← Quay lại trang sách

- 8 -

Đậu chiếc Buick trong bãi, Harry đi bộ vào cổng chính của khách sạn Exelcior nơi hắn hẹn sẽ gặp Joan vào trưa nay.

Hắn đã tới ngân hàng để thu xếp làm ngân phiếu ba mươi ngàn đô để hắn tới lấy vào chiều nay. Hắn cũng đã rút mười ngàn đô tiền mặt, và đang bỏ trong cặp da cầm nơi tay đây.

Khi hắn đang làm thủ tục với nhân viên thì hắn thấy Borg bước vào ngân hàng. Y nở một nụ cười chế nhạo với hắn. Đứng xa xa một quãng đủ để thấy người nhân viên làm giấy tờ xong và đưa cho Harry ký là y rút lui ngay. Sau đó, Harry không thấy mặt y đâu nữa.

Nhưng hắn vẫn biết Borg luôn bám theo hắn ở đâu đó. Và bây giờ lang thang trong tiền sảnh khách sạn, hắn vẫn biết Borg đang ẩn mặt đâu đó ngoài kia để coi chừng hắn.

Hắn chợt thấy chiếc Cadillac màu kem mui trần trong dòng xe cộ, hắn bước ra ngoài và chờ. Khi Joan đậu lại, hắn liền mở cửa bước lên. Hắn bồn chồn nhìn nàng. Nàng vẫn còn xanh xao, dưới mắt có quầng thâm. Nàng vẫn còn căng thẳng và lo âu như tối hôm trước.

- Em không trễ chứ? - Nàng hỏi khi cho xe nhập vào dòng giao thông.

- Mới mười hai giờ. Rời khỏi khu ồn ào này đi, kiếm chỗ yên tĩnh để nói chuyện. - Hắn nói. - Rẽ trái đi. Vào sân gôn, mình có thể ăn trưa ở đó luôn.

- Được.

Xe chạy trong im lặng, Harry dán mắt vào kiếng chiếu hậu. Tới ngã tư phía trước, Harry nhìn thấy xe của Borg cũng rời đại lộ rẽ trái theo mình.

- Em nói chuyện với ba em chưa? - Hắn hỏi đột ngột.

- Chưa, - Joan không nhìn hắn. - Hôm nay ba em bận lắm.

Harry nhấp nhổm khó chịu. Hắn liếc nhìn nàng, tự hỏi trong cái đầu kia đang nghĩ những gì.

- Tối qua em ngủ không được hả? - Hắn hỏi. - Sao em cứ lo nghĩ về những chuyện không đâu hoài vậy, Joan?

- Em cũng mong đó là chuyện không đâu. Còn anh ngủ tỉnh bơ hả? - Nàng trả đũa và cho xe chậm lại ở cổng vào sân gôn. Nàng bẻ lái cho nó chạy vào con đường nhỏ và tăng tốc. Họ không nói gì với nhau cho đến khi xe ngừng trước hội quán câu lạc bộ. Nàng bước ra và nói.

- Mình lên sân thượng đi.

Harry ra khỏi xe và ngoái nhìn phía sau. Không thấy bóng dáng Borg đâu. Hắn theo nàng đi dọc lối đi trồng cây kiểng vòng ra phía sau hội quán lên sân thượng, chỗ này rộng rãi, có đặt bàn dưới bóng những cây dù màu mè vui mắt. Chỉ có độ sáu bảy người ở đó và dễ dàng tìm được một cái bàn khuất nẻo. Họ ngồi xuống, Harry kêu một ly whisky đúp còn Joan bảo không muốn uống gì cả.

Cho đến khi rượu được đem ra xong, hắn mới nói:

- Em định đến chừng nào mới nói chuyện với ba em đây? Anh không muốn phí thêm thì giờ chút nào.

Joan cúi mặt xuống nhìn vào đôi tay, nàng nhíu mày.

- Bây giờ em sẽ không nói chuyện với ba em đâu, Harry.

Harry tưởng có ai đấm vào ngực mình.

- Em muốn nói là không làm vụ này nữa hả?

- Phải, em muốn nói thế. Em rất tiếc, nhưng bây giờ em không thể tiếp tục được nữa.

- Nhưng, Joan, lâu nay anh vẫn trông vào em, - giọng hắn khản đi. - Mình đã tính hết rồi, bây giờ em buông anh sao. Em đổi ý mau vậy?

- Ba em rất tin em, - nàng nhìn ra bãi cỏ sân gôn chạy tít ra xa. - Ông không bao giờ tra hỏi việc gì em làm hay định làm. Ông ấy sẽ trợ giúp nếu em cần vốn làm ăn, nên em thấy khó xử quá. Em đâu thể nói chắc với ba là vụ này sẽ thắng lợi.

Harry cảm thấy mặt mày nóng bừng lên.

- Anh không hiểu nữa rồi, - hắn nói. - Em biết rõ vụ này sẽ thắng mà, Joan. Sao em không dám nói?

- Vụ này nghe ra sẽ thắng đó, - nàng nói bình thản, và đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn. - Nhưng em không dám chắc là thắng nếu do anh điều hành.

Harry cảm thấy mặt mình bây giờ lại trắng bệch ra.

- Em muốn nói là không yêu anh nữa đó sao?

Nàng lắc đầu.

- Em không nói thế: tình yêu không dính gì vào đây, Harry à. Ba em vẫn thường nói công chuyện với tình cảm không bao giờ lẫn lộn với nhau. Ông ấy nói đúng.

Harry đưa tay gãi đầu. Không có Graynor phía sau, hắn sẽ chẳng đi được tới đâu được hết. Hắn chỉ có thể mua được một chiếc máy bay rồi suốt đời điên đầu với nó mà chẳng có được bao nhiêu tiền bạc.

