Chương 31 Nhất tướng công thành vương hầu khô
“Phụt…”
Trong đại đường phủ Đô đốc giăng đèn kết hoa, Lý Diễm cũng phun ra một ngụm máu, lập tức ngã xuống đất. Đám người Vương Lợi Thiệp và Đổng Giang kêu lên sợ hãi, ba chân bốn cẳng dìu ông ta lên, ngồi ở trên ghế.
“Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy…” Lý Diễm ngơ ngác ngồi trên ghế, ánh mắt đăm đăm. “Vì sao Quân Khả phải phản bội ta? Vì sao?”
“Vương Quân Khả này lòng muông dạ thú, thay đổi thất thường, Đại vương quá tin tưởng hắn!”
Vương Lợi Thiệp nói vô cùng đau đớn.
Lý Diễm ngơ ngác nhắc lại. “Vì sao Quân Khả phải phản bội ta? Vì sao?”
Rồi ông ta đột nhiên đứng dậy, đi tới rút một thanh trường kiếm trên giá binh khí. Vương Lợi Thiệp hoảng hốt can ngăn. “Đại vương, ngài muốn làm gì? Tuyệt đối không thể chết được!”
“Ta sẽ không tự sát.” Lý Diễm bước nhanh về phía ngoài sảnh đường, nói buồn bã. “Ta đi hỏi Vương Quân Khả, vì sao phải phản bội ta? Nếu không ta chết không nhắm mắt!”
Vương Lợi Thiệp ôm lấy ông ta, cầu khẩn. “Đại vương, lúc này không được hành động theo cảm tính, chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy thoát thân!”
“Báo…” Đúng lúc này, một tên thông truyền binh đầy mặt hoảng hốt chạy vào. “Đại vương, binh lính Đôn Hoàng công phá nhà tù, cứu đám Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ ra ngoài rồi!”
Ầm… Một tiếng nổ, cổng nhà tù phủ Đô đốc bị đụng tan tành, Mã Hồng Đạt dẫn binh mã đánh vào trong viện. Lý Diễm không hề bố trí trọng binh trong lao ngục, chi có một đội giáp sĩ, căn bản không ngăn chặn được quân đội của Mã Hồng Đạt, trong phút chốc đã bị giết tan tác.
Mã Hồng Đạt đích thân mở cửa lao, thả đám người Ngưu Tiến Đạt, Thôi Đôn Lễ, Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương ra.
Ngưu Tiến Đạt chỉ bị ngã ngất xỉu, thương thế không nặng gần như là vừa tỉnh lại chẳng bao lâu sau đã được thả ra, thấy người đến là Hiệu úy tâm phúc của Vương Quân Khả liền không hiểu ra sao. Còn đám người Lệnh Hồ Đức Mậu tâm tình cũng thấp thỏm, còn tưởng sắp bị dẫn ra khai đao chém đầu.
Mã Hồng Đạt cũng không giải thích, cung kính mời hai người lên ngựa, dẫn bọn họ đến cửa phủ Đô đốc gặp Vương Quân Khả.
“Thôi Xá nhân phải chịu cực khổ rồi!” Vương Quân Khả vội vàng tiến lên, đích thân đỡ Thôi Đôn Lễ từ trên lưng ngựa xuống.
Thôi Đôn Lễ ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn binh lính Đôn Hoàng vây khốn phủ Đô đốc, nhất thời không biết nên nói gì.
Vương Quân Khả lại đi tới trước mặt Ngưu Tiến Đạt, vén áo bào quỳ một gối xuống. “Lão Ngưu, huynh đệ nhận lỗi!”
“Ngươi…” Ngưu Tiến Đạt nhìn thấy Vương Quân Khả liền không nén được giận, đưa tay rút lại rút trượt, lúc này mới phát hiện trên lưng ngựa không hề có binh khí. Thế là Ngưu Tiến Đạt nhảy xuống ngựa, tóm cổ áo Vương Quân Khả xách hắn lên, vung tay đánh.
Mã Hồng Đạt rút hoành đao ra định tiến lên, Vương Quân Khả hét lớn. “Lui ra! Vì thay triều đình dẹp loạn, qua mặt được Lý Diễm, ta đã giết nhiều tướng sĩ Túc Châu, hắn giết ta cũng là việc nên làm! Không ai được phép ngăn cản!”
Lời này vừa nói ra, Lệnh Hồ Đức Mậu và Địch Xương đều sửng sốt, cái gì? Vương Quân Khả lại phản bội rồi? Đám gia chủ sĩ tộc vừa mừng vừa sợ, dường như lúc sắp chết được một ngụm canh sâm cứu về, tất cả mừng rỡ như điên. Đám người Địch Xương, Trương Bật và Âm Thế Hùng thậm chí vui quá mà khóc.
Tần Cương cũng chạy tới ôm lấy cánh tay Ngưu Tiến Đạt. “Ngài nên nghe một chút xem Vương Thứ sử giải thích thế nào.”
“Ngưu Thứ sử,” Thôi Đôn Lễ cũng nói. “Vẫn để Vương Thứ sử nói một câu đi đã!”
Chức quan của Thôn Đôn Lễ cao hơn bọn họ, lại mang thân phận khâm sai, Ngưu Tiến Đạt đành phải buông tay ra, hầm hầm ném Vương Quân Khả ra ngoài. “Ngươi nói đi!”
Vương Quân Khả nói với mọi người. “Các vị còn nhớ hôm đó Lý Diễm đến Đôn Hoàng thị sát không?”
“Đương nhiên nhớ,” Lệnh Hồ Đức Mậu nói.
Đám gia chủ liên tiếp gật đầu, việc đi thị sát vào mùa thu vốn là chức trách của Đô đốc Qua Châu, Lý Diễm đến Túc Châu thị sát trước, sau đó đến Đôn Hoàng, đám gia chủ còn đến trạm dịch châu thành nghênh đón.
“Sau khi tới Đôn Hoàng, Lý Diễm đến tìm ta mật đàm, trong câu chữ lộ rõ ý định tạo phản, muốn lôi kéo mượn sức ta. Ta thăm dò ý tứ của hắn, mới biết hắn cho rằng mình là người của ẩn Thái tử Kiến Thành, sau khi Lư Giang Vương Lý Viện và Trường Lạc Vương Lý Ấu Lương bị Bệ hạ ban cho chết, rồi sẽ có một ngày Bệ hạ muốn đối phó với hắn. Không biết hắn nghe tin đồn ở đâu, nói là Bệ hạ lệnh Lý Đại Lượng tăng binh đến Cam Châu, cho rằng đây là bằng chứng Bệ hạ muốn đối phó với mình. Đúng lúc ấy Thôi Xá nhân lại đến triệu hắn về Trường An, hắn liền nhận định rằng Bệ hạ muốn giết hắn,” Vương Quân Khả nói.
