← Quay lại trang sách

Lời dẫn 2 Đại Đường năm Vũ Đức thứ chín.-Tây Sa Châu, huyện nha Đôn Hoàng.-Địa lao.

Địa lao sâu hai trượng dưới đất, dài không đủ ba trượng, rộng không quá bảy thước, ở giữa dùng gỗ du to cứng ngăn ra, một bên là lối đi, một bên là nhà tù; không gian ở đây cực kì chật chội, không hề có chỗ để xê dịch, như sống và chết, như thành và bại.

Giám ngục huyện nha dẫn một tiểu lại bạch trực đi trên lối đi chật hẹp. Đang vào lúc hoàng hôn, trên đỉnh lối đi có mấy lỗ thông khí dẫn thẳng lên đến mặt đất, có ánh trời chiều chạng vạng hắt xuống, loang lổ u ám. Trong địa lao chỉ có năm phòng giam, bốn phòng bên ngoài đều không có một bóng người, mặt đất đá được đầm cứng loang lổ màu nâu, dường như là màu máu cũ kỹ từ năm xưa.

Giám ngục mở xích cửa phòng giam ở trong cùng, mở cửa song gỗ ra, bạch trực đặt một hộp đồ ăn xuống đất.

Giám ngục thấp giọng. “Lang quân, đến lúc lên đường rồi.”

Trong bóng tối có tiếng xiềng xích vang lên, tù nhân chậm rãi đứng dậy, bước ra từ trong bóng tối. Người này bẩn thỉu nhếch nhác, tóc tai bù xù, chỉ có một đôi mắt lấp lánh chiếu ra ánh sáng tựa như ngọn lửa. Trên tay, trên chân và trên hông, thậm chí là cả trên cổ hắn cũng đều có còng sắt. Bảy, tám sợi xích sắt đều to như ngón tay cái, vô cùng nặng nề, đầu bên kia khóa vào vòng sắt liền với tường, cử động một cái là kêu loảng xoảng.

Bạch trực khiếp sợ trong lòng, nhanh chóng đứng dậy lui lại cầm hoành đao dưới nách. Giám ngục lại không để ý, đi tới mở hộp đồ ăn, bên trong là một chiếc bánh vừng, một con gà hầm và một bầu rượu. Hắn lấy rượu và thức ăn ra rồi lần lượt bày dưới đất.

Tù nhân hỏi bằng giọng bình thản. “Chết kiểu nào? Chém đầu hay là treo cổ?”

Giám ngục nói, “Chết đói trong tù.”

Tù nhân cười ha hả. “Một đám chuột nhát chết. Thuốc hạ trong rượu này sao? Mang tới đây đi!”

Giám ngục lắc đầu. “Lang quân, ý của quan trên là phải hạ dược ngài, mua một chút câu vẫn hoặc ô đầu cho vào trong rượu. Có điều luật Đường nghiêm ngặt, người mua bán độc dược đều bị treo cổ, tiểu nhân lại không muốn làm liên lụy người khác. Bữa rượu này chỉ là tấm lòng của tiểu nhân, ngài là hương đảng Đôn Hoàng ta, có tình đồng hương với ta; trên tay đã sắp dính tính mạng của ngài, lại muốn giữ cho bữa rượu này được trong sạch, cho nên tiểu nhân liền mang theo một dải lụa dài.”

Giám ngục lấy ra ba thước lụa trắng từ trong tay áo, buông trên tay, tay kia nâng bầu rượu lên.

Tù nhân cầm lấy bầu rượu uống một hơi cạn sạch, vung tay ném vào tường vỡ tan, đột nhiên điên cuồng gầm lên giận dữ. “Ta phải đến chỗ Thái Sơn Phủ Quân báo danh, rồi một ngày luân hồi trở về, nhất định phải tái chiến Đôn Hoàng!”

Hai người giám ngục và bạch trực im lặng kéo dải lụa ra, quấn quanh cổ tù nhân rồi chậm rãi kéo sang hai bên. Tiếng gầm của tù nhân đột nhiên im bặt, hai tay tóm cổ họng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm. “Tinh Vệ tha cành gỗ, muốn lấp cả biển xanh. Hình Thiên vung búa bổ, ý chí vẫn còn nguyên. Lúc sống không lo nghĩ, khi chết có hối chi.”

Trong cổ họng tù nhân vang lên tiếng răng rắc, da mặt dần dần tím tái, thân thể cũng càng lúc càng nhũn ra, trên mặt như cười như không, lại có nước mắt chảy xuống. Giám ngục thở phào nhẹ nhõm, đang định thêm một chút lực nữa thì đột nhiên trong nhà tù sáng rực lên, cả địa lao sáng rõ như ban ngày. Ánh sáng chói mắt ấy chiếu rọi mỗi một ngóc ngách, tất cả đều hiện lên rất rõ ràng. Hai người vô cùng kinh hãi, đều buông tay ra, tù nhân kia ngã vật xuống đất.