- Nhưng cái gì làm em đổi ý, không chịu làm với anh nữa?

- Đột nhiên em nhận ra rằng em chẳng biết tí gì về anh cả, - Joan đáp. - Em thấy mình đã bốc đồng, em lẽ ra không nên để anh chạm tới người em. Anh đã làm em choáng váng. Em đã tưởng anh là con người tuyệt vời, nhưng bây giờ thì em không chắc như thế nữa. Hôm qua, em khám phá được hai điều ở anh: anh rất sợ cảnh sát và anh là thằng nói dối. Em không thể làm ăn chung với người mà mình không thể tin tưởng.

Harry đưa bàn tay run run lên cầm ly rượu, hắn nốc một hơi nửa ly.

- À, ra vậy, - hắn nói giọng lạnh nhạt. - Thế ra anh là thằng nói láo và em không thể tin anh được. Anh không ngờ tới điều đó đấy.

- Anh đã làm gì chị Glorie Dane? - Nàng hỏi bình thản, nhìn sâu vào mắt hắn.

- Làm gì? Ý em muốn nói gì? - Hắn cảm thấy mồ hôi rịn ra.

- Em muốn biết anh đã làm gì chị ấy?

- Có làm gì đâu, - Harry chồm tới, bàn tay siết chặt. - Anh đã nói rồi: đưa cô ấy tới ga đi Mexico City. Cô ta tới chỗ ông anh.

- Vậy anh cho em địa chỉ ông anh ấy để em coi chị ấy đã đến nơi chưa.

- Nếu anh có địa chỉ đó thì anh đưa liền, - Harry nói và lấy khăn tay ra lau mặt. - Nhưng anh có đâu? Anh đâu có biết ông ấy ở đâu, mà anh cũng đâu quan tâm tới chuyện đó.

- Anh đã đưa cô ấy lên xe hả?

- Chứ sao. Mà thôi, Joan...

- Xe lửa khởi hành lúc mấy giờ?

Hắn lập tức nhìn thấy cái bẫy. Nàng hoàn toàn có thể kiểm chứng được chuyện này. Hắn rủa thầm vì đã để hở sườn cho nàng thấy. Lẽ ra hắn phải tìm biết giờ tàu chạy trước khi nói với nàng là Glorie đi Mexico City.

- Đâu đó vào buổi sáng, - hắn giơ tay cầm chai rượu để che giấu sự bối rối. - Lạy Chúa, Joan...

- Anh chắc là buổi sáng chứ? Nàng hỏi tiếp.

Hắn đặt ly xuống và nhìn nàng. Hắn biết không thể nói quanh được nữa. Nàng đã dồn hắn vào góc, và hắn có nói gì thì nàng cũng chứng minh được là nói dối hết. Hắn hiểu phải đổi hướng và cho nàng biết một nửa sự thật thì mới mong thuyết phục nổi.

- Thôi được, cô ấy không có đi Mexico. Em thỏa mãn chưa? - Hắn nói tức tối.

Nàng tiếp tục nhìn hắn, ánh mắt lạnh và gay gắt.

- Vậy là anh công nhận đã nói dối em?

- Phải, anh đã nói dối, - hắn đáp, - và anh rất tiếc. Nếu em cần thì anh nói hết. Glorie quả đã làm khó dễ như anh nói. Cô ta đòi ba chục ngàn đô và dọa sẽ cho ba em hay. Mà nếu anh đưa tiền cho cô ta thì hết vốn làm ăn với em. Anh bị thế kẹt. Anh đã quyết định đành phải bỏ em mà đi với cô ấy. Cô ta muốn đi New Orleans, cô ta nghĩ anh và cô ta sẽ làm vụ hãng máy bay ở đó thắng lợi hơn. Anh với cô ta đi mới tới Collier City thì anh nghĩ lại. Nếu anh đi với cô ấy, thì không những làm hư đời của anh với em, mà cả của cô ấy nữa. Anh bèn nói với cô ấy là nếu cô cứ tiếp tục đe dọa anh, thì anh sẽ đe dọa lại. Anh sẽ đi tố cảnh sát. Lẽ ra anh phải dùng tới cái đòn này từ trước, nhưng anh không nỡ. Thế là xong. Cô ta đành xuống xe. Anh đưa cô ấy hai ngàn và buộc cô ấy hứa là để anh yên. Anh đưa cô ta tới trạm xe khách đi New Orleans và trở về đây. Sự thật chuyện chỉ có như thế.

Joan tiếp tục nhìn hắn.

- Sao anh không nói thật với em từ trước?

- Anh đâu có muốn làm em lo nghĩ. Anh nghĩ nói cô ta đi tới một nơi có anh em bà con chứ không phải một thân một mình ở New Orleans thì em đỡ áy náy hơn về cô ấy. - Harry cô che giấu sự dối trá tuyệt vọng của mình.

- Vậy là bây giờ chị ấy ở New Orleans?

- Chắc vậy. Anh đâu có biết. Anh chỉ đưa cô ta tới trạm xe. Bây giờ cô ấy ra sao thì anh không biết mà cũng không cần biết nữa, - hắn cạn ly và đặt xuống. - Bây giờ dẹp cô ấy đi được không Joan? Anh với cô ta đã xong rồi. Còn anh, anh yêu em. Anh muốn cưới em, muốn tiến hành kế hoạch. Mình làm thế được không?

- Không, chúng ta không thể, - nàng nói. - Harry, anh thấy là em không chắc có tin anh được hay không. Chắc chắn em không thể hùn hạp với anh. Em đâu thể bỏ liều tiền bạc của ba em vào những chuyện anh làm được. Em cũng không thể lấy anh cho đến khi nào em biết chắc là anh nói thật.