Thôi Đôn Lễ bàng hoàng tỉnh ngộ. “Không trách được sau khi bắt ta, hắn lại nghiêm hình tra hỏi ta về chuyện Lý Đại Lượng tăng binh Cam Châu. Không ngờ người này lại nghi thần nghi quỷ đến mức đó!”
“Vậy vì sao ngươi lại giúp hắn tạo phản?” Ngưu Tiến Đạt bán tín bán nghi hỏi.
Vương Quân Khả cười gượng. “Lão Ngưu, hắn là thượng quan của ngươi và ta, đường đường Lâm Giang Quận vương, hắn chỉ lộ ra một chút ý tứ, ngươi bảo ta làm thế nào? Chẳng lẽ ta chỉ mới dựa vào ý tứ của hắn để suy đoán thôi mà đã thượng báo triều đình, nói hắn muốn mưu phản à? Hơn nữa Lâm Giang Vương đã gây dựng ba năm ở ba châu Qua, Sa, Túc, ai biết có bao nhiêu tai mắt? Chỉ sợ mật tấu của ta còn chưa gửi đi, đã bị hắn đâm sau lưng rồi.”
Ngưu Tiến Đạt nhất thời nghẹn lời.
Địch Xương vội vàng giải thích. “Vương công, sĩ tộc Đôn Hoàng ta tuyệt đối không có ai đi theo Lý Diễm làm chuyện đại nghịch bất đạo này!”
“Nhưng khi đó ta không dám xác nhận! Cho nên ta liền giả ý hùa theo, để thăm dò ta, thậm chí hắn còn hỏi lấy Ngư Tảo làm Thế tử phi, cho rằng như vậy ta sẽ bị trói cùng một chỗ với hắn, không thể xuống thuyền cướp được nữa. Để xóa bỏ nghi kị của hắn, ta đành phải nhẫn nhục chịu đựng, đáp ứng gả con gái ta cho Lý Thiền. Sau đó hắn coi như mới tin tưởng ta.” Vương Quân Khả nói chậm rãi, vẻ mặt chân thành mà đau khổ. “Mặc dù ta biết Lão Ngưu trung nghĩa, nhưng Lão Ngưu ở Túc Châu, ta căn bản không biết bên đó bị Lý Diễm thẩm thấu nghiêm trọng thế nào. Ngay cả một người để thương lượng cũng không có, ta đành phải đơn độc chiến đấu, chống đỡ giang sơn Đại Đường tại Đôn Hoàng này,”
Thôi Đôn Lễ hết sức xúc động, ôm quyền cúi chào. “Lòng trung liệt của Vương công, hạ quan cảm thấy rất kính nể. Lúc này nghĩ lại, ta vẫn có thể cảm nhận được sâu sắc sự lưỡng lự và lẻ loi của Vương công khi ấy.”
Vẻ mặt căng cứng của Ngưu Tiến Đạt cũng hơi giãn ra một chút.
Vương Quân Khả thở dài một hơi. “Khi đó ở Đôn Hoàng thật sự là lưỡng lự và không có trợ giúp, ta hoàn toàn không biết ai là tâm phúc của Lý Diễm, ai đã bị hắn mua chuộc, cho nên ta đành phải từng bước cướp lấy binh quyền của tất cả đám Hiệu úy trấn thú, đều nắm giữ trong tay chính mình.”
“Vương công nghi ngờ bọn ta quá nặng!” Lệnh Hồ Đức Mậu than thở. “Nếu sớm một ngày có thể nói thẳng thắn với nhau, đêm nay sao còn hung hiểm như thế!”
“Vương công làm như vậy là lão luyện.” Thôi Đôn Lễ nói lạnh nhạt. “Dù sao chuyện năm Vũ Đức thứ sáu cũng mới cách hôm nay có sáu năm. Có điều đêm nay các vị gia chủ có thể ủng hộ đại nghĩa, ta đương nhiên sẽ bẩm báo Bệ hạ, triều đình nhất định có khen thưởng.”
Đám gia chủ đều hơi lúng túng, đều biết rõ hắn nói đến cuộc phản biến của Trương Hộ và Lý Thông năm Vũ Đức thứ sáu, bọn chúng chiếm Đôn Hoàng, chém chết tổng quản Hạ Nhược Hoài Quảng, đây là sĩ tộc Đôn Hoàng liên thủ cho triều đình một đòn đánh phủ đầu. Mặc dù năm đó sĩ tộc Đôn Hoàng và triều đình đã đạt được thỏa thuận, đại bộ phận binh quyền cũng đều giao lên, nhưng triều đình cùng sẽ không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
“May mà ta bí mật điều tra, cuối cùng không hề phát hiện sĩ tộc Đôn Hoàng đi theo Lý Diễm làm phản, ngoài Lý thị nhảy lên nhảy xuống cấu kết với Khuê Mộc Lang thì gia chủ khác đều là một lòng trung nghĩa.”
Vương Quân Khả vừa bênh vực sĩ tộc, vừa đâm cho Lý thị một đao. “Nhưng trong tình cảnh lúc ấy ta không thể không làm như thế, lần lượt tước quyền Lệnh Hồ Chiêm, Địch Thuật và Tống Giai, hoàn toàn nắm giữ quân đội trong tay.”
Đám người Lệnh Hồ Đức Mậu lập tức toát mồ hôi lạnh khắp người, lúc này nghĩ lại mới thấy sợ, ai cũng không ngờ Vương Quân Khả lại có tâm tư này, nếu khi đó chống cự hắn đến cùng, đêm nay sợ là thật sự không dễ giải quyết hậu quả.
“Sau đó Lý Diễm lệnh ta dẫn quân đến Qua Châu giúp hắn khởi sự. Ta vốn định bất ngờ bắt hắn, nhưng hắn lệnh cho đại quân của ta đóng quân ở phía nam thành, không được vào trong thành. Ta rất bất đắc dĩ, không ngờ lại xảy ra chuyện Khuê Mộc Lang bắt cóc Ngư Tảo, ta mới có thể dẫn năm trăm người đi vào.” Vương Quân Khả nói tiếp.
“Đó thật sự là cướp dâu? Không phải kế hoạch của ngươi?” Ngưu Tiến Đạt hỏi. “Tại sao pháp sư Huyền Trang lại tham dự vào việc này?”