Hai người nheo mắt cố gắng nhìn, lại thấy trong ánh sáng dường như xuyên thấu vạn vật ấy có một quầng sáng ngũ sắc chậm rãi buông xuống từ trên mái. Tù nhân cũng bị cảnh tượng khác thường này làm cho kinh động, ho kịch liệt, ngơ ngác nhìn quầng sáng ngũ sắc nọ.

Trong quầng sáng ngũ sắc lại có tiếng người vang lên. “Tử tù kia, giữa lúc sống chết, có nhìn thấy thần linh không?”

Tù nhân lẩm bẩm nói, “Ngươi… ngươi là thứ gì vậy?”

Quầng sáng ngũ sắc cười nói, “Ta là chính thần trên thiên đình, chỉ vì một chút việc nhỏ mà bị giáng xuống dưới hạ giới. Vừa rồi ta đang du đãng giữa đất trời, thấy ngươi thần hồn ly khiếu, liền đến xem xem.”

Giám ngục và bạch trực đã sợ đến mức ngây người, tù nhân lại cười lạnh lùng. “Thể sự trên nhân gian này vạn phần đặc sắc, Tôn thần muốn xem thì cứ xem đi. Nếu đã xem đủ, chớ làm mất thời gian ta đến Thái Sơn báo danh.”

Quầng sáng ngũ sắc cười to. “Tên tù nhân này thật thú vị. Thôi được, ta bị giáng xuống dưới hạ giới, không có chỗ an thân, liền mượn túi da của ngươi sống nhờ ba năm, thế nào? Ba năm sau ta trở về thiên đình sẽ trả lại tự do cho ngươi!”

Tù nhân yên lặng một lát. “Xin hỏi tôn thần là thần linh nơi nào?”

Quầng sáng ngũ sắc ngâm: “Eo thon đau nhọn như giầy rách. Mười sáu ngôi sao bám quanh giầy. Dưới Khuê bảy sao ngang một dãy. Dưới nữa chính là Thiên Hỗn tinh.”

Tù nhân giật mình sợ hãi. “Thì ra là ngươi!”

Quầng sáng ngũ sắc im lặng không lên tiếng, dường như đang chờ đợi câu trả lời.

Tù nhân thở dài buồn bã. “Ta giờ đây cửa nát nhà tan, mộng mơ tan vỡ, trong thành Đôn Hoàng và thiên hạ Đại Đường sớm đã không còn chỗ để ta dung thân. Nếu ta có thể không chết, vậy thì cho ngươi mượn chiếc túi da rách này, theo ngươi đi xem thế gian xa xôi và chúng sinh ở nơi trần thế.”

Quầng sáng ngũ sắc lóe lên, chui vào đỉnh đầu của tù nhân. Ánh sáng nơi địa lao bị thu hết lại, địa lao một lần nữa chìm vào trong bóng tối.

Đột nhiên tù nhân gầm lên đau khổ rồi giãy giụa, âm thanh giống như sói hú. Giám ngục và bạch trực kinh hãi, vô thức rút hoành đao ra, thấy trên người, trên cánh tay và trên cổ tù nhân đó không ngừng mọc ra lông dài dày đặc; mười ngón tay mọc lên vuốt sắc, trên mặt cũng bắt đầu vặn vẹo; miệng nhô ra, trong miệng mọc lên răng nanh, biến thành một người sói!

Tù nhân đột nhiên đọc thần chú, âm thanh hùng hậu lanh lảnh. “Rồi lại có người, hoặc có tội, hoặc không tội, gông cùm xiềng xích trói buộc nơi thân, xưng danh hiệu Quan Thế Âm Bồ Tát, tất thảy đều đứt rã, đều được giải thoát.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả gông cùm xiềng xích trên người hắn đều rơi xuống, tiếng loảng xoảng vang lên khắp mặt đất.

Giám ngục và bạch trực kêu to một tiếng, xoay người bỏ chạy. Tù nhân cười lạnh lùng ác độc, thân thể như tia chớp lao ra khỏi nhà tù, vuốt sói đâm phập vào sau lưng bạch trực, rắc một tiếng bẻ gãy xương sống. Bạch trực ngã vật xuống.

“Yêu nghiệt, ta liều mạng với ngươi!” Giám ngục hét to một tiếng, vung đao chém xuống. Chỉ thấy hoa mắt, lại không thấy bóng dáng tù nhân đâu. Hắn kinh ngạc một lát, đột nhiên từ sau lưng có hai bộ vuốt sói đưa tới móc vào cổ hắn, bẻ gãy cả cổ hắn xuống.

Người sói ấy cúi đầu, hùng hổ cắn xé cổ hắn, cả da thịt lẫn mạch máu đều lập tức bị xé rách, máu phun lên tung tóe.

Tù nhân miệng ngậm thịt nát, bỗng quay đầu lại nhìn cuối lối đi, thân thể đột nhiên nhảy lên, lập tức đã đến cửa nhà tù, cánh tay vạch một cái, khóa cửa rơi xuống leng keng.

Địa lao nằm ở góc hẻo lánh phía tây bắc huyện nha, bên trên có một ngôi miếu thờ Ngục thần nho nhỏ trấn áp lối ra của địa lao. Giám ngục phải bí mật giết tù nhân, xung quanh không hề có người ngoài. Tù nhân nhảy một cái, ngồi chồm hỗm ở tiên đỉnh miếu, đau xót đưa mắt nhìn tòa thành trì này.