- Đương nhiên là anh đang nói sự thật. Anh thề với em là...

- Thế thì tại sao vẻ mặt anh lại như thế? Anh đang sợ hãi cái gì? Anh đang áy náy trong lương tâm, - nàng nói, - ai cũng thấy rõ điều đó. Làm như anh đã làm một điều gì xấu xa ghê gớm. - Nàng ngừng lại, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm. - Anh hiểu em bắt đầu nghi ngờ điều gì chứ?

Hắn trợn mắt nhìn cô, mồ hôi đầy mặt.

- Không phải đâu, Joan, anh thề là anh không có chuyện đó.

- Vậy là anh hiểu ra em nghi ngờ cái gì rồi sao?

- Không, anh đâu có biết. Nhưng anh không làm điều gì xấu hết. Em phải tin anh mới được.

- Em còn cảm thấy lo sợ giùm anh nữa, Harry.

- Em không cần phải như thế. Anh nói là anh không hề làm điều gì xấu xa hết. Em phải tin anh mà, Joan!

- Được rồi. Em sẽ tin anh với một điều kiện,– nàng nói. - Bây giờ em không chấp nhận lời nào của anh đâu. Anh đã nói dối em quá nhiều rồi, nhưng em sẽ sẵn sàng tin, nếu anh chịu đi với em tới New Orleans để em gặp chị ấy và nghe chị ấy kể chuyện này ra sao. Anh có dám đi New Orleans với em không?

Hắn lưỡng lự và sự lưỡng lự đó là quá chết người rồi. Nàng nhìn hắn rất kỹ. Nàng thấy ánh mắt hắn lảng đi, mặt hắn đờ ra khi đầu óc đang cố tìm một lối thoát.

Nàng đứng ngay dậy.

- Thôi đủ rồi, Harry, - nàng nói run run. - Mình dừng lại ở đây thôi. Em nghĩ mình không nên gặp nhau nữa, ít nhất là cho đến khi nào anh mang được Glorie trở lại Miami. Nếu anh làm được, mình mới nói chuyện tiếp.

Hắn biết thế là chấm dứt chuyện của hai người. Hắn thấy điều đó trên nét mặt nàng và hắn nguyền rủa Glorie, nguyền rủa chính mình vì đã làm tan vỡ mối tình duy nhất trong đời hắn. Bất lực, hắn đứng dậy lờ đờ và đi theo nàng xuống khỏi sân thượng, vòng qua hội quán tới chỗ xe đậu.

Nàng dừng lại bên chiếc xe và nhìn hắn.

- Anh vui lòng đi taxi mà về, - nàng nói. Hắn thấy môi nàng run run và mắt đã long lanh. - Anh đừng đi với em thì tốt hơn.

- Thôi, cũng được, - hắn nói. - Joan ạ, anh rất tiếc vì tất cả mọi chuyện này. Anh đang ở thế kẹt, nhưng không phải như em nghĩ đâu. Bây giờ em cũng nên biết toàn bộ sự thật. Anh đã nói dối em chỉ vì anh không muốn mất em. Nhưng bây giờ chuyện đó không cần nữa vì anh thấy sắp mất em rồi. Anh nói thật. Glorie đã chết. Em đã đoán như thế, phải không?

Nàng tái cả mặt, trắng nhợt, và chợt hắn nghĩ rằng nàng sẽ ngã xỉu, hắn e ngại không dám tới gần nàng.

- Anh bị dính vào một băng cướp, - hắn nói tiếp, giọng thẫn thờ. - Đó là lỗi của anh, anh không bào chữa gì cả. Anh và Glorie tổ chức một vụ cướp. Chắc em có đọc trên báo rồi. Anh chính là thằng cướp máy bay để lấy kim cương đây. Nhờ đó anh có được năm chục ngàn. Còn trước đó, anh không đáng một xu. Anh sẽ mãi mãi chẳng đáng một xu nếu anh không làm vụ đó. Sau đó, anh qua mặt băng cướp, và một đứa trong bọn nó mò ra được anh. Nó đã giết Glorie ở Collier City. Bây giờ nó định giết luôn anh. Nếu may mắn, anh sẽ hạ được nó, nếu không, ngày mai anh sẽ chết. Nhưng anh muốn em biết rằng anh yêu em: Em là người đàn bà duy nhất từng có ý nghĩa gì đó đối với anh. Mặc dù chúng ta biết nhau chưa bao lâu, nhưng vài giờ bên em chính là những giờ hạnh phúc nhất trong đời anh.

- Anh đừng nói gì nữa, - nàng nói, giọng khản đi. –Em không muốn liên can. Em thật là xuẩn ngốc khi đã làm đủ thứ chuyện với anh.

Nàng bước vào xe và nổ máy.

Hắn bước lui lại, mặt tái xanh.

- Thôi, chào em, Joan. Anh rất tiếc. Lẽ ra anh không được đưa em vào cảnh thế này, nhưng anh yêu em và mãi mãi yêu em. Anh mong được em chúc một lời may mắn. Anh sẽ rất cần đến nó.

Nàng gài số, không nhìn lại hắn, và vọt xe đi.

Hắn đứng đó nhìn theo, hiểu rõ rằng điều quí giá nhất trong đời mình đang bỏ đi vĩnh viễn.

Còn Borg, ngồi trên xe đậu bên đường, dưới bóng cây, y thọc ngón tay tổ bố vào lỗ tai và khởi sự ngoáy một cách lơ đãng. Bộ mặt to bè, hung bạo tỏ ra khoái chí lắm.

Harry ở lại hội quán đến quá hai giờ chiều. Khi Joan đã đi, hắn trở lên sân thượng và ngồi nhìn đờ đẫn ra sân gôn, trí óc mê mụ, còn ý nghĩ thì đắng cay.