“Tuyệt đối không phải kế hoạch của ta.” Vương Quân Khả cười khổ. “Còn Huyền Trang… Người này rốt cuộc muốn làm gì, ta thật sự xem không hiểu. Có lẽ hắn cũng đã nhìn ra Lý Diễm định mưu phản, không muốn Ngư Tảo đi vào chỗ chết nên mới tính kế cứu nó!”
Ngưu Tiến Đạt gật đầu, hắn lại tán thành cách giải thích này. Đối với ơn cứu hộ bất chấp sống chết của Huyền Trang, hắn vẫn hết sức cảm kích.
“Chuyện đêm nay quân tốt Túc Châu của ngươi tử nạn, ta cũng không thể làm khác được. Binh lính của ta ít, nếu không diễn như thật, Lý Diễm căn bản sẽ không tin ta, cho nên…” Vương Quân Khả hai mắt đỏ rực. “Ta sẽ đích thân đưa tang những tướng sĩ tử nạn ấy, biểu dương thành tích của họ với triều đình. Nếu ngươi còn chưa giải hận…”
Vương Quân Khả đoạt hoành đao từ trong tay Mã Hồng Đạt, nắm chặt lưỡi đao, đưa chuôi đao cho hắn. “Ngươi có thể một đao chém ta!”
Ngưu Tiến Đạt nắm chuôi đao, nhớ đến những việt kỵ đồng sinh cộng tử đó của mình, không khỏi không cầm được nước mắt. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng, ném đao xuống đất. “Ngươi là công thần dẹp loạn của triều đình, ta làm sao có thể giết ngươi.”
Trong giọng nói lại không hoàn toàn thư thái.
“Ngưu công, những việc này cũng là việc làm bất đắc dĩ lúc khó khăn, sau này sẽ do Bệ hạ đến phân trần cho hai vị,” Thôi Đôn Lễ nói. “Vương công, ngài nói tiếp đi.”
“Sau khi bắt Lão Ngưu lại, quả nhiên Lý Diễm buông lỏng cảnh giác. Ta liền chủ động xin phép đến phường Bính Lục, giả ý phải tìm ngư phù Túc Châu, bắt lại Tần Cương.” Vương Quân Khả liếc Tần Cương một cái.
Tần Cương ôm quyền. “Tướng quân, sau khi bắt lại mạt tướng, Vương Thứ sử liền dẫn mạt tướng vào đại đường trung quân, nói cặn kẽ quá trình phản loạn đêm nay và kế hoạch của Vương Thứ sử. Khi đó mạt tướng nghe nói ngài đã bị bắt, liền không hề do dự hợp tác với Vương Thứ sử, giao ra ngư phù, làm tù binh theo Vương Thứ sử vào thành.”
“Vết thương của ngươi…” Ngưu Tiến Đạt quan sát hắn.
“Mạt tướng tự mình cầm đao cắt, nếu không làm sao khiến Lý Diễm tin tưởng.” Tần Cương không hề để ý.
Chuyện sau đó rất đơn giản, Vương Quân Khả chém Độc Cô Đạt, đoạt được hai cổng thành, vây khốn Lý Diễm trong phủ Đô đốc.
Ngưu Tiến Đạt nhìn Vương Quân Khả bằng vẻ mặt phức tạp, đột nhiên một đấm đâm thẳng vào bụng dưới của hắn, Vương Quân Khả bị đánh kêu lên một tiếng, cả người cong như con tôm.
Mọi người kinh ngạc, Vương Quân Khả đau đớn đứng thẳng lưng lên, trên mặt lại mang vẻ phấn khởi. “Đa… Đa tạ Lão Ngưu!”
“Ha ha ha.” Thôi Đôn Lễ cười to. “Hai vị công thần dẹp loạn, đợi trời sáng ta liền thượng tấu triều đình, thỉnh công cho hai vị. Vương công, bước tiếp theo hành sự thế nào, mời ngài hạ lệnh. Nhớ rõ, nhất định phải bắt cho bằng được tên nghịch tặc Lý Diễm này!”
“Đơn giản!” Vương Quân Khả cười nói, vẫy vẫy tay với phía sau.
Triệu Bình dẫn máy bắn đá và thang mây quân tốt đã lắp ráp xong, khoảng chừng tám bộ, ra sức đẩy đến trên quảng trường ngoài phủ Đô đốc, xếp hàng ngang dọc theo tường bao phủ Đô đốc.
“Lắp đạn!” Triệu Bình ra lệnh một tiếng, đám quân tốt tới tấp lắp đạn đá vào trong túi đạn của máy bắn đá.
“Bắn!” Triệu Bình quát lên, đám quân tốt dùng búa gỗ đập chốt gỗ mắc dây chão, đạn đá nặng cả trăm cân bắn ra, bay về phía phủ Đô đốc.
Đây là máy ném đá cỡ lớn dùng cho thủ thành, cần hơn mười người mới có thể sử dụng. Bởi vì khoảng cách tương đối gần, Triệu Bình sai người lắp đạn đá cỡ lớn nhất, nặng đến một trăm năm mươi cân, tám viên cùng bắn, trong phút chốc đã đập cho phủ Đô đốc thành một vùng tan hoang. So với đạn đá mà nói, cổng phủ Đô đốc dày nửa thước và lầu cổng không khác gì so với tờ giấy, lập tức sụp đổ rồi vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.
Đạn đá bắn tới rơi trên tường bao, trên nóc nhà và trong sân, mỗi một viên rơi xuống đều tạo thành sát thương thảm thiết: Nhà cửa đổ sụp, một số viên đạn đá rơi vào chỗ đất trống, lăn lông lốc, tạo thành sát thương lớn hơn; trong đình viện toàn là hàng ngũ binh tốt đang tập trung, bị đạn đá đè qua, lập tức để lại một vệt máu dài, người nào bị chạm vào cũng đều gãy xương đứt gân.
“Lắp đạn!” Triệu Bình hạ lệnh thêm lần nữa, đám quân tốt và thợ thủ công lập tức nhét đạn đá vào.
Đột nhiên trong phủ Đô đốc truyền đến tiếng hô chỉnh tề của mọi người. “Vương Quân Khả nghe đây! Ta là Lý Diễm!”
Vương Quân Khả xua tay, mọi người cùng lắng nghe.
“Chuyện đã đến nước này, ngươi và ta cần gì phải tạo thêm sát nghiệp nữa? Bản vương sẵn sàng đầu hàng, chỉ hỏi Vương Quân Khả ngươi có dám tới gặp ta một lần hay không!” Bên trong phủ truyền đến tiếng hô của mọi người.
