← Quay lại trang sách

- 7 -

Mãi đến khi những tia nắng chiếu qua cửa xe, làm nóng cả mặt lên, Harry mới cựa mình. Hắn không biết mình đã ngồi trong xe như vậy bao lâu, và hắn tự hỏi Glorie lúc này làm gì. Mình đâu thể bỏ cô ta lại chỗ này, hắn tự nhủ, cách xa lộ hai dặm là ít, nhưng hắn cũng ngần ngại không muốn trở lại sau khi cô đã rủa xả hắn như thế.

Tay vẫn còn run, hắn mồi thuốc. Hắn ngoảnh ra sau xem có bóng cô xuất hiện không thì nhìn thấy vali của cô ở băng sau. Nhờ đó hắn quyết định được ngay. Mình đâu thể bỏ đi với đồ đạc của cô ấy được, mà cũng không thể bỏ lại ở đây để cô ta vác tiếp ra xa lộ được.

Hắn nổ máy, và tuy đường hẹp, hắn sau cùng cũng xoay trở quay đầu xe lại được và chạy cho tới khi đến bãi biển vắng vẻ đó.

Bây giờ, nắng giữa trưa cực nóng ụp lên đầu khi hắn ra khỏi xe và bước qua hàng cây cọ tới bãi cát.

Hắn dừng lại, nhíu mày khi nhìn xuống bãi. Hắn thấy Glorie nằm nghiêng người ở đó, có vẻ như đang ngủ hoặc nghỉ ngơi. Hắn ngạc nhiên tại sao cô ta không nằm vào trong bóng râm mà lại ở ngoài nắng như thế.

Trong lùm cây rậm, Borg đang nhìn hắn. Khuôn mặt y vô hồn, bàn tay đặt lên báng súng đeo trong nách.

- Glorie! - Harry kêu, hắn không muốn tới gần làm cô ta giật mình. - Glorie!

Nhưng cô không cử động hay tỏ ra nghe tiếng hắn gọi. Hắn khó chịu băng qua bãi cát đi lại chỗ cô nằm.

- Glorie! - Hắn lại kêu, rồi đột nhiên đứng sững lại. Một vệt đỏ bầm trên mặt bãi cát khiến hắn bỗng nhiên lạnh cả người.

Hắn đứng đờ ra đó một lúc lâu, rồi rất chậm chạp hắn tiến tới gần hơn và thấy rõ vết thương trên đầu và vẻ mặt kinh hoàng của cô. Đôi mắt khép hờ, bất động của cô cho hắn biết ngay là cô đã chết.

Điếu thuốc trên tay hắn tuột rơi xuống cát. Hắn không tin được chuyện trước mắt này. Óc hắn chợt cho rằng chính cô ta đã làm việc này, phải mất mấy giây hắn mới tỉnh táo xác định rằng không phải. Không thể nào cô tự đập đầu mình như thế được, hắn thầm nghĩ, rồi nhìn quanh lại càng sợ hãi hơn.

Cả bãi cát vắng ngắt. Hắn nhìn vào đám rừng đằng kia. Có ai nấp trong đó sao? Lỡ có ai trong đó đã thấy họ to tiếng với nhau?

Hắn nhìn xem có dấu chân nào khác trên cát không. Đây là dấu của hắn, còn kia là của Glorie, không có vết chân nào khác.

Hắn đâu biết rằng Borg đã lui trở lại bằng cách bước đúng vào vết chân đi tới của y, mỗi bước y lại dùng tay khỏa phẳng mặt cát. Y có quá nhiều thời gian, và y đã làm rất cẩn thận, nên không hề còn lại dấu vết nào về việc hắn đã tới đây và rút lui.

Mặt cát phẳng lì trống trải tới tận bìa đám rừng khiến Harry tin rằng không có ai tới gần cô. Vậy là có cái gì trên trời rơi xuống trúng đầu cô sao? Nhưng đâu có dấu vết gì quanh đây ngoài cái sắc tay của cô nằm ở đó.

Hắn vuốt mồ hôi trên mặt, không dám nhìn xác cô. Nếu có ai tới đây lúc này chắc chắn sẽ cho rằng hắn đã giết cô. Hắn sợ điếng hồn. Cho dù không ai thấy hắn, nhưng nếu tìm thấy xác, cảnh sát cũng nghi hắn ngay.

Họ có lý do để nghi ngờ hắn. Có thể có ai đó đã nghe họ cãi cọ nhau trong motel. Hắn nhớ Glorie đã nhắc rằng hắn la to quá. Rồi anh tài xế xe tải gặp họ đậu bên đường và đã hỏi thăm về trạm xăng Denbrige. Nếu họ tìm thấy xác cô là hắn tiêu tùng.

Hắn lại nhìn vào cánh rừng, và Borg đã đoán được hắn nghĩ gì. Y bèn lặng lẽ chuyển tới chỗ giấu xe.

Harry cảm thấy phải biết chắc là không có ai trong rừng mới được. Hắn quay lưng và đi chậm rãi trở ra. Mới được vài bước thì nghe tiếng máy xe nổ. Âm thanh là hắn chết cứng ngay tại chỗ, tim đập muốn vỡ tung lồng ngực. Vậy là có người! Hắn nghe tiếng xe tăng tốc vọt đi và tỉnh lại, hắn chạy trên cát ra con đường. Nhưng đã quá trễ, ra tới nơi thì chẳng còn thấy xe cộ gì cả, còn xe của hắn vẫn ở đó, nhưng quay đầu vô trong. Hắn hiểu trở được đầu xe lại thì chiếc xe kia đã biến mất.

Ai vậy kìa? Hắn tự hỏi. Ai mà lại thấy Glorie có một mình và đã ra tay giết cô? Chắc chắn thủ phạm là đứa vừa chạy đi. Nếu như thế tên đó chắc sẽ không khai với ai là đã thấy hắn ở đây đâu. Nó cũng phải sợ bị liên lụy chứ.

Hắn đứng bên cạnh xe của mình dưới trời nắng ngắt và cố bình tĩnh lại, rồi nghĩ thử hay nhất là nên làm gì. Hắn có thể lái tới Collier City báo cảnh sát, nhưng khó mà tin rằng cảnh sát sẽ tin rằng hắn không phải thủ phạm. Nếu họ bắt giữ và lấy dấu vân tay hắn là bế mạc cuộc đời. Tốt nhất là cứ theo kế hoạch ban đầu của mình. Hắn mở thùng xe, lấy cái xẻng ra, gỡ giấy bọc để lại và trở vào chỗ Glorie nằm.

Hắn biết nên ôm cô vào chôn trong rừng, như thế ít bị nguy cơ khám phá hơn, nhưng hắn không làm nổi chuyện đó. Hắn đành đào một cái hố cạnh xác cô vậy. Đào hố trên cát không phải là dễ, nó cứ chảy chùi xuống, nhưng sau cùng rồi cũng được một cái hố đủ sâu.

Mồ hôi ướt đẫm khi hắn chôn cô xong. Đứng thở dốc một hồi, hắn dùng lưng xẻng khỏa phẳng mặt cát, rồi mới té nước, hắn nhặt mấy đám rong dạt vào bờ và đem vào rải vung vãi quanh nấm mộ. Hắn nghĩ độ một hai ngày gió sẽ xóa sạch mọi dấu vết.

Hắn nhìn vết chân của hắn và Glorie, chắc phải xóa sạch thôi. Hắn lại làm việc dưới nắng thêm nửa giờ nữa, vừa đi lui vừa xóa dấu. Sau cùng hắn cũng lui ra tới chiếc xe, hắn đứng thẳng nhìn lại bãi cát. Ngoài mấy tảng rong thì chẳng có dấu gì chứng tỏ đã có người tới đây. Và lần đầu kể từ khi thấy xác Glorie, hắn mới thấy an tâm được một chút.