Nhưng hắn không trách Joan vì đã bỏ hắn mà đi. Nàng đã làm một việc hợp lẽ. Một thiếu nữ ở địa vị của nàng không thể cùng đi với hắn một khi đã biết sự thật. Hắn còn phục nàng vì đã can đảm bước đi. Hắn biết nàng yêu hắn, và đi đến quyết định này không phải là việc dễ dàng cho nàng. Khi ngồi nghĩ ngợi như thế, hắn chợt nhận ra những đau khổ mà Glorie đã phải chịu đựng trong đời. Bây giờ hắn hiểu được khi bị mất một người yêu quí nghĩa là sao, mà điều này không chỉ xảy ra một lần với Glorie.

Glorie đã chết. Có thể đêm nay hắn cũng chết. Hắn ngạc nhiên thấy rằng hắn chẳng quan tâm gì đến chuyện sống hay chết nữa. Hắn biết mình phải hạ Borg để tự cứu mình, nhưng lại tự hỏi phải chăng cứ để Borg kết thúc giùm mình mọi chuyện thì lại tốt hơn là sống nốt quãng đời còn lại với cái chết của Glorie ám ảnh lương tâm.

Rồi hắn sẽ làm gì một khi hạ được Borg? Hắn có được năm chục ngàn, cũng là một mớ kha khá đó chứ. Hắn chẳng còn hào hứng gì với chuyện lập hãng máy bay nữa, phải nghĩ đến chuyện gì khác thôi. Có lẽ có ý định đi châu Âu lại hóa ra hay, đi chơi vòng vòng London, Paris, Roma cũng là giải pháp tốt. Nếu hạ được Borg, sang tới châu Âu là mất tăm, an toàn hơn.

Cả giờ đồng hồ suy đi nghĩ lại, hắn dẹp bớt tư tưởng chán nản và thấy không lý gì mà lại chịu thua. Trên đời này còn cả đống đàn bà mà. Hắn vẫn còn cơ may được sung sướng nếu xóa sổ được Borg.

Hắn vào hội quán và nhờ bồi bàn gọi giùm một chiếc taxi. Trong khi chờ đợi, hắn làm một miếng săng uých với một ly rượu và khi taxi tới, hắn bảo chở ra nhà băng.

Borg, đang ngủ thiu thiu trên xe, thấy được chiếc taxi tới. Y bèn lái theo vào tận trung tâm thành phố. Y nhìn Harry vào ngân hàng rồi trở ra với cái vali to phồng. Y cũng thấy Harry nói gì với tài xế taxi rồi đi bộ tới ngân hàng Californian cách đó vài chục thước. Chiếc taxi bò theo Harry và đậu chờ ở bên ngoài.

Biết Borg luôn theo đuôi, Harry phải giả bộ đi rút thêm mười ngàn đô mà hắn đã được Joan cho mượn. Hắn loanh quanh trong ngân hàng một lát, hỏi thăm thủ tục ở một trương mục. Khi thấy mình ở đó đủ lâu để Borg không nghi ngờ, hắn nói với nhân viên nhà băng là sẽ trở lại và đi ra. Hắn bảo taxi chở hắn đến bãi đậu nơi hắn đã bỏ chiếc Buick lại.

Borg cứ tò tò đi theo hắn, không buồn giấu mặt. Khi Harry trả tiền taxi, Borg đậu xe lại ngay bên cạnh và ló đầu ra. Hai người nhìn nhau, không ai nói một lời cho đến khi chiếc taxi chạy đi, lúc đó Borg mới nói.

- Một ngày bận rộn hả, nhóc?

- Ờ, - Harry đáp, tay siết chặt quai vali.

Mặc dù hắn hiểu ở nơi đông người này mình khá an toàn, nhưng cũng không dám ỷ y, hắn còn tiếc là đã không nhét súng theo.

- Lấy được tiền chưa? - Borg nheo mắt nhìn cái vali.

- Rồi.

- Cô nàng bỏ đi rồi hả, nhóc?

- Ờ.

- Mày vừa tới ngân hàng của nó hả?

- Phải.

- Con nhỏ coi bộ không vui hả? - Borg gật gù hài lòng. - Nó không muốn cho mày mượn tiền sao?

- Đâu có gì mà vui vẻ, - giọng hắn khô và đanh.

- Thôi, đừng lo. Hẹn gặp tối nay mười giờ. Đừng âm mưu giở trò nghe.

- Mong rằng ông cũng vậy. - Hắn nói và quay lưng đi lại xe của mình.

Borg nhìn theo, mắt nheo lại, rồi y gài số cho xe chạy. Tới lúc Harry mang được xe ra khỏi bãi đậu thì Borg đã biến mất.

Trở về motel, Harry vào văn phòng quản lý, xin gửi chiếc vali trong tủ sắt. Khi đi bộ về phòng, hắn thấy xe của Borg đậu ngoài phòng của y, hắn đoán thằng mập đó rình sau cửa sổ buông rèm kín.

Hắn vào phòng, khóa cửa lại rồi mở tủ có giấu cái hộp. Hắn hài lòng vì mọi sự còn nguyên như cũ, không có vẻ bị lục lọi. Hắn khóa tủ lại rồi lấy khăn tắm biển, hắn rời phòng và thả bộ xuống bãi cát.