“Nói với hắn, có gì không dám!” Vương Quân Khả nói lạnh lùng.
Mã Hồng Đạt sai người hô to. “Có gì không dám!”
Vương Quân Khả cầm lấy mạch đao phất một cái, Mã Hồng Đạt và Triệu Bình dẫn đại quân vượt qua đống đổ nát, ầm ầm xông vào phủ Đô đốc, nhìn thấy trong trung đình phủ Đô đốc đã đứng chỉnh tề mấy trăm người, tất cả sắc mặt xám xịt, thảm hại hết sức.
“Bỏ đao, tháo giáp!” Mã Hồng Đạt nói lớn tiếng.
Mấy trăm tên phản quân Qua Châu ánh mắt ngơ ngẩn ném xuống đao thương ương tay, tháo bỏ áo giáp; lập tức có binh lính Đôn Hoàng tiến lên, trói chặt bọn chúng thành một chuỗi, áp ra cổng phủ.
Vương Quân Khả mời đám gia chủ ở lại cổng phủ, chính mình cùng Ngưu Tiến Đạt và Thôi Đôn Lễ đi tới ngoài đại đường, lờ mờ có thể nhìn thấy Lý Diễm ngồi ngay ngắn sâu trong đại điện, Vương Lợi Thiệp đang ngồi quỳ bên cạnh hầu rượu.
“Hai vị xin dừng bước, hắn đã cần gặp ta, ta liền đi gặp một lần,” Vương Quân Khả nói.
“Cẩn thận có vấn đề.” Thôi Đôn Lễ chần chừ.
“Có vấn đề thì thế nào?” Vương Quân Khả cười to. “Bây giờ đại quân của ta đã bao vây quanh đại điện, hắn lại có thể giấu được mấy người? Ai có thể địch được mạch đao trong tay ta!”
Vương Quân Khả xách mạch đao, từng bước vượt qua đống đổ nát trong sân, đi vào đại đường.
Trên đại đường vẫn giăng đèn kết hoa, trải thảm đỏ, treo đầy lụa, hai bên bày đây thảm nỉ và bàn ăn, rượu ngon món ngon vẫn ở trên bàn; nhưng chỉ sau mấy canh giờ ngắn ngủi, phồn hoa dù đẹp đẽ đến đâu cũng đã rơi hết, để lộ ra một cảnh tượng suy bại. Lý Diễm mặc phục sức Quận vương của triều đình, đầu đội tiến hiền quan, mặc cổn phục đại khoa màu tím, đai ngọc móc vàng, ngồi ngay ngắn trên thảm nỉ, uống rượu từng ngụm.
Vương Quân Khả từng bước đi tới giữa đại đường, cắm phập mạch đao trong tay xuống đất, hãnh diện nhìn Lý Diễm.
“Cha ta, tên húy là Triết, Tế Nam Quận vương Đại Đường, Trụ quốc Tiền Tùy. Ông nội ta, tên húy là úy, Thái Liệt Vương Đại Đường, tổng quản Sóc Châu Bắc Chu. Cụ nội ta, tên húy là Hố, Cảnh Hoàng Đế Thái tổ Đại Đường, Bát trụ quốc Tây Ngụy, Lũng Tây Quận công.” Lý Diễm không thèm nhìn Vương Quân Khả, từ trong tay Vương Lợi Thiệp nhận lấy chén rượu, chậm rãi uống. “Ta là con cháu Lý thị, là hoàng thất quý trụ, từng đảm nhiệm chức Thị lang Bộ Hình, tổng quản Tín Châu, Hữu bộc xạ Sơn Nam Đông Đạo Hàng Đài, sau đó tiến phong Lâm Giang Quận vương. Theo dân gian mà nói, ta chính là dòng giống rồng chí cao vô thượng, huyết thống tôn quý nhất trên đời, nhưng vì sao lại bị ngươi tính kế? Vương Quân Khả, ta không nghĩ ra.”
“Không có gì là không nghĩ ra cả.” Vương Quân Khả nói lạnh nhạt. “Đối với loại binh tướng từ Tùy mạt chém giết ra như bọn ta mà nói, thiên hoàng quý trụ gì đó, long tử long tôn gì đó, đâu hề có mảy may kính sợ? Từ lâu đã giết không biết bao nhiêu, không khác nào giết gà giết chó!”
“Cho nên ngay từ khi ngươi xúi giục ta tạo phản, ngươi đã có âm mưu dùng cái mạng này của ta để cướp lấy công huân?” Lý Diễm nói đắng chát.
“Đương nhiên.” Vương Quân Khả bình tĩnh đáp.
“Vì sao lại hại ta?” Lý Diễm hét lên giận dữ.
“Bởi vì thiên hạ thái bình, đã không còn chỗ nào để cướp lấy công danh nữa,” Vương Quân Khả thản nhiên nói. “Trong cuộc chiến ở Minh Châu, ta bị La Sĩ Tín át hết uy phong, từ đó không được trọng dụng. Tần Quỳnh được phong Dực Quốc công, Trình Tri Tiết phong Lư Quốc công, Lý Tích phong Lai Quốc công, ngay cả Ngụy Trưng cũng làm Tể tướng, chỉ có ta bây giờ vẫn là Bành Trạch huyện công tầm thường, Thứ sử tứ phẩm, ta không cam lòng.”
“Không cam lòng…” Lý Diễm lẩm bẩm nhắc lại.
“Không sai, chính là không cam lòng,” Vương Quân Khả nói. “Thời gian thu đông năm nay, đại chiến công diệt Đột Quyết tất nhiên bùng nổ, đến lúc đó công huân giống như núi, phong thưởng giống như biển, sẽ có bao nhiêu người có thể tiến thân quốc công, nhưng ta lại chỉ có thể canh giữ ở đại mạc Tây Vực này ăn cát, ta càng không cam lòng!”
“Cho nên ngươi liền xúi giục ta tạo phản, lấy ta làm bậc thềm để tiến thân?” Lý Diễm chửi bới ầm ĩ. “Vương Quân Khả, ngươi có còn là người không? Lương tâm của ngươi đâu? Ác độc như thế, ngươi nửa đêm nằm mơ sẽ không xấu hổ sao? Không sợ từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại à?”