Hắn chùi kỹ cái xẻng trên đám cỏ và bỏ vào thùng xe. Rồi thấy vali của cô ở băng sau hắn lại chửi thề. Phải chôn cái này luôn. Lại lấy cái xẻng ra và vác cái vali vào rừng, hắn tìm một chỗ đất mềm và đào. Chôn xong, hắn ngồi xuống một gốc thông và thở.

Trí óc hắn hoạt động trở lại. Bây giờ hắn đã thoát được Glorie vĩnh viễn, mà lại không có mặc cảm giết người. Hắn hoàn toàn tự do trở về Miami. Vốn liếng thì còn nguyên, lại có cả Joan nữa đang nóng ruột chờ. Tốt nhất là rời khỏi chỗ này. Rất có thể ai tới đây như chơi. Khi đứng dậy, hắn chợt nhớ tới cái mỏ lết mà hắn đã quẳng đi. Phải tìm lại mới được. Nếu người ta tìm ra thế nào cũng kiểm tra xem có dấu vân tay không. Mà chắc chắn là có dấu tay của hắn. Hắn cố nhớ xem đã quẳng vào đâu. Hắn đã quăng đi trong cơn giận dữ, và hình như nó bay vào phía cánh rừng.

Hắn đi dọc bìa rừng, mắt tìm dưới đất. Chỉ vài bước là hắn thấy, trên mặt đất đầy cát, dấu vết rõ ràng chiếc mỏ lết đã rơi xuống đây. Nhưng nó đã biến mất.

Hắn nhìn dấu vết đó mà tái mặt. Có những vết lạ bên cạnh dấu đó, hắn ngồi xuống đặt lòng bàn tay mình vào đó và thấy ngay những vết đó là do một bàn tay thọc vào cát để cầm cái mỏ lết lên.

Hắn thấy ngay thủ phạm đã giết chết Glorie bằng cái mỏ lết của hắn, nên dù trời nóng hắn cũng chợt thấy lạnh cả người. Nếu thủ phạm quăng cái mỏ lết đâu đó và sau này cảnh sát tìm ra, họ sẽ truy nã hắn ngay.

Nửa giờ sau đó, hắn điên cuồng lùng sục trong rừng, vô vọng, sau cùng hắn đành bỏ cuộc. Hắn đành tự nhủ là thủ phạm thế nào cũng giấu kỹ hung khí. Hắn phải quên mọi chuyện này đi. Thoát khỏi Glorie rồi, giờ hãy nghĩ tới tương lai. Phải trở lại Miami với Joan thôi. Khi lái xe ra xa lộ, hầu như lập tức hắn nhập vào dòng xe cộ liên tục và cảm thấy an tâm hơn.

Đậu xe bên đường, Borg kiên nhẫn chờ. Khi chiếc Buick của Harry chạy qua, y mới đuổi theo, giữ khoảng cách độ ba trăm mét với hai chiếc xe khác chen ở giữa.

Chạy được vài dặm, Harry thấy một chiếc xe tải sơn màu xanh - trắng chạy ngược chiều lại: đó chính là chiếc xe đã dừng lại ở hỏi hắn về trạm xăng Denbrige. Hắn chửi rủa thầm vì vận xui và cố thẳng lưng để giấu mặt sát trần xe, hy vọng anh tài xế không trông thấy, anh ta bấm còi và vẫy tay qua cửa sổ khi hai xe chạy qua mặt nhau. Harry lờ đi, đạp chân ga.

Nếu cảnh sát tìm thấy xác Glorie, xác của cô và vụ án lên mặt báo, thằng cha tài xế chắc chắn sẽ nhớ ra sẽ gặp hắn và Glorie bên đường, vài giờ sau lại thấy hắn lái xe về một mình. Mồ hôi lạnh chạy dọc lưng hắn. Một chút rủi ro thôi là người ta lãnh án tử hình như chơi.

Khoảng hơn bốn giờ, hắn về tới Miami. Đậu lại ở một tiệm tạp hóa, hắn bước vào gọi điện thoại cho Joan. Người ta trả lời là cô đi vắng, nhưng có thể sẽ về lúc sáu giờ. Hắn hẹn sẽ gọi lại và đi ra. Dừng lại bên cửa xe, hắn nghĩ xem bây giờ làm gì. Hắn quyết định đi mướn một chỗ ở rẻ hơn cái motel bữa trước. Bên kia đường hắn thấy một văn phòng hướng dẫn du lịch, hắn vào đó và hỏi thăm được một cái motel rẻ tiền hơn ở đường Biscayne, quay mặt ra biển.

Hắn mướn một phòng ở một góc bãi đậu xe, rồi bỏ xe ở ngoài, hắn đi vào phòng.

Hắn vừa đóng cửa xong là Borg xuất hiện, y nhìn kỹ số phòng của Harry và tới văn phòng để mướn một phòng gần đó. Rồi y cũng đậu xe phía ngoài và vào phòng mình. Kéo chiếc ghế lại bên cửa sổ, y ngồi xuống. Từ đây y có thể thấy cửa phòng Harry, thỉnh thoảng còn thấy bóng hắn đằng sau rèm cửa sổ nữa.

Borg thấy hơi mệt và an tâm. Cái nóng và lao động không hợp với tấm thân to béo của y lắm, nhưng không sao. Dù gì thì cũng là một ngày tốt đẹp. Y được giết người trở lại sau hai năm trời nay. Giết người thật thoải mái. Y lại nhìn sang phòng Harry. Một đứa đã chết, đứa kia hãy đợi ít lâu, đâu có gì gấp. Mai mốt trở lại làm cho Delaney, dễ gì có dịp giết ai?

Y móc trong túi ra một cái chai dẹp lép đựng nước trái cây và uống một một hơi dài. Y đưa mu bàn tay lên chùi miệng và tỏ ra hài lòng. Từ hồi còn là một đứa nhỏ lê la hè phố Chicago, y đã mê nước trái cây, cho đến nay y cũng chẳng uống thứ nước gì khác. Làm một ngụm nữa rồi để chai lên bệ cửa sổ, y bình thản chờ đợi.

Khi Harry tắm rửa xong, thay đồ và uống vài cốc từ chai Whisky hắn vừa gọi bồi mang tới, thì đã hơn sáu giờ. Hắn gọi điện lại nhà Graynor. Chính Joan trả lời điện thoại.

- Có tin gì không, Harry? - Giọng nàng sôi nổi. - Em đâu ngờ anh gọi lại sớm thế.

- Cô ấy đi rồi. Sau cùng rồi cũng xong.

- Vậy sao? Chị ấy đi đâu vậy?

- Mexico City, anh nói với em rồi mà. Cô ta có ông anh ở đó.

- Em mừng quá. Anh phải chia cho chị ấy nhiều không?

- Không nhiều. Khi buộc phải chia tay, cô ấy chỉ lấy mấy ngàn. Anh muốn đưa nhiều hơn, nhưng cô ta không chịu. Cô ta luôn chơi đẹp, thậm chí còn chúc mừng tụi mình nữa.

- Vậy sao? - Giọng khó tin của Joan khiến hắn thấy phải ăn nói cẩn thận hơn.

- Phải. Chắc cô ta cũng sốc khi nghe anh nói phải chia tay. Cô ta lập tức làm mình làm mẩy, nhưng rồi cũng hiểu ra chuyện anh với em. Và khi có tiền nong rủng rỉnh là im ngay.