Hắn bơi lội, tắm nắng cả hai giờ đồng hồ trên bãi, hắn muốn đầu óc thư giãn không nghĩ gì chuyện sắp tới cả. Trở lại motel, hắn ghé quầy rượu, loanh quanh nửa giờ với mấy cốc rượu và tờ báo buổi chiều. Đến bảy giờ hắn mới về phòng, hắn thấy chiếc xe của Borg đã biến mất. Hắn vào phòng tắm lại, cạo râu và thay bộ đồ sẫm màu. Lấy khăn gói kỹ những đồ nghề thợ mộc, hắn không muốn Borg thấy, hắn mang qua nhà hàng trả lại. Hắn ăn tối rồi trở về văn phòng quản lý lấy lại cái vali.

Đã tám rưỡi, trời đã tối. Hắn vào phòng khóa cửa lại, bật đèn lên kéo sáo cửa sổ kín mít. Hắn lấy cái hộp ra và đặt trên bàn. Hắn cảm thấy ruột mình thắt lại, lạnh ngắt. Cho đến lúc này, hắn đã không nghĩ gì tới chuyện sắp tới, nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong hộp thì toàn bộ viễn cảnh khủng khiếp làm hắn rời rã. Hắn sẽ phải tới bãi biển đó một mình, với Borg đã đợi sẵn. Một trong hai sẽ được sống còn, một trong hai phải chết. Borg có nhiều lợi thế của dân chuyên nghiệp. Còn Harry chỉ mong vào yếu tố bất ngờ và hy vọng rằng Borg sẽ không ra tay cho đến khi y biết chắc là hắn có mang theo đủ tiền.

Hắn rót rượu uống để ổn định thần kinh, lấy tờ báo buổi chiều đã mua, xé làm hai. Hắn vò thành hai cục và nhét vào hộp. Hắn mở vali ra lấy một cộc tiền trăm đô, hắn rút một tờ luồn vào hộp che kín cái lỗ trước nòng súng, rồi chia tiền thành hai cọc đặt trên nắp hộp, lấy dây thun buộc kỹ lại. Hắn lui ra xem xét, trông nó giống như một đống tiền giấy trăm đô được cột lại chắc chắn, thật đúng như ý hắn. Không thấy dấu vết khẩu súng đâu cả. Cầm hộp lên, hắn tập dượt thử để chắc là mình có thể mau lẹ thò ngón tay vào lỗ đáy hộp để siết cò.

Để hộp trên bàn, hắn khóa vali lại. Hắn cũng muốn đem theo vali để đừng làm Borg nghi ngờ, nhưng hắn lại quyết định rằng không mang theo, nếu để có gì không xong, tiền cũng không rơi vào tay Borg. Không chắc Borg có còn theo dõi hắn nữa không, hắn không đem gửi vali ở tủ sắt quản lý nữa. Mang tới đó, nếu Borg thấy là y biết ngay hắn đang tính giở trò.

Lật nệm giường lên, hắn đặt vali vào đó rồi đậy lại. Đã đến lúc lên đường. Hắn đội mũ, mồi thuốc, cầm cái hộp lên và rời phòng, khóa cửa lại.

Hắn lên xe, cái hộp để bên cạnh, chạy nhanh khỏi thành phố ra xa lộ 27.

Trời đã tối mù khi hắn tới bờ kênh Tamiami. Xa lộ rộng rãi đầy những xe cộ hướng về Miami, có lẽ hắn là xe duy nhất rời Miami, những ánh đèn pha ngược chiều loa lóa làm hắn khó chịu.

Kim đồng hồ dạ quang trên táp-lô xe chỉ chín giờ hai mươi khi hắn tới khu rừng nơi hắn và Glorie đã ngừng lại và là nơi anh tài xế xe tải hỏi thăm về cái trạm xăng.

Harry lại nghĩ về Glorie. Hắn nhận ra rằng hắn, nếu khôn ngoan, thì đã không bỏ rơi cô. Cô là người cùng loại với hắn trong khi Joan thì ở một tầng lớp khác, cao hơn. Không một việc làm gì của hắn lại khiến Glorie choáng váng cả. Nếu bây giờ còn sống, Glorie chắc chắn sẽ đi cùng hắn để đối phó với Borg. Không bao giờ cô để hắn đi những chuyện nguy hiểm một mình.

Hắn đến ngã tư rẽ vào Collier City, hắn quẹo trái. Năm phút nữa là mười giờ. Hắn thấy tim đập mạnh và bàn tay lạnh ngắt. Xe chạy độ năm phút là thấy những dãy vỏ sò chất đống hai bên đường. Qua khỏi chỗ đó, hắn đậu lại, tắt đèn xe và nhìn chăm chăm qua lớp kiếng ra bãi cát trống và mặt biển lấp lóa ánh trăng.

Trăng trôi giữa trời quang mây như một cái đĩa bạc sáng lòa. Ánh trăng soi tỏ bãi cát đến độ Harry nhìn rõ từng mảng bọt trên mặt biển và từng nếp cát uốn lượn.

Không thấy bóng dáng Borg đâu cả.

Harry ra khỏi xe, cái hộp kẹp dưới nách. Hắn đi theo con đường cho tới khi nhìn được cả bãi cát dài vắng ngắt đó. Hắn có thể nhìn thấy những mảng rong quăng rải rác đánh dấu nơi chôn Glorie. Hắn vội ngoảnh mặt đi, một cơn run rẩy kinh hoàng trùm lấy hắn.

Khi đứng đó lắng nghe, hắn tưởng như có tiếng động gì thật nhẹ gần đó, thật nhẹ đến độ hắn không dám nghĩ là có thật. Hắn cứng người, thần kinh rúng động. Một cách chậm chạp, hắn xoay người sang bên phải.

Borg ở đó, một bóng đen dềnh dàng đứng dựa vào một gốc cây, cách hắn chỉ chục mét. Harry đứng bất động, nhìn y trừng trừng.

- Có mang theo tiền không, nhóc? - Borg nói khào khào.

- Có đây, - hắn đáp. - Cái mỏ lết đâu?