“Ha ha ha…” Vương Quân Khả cười to. “Lý Diễm, ngươi là một hoàng thất quý trụ, vậy mà lại nói chuyện lương tâm với ta? Ngươi đã từng ăn vỏ cây chưa? Ta đã ăn rồi! Ngươi đã từng ăn thịt người chưa? Ta đã ăn rồi! Ngươi đã từng bò ba ngày ba đêm trong đống xác chết đầy khắp núi đồi chưa? Ta đã bò rồi! Ngươi đã từng uống nước sương trên lá cây chưa? Ta đã uống rồi! Mười hai năm loạn lạc Tùy mạt, hơn trăm dân còn một người sống, ta chính là một người vùng vẫy đi ra từ trong muôn vàn người chết đó! Ngươi lại còn nói chuyện lương tâm với ta! Tốt thôi! Đợi ta lên làm quốc công, lập nên môn phiệt, ta tự nhiên sẽ nói chuyện nhân nghĩa đạo đức; không chỉ như thế, ta còn phải nói chuyện văn chương thi phú, nuôi mấy văn nhân viết bài hộ ta, cùng các ngươi thi từ xướng hoạ. Nhưng bây giờ không được, ta không thể nằm mơ, cũng không có thời gian xấu hổ, ta còn phải dựa vào đao trong tay và ngựa dưới hông để cướp lấy công danh, trèo lên hàng ngũ vinh quang nhất Đại Đường.”
“Thì ra… Thì ra ngươi chỉ là một kẻ thấy lợi đen lòng.” Lý Diễm cười rơi nước mắt. “Đã như vậy, vì sao ngươi không theo ta tạo phản? Nếu quả thật cát cứ được Hà Tây, những thứ đó ta đều có thể cho ngươi! Công thần khác họ đỉnh cao nhất chỉ có thể phong quốc công, ta có thể phong vương cho ngươi!”
“Tạo phản?” Vương Quân Khả vô cùng buồn cười. “Ngươi còn đang nằm mơ à? Vẻn vẹn ba bốn châu Hà Tây liền có thể cát cứ sao? Các triều các đại, Hà Tây có bao nhiêu vương triều cát cứ, ai có thể sống sót được? Bốn châu Hà Tây đất đai cằn cỗi, dân số ít, cùng lắm cũng chỉ nuôi được từ hai mươi đến ba mươi nghìn quân. Nếu gặp mười vạn đại quân triều đình đến dẹp loạn, ngươi lấy cái gì ra mà ngăn cản?”
“Nhưng lúc đầu ngươi suy diễn rằng Đột Quyết và Thổ Dục Hồn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ kia mà!” Lý Diễm thật sự không nghĩ ra, đến nay ông ta vẫn thấy kế sách của Vương Quân Khả không hề có một chút sơ hở nào.
“Đột Quyết?” Vương Quân Khả nhìn Lý Diễm như nhìn một kẻ ngu si. “Ngươi cho rằng Đột Quyết bây giờ vẫn là Đột Quyết của thời Tùy mạt sao? Tấu chương của Trương Công Cẩn dâng lên triều đình sớm đã truyền cho ngươi nghe rồi, cũng không biết ngươi có nhìn ra được cái gì hay không? Đột Quyết trong ngoài đều đang khốn đốn, quốc thế suy tàn. Lần này triều bình phát binh, nhất định có thể như bẻ gãy một cành cây khô, một lần đánh tan. Nếu Khả hãn Hiệt Lợi chống đỡ được đến đầu mùa xuân cũng đã coi như là lợi hại. Đối với việc vạch kế sách và ra chiến lược Bệ hạ chưa từng phạm sai lầm, ngươi đã không hiểu binh pháp thì phải tin phục Bệ hạ thôi, nực cười là chính ngươi lại tự cho rằng mình thông minh. Ngươi có vận mệnh hôm nay, thật đúng là tự làm tự chịu.”
Lý Diễm ngơ ngẩn một hồi lâu, không thể không cười thảm thiết, một hơi uống cạn rượu trong chén.
“Ngươi đúng là lao tâm khổ tứ! Nói như vậy, những lời ngươi nói, nào là Bệ hạ phải đối phó ta gì đó, cũng chỉ là ngươi dọa dẫm ta đúng không?” Lý Diễm trong lòng coi như đã chết.
“Ngươi là một kẻ rõ ràng không đủ thông minh, nhưng lại cứ tưởng mình thông minh. Không sai, ngươi là dư đảng của Kiến Thành, nhưng năm Trinh Quán nguyên niên, Bệ hạ giết Lý Viện và Lý Ấu Lương, đã trục xuất ngươi đến Qua Châu, làm sao còn giết ngươi nữa? Ngươi chỉ là có tật giật mình, tự dọa cho bản thân sợ vỡ mật!” Vương Quân Khả cười nhạo nói. “Bệ hạ phái ta đến Đôn Hoàng, Ngưu Tiến Đạt đến Túc Châu, Trương Bật đến Cam Châu, căn bản không phải vì đối phó với ngươi. Chỉ là bởi Bệ hạ biết ngươi thủ đoạn mềm yếu, thế nên mới phái hãn tướng đến để bảo vệ xung quanh ngươi, giúp đỡ ngươi trấn áp biên cương.”
“Cam Châu… cũng không có tăng binh?” Lý Diễm cười thảm.
“Không có.” Vương Quân Khả nói dứt khoát. “Ta chỉ dọa ngươi thôi. Dù sao ngươi phái người đi kiểm chứng cả đi cả về cũng mất hai mươi ngày, ta sớm đã giải quyết xong ngươi rồi. Còn nữa, sứ giả của ngươi đã về, có điều cũng bị ta làm thịt xong xuôi.”
“Thì ra là thế.” Lý Diễm cười ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa. “Con gái ngươi thì sao? Ngươi gả nó cho con trai ta chỉ là để làm tê liệt ta, lừa gạt tín nhiệm của ta?”
“Ngươi nghĩ sao?” Vương Quân Khả nói lạnh lùng. “Nếu không đáp ứng thông hôn với ngươi, ngươi làm sao chịu tin ta, nghe ta, quyết ý tạo phản?”
“Ngươi đã từng suy nghĩ đến sống chết của nó chưa?” Lý Diễm hét lên giận dữ. “Nó lấy Thiền Nhi, chính là con dâu Lý thị, là người của Lý gia ta! Ta mưu phản, nó sẽ thế nào?”
“Chắc chắn nó sẽ không chết.” Vương Quân Khả nói lạnh nhạt. “Vì thay triều đình trừ nghịch tặc, ta nhẫn nhục chịu đựng, không tiếc gả con gái cho nghịch tặc để đạt được tín nhiệm của nghịch tặc; con gái ta còn mang bi phẫn nhẫn nhục lẻn vào Lý gia, cuối cùng cha con ta nội ứng ngoại hợp, một lần bình diệt phản tặc. Triều đình làm sao có thể trách tội? Nhất định sẽ ban thưởng khen ngợi mới đúng!”