- Tạ ơn Chúa. Em cứ lo mãi. Chị ấy đi xe lửa hả?

- Phải, - Harry nhấp nhổm người khó chịu. - Joan à, đừng nghĩ tới cô ta nữa. Chừng nào gặp nhau được đây? Nhiều chuyện phải bàn lắm...

- Anh ở đâu?

- Motel đường Biscayne, phòng 376.

- Em tới liền, chờ nghe, Harry.

- Em nói gì vậy? Đương nhiên là anh chờ.

- Em yêu anh.

- Ô, anh cũng thế.

Đặt máy xuống, cầm chai rượu và cái ly, hắn ra ngồi trên chiếc xích đu ngoài hàng hiên. Hắn thấy hoàng hôn vẫn còn nóng nực.

Sau cửa sổ, Borg vẫn theo dõi hắn, đôi mắt y nheo lại vì khói thuốc.

Và lúc Joan đến bằng một chiếc xe Cadillac màu kem mui trần, Harry thấy phấn khởi quá, và đã lâng lâng. Hắn đã uống bốn ly liên tiếp và đầu óc cũng hơi lơ mơ.

Joan đậu xe ngay kế đó, nàng mở cửa, thò đôi chân dài thon đi vớ nilông ra và chuồi người khỏi xe. Nàng vẫy tay với hắn và bước tới. Harry đứng dậy.

- Vào đây đi. Ở đây không sang như đằng kia, nhưng đỡ tốn hơn. Anh cần tiết kiệm tiền bạc.

Họ vào trong, hắn đóng cửa lại. Nàng nói ngay:

- Em mừng hết sức vì mọi chuyện đã qua rồi. Harry, em đâu nghĩ là chị ấy buông anh ra dễ dàng vậy.

Hắn ôm lấy nàng:

- Anh nói rồi, tụi anh đã chán nhau. Cô ta chỉ làm mình làm mẩy. Khi anh nói tụi mình định cưới nhau là cô ấy hiểu. Mà thôi, dẹp chuyện cô ấy đi.

Nàng nhìn lên hắn.

- Em cứ nghĩ là chị ấy sẽ gây rối. Chị ấy yêu anh lắm. Chắc chắn là anh tiễn chị ấy tới nơi tới chốn chứ?

Harry phải cố gắng để nhìn thẳng được vào mắt nàng.

- Dĩ nhiên. Bây giờ quên cô ta đi. Mình còn phải bàn nhiều chuyện, nghĩ là nếu em còn muốn tiếp tục đi tới.

- Muốn chứ. Em cứ nghĩ mãi về chuyện đó.

Hắn nâng cằm nàng lên và cúi mặt xuống. Khi cảm thấy bờ môi của nàng chạm vào môi mình, hắn siết chặt vòng tay quanh thân hình nàng.

- Anh phát điên lên vì em, nhỏ ơi, - hắn thì thào.

Nhưng nàng đẩy hắn ra.

- Nhưng mình phải bàn chuyện ngay. Nhiều chuyện lắm.

- Ô, mình còn cả buổi tối mà.

- Không được, em phải về trước bữa tối.

- Tệ quá vậy, - hắn mỉm cười nhìn nàng. - Thế thì mình sẽ nói chuyện bây giờ.

Hắn buông nàng ra, vặn khóa chốt cửa lại rồi tới bên cửa sổ. Hắn đưa tay kéo dây thả kín tấm sáo.

Đứng đằng sau nhìn theo, nàng thấy hắn đột nhiên cứng người lại, làm như hắn đã hóa đá. Cánh tay phải vẫn giơ lên lưng chừng, cả người cứng đơ.

- Cái gì vậy? - Nàng hỏi thảng thốt, cảm được sự căng thẳng của hắn. Hắn không đáp cũng không cử động.

Nàng bước tới bên hắn cạnh cửa sổ, nhưng trước khi nàng kịp nhìn ra ngoài thì hắn đã gạt nàng ra sau với một cử chỉ mạnh bạo khiến nàng giật mình.

- Đừng có ló ra! - Giọng hắn trầm và gằn.

- Harry! Cái gì vậy?

- Một thằng cớm.

Hắn nhìn người đàn ông bự con qua tấm màn, biết chắc đó là một thằng cớm. Hắn đã thấy biết bao thằng cớm mặc thường phục ở Los Angeles nên khó có thể lầm. Thằng này cao, to vạm vỡ, mặc một bộ đồ nâu nhăn nhúm, một cái mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mắt. Gương mặt khỏe mạnh, dày dạn, đôi môi mỏng, cương quyết và cặp mắt nhỏ làm Harry lạnh người vì sợ.

Tên cớm đứng nhìn ngẫm nghĩ trước chiếc xe của Harry, rồi quay sang chiếc Cadillac mui trần bên cạnh. Gã xoa cằm và nhíu mày. Hắn bước lên bậc thềm tới trước phòng, rồi dừng lại ngoái nhìn chiếc Cadillac lần nữa.

- Có chuyện gì vậy, Harry? - Giọng của Joan đánh động cái tâm trí đã tê liệt của hắn.

- Nó đang tới đây, - hắn nói thì thầm.

- Vậy thì sao? - Joan nóng nảy. - Có sao đâu?

Cách nghĩ bình thản của nàng giúp hắn bình tĩnh lại. Nếu cảnh sát tìm ra xác của Glorie, hắn nghĩ, thì họ đâu có phái chỉ một thằng tới đây, phải hai thằng là ít, hoặc hơn nữa. Nhưng thằng quỉ này tới đây làm gì? Hắn ngoảnh lại ra dấu cho Joan vào phòng tắm.

- Vào kia đi, đừng ló mặt ra. Đừng để ai thấy. Ba của em mà biết được thì...

- Chúa ơi, phải rồi! - Mắt Joan mở to. - Ba không để yên cho em đâu, - nàng nhìn hắn lo lắng. Bộ mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại của hắn làm nàng sợ. Nàng mau lẹ vào phòng tắm và đóng cửa lại ngay khi có tiếng gõ cửa phía ngoài.

Harry rót vội một ly rượu, nốc ực, lấy khăn lau mặt rồi đi ra cửa. Hắn dừng lại một lát, trống ngực đập liên hồi và ruột đau quặn siết. Rồi hắn mở cửa.

Thằng cớm vẫn ngoái nhìn chiếc Cadillac, và Harry đứng đó chờ đến ba hay bốn giây. Rõ ràng là biết Harry đang đợi, gã vẫn nhìn chiếc xe. Sau cùng gã mới quay lại, và Harry lãnh nguyên cái nhìn thẳng và soi mói của gã.

- Ông Griffin hả? - Gã hỏi, đưa tay đẩy cái nón ra sau rồi chống tay vào tường.

- Phải.

- Tôi là Trung sĩ Hammarstock. Bà Griffin có đây không?

Tim Harry thót lại, nhưng hắn cũng thu xếp nén nỗi sợ hãi xuống được và giữ bộ mặt tỉnh bơ.

- Ai?

Giọng hắn chỉ là tiếng thì thào khản đặc.

- Vợ của ông, - Hammarstock đáp, mắt gã càng soi mói hơn.

Harry nhìn ra mối nguy. Không thể để bị bắt vì một lời nói dối được, hắn tự nhủ. Họ có thể dễ dàng tìm ra là cô chẳng phải vợ của hắn.

- Ông lộn tiệm rồi, - hắn đáp. - Tôi chưa có vợ.

Hammarstock đưa ngón tay cái lên xoa xoa vào đầu mũi.