- Cũng có đây, - Borg giơ tay phải lên và bước ra khỏi bóng cây. Ánh trăng soi rõ khẩu P.38 trên tay y, nòng súng chỉa vào Harry. - Coi đây, nhóc. Đừng giở trò. Cho tao xem tiền.

Tới lúc rồi, Harry nhủ thầm, miệng hắn khô ran, tim đập loan xạ đến độ hắn thấy người nghẹn thở. Hắn đã đoán đúng. Borg sẽ không giết hắn cho đến khi yên chí là có đủ tiền.

- Có đủ đây, - hắn nói khàn khàn, và đưa tay phải cầm lấy cái hộp kẹp dưới nách. Ngón cái và ngón út kẹp hai thành hộp, ngón trỏ liền luồn vào lỗ ở đáy hộp và vòng lấy cò súng.

Borg đột ngột bật sáng cây đèn pin y cầm trong tay. Ánh sáng làm lóa mắt Harry, nhưng nhờ nheo mắt lại hắn vẫn thấy rõ cái bóng kềnh càng của Borg khi y di chuyển sang trái một chút.

- Đưa coi, - y nói.

Harry xoay người đối diện với Borg, hắn đưa cái hộp để nòng súng chĩa thẳng vào y.

Harry nghe hơi thở khò khè của Borg ngừng lại ánh đèn pha rọi ngay cái hộp trên tay hắn.

Harry trực giác được là Borg sẽ nhận ra ngay cái hộp là đồ trá hình. Mắt y nhìn thấy cái hộp và báo về bộ não một lời cảnh báo. Harry biết mình chỉ có một tích tắc phù du này thôi, trước khi bộ não ra lệnh cho Borg siết cò súng.

Harry liền bóp cò khẩu súng trong hộp. Súng nổ ngay lúc khẩu súng của Borg khai hỏa. Hai tiếng nổ hầu như đồng loạt.

Viên đạn dumdum của Harry bắn thẳng vào mé dưới trái tim Borg, đẩy y bật lại và sụm xuống như một con bò bị dập đầu. Súng trên tay y tiếp tục nổ, một phát, hai phát, những đầu đạn rít lên bay vụt vào trời đêm thanh vắng.

Một tích tắc sau khi siết cò, Harry cảm thấy bỏng rát cả cánh tay phải. Cái hộp tuột khỏi bàn tay tê dại và hắn lùi lại, tay trái đưa lên ôm chặt lấy bắp tay phải.

Hắn cố gắng đứng vững được và nhìn Borg gục quị một đống dưới đất. Rồi chậm chạp, loạng choạng, hắn bước tới gần, nhặt cây đèn pin lên và rọi vào khuôn mặt Borg.

Hắn đứng đó nhìn xác Borg trong khi máu chảy dài xuống tới đầu ngón tay và nhỏ xuống đất, rồi yên tâm là Borg đã chết, hắn quay đi, ôm chặt bắp tay. Cảm thấy máu đã ra ướt đầm áo khoác. Hắn liền thấy đầu óc lãng đãng và muốn gục, hắn hiểu phải cầm máu lại ngay. Hắn chợt nhớ lại Joe Frank, nhớ lại cảnh gã bị bắn trúng tay và đã chảy máu thế nào. Hắn cố gắng cởi áo khoác, công việc này làm hắn kiệt lực đến độ phải ngồi bệt xuống cát. Rồi hắn cũng xắn tay áo lên được. Đạn bắn vào phần mềm của cánh tay và máu chảy khủng khiếp. Hắn lấy khăn tay buộc quanh vết thương và siết thật chặt bằng cách dùng miệng cắn một đầu khăn. Hắn ngồi nghỉ vài phút, đầu gục xuống cánh tay trái.

Thế là mình đã hạ được Borg, hắn nhủ thầm. Một việc gay go, nhưng hắn đã làm được. Borg có mang cái mỏ lết theo không? Harry thấy khó có chuyện lắm đó, nhưng cũng phải coi cho chắc.

Hắn lồm cồm đứng dậy, cầm đèn pin và bước tới chỗ Borg. Hắn quì xuống đưa tay rờ khắp cái xác cồng kềnh đó, nhưng không thấy cái mỏ lết. Cầm cái hộp lên, hắn đi vào rừng cây. Lát sau, hắn tìm được chỗ Borg lái xe, nhưng trong đó cũng không có luôn. Y đã gởi cho cảnh sát hay còn để lại trong phòng? Harry nghĩ có lẽ y còn bỏ trong phòng ở motel, như thế hợp lý hơn.

Hắn đi loạng choạng ra ngoài đường, rồi ngừng lại, quay mặt nhìn nơi hắn đã chôn Glorie.

- Vĩnh biệt, Glorie, - hắn thì thầm. - Anh không muốn bỏ em nằm lại đây, nhưng anh không thể làm gì khác hơn được.

Rồi hắn quay đi, bước về phía chiếc xe.

Lái xe chạy về motel Biscayne quả là một cơn ác mộng với Harry.

Khi ra tới xa lộ, cánh tay của hắn bắt đầu bỏng rát lên, tưởng như đnag bốc cháy. Hắn lại chậm, cố nén cơn đau, cảm giác choáng ngất và kiệt lực xuống. Hắn liên tục tự nhủ phải về đến phòng của Borg ngay, phải tìm cho ra cái mỏ lết. Chính điều nguy cấp này thôi thúc hắn tiếp tục chạy xe. Hắn hiểu ra ngay bữa đó Joe Frank phải chịu đau đớn đến cỡ nào, và hắn rùng mình khi nhớ lại chuyện hắn đã bỏ rơi gã dọc đường để chảy máu tới chết giữa sa mạc.