“Vậy còn hạnh phúc của nó thì sao?” Lý Diễm chảy nước mắt.
“Hạnh phúc? Đó là cái gì?” Vương Quân Khả nói. “Con người sống trên đời này, có quyền có vị mới có hạnh phúc, nếu làm thịt cá trên dao thớt của người khác thì còn hạnh phúc nào đáng nói đâu? Hơn nữa nó là con gái Vương thị, hi sinh một chút vì sự trỗi dậy của môn phiệt Vương thị cũng đâu có gì là không thể?”
“A gia, ngài đối xử với con gái mình như vậy sao?” Giọng nói của Ngư Tảo đột nhiên vang lên, Vương Quân Khả ngẩn ra, thấy Ngư Tảo và Lý Thiền bước ra từ sau màn trướng, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hắn.
Lý Thiền lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Diễm, cầm bầu rượu từ tay Vương Lợi Thiệp, rót rượu cho phụ thân rồi đặt chén vào trong tay Lý Diễm. Hai cha con xót xa nhìn nhau, im lặng không tiếng động.
Vương Quân Khả nhìn Ngư Tảo, không hề có vẻ xấu hổ, ngược lại vẻ mặt thản nhiên. “Thập Nhị Nương, a gia đã đáp ứng ngươi, tuyệt đối sẽ không phá hỏng hạnh phúc của ngươi. Ngươi xem, đêm nay nhà chúng ta mới là người thắng lớn nhất. Không phải ngươi trung nghĩa với triều đình sao? Muốn dốc sức vì nước sao? Đây chính là công huân lớn nhất của ngươi, từ nay về sau sự trung nghĩa và tiết liệt của ngươi sẽ được triều đình chứng giám, được người trong thiên hạ tán dương.”
Ngư Tảo tự nhiên sinh ra một cảm giác hoang đường. “A gia, đây không phải sự trung thành mà ta muốn!”
“Trung thành còn phân chia ra làm dăm bảy loại nữa à?” Vương Quân Khả không đồng tình lắm. “A gia ngươi và đám Tần Quỳnh kia, trước hết theo Địch Nhượng, sau đó hàng Lý Mật, lại theo Vương Thế Sung rồi đầu hàng Đại Đường; chỉ cần đến cuối cùng ngươi là người thắng, không có người nào để ý ngươi từng lựa chọn ai. Bá phụ Ngụy Trưng mà ngươi sùng kính nhất, ông ta là người nhất quyết đòi chém chết Tần Vương trong bè đảng Thái tử, sau khi ẩn Thái tử chết, ông ta quy hàng Tần Vương, người đời lại khen ông ta là người trung chính cương trực. Vì sao? Bởi vì bèo trôi trong loạn thế, ai cũng đều không được lựa chọn.”
Ngư Tảo xem dáng vẻ của hắn, trong lòng triệt để tuyệt vọng, nhìn a gia nuôi mình từ nhỏ đến lớn, cảm thấy đứng trước mặt mình là ma quỷ.
“Vương Quân Khả!” Lý Diễm nói. “Ta mời bọn chúng tới không phải để chỉ trích ngươi. Con gái ngươi chỉ trích lỗi của ngươi, đây không phải chuyện ta muốn làm. Ta chỉ muốn mời ngươi nhìn hai đứa nhỏ này một cái, bọn nó là vợ chồng với cưới, tâm đầu ý hợp, đêm nay ta phải chết, chỉ hi vọng ngươi có thể thả bọn nó đi, thành toàn bọn nó.”
Vương Quân Khả nhìn ông ta châm chọc. “Ta giết ngươi, lại thả con trai ngươi. Ngươi cho rằng triều đình sẽ nghĩ thế nào?”
Một tia hy vọng cuối cùng của Lý Diễm bị bóp chết, vừa khóc vừa nói thê lương. “Thiền Nhi, a gia có lỗi với con!”
Lý Thiền lại rót rượu cho ông ta, sắc mặt bình tĩnh. “A gia, ngài và ta là cha con, không nói chuyện có lỗi hay không có lỗi. Ngài là một người tốt, một người cha tốt, một người chồng tốt, là con trai tốt của ông nội, là quan chức tốt của bách tính, lại không phải một vương giả tốt. Mong ngài kiếp sau không còn sinh vào nhà đế vương, cũng mong kiếp sau ngài và ta không còn là cha con nữa.”
Lý Diễm ôm Lý Thiền, khóc nức nở.
Vương Lợi Thiệp chỉnh quần áo, dập đầu lạy Lý Diễm ba cái. “Đại vương, hạ thần đi trước một bước, cầm roi đi đầu cho Đại vương.”
Lý Diễm ngẩng đầu lên, vệt nước mắt đầy mặt nhìn hắn. “Tử Đồ, Tử Đồ, ta bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn, nhưng ngươi vì sao cũng khuyên ta tạo phản? Thân phận của ngươi là quan lại, ta coi ngươi như huynh đệ, vì sao đến thời khắc sống chết không kéo ta về?”
Vương Lợi Thiệp cười thê lương. “Đại vương, ngài coi ta như huynh đệ, nhưng ta lại là gia thần của ngài. Ta xuất thân từ bộ khúc, là gia thần, sống chết vinh nhục phụ thuộc vào hỉ nộ ái ố của chủ nhân; việc gì tốt cho chủ nhân thì gia thần nhất định phải làm, chỉ có công lao phù hợp với tâm tư của chủ nhân mới có thể nhận được tán thưởng. Ngài muốn mưu phản, đương nhiên ta sẽ nói tốt.”
Lý Diễm ngẩn ra một hồi lâu, cũng cười lên.
“Nhưng đời này ta gặp được Đại vương, vẫn may mắn hơn rất nhiều so với tuyệt đại đa số bộ khúc khác.”
Vương Lợi Thiệp cầm lấy một thanh trường kiếm từ dưới đất. “Mong kiếp sau còn được gặp lại Đại vương.”
Vương Lợi Thiệp chống chuôi kiếm xuống đất, mũi kiếm chống vào bụng, rồi hắn đột nhiên cúi người, mũi kiếm đâm thủng thân thể, cuối cùng ngã vật xuống đất.
“Tử Đồ… Tử Đồ…” Lý Diễm lẩm bẩm gọi, đột nhiên ho một tiếng, từ trong miệng mũi chảy ra máu đen.
“A gia!” Lý Thiền ngẩn ra một lát, nhìn bầu rượu trong tay, lúc này mới biết trong rượu có độc.