- Ông là Harry Griffin hả?

- Phải.

- Ông ngụ ở Motel Florida tối hôm trước hả?

- Phải. Mà có chuyện gì vậy?

- Ông đi với một bà. Ông đăng ký trong sổ là ông và bà Griffin... phải không?

- Phải, nhưng vụ đó có dính gì tới mấy ông, - Harry cố nặn ra một nụ cười.

Hammarstock nghiêng đầu sang một bên.

- Ý ông là bà đó không phải bà xã?

- Phải.

- Ok. - Hammarstock đổi tư thế đứng. - Thôi, nói rõ lại từ đầu. Cái bà không phải bà xã ông mà đăng ký chung phòng với ông có ở đây không?

- Không. Ông cần cô ta có chuyện gì?

Hammarstock nhìn qua vai Harry vào phòng. Gã thấy đôi găng và sắc tay của Joan trên bàn và gã nhướng mày lên. Harry cũng ngoái lại, hiểu gã đã thấy gì. Hắn bèn tiến tới, ép Hammarstock lui lại và hắn khép cửa kín. Xong xuôi, hắn đứng dựa vào cửa.

- Bả không có ở đây sao?

- Không có.

Hammarstock làm như thở phào, gã lại đẩy nón ra sau thêm một tí, rồi lấy khăn tay ra lau trán.

- Mình vô buồng nói chuyện được không, ngoài đây nóng quá?

- Có chuyện gì thì cứ nói ngoài đây.

Hammarstock đột nhiên nhe răng cười. Không phải một nụ cười vui vẻ mà có gì giỡn cợt cay độc trong đó.

- Chắc tôi tới không nhằm lúc, - gã nói. - Thôi, đừng phiền. Tôi không quấy ông lâu đâu. Tôi có thể tìm cô bạn ông ở đâu?

Harry hít một hơi dài và chậm. Ít ra, họ vẫn chưa tìm thấy xác Glorie. Rõ ràng là thế. Ý nghĩ đó làm hắn nhẹ đầu một chút.

- Cái gì mà bí mật thế? Ông cần gì ở cô ta?

Nụ cười của Hammarstock ngoác rộng hơn.

- Tôi có năm chục đô cho bà ấy. Ngạc nhiên chưa, nếu bà ấy biết?

- Năm chục? - Harry nhìn gã. - Tôi không hiểu.

- Thế này, con nhỏ ở motel lại là con em gái tôi. Thế mới xui, nhưng đó là chuyện riêng của tôi. - Hammarstock nói. - Đầu óc nó lú lắm. Có thằng nào huýt sáo đi ngang là nó nghĩ rằng thằng đó yêu âm nhạc: ngốc thế chưa? Khi ông bà rời đi, cô bạn ông đã vào thanh toán tiền phòng, con em ngốc của tôi lại tính dư hết năm mươi đô. Nó viết số 2 cứ như số 7, mà cô bạn ông coi lại không để ý cái vụ đó. Đến khi ông bà đi rồi con em tôi mới thấy ra, thế là nó thấy kỳ quá, nó bèn kêu tôi. Rồi bởi vì tôi là anh nó, nên phải làm cho nó an tâm. Năm chục đồng cũng đáng tiền chứ chơi đâu nên tôi cũng ráng. Tôi đã đi tới bốn năm cái motel bình dân, tôi nghĩ có lẽ ông bà chịu Florida hết nổi nên đã đi rồi thì may quá gặp lại ông ở đây. Tôi còn giữ năm mươi đô của cô bạn ông đây.

- Ông thật là tử tế, - Harry nói. - Để tôi nhận cho.

- Đâu được, - gã lắc đầu. - Con em tôi nói phải đưa tận tay cô bạn ông. Nó còn bắt tôi xin một cái biên nhận nữa kìa, vậy nó mới chịu yên.

- Để tôi viết biên nhận cho. Đó là tiền của tôi. Tôi đưa tiền cho cô ấy thanh toán tiền phòng, nên năm mươi đó là của tôi.

- Tiền bạc là tiền bạc, - Hammarstock nói. Tôi muốn cô ấy xác định đây là tiền của ông. Kiếm cô ấy ở đâu đây?

- Tôi đâu có biết, -– Harry cố giữ giọng tỉnh bơ. - Tụi tôi chia tay rồi. Bây giờ cô ấy đi đâu tôi đâu có biết.

- Vậy sao? - Đôi mắt gã nheo lại nghi ngờ. - Con em tôi nói hai ông bà đi bằng xe Buick theo xa lộ 27. Bộ ông không đưa cô ấy tới đâu rồi mới chia tay sao?

Cái này gay đây, Harry nghĩ, hắn thấy tim mình đập loạn và cứ lo rằng không biết Hammarstock có nghe thấy không. Hắn không dám nói dối thêm. Thằng quỉ ám này dám đi kiểm tra lại lắm à!

- Tôi đưa cô ta tới Collier City, - hắn đáp. - Cô ta nói định đi New Orleans.

- Vậy sao? - Hammarstock gãi cằm. - Vậy thì ông đưa cô ấy tới đó thì lạ thiệt. Từ Collier City đâu có đi New Orleans được.

- Thế sao? Mà vụ đó tôi đâu có để ý, - hắn nói. - Cô ta muốn đi Collier City thì tôi đưa đến đó thôi.

- Phải đó. Mình đâu có hiểu được đàn bà. Tên của cô ấy là gì vậy?

- Glorie Dane.

Hammarstock móc ra một gói Lucky Strike, gã chìa ra mời nhưng Harry lắc đầu. Gã bèn lấy một điếu và mồi lửa.

- Hình như ông với cô Dane có cãi lộn trước khi rời đằng đó, - gã nói tiếp. - Con em tôi bị khách trọ gần phòng ông càu nhàu. Phải không?

- Tôi đâu có biết, - Harry cố nhìn thẳng vào cặp mắt soi mói đó. - Có thể lắm. Tụi tôi cãi nhau như cơm bữa. Vậy nên mới chia tay.

- Tôi với bà xã cũng cãi nhau hoài, mà tôi đâu có bỏ bà ấy được. Thôi được. Ông nhận năm mươi đô đó nghe. Tôi đâu có đi Collier City được. Còn cả đống công chuyện.

- Tùy ông thôi, - Harry nói. - Tiền đó là tôi đưa cho cô ấy, nhưng đâu thể chứng minh được.

- Ông viết giùm cái biên nhận nghe?

- Được thôi.

Hammarstock lấy một cuốn sổ tay ra, viết vài dòng nguệch ngoạc rồi chìa ra cho Harry. Harry ký vào đó rồi trả lại. Hammarstock lấy ra năm tờ mười đô.

- Cám ơn ông nhiều, - Harry nói. - Hay để tôi gởi cho cô em ông một chút. Ông cầm giùm hai mươi đô đi.

- Không, - gã lắc đầu. - Nó không nhận đâu. Nó tự ái lắm, vậy mới ngố. Ông cứ giữ đi, thế nào cũng có lúc cần mà. - Gã ngoái lại nhìn chiếc Cadillac mui trần. - Xe của ông hả?

- Không phải, - Harry đáp và mở cửa bước lui vào trong.

- Hay thiệt, - Hammarstock nhìn Harry và nhe răng cười. - Ông làm lẹ hết xảy. Tiễn cô này là có cô khác liền.

- Cám ơn, và tạm biệt. - Harry nói lạnh lùng và đóng cánh cửa vào ngay mặt gã cớm đó.

