anh sống. Đừng chết, Harry à. Nghe em đi.

- Yên chí đi, Glorie, - Harry nói. - Em không hiểu rằng hắn sẽ đi lùng Harry Green à. Chính nhờ em mà bây giờ Harry Green biến mất, đã nằm sâu dưới cát không ai tìm thấy nữa. Lần này Delaney sẽ bị qua mặt mà không làm gì được. Hắn với cảnh sát sẽ truy lùng cho đến mãn đời. Chẳng bao giờ tìm ra đâu. Cám ơn em thật nhiều. Người họ truy lùng không hề có thật. Em thấy chưa. Nên nín đi, nhỏ. Mình bây giờ khỏe re. Có năm chục ngàn trong ngân hàng New York chờ mình, còn mớ kim cương này nữa. Em còn lo cái gì? Thấy chưa?

Glorie úp mặt vào lòng bàn tay. Và cô bật khóc.

Điện thoai reo. Ben Delaney bật dậy, bỏ mặt Fay ngồi ngớ trên trường kỷ. Gã bước tới cầm phôn lên.

Gã đã nghe radio nói về vụ cướp mà không còn bình tĩnh nổi khi nghe có súng nổ, giết người. Nó mà mò ra tới gã thì không yên đâu, gã thầm nghĩ, thằng bảo vệ chết, Lewin nói, Meeks đi đời! Chuyện lớn chứ chơi đâu! Nếu chúng mò ra mình thì ngay sếp cảnh sát O'Harridan cũng chẳng cứu bồ nổi. Ben không muốn thế tí nào. Gã đang chờ Borg gọi về và chửi thề um lên. Gã đã chờ tới hai tiếng rồi, và chuông điện thoại đã khiến gã bừng tỉnh.

- Hêlô. Ai đó?

- Borg, - giọng nghèn nghẹn đó nghe êm như mật. - Bể rồi. Nó không tới.

Ben cảm thấy một cơn giận nóng bừng cả người.

- Nói tiếp đi!

- Tôi chờ ở đây hai tiếng rồi mà không thấy gì. Nó hẹn chín rưỡi, mà bây giờ đã gần mười hai giờ. Nó lặn rồi.

- Chưa chắc, - Ben ngồi lên mép bàn. - Có thể nó gặp rắc rối. Radio nói nó với Frank thoát trên cùng một xe, Frank đang bị thương. Có thể hai đứa đã bị tóm.

- Nó chưa bị tóm, nhưng cớm đã tìm được Frank. Green nó bỏ dọc đường, chảy máu tới chết. Khi cớm tìm ra xác thì nó đã chết cỡ nửa giờ rồi. Chắc chắn là Green lặn rồi, cùng với lô hàng.

Ben nghĩ tới năm chục ngàn, tới khoản tiền lời hai triệu. Và còn chiếc du thuyền nữa.

- Thằng chó đó dám... - giọng gã run lên vì giận dữ. - Truy tìm nó! Nghe chưa? Truy tìm nó!

- Nó có đâu mà truy, - Borg đáp. - Biến mất rồi. Giờ này chắc nó không còn mặt sẹo hay thọt cẳng nữa đâu. Nó biến thành người khác. Tôi đã nói với sếp trước rồi mà.

Từ mép bàn, Ben tụt xuống ghế. Mặt gã trắng bệch ra, đôi mắt long lên sòng sọc.

- Cái xe đó mang bảng số gì?

- LMX 999007. Chi vậy?

- Đừng có hỏi? Ben siết chặt ống nói. - Nghe đây. Mày phải tìm cho ra nó. Bao lâu cũng được, tốn bao nhiêu cũng được. Tìm cho ra! Rõ chưa? Tao không muốn thấy mặt mày cho đến khi mày tìm ra nó. Mày không phải làm việc gì khác và nếu mày không tìm được thì coi như mày thất nghiệp đó.

- Sẽ tìm ra, - Borg nói tỉnh khô. - Tốn thời giờ đó, nhưng sẽ tìm ra.

- Con Glorie Dane có thể biết nó ở đâu. Kiếm thử coi! Tao đâu cần chỉ dạy mày, hả?

Gã dằn ống nói xuống và ngồi đực mặt ra một lúc lâu.

- Gì đó, cưng? - Fay ngóng cái đầu xinh đẹp lên nhìn gã. - Coi bộ giận quá vậy!

- Câm đi! - Ben quát lên. - Đừng có xía vô, - gã vớ lấy ống nói. - Nối với sở cảnh sát.

Fay xụ mặt xuống. Cô với lấy cục sôcôla trong hộp và ngắm nghía. Cha Ben này mà đang bực thì chán lắm, mình đang tính rủ cha đi xi nê tối nay mà. Bây giờ kiểu này thì cha nội sẽ cau có cho tới giờ đi ngủ. Cô nhún vai. Dĩ nhiên sáng mai sẽ là màn xin lỗi rồi tặng quà lung tung, nhưng mà cũng chán lắm. Cô bỏ miếng kẹo vào miệng và thấy sao nó ngon thế!

- Cho gặp O'Harridan, - Ben nói, và chờ đợi một lát. - Pát hả? Ben đây. Khỏe không? À. Tôi thì khỏe rồi. À Pat này, có tin mật cho bồ nghe. Lính của tôi lượm được đó. Cái thằng làm vụ không tặc tên là Harry Green. Không... tôi đâu biết gì nhiều, chỉ nghe nói nó có chụp hình ở tiệm photomat đường Essex. Lính của tôi nói cái chân thọt và mặt sẹo là đồ hóa trang đó. À, nghe đâu xe của nó là chiếc Pontiac, số LMX 999007. - Gã im lặng, một nụ cười thỏa mãn nở ra. - Ồ, Pat. Bồ biết là tôi sẵn sàng với bồ mà. Chúc thành công. Kiểu này là cũng khó nhai đó, - gã cười. - Tóm được nó nhớ cho hay nghe. Phải. Bữa nào nhớ cho hay nghe. Lâu rồi đó.

Và gã gác máy.