Lúc ấy đã là giờ Tuất, mặt trời sắp lặn, làn khói cô độc trên hoang mạc, ánh hoàng hôn hắt xuống sông dài; thành Đôn Hoàng cao thấp hỗn tạp như tô vàng điểm thắm, rực rỡ mênh mông. Trong phường thị đã bắt đầu giới nghiêm, lầu chuông trống xa xa truyền đến tiếng trống chiều.

Thành Đôn Hoàng có hai mươi tám phường, một con phố dài chạy thông từ nam đến bắc, tên gọi là phố lớn Cam Tuyền.

Trên phố đang tổ chức một lễ đón dâu. Đội ngũ đón dâu đông nghịt, đội lễ nhạc và đội cờ quạt quy mô khổng lồ, đốt đèn lồng chữ hỷ màu đỏ thẫm, giơ cờ chữ hỷ cũng màu đỏ thắm.

Trên đèn lồng và cờ quạt lần lượt viết “Lệnh Hồ” và “Địch”. Chú rể cưỡi trên lưng một con ngựa cao to, thân bằng cố hữu đưa đón dâu bảo vệ một cỗ kiệu hoa tám người khiêng, đi theo phía sau là gia bộc và bộ khúc gánh của hồi môn.

Tù nhân ngồi chồm hỗm trên một nóc nhà, phát ra tiếng hú dài kinh thiên động địa rồi đột nhiên nhảy bật lên, lao về phía đầu đội ngũ đón dâu.

Đội ngũ đón dâu lập tức đại loạn, có mấy người đàn ông to khỏe xông lên ngăn cản. Tù nhân đó vung vuốt sói, xé rách bụng lòi ruột một người đàn ông. Người đàn ông kia phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Mấy tên trong đội cờ quạt xung quanh vung cờ quạt tới đánh, bóng dáng tù nhân thoắt ẩn thoắt hiện, không sao nhìn rõ được; trong bóng đêm chỉ trông thấy một đôi vuốt sói lóe sáng lấp loáng, đi tới đâu máu thịt văng tung tóe đến đấy, thây phơi khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Đội ngũ rất dài nọ giống như một cuốn lụa gấm bị xé rách, vết rách chạy thẳng về phía kiệu hoa.

Chú rể cực kì hoảng sợ, thúc ngựa xông tới, lại bị tù nhân kia đụng trúng, người văng ra khỏi ngựa. Tù nhân rầm một tiếng đánh vỡ kiệu hoa, sau đó im hơi lặng tiếng.

Anh trai của cô dâu lách qua đám người đang chạy tứ tung, cầm một thanh trường kiếm chạy đến trước kiệu hoa, dùng mũi kiếm chậm rãi nâng rèm kiệu lên, lập tức cả người ngây ra như bị sét đánh.

Trong kiệu hoa có tiếng hét vang lên, cùng với ánh sáng lóe ra, kiệu hoa nổ tung vỡ vụn. Tù nhân đó ôm cô dâu bay thẳng lên trời, bay lên tới khoảng mười trượng thì đạp hư không chạy trên bầu trời Đôn Hoàng, như yêu như tiên, như quỷ như ma, chạy thẳng vào nơi sâu trong trời xanh.

Người trên phố dài đã chạy tứ tán từ lâu, trên đường phố ngổn ngang xác chết, những người còn sống sót trợn mắt há mồm nhìn lên trời.

“Địch lang quân, đó rốt cuộc là người nào vậy?” Một bộ khúc hỏi, giọng chưa hết run rẩy.

Anh trai cô dâu nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi xác định là người?”

Bộ khúc gật đầu. “Tuyệt đối sẽ không sai, là một người đàn ông thân hình cao lớn!”

Trong bóng tối, ánh kiếm lóe lên. Không biết chú rể đã đi tới từ khi nào, giằng lấy trường kiếm rồi vung tay chém xuống, bộ khúc kinh ngạc trợn to hai mắt, máu từ trong cổ họng phun ra ào ạt, ngã vật xuống đất.

“Lệnh Hồ…” Anh trai của cô dâu giật mình.

“Còn ngươi? Thứ này là người hay sói?” Chú rể không hề trả lời, quay người lại hỏi một tì nữ.

Tì nữ nơm nớp lo sợ. “Là… người… không không không, là sói! Một con sói to toàn thân mọc đầy lông dài màu bạc!”

Anh trai của cô dâu khẽ than một tiếng, vẻ mặt trở nên dữ tợn. Hai người xách kiếm đi tìm tất cả những người xung quanh, lần lượt hỏi; trả lời là sói, nhẹ nhàng buông tha, nói là người, một kiếm chém chết.

Trên đại mạc, màu mực đang càng lúc càng đặc, bao phủ khắp nơi, nhuộm khắp Đôn Hoàng.

Tùng… Tiếng trống cuối cùng trong tám trăm tiếng trống chiều vang lên, dư âm vang vọng vòng quanh thành.