Khi Hammarstock bước ra đường tới chiếc Lincoln cũ xì của gã, Harry và Joan đứng nhìn theo qua cửa sổ. Căn phòng im lặng đến nặng nề và khi chiếc Lincoln chạy đi, Joan mới rời hắn tới bên cái bàn.

Harry cũng nhận ra sự căng thẳng, hắn cảm thấy đó không phải vì gã cớm tới đây, mà hình như căng thẳng là do Joan. Cố gắng thản nhiên, hắn kể tóm tắt tại sao Hammarstock tới đây.

- Không hiểu sao Glorie lại không thấy chuyện tính tiền lộn như thế, - hắn nói. - Mọi khi cô ấy sắc lắm. Anh chưa từng thấy ai hơn được cô ấy.

Joan chẳng nói gì. Cô mở sắc tay, lấy ra cái lược và bắt đầu chải tóc. Nhìn kỹ nàng, Harry ngạc nhiên thấy mặt nàng sao trắng bệch và nghiêm nghị như thế. Hắn vẫn còn hoảng vì vụ Hammarstock, hắn hiểu phải cố hết sức để trấn tĩnh lại. Rõ ràng là Joan đã choáng váng vì điều gì đó mà hắn phải tìm cho ra.

- Rồi, xong rồi, - hắn cố gắng giảm căng thẳng. - Lại đây nè, Joan, lại anh nói cái này cho nghe.

- Em phải về, - Joan nói giọng lạnh nhạt và nàng cầm găng tay, giỏ xách lên.

- Em đâu có về được. Em mới tới mà, mình còn dư thì giờ, - hắn đi lại phía nàng, nhưng nàng lui ra. Mặt nàng căng thẳng khiến hắn bất giác ngừng lại. - Sao vậy? Có chuyện gì? Sao em coi kỳ cục vậy?

- Anh mới là kỳ cục, - đôi mắt nàng mở lớn, lo ngại. - Tại sao ông cảnh sát làm anh hoảng lên vậy?

- Anh hoảng hả? - Hắn cố gắng cười, nhưng đôi môi tê cứng. - Làm sao được. Y làm anh hơi ngạc nhiên thôi. Anh đang nghĩ tới em...

- Không phải, Harry. Ông ta đã làm anh sợ.

Harry đưa tay vuốt mặt, trí óc hắn báo động ầm ỹ. Phải cẩn thận. Nếu cô nàng mà nghi ngờ điều gì.

- OK. Được rồi, có lẽ y làm anh sợ, - hắn cười gượng. - Mà có gì đáng quan tâm đâu? Anh chỉ muốn y đừng thấy có em ở đây với anh. Lỡ y cho ba em hay thì sao? Thế là đủ hoảng lên rồi.

- Tại sao ông ấy phải nói với ba em?

- Ai biết được? Đang lúc anh nghĩ về em, thì y tới bất ngờ...

- Em muốn biết sự thật, Harry! - Nàng nói đanh gọn. - Tại sao anh nói với ông ta rằng anh đưa chị Glorie tới Collier City trong khi anh nói với em là tiễn chị ấy lên xe lửa đi Mexico City?

Harry cảm thấy nụ cười đông cứng trên mặt mình. Hắn nghĩ, vậy là ngay khi hắn khép cửa ngoài, nàng đã rời phòng tắm và tới nghe lóm câu chuyện. Chết cha thiệt, hắn nhủ thầm. Bây giờ chỉ còn trông mong việc nói dối cho khéo thôi. Cứ ăn nói lung tung thế nào nàng cũng nghi là có chuyện. Mẹ kiếp, mình ngu thiệt!

- Collier City? - Nàng nhìn hắn khó chịu.

- Sao vậy, Joan? Cái gì mà rối lên thế?

- Sao anh lại không muốn cho ông ta biết? - Nàng lại lùi ra xa.

Trí óc hắn làm việc túi bụi. Nhờ trời, cái đầu lém lỉnh vẫn còn. Hắn ngồi xuống giường và móc thuốc lá ra.

- Đâu có gì bí mật đâu. Ngồi xuống đi, để anh nói. Mà em phải giữ kín chuyện mới được. Em đừng có nhìn anh như vậy, làm như anh đã làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy. Ngồi xuống đi rồi anh nói.

Nàng bước xuống ghế dựa và ngồi xuống, khuôn mặt vẫn căng thẳng và lo ngại.

- Em nhớ là anh đã kể cô ta gặp rắc rối chứ? Cô ta còn định tự tử khi anh gặp cô ta nữa kìa. Có điều anh không nói với em cô ta gặp rắc rối gì. Cô ta đang bị cảnh sát truy lùng. Cô ta không nói tại sao, nhưng có bị truy lùng thiệt. Nên anh đâu dám tin cha nội cớm này. Cái vụ năm mươi đô có thể là thiệt, nhưng anh đâu dám hé ra là Glorie đi đâu. Có lẽ y được cô em gái mô tả nhân dạng Glorie. Lúc nói chuyện với y thì tự nhiên cái tên Collier City nhảy liền vào đầu anh, vậy là anh nói láo luôn. Có lẽ y sẽ điện cho cảnh sát ở đó truy tìm tiếp, nếu thế thì Glorie ở Mexico City sẽ an toàn. Thấy chưa?

Joan nhìn ra chỗ khác, bàn tay nàng bồn chồn vặn vẹo chiếc quai giỏ xách.

- Hiểu rồi, - nàng nói lặng lẽ. - Phải, dĩ nhiên là thế. Tại em nghe anh nói chị ấy đi Collier City thì tự nhiên em hoảng.

- Tại sao hoảng? - Hắn hỏi khơi khơi. Hắn hiểu mình chưa thuyết phục được nàng, điều đó làm hắn lúng túng và khó chịu.

- Vì em chưa tin rằng chị ấy sẵn sàng chia tay anh như thế này, - Joan nói. - Chị ấy yêu anh, em thấy rõ điều đó, cái kiểu nhìn, cái kiểu nói chuyện với anh. Một phụ nữ như thế dễ gì bỏ người đàn ông mình yêu mà đi dễ dàng được. Cái đó vẫn làm em lo.

- Nhưng em không thấy sao? - Hắn cố nói giọng bình thường. - Chính vì yêu anh mà cô ấy không muốn cản trở anh. Anh đã nói rõ với cô ấy là anh với em sẽ cưới nhau. Biết chuyện là cô ấy cư xử phải phép liền. Dĩ nhiên đó là vì cô ấy biết điều, thế thì có gì mà hoảng. Dù gì, cô ấy cũng hiểu anh đã chán cô ấy rồi.

- Nhưng anh nói chị ấy đang gây khó, anh nói chị ấy đòi thêm tiền và anh sẵn sàng chi vốn cũng được mà.

- Anh có định như thế thật, - hắn cảm thấy khó dằn được sự nóng nảy. - Ban đầu cô ta đòi như thế, nhưng rồi đổi ý. Cô ta hiểu là đang cản đường anh. Nên khi anh đề nghị đưa tiền theo số cô ta muốn, thì cô chỉ lấy có hai ngàn.

Joan ngồi dựa ra trên ghế.

- Anh không thấy tội nghiệp chị ấy sao, Harry?

- Ồ, - câu hỏi làm hắn ngạc nhiên thực sự. - Dĩ nhiên có chứ, nhưng còn ở với nhau chỉ gây khó chịu thôi. Rồi cô ấy sẽ quên. Cô ta có được ít tiền, lại còn ông anh nữa. Thôi quên cô ta đi, Joan.

- Anh của chị ấy là ai?

- Làm sao anh biết? - Hắn nắm tay lại nhưng cố nói từ tốn. - Anh cũng đâu có hỏi. Có chuyện gì sao?