“Khóc cái gì.” Lý Diễm vuốt ve khuôn mặt hắn. “Cái chết của vương giả không phải đều là kết cục như thế này hay sao? Hoặc lụa trắng, hoặc rượu độc, chẳng lẽ ta còn có thể bị áp giải tới Trường An rồi chém đầu giữa chợ? Vương Quân Khả cũng sẽ không cho ta cơ hội này.”
“Đại vương anh minh,” Vương Quân Khả thản nhiên nói.
Thân thể Lý Diễm giật giật không ngừng, dường như cực kì đau khổ, ông ta lưu luyến vuốt ve Lý Thiền, trong miệng không ngừng chảy máu khiến ông ta không nói nên lời, nhưng trong ánh mắt lại là vô hạn từ ái và quyến luyến.
Lý Thiền chảy nước mắt. “A gia nói phải, chúng ta là con cháu Lý thị, sẽ không để cho tiểu nhân sỉ nhục.”
Lý Thiền giơ bầu rượu lên, định đổ vào miệng, đột nhiên trước mắt có ánh sáng lóe lên, một mũi đao đánh nát bầu rượu. Lý Thiền cảm thấy thân thể nặng nề, không ngờ lại bị Ngư Tảo nắm cánh tay nhấc lên.
“Ngư Tảo…” Lý Thiền như khóc như cười nhìn nàng. “Kiếp này chúng ta vô duyên rồi. Kiếp sau gặp lại.”
“Hừ!” Ngư Tảo cười lạnh lùng. “Kiếp sau ta đi đâu tìm ngươi? Chúng ta đã thành hôn, ngươi đã là người của ta, liền phải ngoan ngoãn sống cho ta!”
Nàng cầm hoành đao trong tay, liếc Vương Quân Khả một cái. “A gia, ngài đã gả ta cho hắn, kiếp này ta và hắn liền sống chết cùng nhau!”
Ngư Tảo lôi Lý Thiền sải bước ra ngoài đại đường, Vương Quân Khả đờ đẫn không động, ngón tay run run, chậm rãi nắm lấy cán đao, chờ đến lúc hai người đi qua bên cạnh, Vương Quân Khả đột nhiên vặn người, mạch đao chém nhanh về phía Lý Thiền, ánh đao như màn lụa. Ngư Tảo xoay người chặn ở phía trước Lý Thiền, đón đỡ một đao này, sức mạnh to lớn lập tức bổ gãy hoanh đao, ngay sau đó Vương Quân Khả xoay đao, mặt đao rộng rãi đập thẳng vào người Ngư Tảo, đánh hai người bay ra ngoài, ngã xuống ngoài sảnh đường.
Ngư Tảo oa một tiếng phun ra một ngụm máu, Lý Thiền kêu to cầm lên một cây trường thương bảo vệ phía trước Ngư Tảo, nhìn chằm chằm Vương Quân Khả từng bước đi ra cửa giống như sói đói.
Sau lưng Vương Quân Khả, Lý Diễm ngồi ngay ngắn không động, miệng mũi vừa chảy máu vừa điên cuồng cười to. “Con hiền dâu thảo, không có gì phải tiếc nuối rồi!”
Lý Diễm gục trên bàn, không cử động nữa.
Vương Quân Khả quay đầu lại, nhìn hắn một cái châm chọc, quay về phía đám quân tốt, quát. “Giết hết cả hai đứa cho ta!”
Đám quân tốt nhìn Ngư Tảo rồi ngơ ngác nhìn nhau, Thôi Đôn Lễ và Ngưu Tiến Đạt trong trung đình cũng kinh sợ, nhưng bọn họ biết phải có duyên cớ, lại không tiện nhúng tay. Ngưu Tiến Đạt khẽ lắc đầu với đám Tần Cương một cái gần như không thể nhìn thấy được, ra hiệu cho người của mình không được động thủ.
Đám quân tốt Đôn Hoàng cầm trường thương bao vây xung quanh. Ngư Tảo giãy giụa đứng dậy, cũng nhặt một cây trường thương từ dưới đất lên. Lý Thiền và Ngư Tảo đứng dựa lưng vào nhau, chờ một đòn liều chết cuối cùng.
Trong đình viện cực kỳ yên tĩnh, đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng “lạch cạch lạch cạch” có tiết tấu truyền đến từ trên đỉnh đầu. Mọi người ngẩng lên nhìn, lập tức giật bắn mình, thấy trên nóc nhà đại đường phủ Đô đốc là một con sói to lớn màu bạc đang đi lại dọc theo mái hiên; trong đôi mắt xanh lét của nó dường như bùng cháy lên ngọn lửa, uy nghiêm nhìn chằm chằm vào mọi người phía dưới.
“Khuê Mộc Lang!” Chúng quân tốt xôn xao. Ngay từ khi ở Đôn Hoàng, đám quân tốt đã từng liều chết chém giết với Khuê Mộc Lang vô số lần, mỗi một lần đều hết sức thảm thiết, hiểu rất rõ sự đáng sợ của nó, lập tức trở nên hoang mang.
“Yêu vật nhà ngươi!” Vương Quân Khả giận dữ. “Đang định giết ngươi, ngươi lại tự mình đưa tới cửa!”
“Vương Quân Khả!” Khuê Mộc Lang phát ra tiếng người, âm thanh oang oang vô cùng lớn, giống như cơn giận của thiên thần. “Ngẩng đầu lên ba thước, có thần linh hay không? Ngươi âm mưu xảo quyệt, lừa người khác tạo phản, dùng đường đường Quận vương để cướp lấy công lao, ngươi không sợ sét đánh sao? Bản tôn từ thiên đình mà đến, chính là phải tru diệt những kẻ họa loạn nhân gian như ngươi!”
“Nói xằng nói bậy, Lý Diễm tự tìm đường chết, ta chỉ lá mặt lá trái lừa hắn tin tưởng, tại sao nói là lừa người khác?” Vương Quân Khả biết không thể để Khuê Mộc Lang nói tiếp, quát. “Yêu vật này giúp Lý Diễm cấu kết Đột Quyết, phân liệt Hà Tây, tội ác tày trời! Bắn cho ta!”
Một loạt cung thủ xông về phía trước, giương cung đặt tên định bắn. Khuê Mộc Lang cười lạnh, không hề nhúc nhích, đúng lúc này trong đống đổ nát của phủ Đô đốc đột nhiên vang lên vài tiếng hét giận dữ. Bốn tên tinh tướng khoác áo giáp, giơ mạch đao liều chết xông tới sau lưng cung thủ, trắng trợn chém giết giống như bổ dưa thái rau.