Dòng xe cộ làm hắn rối trí. Hắn e rằng sẽ bị lạc tay lái nếu chạy quá hai mươi dặm một giờ, những chiếc xe khác cứ lóa đèn qua mặt hắn với tiếng còi ầm ỹ. Tiếng ồn và ánh đèn chói liên tục do những chiếc xe qua mặt đó làm trí óc hắn rối beng lên, tay lái lạng quạng và đảo qua đảo lại trên đường.

Một lần hắn thấy mình sắp ngất, phải cố gắng lắm, đến đổ mồ hôi lạnh, hắn mới gượng tỉnh lại đươc. Rồi cứ cố gắng như thế, hắn cho xe chạy, tay phải cháy bỏng và cứng đờ, tay trái ôm vô-lăng.

Làm sao hắn cho xe chạy an toàn được khi vào tới thành phố thì hắn không làm sao biết được. Thỉnh thoảng lại có những tài xế la lối chửi rủa, có lần hắn thấy một chiếc xe hiện ra ngay trước mặt, nhưng hắn không còn chút hơi sức nào để bẻ lái nữa, chính nhờ người tài xế kia, trong tiếng xe thắng gấp ken két, đã tránh được một vụ xe húc đầu vào nhau. Harry cứ chạy tới, rũ người trên ghế, nghiến răng lại nén cơn đau, cố đừng để ngất, cho đến khi thấy được dàn đèn nê ông xanh đỏ phía trước motel.

Hắn cho xe chậm chạp bò vào bãi đậu, tắt máy và ngồi như thế trên ghế. Hắn nghe hơi thở mình rít qua kẽ răng, mồ hôi chảy lạnh cả mặt. Sau cùng, hắn cũng gom đủ sức để mở cửa và lết ra. Hắn đứng lảo đảo tựa vào cửa xe một lúc trước khi bước đi về phía phòng của Borg.

Bằng cách nào đó, sau cùng hắn cũng tới nơi, và thật ngạc nhiên, cửa phòng không khóa, hắn bước vào trong bóng tối. Bàn tay trái mò trên tường tìm nút đèn và bật lên. Hắn nhìn quanh căn phòng trống trải và sau cùng thấy một gói giấy dầu mỏng và dài nằm trên bàn. Hắn bước tới cầm lên. Thấy vật đó cứng và nặng là hắn biết, môi cử động để tạo thành một nụ cười méo xệch.

Xong rồi, mình đã thoát. Hắn dựa vào bàn, nhắm mắt lại và chợt thấy căn phòng quay mòng mòng, ánh đèn mờ đi. Hắn bấu vào bàn cho đến khi cảm giác đó tan biến. Bây giờ phải về phòng mình, hắn tự nhủ. Rồi còn phải cố mà băng bó lại trước khi ngủ một giấc nữa. Nếu may mắn, đến sáng mai là hắn đã đỡ, không thể ở lại đây lâu hơn. Có ai đó sẽ thấy xác của Borg. Hắn phải rời đi ngay trước khi chuyện đó đổ bể.

Hắn loạng choạng đi vào phòng tắm. Mở vòi cho nước chảy đầy bồn rửa tay, hắn gục mặt rồi đó. Nước lạnh làm hắn tỉnh lại, hắn lấy khăn lau mặt, rót một ly nước đầy và uống ừng ực. Hắn thấy đủ sức để về phòng. Hắn ra ngoài, cầm lấy gói giấy dầu, đi ra cửa và tắt đèn.

Hắn bước ra trời đêm mát mẻ. Một lúc rất lâu, hắn cứ đứng tựa ở cửa, nhìn các căn phòng quanh sân ngay trước mặt phòng của Borg.

Hình như có chuyện gì, hắn chợt khó chịu với cái nhận xét này. Hình như quanh đây không còn ai. Các phòng đều tối om. Lặng ngắt không một tiếng động. Làm như chẳng còn khách trọ nào ở lại. Hắn nhớ lúc hắn lái xe đi, ở đây đèn đuốc sáng rực, âm thanh của TV và radio inh ỏi cả khoảng sân. Bây giờ thì tối hù và im lặng kỳ cục.

Nếu hắn không lờ đờ sắp xỉu thì chắc đã cảnh giác hơn, nhưng cánh tay bỏng rát làm hắn quên hết. Hắn bước đi qua bãi cỏ về phía phòng của mình. Tới nơi, hắn mò túi lấy chìa khóa. Hắn mở khóa, đẩy cửa và bước vào.

Khi bàn tay thò tới nút đèn, hắn chợt có cảm tưởng còn có ai khác nữa trong phòng. Hắn cảm thấy rõ ràng là có ai đó đang đứng trong bóng tối.

Nỗi sợ hãi tê tái đó chụp lấy hắn. Hắn đứng dựa vào tường, tay trái nắm chặt cái mỏ lết trong bao giấy dầu, mồ hôi túa ra, hơi thở nặng nhọc. Rồi vẫn cầm mỏ lết hắn giơ tay lên, ngón tay chạm vào nút đèn và bật nhẹ.

Đèn sáng, tim hắn nghẹn lại một nhịp khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ ngồi trên giường đang nhìn hắn.

Trong một lát, Harry không nhận ra, mãi một lúc sau mới nhớ được, miệng hắn liền khô đi và cái mỏ lết tuột khỏi tay.

- Chào ông Green, - anh chàng trung sĩ Hammerstock lên tiếng. - Đừng làm trò gì nhé. Ông không thoát đâu, - gã giơ khẩu 45 đặt trên đùi lên. Mũi súng hướng về Harry.

- Green? - Harry nói ngớ ngẩn, - Tôi là Griffin.