- Không, đâu có gì. Ồ... - Nàng đứng dậy. - Bây giờ em phải về.

Hắn đi về phía nàng, nhưng nàng đã mau lẹ bước tới cửa. Cái kiểu nàng không muốn hắn đụng tới người nàng làm hắn khó chịu và lo lắng.

- Chúa ơi, Joan!... Có gì sao em không nói rõ ra? - Hắn nói một cách tuyệt vọng.

- Được rồi, để mai gặp lại. Bây giờ không có thời gian. Em phải về.

- Thôi được, anh sẽ gọi điện thoại cho em mười giờ sáng mai. Còn phải gặp tay chủ đấy nữa. Còn ba em thì sao? Anh cần tới gặp ông ấy không? Anh muốn làm mọi việc cho lẹ, để lâu mất thì giờ lắm.

- Để em coi.

Hắn bước tới nhưng nàng đã mở cửa và đi nhanh tới chiếc Cadillac. Khi hắn tới cửa thì nàng đã ngồi vào xe. Hắn đứng nhìn nàng nổ máy. Không ngoảnh lại, nàng chỉ giơ tay vẫy rồi phóng xe đi.

Hắn đứng đó, đầu óc rối bù, mặt cau có. Rồi hắn lui vào đóng cửa lại. Tới bên bàn, hắn rót một cốc rượu đầy và nốc cạn.

Nàng làm sao vậy? Hắn tự hỏi. Câu chuyện của hắn nghe rất hợp lý, rất thuyết phục, vậy mà nàng vẫn bỏ hắn đi như thế này... Vậy là sao nhỉ?

Đột nhiên hắn đứng dậy, đi vội tới trước tấm gương. Đứng nhìn vào, và hắn giật mình hiểu ra. Khuôn mặt trong gương trắng bệch, u ám, loang loáng mồ hôi với hai con mắt trõm lơ, bờ môi khô khốc, xương hàm xương gò má nhô ra hốc hác. Đó không phải gương mặt hắn quen thuộc mà là mặt của một kẻ đang hoảng sợ và mặc cảm về một điều gì xấu xa.

Hắn rủa thầm.

Nàng phát sợ là phải. Mình phải bình tĩnh lại, đâu thể để bộ mặt như thế này. Hắn liếm môi. Hay mình đã làm nàng hoảng quá rồi bỏ đi luôn? Hắn rút khăn tay lau mặt thì mới biết mồ hôi mình lạnh tanh. Hắn liền vào phòng tắm và đứng dưới vòi nước lạnh cho đến khi thở dốc. Sau đó dùng khăn khô lau thật mạnh và soi thử mình trong gương. Đỡ hơn một chút, nhưng cái mặt vẫn hốc hác như cái sọ người.

Mày sợ cái gì hả, đồ ngu? Hắn tự hỏi khi nhìn gương. Người ta đâu có tìm thấy cái xác. Chưa tìm ra thì ai rớ gì tới mày được? Cả năm trời chưa chắc có ai mò tới cái bãi đó. Khi hắn tới đó thì thấy có dấu chân ai đâu. Chẳng có ai cả.

Đột nhiên chân hắn sụm xuống và phải ngồi trên thành bồn tắm. Đã có người ở đó... đã có người thấy hắn và cô ta cãi lộn, đã lẻn ra giết nàng rồi trở vào rừng, người đó đã biết xóa mọi dấu chân. Y vẫn còn ở trong rừng khi hắn chôn Glorie, y biết chỗ chôn là ở đâu. Ai cấm y không gọi điện cho cớm tố cáo mọi sự?

Harry ngồi chết cứng ở đó một lúc lâu. Hắn không hề nghĩ tới điều này trước đây. Hắn ngồi đờ ra, lắng nghe tiếng trống ngực và cố nghĩ ra cách gỡ rối. Rồi hắn thấy chỉ còn có một con đường cứu vãn thôi. Phải trở lại đó, đào xác lên, đem chôn chỗ khác. Nếu thằng thủ phạm báo cảnh sát mà họ tới không tìm thấy thì họ sẽ cho chuyện đó là tầm bậy.

Nghĩ tới chuyện trở lại đào xác Glorie lên là hắn thấy muốn ói, lạnh cả sống lưng, nhưng hắn phải làm như thế thôi, không cách nào khác. Tương lai của hắn tùy thuộc chuyện cảnh sát có tìm ra xác Glorie hay không.

Hắn mặc quần áo vào. Tay hắn vẫn còn run khủng khiếp đến độ cài nút không muốn nổi. Phải tới đó khi trời tối, lúc đó chỉ có mình hắn. Hắn sẽ mang xác cô ta ra xe rồi chạy xe dài dài xa lộ xem có chỗ nào thuận tiện thì chôn.

Hắn mở cửa phòng tắm bước ra. Và hắn chợt sững lại, máu như đông đặc trong huyết quản. Quả tim ngưng đập. Khi đập trở lại thì đập loạn xạ.

Ngồi trên ghế dựa hướng mặt về phía hắn, cái nón bẩn thỉu đẩy tuốt ra sau gáy, một điếu thuốc ngậm trễ trên môi, cái thân hình to bè, chính là Borg chứ ai?

Suốt hai mươi bốn giờ qua, Harry không hề nghĩ gì tới Borg. Hình ảnh y ngồi trên ghế kia như một cú đấm chí mạng. Hắn đứng tê cứng, miệng hé mở, mắt dại đi, con tim run rẩy.

Borg nhìn hắn. Y khoái chí vì nhìn được sự sợ hãi rõ ràng trên khuôn mặt Harry. Hai người cứ nhìn nhau như thế một hồi, rồi Harry từ từ tỉnh lại. Hắn không có ảo tưởng gì về Borg cả, hắn biết tên quỉ này độc địa như một con rắn và man rợ hơn nhiều. Hắn hiểu nỗi sợ hãi và phản ứng lộ ra ngay từ đầu của hắn đã tố cáo mọi sự. Bây giờ có đóng kịch, có vờ đi như mình không phải là Harry Green cũng vô ích thôi. Borg tất đã biết hết, cho dù trước khi bước vào đây, y chưa dám chắc gì cả.

Harry nghĩ tới khẩu súng trong hộc găng tay ở xe, và rủa thầm sao mình lại bỏ nó ở đó. Tuy rằng có súng cũng chẳng làm gì được. Hắn biết chắc Borg xài súng lẹ hơn hắn rất nhiều.

- Chào Green, - Borg lên tiếng bằng giọng khàn thều thào. - Chắc mày đâu ngờ gặp lại tao? Ngồi xuống giường đi, tao với mày phải nói nhiều chuyện.

Đi như kẻ mất hồn, Harry tới ngồi xuống giường. Hắn đặt hai tay lên đầu gối trong khi không rời mắt khỏi Borg.

- Mày nghĩ là đã thoát khỏi tao rồi sao? - Borg nói tiếp, mắt nheo lại vì khói thuốc.

Harry không đáp. Mà dù có muốn nói thì cũng không được, miệng hắn khô queo, đông cứng lại.

- Tao đã theo sát mày từ khi rời Oklahoma, - Borg tiếp và dụi thuốc vào tay dựa của chiếc ghế, lớp vải bọc lủng liền một lỗ. - Tụi mày vui mừng dữ hả? Tao khoái con bồ mày đó.

- Ông muốn gì? - Harry cô gắng nói một câu.

- Borg nở một nụ cười nham hiểm, bày ra một hàm răng vàng ố.

- Tao có một món muốn bán, nhóc ạ. Một món mày thèm chết được.