“Yêu vật từ đâu đến!” Ngưu Tiến Đạt giận dữ, xách cây sóc hai đầu đâm như tia chớp về phía một tên tinh tướng.
Tên tinh tướng kia dùng đao đỡ một đòn từ sóc hai đầu. “keng” một cái, cán sóc run rẩy kịch liệt. Ngưu Tiến Đạt “ơ” một tiếng, sức mạnh của yêu vật này không ngờ lại lớn đến thế.
“Lão Ngưu cẩn thận!” Vương Quân Khả xách đao cũng gia nhập vòng chiến. “Đám tinh tướng này không sợ đâm, sức mạnh cực lớn, nhưng vũ kĩ rất kém!”
Hai người đối chiến bốn tên tinh tướng, Khuê Mộc Lang nhẹ nhàng nhảy xuống mái hiên, đi tới bên cạnh Lý Thiền và Ngư Tảo.
“Ngươi cuối cùng đã đến!” Ngư Tảo nhìn nó chằm chằm, vẻ mặt phức tạp.
Khuê Mộc Lang miệng nói tiếng người. “Đi theo ta!”
Khuê Mộc Lang chạy vội ở phía trước, Ngư Tảo và Lý Thiền theo sát phía sau. Đám quân tốt lũ lượt mà đến, Khuê Mộc Lang há mồm phun, lập tức phun ra một luồng sương mù màu đen, không ít quân tốt lao vào sương mù, lập tức liền ngã xuống đất. Đám người Mã Hồng Đạt và Triệu Bình đều biết rõ, đối phó Khuê Mộc Lang chỉ có thể dựa vào quân tốt tràn về phía trước, mọi người không được lui lại, đám quân tốt đành phải giơ đao cầm mâu, anh dũng xông về phía trước.
Trên người Khuê Mộc Lang có tia sét sáng lên, ánh sáng chói mắt, đột nhiên biến mất ở chỗ cũ. Đám quân tốt kinh ngạc, các chiến hữu sau lưng xôn xao, vừa quay đầu lập tức sợ đến hồn vía lên mây, Khuê Mộc Lang không ngờ đã xuất hiện trong đám người! Vuốt sói lấp lánh, bóng sói tung hoành, Khuê Mộc Lang tả xung hữu đột, mạnh mẽ mở một đường máu giữa đám quân tốt, dẫn Lý Thiền và Ngư Tảo từ lỗ hổng trên tường bao phủ Đô đốc trốn ra ngoài, theo mã đạo thành đông trèo lên tường thành. Huyền Trang từ trên tường thành chạy tới, kéo hai người đi lên.
Lúc này Vương Quân Khả liên thủ với Ngưu Tiến Đạt đã giết chết bốn tên tinh tướng, dẫn quân đội đuổi giết tới.
Khuê Mộc Lang trèo lên mã đạo, đột nhiên quay đầu lại, há mồm phun, lập tức phun ra ánh sáng huỳnh quang lấm tấm, giống như những chiếc lá rụng, lại giống như từng con đom đóm. Khuê Mộc Lang vươn vuốt sói giữa không trung, đột nhiên trên vuốt sói vô cớ xuất hiện một cây bút lông. Nó dùng vuốt sói nắm bút lông, hết sức thận trọng chấm một chút trên ánh sáng đom đóm, sau đó bắt đầu viết trên hư không.
Nó vẽ ra kí hiệu cực kì huyền ảo, tất cả những ánh sáng đom đóm ấy được nối lại, lập tức hình thành một hàng rào vây kín tứ phương trên hư không mã đạo! Khuê Mộc Lang ném bút lông xuống, cây bút lông đó đang bay ma sát với không khí, lập tức bốc cháy rồi hóa thành tro bụi.
Nó lại lui về phía sau hai bước, tiếp tục vươn vuốt sói, một cây bút lông lại từ hư không xuất hiện trên tay. Khuê Mộc Lang vẽ ra một hàng rào ánh sáng đom đóm giống như lần trước, cuối cùng liên tiếp vẽ ba hàng rào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoạt nhìn thì thấy Khuê Mộc Lang đã mệt mỏi, đi tới đầu tường đã lảo đảo ngã xuống đất rồi. Huyền Trang vội vàng chạy tới nâng nó dậy, Khuê Mộc Lang chống tứ chi đứng lên. “Đi thôi!”
Mọi người dọc chạy theo tường thành hẹp, gấp gáp rời đi.
Vương Quân Khả hơi cảnh giác, lệnh hai tên quân tốt tiến lên dò đường. Hai tên quân tốt giơ hoành đao, hết sức thận trọng dùng mũi đao đâm vào hàng rào huỳnh quang, trên mũi đao lập tức dính huỳnh quang, lại không xảy ra bất cứ chuyện gì. Một tên quân tốt trong đó giơ ngón tay ra chọc vào hàng rào, lập tức kêu một tiếng thảm thiết, ngón tay hắn không ngờ lại bốc cháy lên!
“A…” Quân tốt kia kêu thảm thiết, dùng bàn tay nắm lấy ngón tay, muốn dập tắt ngọn lửa, không ngờ bàn tay cũng bốc cháy theo. Lúc này một tên quân tốt khác ngơ ngác giơ hoành đao lên, mới phát hiện không ngờ trên mũi đao đã bị đốt thủng ra cả một lỗ! Ánh sáng đom đóm đó nhìn thì hiền lành vô hại, không ngờ lại gặp sắt tan sắt, gặp xương cháy xương! Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây người. Vương Quân Khả sai người hắt nước rồi phủ đất, nghĩ mọi cách nhưng đều không thể dập tắt được ngọn lửa trên tay quân tốt đó. Thấy ngọn lửa không ngờ lại cháy lên tận cánh tay, hắn đành phải vung đao lên, chém đứt hai cánh tay của quân tốt ấy, tốt xấu gì vẫn giữ được tính mạng.
“Hắt nước!” Vương Quân Khả phân phó. Lập tức có quân tốt xách một thùng nước đến hắt lên, không ngờ ánh sáng đom đóm đang dìu dịu vừa gặp nước rõ ràng lại bốc cháy lên ngùn ngụt! Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Ngưu Tiến Đạt nghĩ ra một cách, cầm lá chắn ném qua. Mọi người không ngừng cầm lá chắn ném tới, lập tức trợn mắt há mồm, lá chắn đó không ngờ lại bay thẳng xuyên qua, nhanh chóng bị ánh sáng đom đóm xé vỡ tan, từng mảnh từng mảnh bốc cháy lên! Trên mã đạo, thiên binh vạn mã không ngờ lại bị ba hàng rào ánh sáng đom đóm này ngăn cản ở dưới thành!