- Ông là Harry Green, - Hammerstock đứng dậy. - Cứ bình tĩnh, đứng nguyên chỗ đó. Tay ông bị cái gì vậy?

- Tôi lỡ tay... - hắn nói.

Rồi đột nhiên căn phòng lộn ngược, hắn lảo đảo tới trước rồi té quị, bóng tối bao trùm lấy hắn. Hắn cảm thấy có những bàn tay giữ lấy và đỡ hắn lên. Hắn thấy mình được đặt lên giường và không còn biết gì nữa. Hắn trôi vào cõi đen tối cô đơn nơi mà hắn không còn chút ý chí nào chống cự lại nữa.

Hắn không rõ mình đã ngất đi trong bao lâu. Khi tỉnh lại hắn thấy có ngọn đèn cháy sáng phía trên đầu, một bàn tay lay hắn nhè nhẹ. Hắn mở mắt ra và ngơ ngác nhìn vào mặt Hammerstock, lúc đó đang cúi xuống với hắn.

- Dậy đi, - gã nói. - Xe sắp tới rồi. Ông thấy làm sao?

Hammerstock nhổm đầu dậy, chỉ có mình Hammerstock trong phòng. Hắn thấy mình nằm trên giường, nhìn qua cánh tay, hắn thấy tay áo đã bị cắt và đã băng bó tử tế. Hắn cảm thấy yếu xìu và đầu nóng hâm hấp, nhưng cơn đau bỏng rát không còn nữa.

- Khỏe rồi, - hắn đáp. - Ông làm gì ở đây?

Hammerstock nhe răng cười.

- Kiếm đường lên chức chơi, - gã đáp. - Làm cú này mà không được thăng cấp là tôi rửa tay về làm ruộng liền, - gã móc gói thuốc. - Hút thuốc không?

- Không, - Harry cảm thấy nỗi sợ hãi khôn cùng dâng lên khi nhìn bộ mặt nhăn nhở của gã.

- Kiếm đường lên chức thiệt đó, - Hammerstock lặp lại khi mồi thuốc. Ông còn thiếu tôi năm mươi đô, nhưng không sao. Mò ra được ông thì tốn nhiêu đó cũng đáng. Con em tôi không ngớ ngẩn như tôi nói đâu. Không nhờ nó là tôi đâu có tóm được ông. Một khách trọ gần ông gọi nó cho hay ông bà đang cãi nhau. Nó nghĩ là xuống giàn xếp thử coi. Nó phải đi vòng ra sau phòng của ông bà thì thấy có một tên mập đang rình nghe ngoài cửa sổ. Ông đang la lối quá trời, rồi cô bạn ông sủa lại. Em gái tôi nghe cô ấy nói cô ta chẳng sợ gì chuyện đi tù, rằng cảnh sát đâu có đẩy cô ta lên ghế điện nhưng họ sẽ đẩy ông. Con em tôi trở lại văn phòng và gọi điện cho tôi, lúc đó tôi đi công tác. Đến lúc nó liên lạc được thì hai ông bà đã biến mất rồi. Tôi nghĩ vụ này đáng lưu ý, nên đã bỏ công truy ra ông và bịa ra câu chuyện tính lộn năm mươi đô. Thật buồn cười. Con em cả đời chưa bao giờ làm toán sai. Tôi có sẵn một tờ giấy đặc biệt cho ông cầm lúc ông ký giấy biên nhận tiền. Thế là tôi có một bộ dấu tay của ông. Tôi gởi đi xác minh lại và biết được gì? Trời đất, té ra Harry Griffin chính là Harry Green, cha nội cướp máy bay để đoạt kim cương, đang bị truy nã về tội giết người.

Harry chẳng nói gì cả. Hắn đang nghĩ tới Glorie. Cô đã làm đủ cách để hắn được an toàn. Bây giờ hắn cũng mừng là cô đã chết, để khỏi đau khổ khi thấy toàn bộ kế hoạch của cô đã sụp đổ.

- Còn cái gì đây? - Hammerstock nói tiếp, gã chìa có mỏ lết vấy máu ra bằng hai ngón tay giữ rất cẩn thận. - Ông đã giết ai rồi? Cô ta phải không?

- Không, tôi không giết cô ấy. - Harry đáp. - Ông không thể ghép tội đó cho tôi.

- Hammerstock cười khuẩy.

- Để coi thử, - gã đứng dậy. - Nghe như tiếng xe tới. Thôi, đứng dậy. Ông với tôi phải làm nhiều chuyện lắm.

Gã tới mở cửa phòng, ánh đèn pha của một chiếc xe đang chạy tới rọi thẳng vào gã. Gã quay lại nhìn Harry.

- Ông giết cô ta chứ còn gì nữa, - gã nói. - Cô ta có tới Collier City đâu? Bọn tôi đang lục tung cả bờ biển lên. Ông chôn cô ấy ở bãi biển phải không? Tôi đã tìm thấy cái xẻng dính cát trong thùng xe của ông rồi.

- Tôi không có giết cô ấy, - Harry nặng nề đứng dậy. - Cô ấy là tất cả đối với tôi. Tôi không đời nào giết cô ấy cả. Tôi yêu cô ấy.

Hammerstock nhún vai.

- Theo như con em tôi kể, thì ông yêu cô ấy như con chuột yêu thuốc giết chuột vậy.

- Tôi không có giết cô ấy, - hắn lặp lại.

- OK, tới mà nói thế với bồi thẩm đoàn, - gã đáp. - Nhưng đừng có mong người ta tin. Thôi, lên đường.

Với những bước chân chậm chạp, lảo đảo, Harry rời căn phòng và đi tới chiếc xe cảnh sát đang đợi sẵn.

Ngoài kia bóng đêm chợt chụp xuống cuộc đời hắn.

HẾT