- Ý ông muốn nói gì? - Harry nhìn y chòng chọc.

- Tao có một cái mỏ lết có dính máu, dính tóc, và có luôn dấu tay của mày nữa. Tao chắc mày muốn mua lắm.

Harry tưởng đã qua được cú sốc ban đầu, nhưng nghe Borg nói câu này, thiếu điều hắn muốn giật bắn người, mồ hôi tuôn ra trên mặt.

Vậy là Borg đã giết Glorie!

Thật ngu sao mình không đoán ra! Mà tại sao Borg không khử mình luôn lúc đó? Y bắn lúc đó có ai mà biết được?

- Ông đã giết cô ấy à? - Hắn hỏi như đang nằm mơ.

- Phải, - Borg cười. - Nó phải gánh hậu quả thôi. Bây giờ chỉ có tao với mày biết điều đó. Cớm sẽ nghĩ mày giết nếu họ đào được xác. Cớm sẽ nghĩ là mày, nếu tao đem gửi cho họ cái mỏ lết. Muốn mua lại không, nhóc?

Óc Harry bắt đầu làm việc. Hắn phải trì hoãn. Nếu tìm cách qua mặt được tên này thì còn cơ may sống sót.

- Rồi, - hắn đáp. - Tôi mua.

- Phải vậy thôi, - môi Borg uốn thành một nụ cười chế giễu. - Cái đó giá năm chục ngàn, vậy là còn rẻ đó.

- Tôi đâu có đủ. Còn có bốn chục à.

- Delaney muốn lấy lại đủ từng xu, - Borg lắc đầu. - Không đủ thì moi của con bồ mày đó. Được mà. Nó kết mày quá rồi. Tao thấy hết trơn. Mà con nhỏ đó nằm trên đống tiền, lo gì?

- Nó không chịu đâu. Tôi không dám hỏi mượn.

- Tùy, - Borg nhún vai. - Năm chục, nếu không, tới cảnh sát mà nhận lại. Tao muốn có tiền ngay tối mai.

Tối mai! Nghĩa là còn hăm bốn tiếng nữa, đủ để nghĩ ra một lối thoát!

- Để tôi ráng coi. Rồi sau đó là sao?

- Thì mày nhận lại cái mỏ lết, - mắt Borg nheo lại.

- Làm sao tôi tin là ông không lừa tôi?

- Khỏi lo. Mày phải tin tao như Delaney đã tin mày.

Nói vậy nghĩa là khi nắm được tiền, Borg sẽ thịt hắn, Harry nghĩ thầm. Được rồi, mình chơi qua chơi lại mà.

- Không cầm được cái mỏ lết là tôi không nhả tiền ra đâu, - hắn nói.

- OK. Tao cũng không nhả cái mỏ lết ra cho tới khi mày chưa đưa đủ tiền. Vậy là huề, - Borg trả đũa. - Gặp lại mười giờ tối mai. Mày mang theo tiền còn tao mang theo mỏ lết.

- Gặp ở đây hả?

- Không, - Borg lắc đầu. - Mình gặp nhau ở cái bãi chôn con nhỏ kia đó, - đôi mắt ti hí của y dò xét mặt Harry. - Ở đó mày tính lừa tao hay tao lừa mày cũng không bị ai thấy.

Harry rợn người. Ở cái bãi đó, hoàn toàn vắng người, phải khôn mới mong sống. Hắn chắc chắn là Borg sẽ thịt hắn.

- Nếu tao là mày, - Borg nói tiếp, - thì tao không tính qua mặt ai đâu. Để tao cho mày coi, nhóc. - Y đưa bàn tay phải ra. - Coi nè!

Hắn biết trước Borg sắp làm gì, nhưng cũng không nhìn rõ kịp. Nó nhanh quá. Một khẩu P.38 mọc ra trong tay Borg cứ như y lấy nó ra giữa không khí vậy.

- Thấy chưa? - Borg mỉm cười. - Vụ này tao nghề lắm. Nhiều thằng đã tưởng là ngon hơn tao, nhưng phút chót mới biết. Nên coi chừng đó, nhóc. - Y thọc súng vào nách và đứng dậy. - Tối mai mười giờ. Nếu mày không tới, tao sẽ gửi cảnh sát. Năm chục ngàn hoặc không có gì hết. Rõ chưa?

Harry gật đầu.

- Đừng có tính chuyện lặn, - Borg nói khi mở cửa. - Tao không mò ra thì cớm cũng mò ra mày. Y bước ra ngoài và đi bộ về phòng của y.

Harry đến bên cửa sổ nhìn theo Borg khuất vào phòng của y, rồi hắn kéo sáo cửa xuống, bật đèn và đi lại bàn, trên đó chai rượu vẫn còn. Hắn rót một cốc, nốc sạch, rót cốc nữa và đem lại ghế ngồi xuống.

Ván bài đã bày ra, hắn thầm nhủ. Nếu hạ được Borg là thoát. Ý định của Borg đã quá rõ ràng. Hắn đưa tiền là Borg xuống tay liền. Harry biết chắc Borg muốn đem đủ tiền về và báo cáo với Delaney rằng đã xóa sổ cả Glorie lẫn Green. Như vậy hắn sẽ an toàn cho đến khi giao tiền. Borg đâu cần phục kích, rình rập hay bắn hắn liền, trừ khi biết chắc chắn có nhét tiền trong người. Ngay khi hàng trao tay, Borg kiểm tra chắc là đủ số, thì cũng là lúc Harry bế mạc.

Nếu muốn triệt Borg, hắn phải ra tay trước khi giao tiền, hoặc đang lúc giao tiền. Qua khỏi giây phút đó, đừng mong gì đùa được với Borg trong chuyện súng ống. Chỉ có lúc Borg chưa dám chắc là nắm được đủ tiền thì y có thể lơi lỏng, đó là giây phút hy vọng duy nhất.

Một lúc rất lâu, Harry cứ ngồi đó nhìn bức tường mà nghĩ cách qua mặt Borg. Sau cùng hắn cũng quyết định xong. Đây là ván bài được ăn cả ngã về không, đáng để liều gan, mà hắn cũng không nghĩ ra được cách nào khác. Cơ hội duy nhất là chơi được đúng lúc Borg không ngờ nhất. Chỉ bằng cách bất ngờ, hắn mới dám mong sống còn.

Lúc hắn quyết định xong xuôi thì đã hơn chín giờ. Hắn tắt đèn và tới cửa sổ nhìn ra. Phòng của Borg tối thui, nhưng chắc chắn thằng quỉ đó đang ngồi sau cửa sổ, cảnh giác và chờ đợi,

Dù sao, hắn nghĩ, mình cũng đỡ được việc đi đào xác Glorie lên. Hắn biết bây giờ Borg sẽ bám theo hắn đi bất cứ đâu, nên đừng có mong mà giấu xác cô đi nơi khác được.

Hắn ra ngoài, chui vào xe và lái vào ga ra sát bên phòng hắn. Mở hộc găng tay, hắn lấy khẩu colt 45 ra. Báng súng lạnh tanh làm hắn an tâm hơn một chút, hắn nhét nó vào túi quần, yên trí là Borg không thể thấy hắn đang làm gì. Hắn chui khỏi xe, đóng cửa ga ra và đi thẳng về phía nhà hàng sáng đèn bên kia đường.

Khi đẩy cửa nhà hàng, hắn biết Borg có thể nhìn thấy rõ mình, nhưng không quan tâm. Cho đến lúc này, hắn vẫn muốn Borg biết hắn đang làm gì.

Nhà hàng giờ này vắng teo, chỉ có vài cặp còn rề rà với bữa ăn. Chẳng ai để ý tới hắn khi hắn đi tới tận cuối phòng tránh xa cửa sổ. Hắn ngồi xuống cái bàn trong góc xa.

Một bồi bàn, nét mặt như tảng thịt chán đời, tới đưa cho hắn tờ thực đơn. Harry gọi một miếng bíp tếch, khoai chiên và rau trộn. Khi anh bồi định đi thì hắn chặn lại.

- Trong khi chờ làm đồ ăn, xin anh giúp cho một việc, - hắn nói và móc một tờ năm đô ra đẩy tới trước mặt anh bồi bàn. - Cái này là bồi dưỡng cho công sức của anh.

- Dạ vâng, thưa ông, - anh ta chộp lấy tờ bạc và giấu biến đi. Anh lập tức trở nên sốt sắng, anh cúi xuống sát bên Harry. - Tôi có thể giúp gì cho ông?

- Tôi cần năm miếng gỗ: ba miếng cỡ một tấc-hai tấc, hai miếng một tấc-nửa tấc. Anh kiếm giùm được không?

Anh bồi có vẻ ngạc nhiên

- Tôi không dám chắc. Để tôi đi hỏi thằng thợ mộc của tụi tôi, nếu nó chưa về thì chắc được.

Harry móc thêm một tờ năm đô nữa.

- Đưa cho thằng thợ mộc. Nó đâu có làm chùa được. Tôi còn cần thêm chục cây đinh phân rưỡi, một cái búa, một cái khoan và một cái cưa lọng. OK?

Anh bồi nhìn Harry như hắn là thằng điên.

- Ông muốn mua mấy thứ đó hả?

- Không, tôi mượn thôi. Sáng mai trả lại anh.

- Vậy là ông cần năm miếng, ba miếng một nhân hai tấc, búa, khoan, cưa lọng. Và chục cây đinh phân rưỡi. Đúng vậy không? - Anh bồi hỏi lại.

- Phải rồi. À, kiếm cho tôi mấy tấc dây đồng nữa nghe.

- Để tôi đi coi, - anh bồi bỏ đi vào nhà bếp.

Harry mồi một điếu thuốc và đưa mắt nhìn một cô bé da ngăm, trông thật sexy, đang nói chuyện với một gã nhỏ thó ở đằng kia. Hắn không nhìn cô bé, nhưng mắt cứ hướng về phía ấy đến độ cô bé thấy khó chịu phải xoay ghế để quay lưng về phía hắn.

Hai mươi phút sau, anh bồi dọn bữa ăn ra. Anh nói đã cho thằng thợ mộc hay rồi, lúc Harry ăn xong thì chắc các thứ đã sẵn sàng.

- Tôi ở phòng 376 motel bên kia, - hắn nói. - Anh mang giùm mọi thứ qua cho tôi được không, kèm theo một chai Scotch? Nhớ lấy cái khăn che kín tất cả giùm. Được không?

Anh bồi nhìn hắn khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Anh nói sẽ mang qua sau khi Harry ăn xong.

Harry cũng không gấp gáp gì. Hắn còn phải nghĩ nhiều chuyện. Đầu tiên, sáng mai hắn phải tới ngân hàng rút hết tiền ra. Không được để Borg nghĩ là hắn muốn giỡn mặt. Rồi còn phải thuyết phục Joan cho mượn thêm chừng mười ngàn nữa, và phải đến ngân hàng của nàng mà rút ra. Hắn không chắc Joan có chịu cho mượn không. Hắn biết chắc Borg sẽ theo dõi hắn rất sát, nên nhất thiết không được để ông nghi ngờ. Nếu muốn qua mặt Borg, hắn phải khiến y tự tin, mất cảnh giác. Nếu được như thế, mới mong đánh gục y được.

Ăn xong, hắn trở về phòng và đợi. Mười phút sau, anh bồi qua. Anh đã làm đúng ý Harry đến từng chi tiết. Anh mang một cái khay, phủ khăn kín mít, trong đó là năm mảnh gỗ, búa, khoan, cưa, đinh, một khúc dây đồng, còn tay kia thì cầm chai rượu.

Harry nhận hàng và cám ơn anh ta. Sau đó hắn khóa cửa, bày mớ gỗ lên bàn. Hắn đóng chúng thành một cái hộp không nắp. Móc khẩu súng trong túi ra đặt vào hộp. Lấy bút chì, hắn đánh dấu chỗ này chỗ kia ở đáy và thành hộp. Lấy khẩu súng ra, hắn lấy khoan và cưa lọng, khoét hai cái lỗ ở chỗ đã đánh dấu. Sau đó, hắn đặt súng trở lại, kiểm tra coi đã ăn khớp chưa. Nòng súng dí sát một lỗ bên hông hộp, còn qua lỗ đấy hộp hắn có thể thò ngón tay vào để siết cò.

Hài lòng vì mọi sự đã ăn khớp, hắn dùng dây đồng cột chặt súng vào hộp. Rồi cầm thử trên tay, ngón cái và ngón út giữ lấy đáy hộp, ngón trỏ có thể dễ dàng thò vào lỗ để bóp vò. Hắn thấy cái lỗ siết cò chưa đủ rộng, nên lại tháo ra, khoét rộng thêm. Làm xong, thử lại, lần này thì ngon lành. Sau cùng, lấy súng ra, hắn ngồi ở giường, cẩn thận lau dầu cho nó. Rồi hắn lấy hộp đạn ra, cạy đầu đạn của bốn viên, dùng chì mềm nắn đầu đạn mới gắn vào, biến nó thành đạn dumdum, thứ này bắn trúng đâu là khoét một lỗ toác hoác liền. Hắn nạp thứ đạn đó vào súng và gắn cứng súng vào hộp như cũ.

Hài lòng, hắn bỏ hộp vào tủ khóa lại, dọn dẹp bàn ghế, bao nhiêu rác dồn vào khăn cuộn lại một đống để trên bàn.

Hắn thay đồ, lên giường, nốc thêm một cốc rượu nữa rồi tắt đèn. Nằm trong bóng tối hắn rà lại kế hoạch, hắn hiểu cuộc sống và tương lai của mình tùy thuộc vào đây, gánh nặng này làm hắn thấy sợ hãi và lạnh gáy. Hắn mong có Glorie bên cạnh để hỗ trợ và cho hắn bớt sợ.

Chỉ đến lúc đó, hắn mới thấy nhớ Glorie đến thế nào. Hắn không dám tin cậy Joan. Hắn hiểu ra từ giờ trở đi, cho dù hạ được Borg, vĩnh viễn không gặp rắc rối với cảnh sát nữa, không có ai để làm chỗ dựa, không ai lo lắng cho hắn trong lúc nguy nan như Glorie được.

Sau cùng hắn cũng thiếp đi, hắn mơ thấy Glorie trong phòng, đang ngồi chải đầu. Hắn có thể thấy mặt cô trong gương. Trông cô vui sướng và hạnh phúc y như cái buổi sáng trước khi hắn nói ý định đánh cướp kim cương. Hắn lên tiếng nói chuyện với cô, nhưng cô không quay lại hay tỏ vẻ gì nghe hắn nói, và khi hắn cố chồm khỏi giường để tới bên cô thì thấy mình hoàn toàn tê liệt, như có một sức mạnh ghê gớm nào đó cột chặt hắn xuống giường.

Hắn bừng tỉnh dậy thấy mình đang còn gọi tên cô, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên mặt và tim hắn đập loạn xạ trong nỗi kinh hoàng khôn cùng.